Chương 21: Sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa
Nhất Diệp Cô Chu
21/04/2020
Lâm Chi ngẩng đầu nhìn anh: “Nói chuyện gì?”
“Em và Chu Hách đang ở bên nhau à?” Hai hôm nay, chỉ cần mở Weibo là Quý Hoài Thịnh có thể nhìn thấy những tin tức liên quan đến Chu Hách và Lâm Chi, anh có muốn bỏ qua cũng khó.
“Chuyện này liên quan gì đến anh? Tôi ở bên ai là tự do của tôi.”
Quý Hoài Thịnh im lặng, việc này quả thực không liên quan đến anh, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô và Chu Hách thân mật, trong lòng khó chịu muốn chết.
Thấy anh không nói lời nào, Lâm Chi đẩy người anh ra, nói: “Chuyện anh muốn nói là về tôi và Chu Hách à? Không thể tiếp chuyện, tôi phải đi rồi.”
Cô đứng dậy, đi về phía cửa, tay vừa chạm vào chốt cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Quý Hoài Thịnh.
“Lâm Chi, chúng ta ở bên nhau đi.”
Bàn tay đang đặt trên cửa của Lâm Chi đột nhiên khựng lại, tim đập chậm nửa nhịp.
Ở bên nhau?
Là kiểu ở bên nhau giữa hai người yêu nhau ư?
Cô quay đầu lại nhìn anh, trong mắt xuất hiện một cảm xúc không tên.
Cô cẩn thận, thử hỏi lại: “Anh… thích tôi à?”
Quý Hoài Thịnh không trả lời trực tiếp câu hỏi, chỉ nhìn cô nói: “Chu Hách có thể cho em, tôi cũng có thể, thậm chí còn nhiều hơn cậu ta, tôi có thể giúp em nổi tiếng.”
Cuối cùng, anh còn ý vị thâm trường nói thêm: “Hơn nữa em cũng có cảm giác với tôi, không phải sao? Thân thể chúng ta rất phù hợp.”
Lâm Chi cụp mắt xuống, cảm xúc không tên vừa rồi trong mắt dần biến mất, chỉ còn lại thương cảm.
Quả nhiên anh chỉ có hứng thú với thân thể cô, ở bên nhau cái gì chứ, chỉ để tiện cho anh ngủ với cô thôi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mũi cay cay, giọng nghèn nghẹn, trịnh trọng nói: “Anh cho chưa chắc nhiều hơn Chu Hách, nhưng ít nhất Chu Hách sẽ không lấy tiền tài giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi. Sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa, mấy lần bị anh ngủ, tôi sẽ coi như bị chó cắn, không truy cứu trách nhiệm. Về sau anh còn cưỡng ép nữa, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu.”
Lâm Chi nói xong, liền vặn chốt cửa đi ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Mặc kệ Quý Hoài Thịnh còn muốn nói gì, cô không muốn nghe nữa.
Lâm Chi đau lòng về đến nhà, kéo ngăn cuối cùng của tủ quần áo, lấy ra một cái ô được đóng gói rất cẩn thận.
Cô mở túi, lấy ra chiếc ô lớn đủ hai người che, ngoài màu trắng thì không có họa tiết gì, chỉ có ba chữ cái màu đen “JHS”.
Đây là loại ô được làm riêng, lần đầu tiên gặp Quý Hoài Thịnh, anh đã đưa cho cô.
Lúc cô học năm nhất, nhà trường tổ chức một buổi toạ đàm cho tân sinh viên, mời sáu học trưởng học tỷ vừa tốt nghiệp loại ưu không lâu về diễn thuyết.
Quý Hoài Thịnh là một trong số đó.
Poster toàn thân của sáu người này được dán lên bảng thông báo của trường.
Lúc Lâm Chi đi ngang qua, nhìn thoáng qua sáu tấm poster siêu lớn, ánh mắt bất giác bị hình ảnh của một nam sinh hấp dẫn.
Tất cả mọi người đều cười, chỉ có người đó nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, không buồn không vui.
Lâm Chi nhìn chằm chằm hình anh suốt một phút, còn năm người thì không nhìn kỹ. Cho đến khi bị bạn cùng phòng kéo đi, cô mới hồi phục tinh thần.
Hôm đó, Lâm Chi là lớp phó học tập, phải đi nộp bài tập của các bạn trong lớp cho thầy giáo trước, rồi mới được đi nghe diễn thuyết.
Đến lúc nộp bài xong, thầy đi ra khỏi văn phòng thì trời đột nhiên mưa to.
Lúc Lâm Chi ra ngoài lại không mang ô nên đành phải đứng ở cửa nhìn cơn mưa to tầm tã. Mấy phút sau, mưa nhỏ dần, cô mạo hiểm chạy trong mưa đến tòa nhà diễn ra buổi tọa đàm.
Trời mưa, mặt đất ngập nước, vừa đến cửa lớn của tòa nhà cô đã va vào một nam sinh từ bên trong đi ra.
Lâm Chi ướt đẫm người chật vật nhào vào trong lòng người đó.
Gương mặt đẫm nước mưa của cô áp vào ngực anh, nước dính trên trán và trên tóc mái làm ướt sơ mi trắng trước ngực anh.
Hai người gần sát vào nhau, cô có thể ngửi được mùi bột giặt hương chanh trên quần áo anh, sạch sẽ thanh tân, làm cô không kìm được hít nhẹ hai hơi.
Một lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trong trẻo: “Có thể buông ra không?”
Lâm Chi ngẩng đầu, đầu tiên là thấy hàm dưới góc cạnh rõ ràng, tầm mắt hướng lên trên một chút, đi ngang qua môi mỏng, đến chiếc mũi cao thẳng và đôi đen nhánh như hồ sâu.
Tim cô đập lỡ một nhịp, chính là học trưởng trên poster kia.
Sau khi phản ứng lại, cô vội vàng buông bàn tay đang nắm vai anh ra, lui lại hai bước, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi học trưởng, em không cố ý. Cảm ơn học trưởng.”
Quý Hoài Thịnh nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí.”
Sau đó anh che ô rời đi.
Lâm Chi đứng nhìn bóng dáng anh bước đi trong mưa một lúc lâu. Thật thần kỳ, không ngờ cô lại có thể ôm vị học trưởng đẹp trai kia.
Tuy là cô ôm đơn phương, nhưng cũng đáng để vui vẻ thật lâu nha, anh chính là đại minh tinh đó!
Chờ anh đi xa, Lâm Chi mới hồi phục tinh thần. Nhìn dáng vẻ chật vật của mình, đột nhiên cô không muốn đi nghe tọa đàm nữa mà muốn về ký túc xá thay quần áo.
Hơn nữa toạ đàm đã bắt đầu hơn mười phút, phần của học trưởng kia đã kết thúc rồi, cho nên anh mới đi ra.
Mục đích cô tới nghe toạ đàm mục phần nhiều là để nhìn thấy anh, anh diễn thuyết xong rồi, cô cũng không muốn nghe nữa.
Vì thế cô lại chạy ào vào trong màn mưa về ký túc xá, đang chạy trên đường, cánh tay bỗng dưng bị người ta kéo lại.
Lâm Chi dừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Hoài Thịnh phóng đại trước mắt.
Anh tiến lên hai bước, tới gần, dùng ô che mưa cô, nhẹ giọng nói: “Có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Em và Chu Hách đang ở bên nhau à?” Hai hôm nay, chỉ cần mở Weibo là Quý Hoài Thịnh có thể nhìn thấy những tin tức liên quan đến Chu Hách và Lâm Chi, anh có muốn bỏ qua cũng khó.
“Chuyện này liên quan gì đến anh? Tôi ở bên ai là tự do của tôi.”
Quý Hoài Thịnh im lặng, việc này quả thực không liên quan đến anh, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô và Chu Hách thân mật, trong lòng khó chịu muốn chết.
Thấy anh không nói lời nào, Lâm Chi đẩy người anh ra, nói: “Chuyện anh muốn nói là về tôi và Chu Hách à? Không thể tiếp chuyện, tôi phải đi rồi.”
Cô đứng dậy, đi về phía cửa, tay vừa chạm vào chốt cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Quý Hoài Thịnh.
“Lâm Chi, chúng ta ở bên nhau đi.”
Bàn tay đang đặt trên cửa của Lâm Chi đột nhiên khựng lại, tim đập chậm nửa nhịp.
Ở bên nhau?
Là kiểu ở bên nhau giữa hai người yêu nhau ư?
Cô quay đầu lại nhìn anh, trong mắt xuất hiện một cảm xúc không tên.
Cô cẩn thận, thử hỏi lại: “Anh… thích tôi à?”
Quý Hoài Thịnh không trả lời trực tiếp câu hỏi, chỉ nhìn cô nói: “Chu Hách có thể cho em, tôi cũng có thể, thậm chí còn nhiều hơn cậu ta, tôi có thể giúp em nổi tiếng.”
Cuối cùng, anh còn ý vị thâm trường nói thêm: “Hơn nữa em cũng có cảm giác với tôi, không phải sao? Thân thể chúng ta rất phù hợp.”
Lâm Chi cụp mắt xuống, cảm xúc không tên vừa rồi trong mắt dần biến mất, chỉ còn lại thương cảm.
Quả nhiên anh chỉ có hứng thú với thân thể cô, ở bên nhau cái gì chứ, chỉ để tiện cho anh ngủ với cô thôi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mũi cay cay, giọng nghèn nghẹn, trịnh trọng nói: “Anh cho chưa chắc nhiều hơn Chu Hách, nhưng ít nhất Chu Hách sẽ không lấy tiền tài giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi. Sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa, mấy lần bị anh ngủ, tôi sẽ coi như bị chó cắn, không truy cứu trách nhiệm. Về sau anh còn cưỡng ép nữa, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu.”
Lâm Chi nói xong, liền vặn chốt cửa đi ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Mặc kệ Quý Hoài Thịnh còn muốn nói gì, cô không muốn nghe nữa.
Lâm Chi đau lòng về đến nhà, kéo ngăn cuối cùng của tủ quần áo, lấy ra một cái ô được đóng gói rất cẩn thận.
Cô mở túi, lấy ra chiếc ô lớn đủ hai người che, ngoài màu trắng thì không có họa tiết gì, chỉ có ba chữ cái màu đen “JHS”.
Đây là loại ô được làm riêng, lần đầu tiên gặp Quý Hoài Thịnh, anh đã đưa cho cô.
Lúc cô học năm nhất, nhà trường tổ chức một buổi toạ đàm cho tân sinh viên, mời sáu học trưởng học tỷ vừa tốt nghiệp loại ưu không lâu về diễn thuyết.
Quý Hoài Thịnh là một trong số đó.
Poster toàn thân của sáu người này được dán lên bảng thông báo của trường.
Lúc Lâm Chi đi ngang qua, nhìn thoáng qua sáu tấm poster siêu lớn, ánh mắt bất giác bị hình ảnh của một nam sinh hấp dẫn.
Tất cả mọi người đều cười, chỉ có người đó nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, không buồn không vui.
Lâm Chi nhìn chằm chằm hình anh suốt một phút, còn năm người thì không nhìn kỹ. Cho đến khi bị bạn cùng phòng kéo đi, cô mới hồi phục tinh thần.
Hôm đó, Lâm Chi là lớp phó học tập, phải đi nộp bài tập của các bạn trong lớp cho thầy giáo trước, rồi mới được đi nghe diễn thuyết.
Đến lúc nộp bài xong, thầy đi ra khỏi văn phòng thì trời đột nhiên mưa to.
Lúc Lâm Chi ra ngoài lại không mang ô nên đành phải đứng ở cửa nhìn cơn mưa to tầm tã. Mấy phút sau, mưa nhỏ dần, cô mạo hiểm chạy trong mưa đến tòa nhà diễn ra buổi tọa đàm.
Trời mưa, mặt đất ngập nước, vừa đến cửa lớn của tòa nhà cô đã va vào một nam sinh từ bên trong đi ra.
Lâm Chi ướt đẫm người chật vật nhào vào trong lòng người đó.
Gương mặt đẫm nước mưa của cô áp vào ngực anh, nước dính trên trán và trên tóc mái làm ướt sơ mi trắng trước ngực anh.
Hai người gần sát vào nhau, cô có thể ngửi được mùi bột giặt hương chanh trên quần áo anh, sạch sẽ thanh tân, làm cô không kìm được hít nhẹ hai hơi.
Một lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trong trẻo: “Có thể buông ra không?”
Lâm Chi ngẩng đầu, đầu tiên là thấy hàm dưới góc cạnh rõ ràng, tầm mắt hướng lên trên một chút, đi ngang qua môi mỏng, đến chiếc mũi cao thẳng và đôi đen nhánh như hồ sâu.
Tim cô đập lỡ một nhịp, chính là học trưởng trên poster kia.
Sau khi phản ứng lại, cô vội vàng buông bàn tay đang nắm vai anh ra, lui lại hai bước, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi học trưởng, em không cố ý. Cảm ơn học trưởng.”
Quý Hoài Thịnh nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí.”
Sau đó anh che ô rời đi.
Lâm Chi đứng nhìn bóng dáng anh bước đi trong mưa một lúc lâu. Thật thần kỳ, không ngờ cô lại có thể ôm vị học trưởng đẹp trai kia.
Tuy là cô ôm đơn phương, nhưng cũng đáng để vui vẻ thật lâu nha, anh chính là đại minh tinh đó!
Chờ anh đi xa, Lâm Chi mới hồi phục tinh thần. Nhìn dáng vẻ chật vật của mình, đột nhiên cô không muốn đi nghe tọa đàm nữa mà muốn về ký túc xá thay quần áo.
Hơn nữa toạ đàm đã bắt đầu hơn mười phút, phần của học trưởng kia đã kết thúc rồi, cho nên anh mới đi ra.
Mục đích cô tới nghe toạ đàm mục phần nhiều là để nhìn thấy anh, anh diễn thuyết xong rồi, cô cũng không muốn nghe nữa.
Vì thế cô lại chạy ào vào trong màn mưa về ký túc xá, đang chạy trên đường, cánh tay bỗng dưng bị người ta kéo lại.
Lâm Chi dừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Hoài Thịnh phóng đại trước mắt.
Anh tiến lên hai bước, tới gần, dùng ô che mưa cô, nhẹ giọng nói: “Có thể giúp tôi một chuyện không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.