Trọng Phùng Dĩ Hậu: Sau Khi Gặp Lại
Chương 29: Chương 29
Điềm Mật Sinh Hoạt
20/10/2016
Nếu như có thể, có thể làm bạn bè bình thường thôi thì đã tốt lắm rồi.
Tần gia nhị thiếu vốn nổi danh là một soái ca vạn người mê, từ nhỏ đã ngang ngược ngông cuồng, điển hình cho kiểu công tử bột nhà giàu. Nhưng không ngờ chỉ mới qua mấy năm, tính tình của hắn đã từ một kẻ ngạo mạn chẳng xem ai ra gì, trở nên thành thục trầm ổn như hiện tại. Đồng thời cũng khiến cho nhóm đổng sự muốn lôi kéo quan hệ không ngừng ao ước muốn đem con gái nhà mình đẩy đến bên cạnh hắn.
Mà soái ca ấy, hiện đang ăn mặc một bộ quần áo vô cùng sang trọng, trưng ra biểu tình lạnh nhạt thường ngày cầm lấy micro, gào to ca từ bài hát nào đấy như tụng kinh, đã vậy biểu tình của hắn còn vô cùng bình tĩnh như không hề có việc gì.
Mọi người chung quanh ngoại trừ hai em vịt nhỏ ra, tất cả đều là một dạng không hề cảm thấy chút kinh ngạc. Thế nhưng, tuy là không thấy kinh ngạc,nhưng mà…bọn họ vẫn không thể nhịn cười được à! Ha ha ha!
Triệu Tịch uống hết một ly rượu, cảm giác như cả người đều đang bay lên, ngay cả Tần Mục Dương đang ngồi ở phía trước cũng biến thành hư ảo, bóng lưng của đối phương trông thật dày rộng và vững chải, Triệu Tịch xém chút đã không kiềm chế được mà nhào tới ôm chặt lấy.
Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, Tần Mục Dương bất động thanh sắc thở phào một cái, vừa xoay người lại liền không ngoài dự tính trông thấy tình cảnh thằng bạn tốt của mình đang cười đến nghiêng ngả xiên vẹo.
Hứa Hạo Nhiên vẫn chưa dứt được ra khỏi cơn điện của mình, ôm bụng cười đến xém chút sốc hông, “Lão Tần à lão Tần, cậu, cậu thực sự là bị cài khỉ gì kích thích rồi, ha ha ha! Không xong! Lão tử muốn điên rồi! Ha ha ha ”
Bạch Vũ Hàng bất đắc dĩ giữ đầu của hắn lại, tức giận nắm chặt hai lỗ mũi, Hứa Hạo Nhiên không thể phun khí ra ngoài, ngay lập tức liền im bặt. Bạch Vũ Hàng cười nhạt, “Tâm tình của A Dương ngày hôm nay trông có vẻ rất tốt nhỉ?” Vừa nói vừa hướng ánh mắt có chút lo lắng của y nhìn sang người bên cạnh.
Tần Mục Dương cũng nhìn theo sang, cong cong khóe miệng, “Cũng không tệ lắm.”
Hứa Hạo Nhiên đẩy hai ngón ta của bà xã mình ra, rầm rì, “Thích chứ sao không!? Ăn vụng trước hôn nhân mà, tâm tình sao không tốt cho được, khà khà!”
Tần Mục Dương không để ý tới hắn, tự mình đi tới một bên ngồi xuống. Tony với gương mặt ưu sầu lập tức dính lại, “Tần tiên sinh, giọng ca của ngài thực sự là, thực sự là… Đặc biệt à.”
Tần Mục Dương không thèm để ý gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tony nhỏ bé cũng điên cuồng gật đầu, “Đúng vậy, đúng đấy.”
Tần Mục Dương không nói nữa, bưng ly uống ngay một ngụm rượu, bầu không khí trong phòng cũng bởi vì tiết mục cống hiến có một không hai của hắn mà trở nên sôi nổi hơn hẳn.
Tần nhị thiếu gia còn có thể kéo vỡ cuống họng cất lên tiếng hát như giết heo của mình, lão tử càng không thể thua cậu ta như vậy được!
Vì vậy Phương Tần lập tức buông em trai xinh đẹp bên người ra, liếm môi một cái, hùng hồn nói: “Chơi trò gì đi!”
Hứa Hạo Nhiên cũng nhảy ra khỏi vòm ngực của Tiểu Bạch góp vui, “Đến đến! Chơi cái gì?”
Hồ ly Phương Tần hí hí mắt, đảo một vòng trên mặt mọi người, “Lời thật lòng hay trò mạo hiểm.”
“…”
Tất cả đều đồng loạt trầm mặc.
Hứa Hạo Nhiên vội ho một tiếng, nột nột nói: “Không phải chứ, ờ, tiểu Phương tui cũng lớn tuổi thế này rồi, trò đó, trò đó…”
Phương Tần nhấp một hớp rượu, khiêu khích, “Không dám sao?”
Hứa Hạo Nhiên tức mình giơ chân, “Ai nói? Lão tử không dám chơi….nếu không phải bà xã của tôi đang ở đây, tôi đã đem cậu chơi đùa đến xin tha gọi ông nội rồi—— “
Bạch Vũ Hàng nhàn nhạt liếc hắn, Hứa Hạo Nhiên lập tức nghẽn họng, vô lực biện giải, “Không phải, anh là nói….Ai, theo em, tất cả đều theo em hết!”
Phương Tần cười híp mắt nhìn về phía Triệu Tịch. Cậu liền luống cuống tay chân không biết nên để vào chổ nào, lắp ba lắp bắp nói: “A, tôi sao cũng được, sao cũng được.”
Phương Tần hài lòng dời ánh mắt, Tần Mục Dương từ chối cho ý kiến, chỉ nhún vai một cái. Hai em vịt phấn nộn còn lại đều là một mặt hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Nàng dâu Hứa Hạo Nhiên vẫn luôn dán dính bên người Bạch Vũ Hàng, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám nhích. Phương Tần liếc mắt cười nhạo hắn một cái, sau đó tiếp tục cầm lấy bình rượu rót hết ra những ly không ở chung quanh, rồi đặt nằm ngang xuống bàn, “Đây là cách đơn giản nhất. Tôi sẽ là người xoay.”
Trong khi bình rượu xoay tròn trên bàn, bầu không khí cũng không khỏi khẩn trương lên. Triệu Tịch thậm chí còn cảm thấy lòng bàn tay của chính mình đều đã chảy ra không ít mồ hôi.
“Hạo Nhiên.” Phương Tần híp mắt chỉ chỉ miệng chai, ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt nhìn sang.
Hứa Hạo Nhiên khổ hề hề ôm Bạch Vũ Hàng, làm nũng, “Tiểu Bạch ~ “
Bạch Vũ Hàng bình tĩnh đem hắn đạp xuống, “Tùy ý anh.”
Đoạt được ưng thuận, tinh thần của Hứa Hạo Nhiên lập tức phấn chấn bừng bừng, “Mạo hiểm!”
Phương Tần quay đầu sang nhìn Triệu Tịch, cười híp mắt hỏi: “Tiểu Tịch em muốn tên đó làm gì?”
Đầu của Triệu Tịch chầm chậm xoay qua chỗ khác, ạch ạch ạch nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt, nói: “Hôn, hôn Tiểu Bạch đi!”
Biểu tình của Hứa Hạo Nhiên nhất thời suy sụp, chỉ đơn giản vậy thôi?
Bạch Vũ Hàng nhịn cười, bắn một ánh mắt tán dương sang cho cậu, mà Tần Mục Dương ở phía đối diện cũng cong khóe miệng nở nụ cười.
Triệu Tịch có chút lúng túng, không thể trách cậu được, trước giờ cậu đã lần nào chơi trò này đâu! Thì, hôn môi cũng là một thử thách khó khăn rồi, không phải sao… ?
Sắc mặt của Triệu Tịch ửng đỏ, lúng ta lúng túng không biết nói gì.
Hứa Hạo Nhiên tiếc hận thở dài một hơi, sau đó vươn người ôm lấy đầu của Bạch Vũ Hàng, vừa cúi xuống liền tặng cho đối phương một cái hôn sâu, trong phòng lúc này chỉ nghe được tiếng hít thở ồ ồ cùng tiếng nuốt nước bọt nhóp nhép.
Bạch Vũ Hàng cũng không chút nhăn nhó ôm lấy eo Hứa Hạo Nhiên, để mặc cho đầu lưỡi của hắn quét tới quét lui trong cổ họng mình, khi thì khiêu khích khi thì khẽ cắn. Hai người đắm chìm vào nụ hôn đến hừng hực lửa nóng.
Triệu Tịch đã trợn mắt ngoác mồm từ khi hai người mới bắt đầu, nguyên lai ca ca của cậu đã bị đồng hóa đến loại trình độ này rồi sao? Trời ạ! Cậu 囧囧 che mặt, cảm giác như bản thân đã có chút miệng khô lưỡi ráo, lúc ngẩng đầu lên lại trùng hợp đối diện với ánh mắt Tần Mục Dương, vừa muốn dời đi chỗ khác, đối phương đã cong khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt mà trước giờ cậu chưa từng thấy, trong mắt là sự chế nhạo không hề che dấu.
Lần này, Triệu Tịch cảm thấy xấu hổ vô cùng, gặp hai tên bên cạnh còn cố tình được voi đòi tiên ngã thẳng ra ghế salông, đầu của Bạch Vũ Hàng lúc này chỉ cách đùi của Triệu Tịch khoảng hai ba bước.
Triệu Tịch đỏ mặt nhích mông vào bên trong ngồi, Phương Tần bất thình lình vỗ tay một cái, “Nè nè, được rồi nha, đừng có nhân cơ hội mà ân ái trước mặt người khác, hừ! Thật không biết xấu hổ!”
Hai người Bạch, Hứa lập tức tách ra, ngoại trừ hơi thở có hơi bất ổn ra, mọi thứ còn lại đều như chưa từng thay đổi. Bạch Vũ Hàng thậm chí còn bình tĩnh cầm ly rượu của mình lên, ngửa đầu uống cạn.
Triệu Tịch nuốt nước miếng nhìn bình rượu tiếp tục xoay tròn, lần này chỉ về Tần Mục Dương.
Triệu Tịch lập tức khẩn trương, đến đầu cũng không dám quay loạn nữa.
Phương Tần hỏi Tony ở đối diện, “Tony à, em thấy nên để Tần thiếu gia làm gì đây?”
Tony xoay xoay con ngươi, vẻ mặt e thẹn, “Mạo hiểm đi.”
Tần Mục Dương bưng chén rượu quơ quơ, “Lời nói thật lòng.”
Phương Tần hài lòng cười cười, “Nhị thiếu đã đến tuổi này rồi, không biết đã từng thật tâm yêu người nào chưa?” Lời nói của hắn rõ ràng ẩn chứa hàm súc khác, đến cả miệng cũng đều sắp nhếch đến chạm lỗ tai.
Triệu Tịch bối rối cúi đầu, trên trán đã ra đầy mồ hôi. Ánh mắt của Bạch Vũ Hàng cũng đã phát lạnh, căm giận trừng mắt nhìn Phương Tần.
Phương Tần nhún nhún vai, “Đều đã là người trưởng thành, có gì mà không nói ra được?”
Tần Mục Dương trầm tư một chút rồi trả lời: “Có.”
Lúc trẻ, Phương Tần đã từng du học ở nước ngoài một thời gian dài, vất vả lắm hắn mới được thả về nước, trên cơ bản hắn cũng biết một phần về tình sử của người anh em này của mình, nhưng trước giờ hắn cũng chưa lần nào hỏi qua chi tiết chuyện đó.
Phương Tần bất động thanh sắc cười cười, tiếp tục hỏi, “Nam hay nữ?”
Vấn đề này đối phương có thể lựa chọn không trả lời. Nhưng khi Tần Mục Dương lơ đãng liếc nhìn về phương hướng đối diện, trông thấy Triệu Tịch đang cúi đầu lộ ra chiếc cổ thanh mảnh đã nhuộm đầy sắc đỏ, không biết sao hắn liền bất giác nói ra.
“Nam.”
Phương Tần híp mắt cười, tiếp tục xoay chai rượu.
Ở những vòng kế tiếp, chiếc chai vẫn chưa lần nào xoay trúng Triệu Tịch, mặc dù yên lòng nhưng cậu cũng mơ hồ cảm thấy chút mất mác. Đến 12 giờ, Bạch Vũ Hàng liền nói phải về nhà, mọi người cũng lần lượt tản về hết.
Hứa Hạo Nhiên đã uống khá nhiều, say đến mức nói mê sảng khắp nơi. Sau khi Bạch Vũ Hàng tỉ mỉ căn dặn Triệu Tịch về đến nhà phải điện thoại báo cho y biết, lúc này y mới yên tâm thả người. Chung cư mà Triệu Tịch ở cách nơi này cũng không quá xa, với lại cậu vẫn có thể đi xe đêm về nhà.
Triệu Tịch nhẹ nhạng thở ra một hơi, chậm rãi rão bước trên lối đi bộ, tâm tình khoan khoái vô cùng.
Lúc sắp tới trạm xe bus, một chiếc xe đột nhiên chạy tới dừng ở trước mặt cậu. Nhịp tim của Triệu Tịch tăng nhanh bất thường, thân thể cũng trở nên cứng đờ.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là Tần Mục Dương đang cầm tay lái nhìn về phía cậu, “Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
Triệu Tịch ạch một tiếng, gãi gãi đầu, “Không cần đâu.”
Tần Mục Dương im lặng dõi theo cậu, trong mắt dần dần hiện lên ý tứ chế nhạo giống như ở trong quán bar vừa nãy.
Trực giác của Triệu Tịch nói với cậu, đối phương nhất định là đang cười nhạo chính mình, trong lòng lập tức sôi trào một cơn tức giận, nên đã buột miệng nói ra, “Vậy thì cám ơn ngài rồi! Tần nhị thiếu!”
Đúng như dự đoán, mặt của Tần Mục Dương lập tức đen thui như đít nồi.
Triệu Tịch tự biết mình lỡ lời, nhất thời lúng túng, cứng ngắc ngồi ở trong xe.
Nhưng không ngờ, Tần Mục Dương vừa mới đen mặt một trận, lại bất ngờ cười rộ lên, giống như không có chuyện gì nói: “Ai nói tính tình của cậu đã thay đổi tốt hơn chứ, tôi thấy so với trước kia cũng chẳng có khác biệt gì.”
Triệu Tịch vừa buồn bực vừa lúng túng, không biết phải phản bác như thế nào.
Tần Mục Dương hồi trước ghét nhất là bị người khác gọi hắn là nhị thiếu gia, gặp khi ấy hắn còn trẻ, cả người lúc nào cũng như mang cả một thùng thuốc súng, chỉ cần chạm vào nghịch lân của hắn là liền bị nổ tơi bời, đặc biệt là đối với những người thân cận nhất, tâm tình của hắn lại càng trầm trọng thêm.
Triệu Tịch cũng không hiểu vì sao gần đây bản thân cứ hay chồng chéo những cảnh tượng trong quá khứ và hiện tại với nhau, nhưng cũng không thể phủ nhận, cậu đã say mê loại cảm giác này mất rồi.
Hai người một đường không nói chuyện về đến nhà Triệu Tịch, từng người phất tay nói tạm biệt với đối phương rồi xoay bước rời đi.
Triệu Tịch chậm rãi đi về nhà, trong lòng cứ cảm giác có hơi là lạ, cậu cảm thấy khi mình cùng Tần Mục Dương ở chung, giống như…đã không còn câu nệ như trong dĩ vãng.
Cậu nhìn lên khoảng không tối tăm trước cửa sổ tầng trệt, tay đặt ở vị trí trước ngực tự nhủ.
Nếu như có thể, có thể làm bạn bè bình thường thôi thì đã tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, vị trí trước ngực cậu đã không còn đau như trước, thậm chí ngay cả nhịp chân lên lầu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tần gia nhị thiếu vốn nổi danh là một soái ca vạn người mê, từ nhỏ đã ngang ngược ngông cuồng, điển hình cho kiểu công tử bột nhà giàu. Nhưng không ngờ chỉ mới qua mấy năm, tính tình của hắn đã từ một kẻ ngạo mạn chẳng xem ai ra gì, trở nên thành thục trầm ổn như hiện tại. Đồng thời cũng khiến cho nhóm đổng sự muốn lôi kéo quan hệ không ngừng ao ước muốn đem con gái nhà mình đẩy đến bên cạnh hắn.
Mà soái ca ấy, hiện đang ăn mặc một bộ quần áo vô cùng sang trọng, trưng ra biểu tình lạnh nhạt thường ngày cầm lấy micro, gào to ca từ bài hát nào đấy như tụng kinh, đã vậy biểu tình của hắn còn vô cùng bình tĩnh như không hề có việc gì.
Mọi người chung quanh ngoại trừ hai em vịt nhỏ ra, tất cả đều là một dạng không hề cảm thấy chút kinh ngạc. Thế nhưng, tuy là không thấy kinh ngạc,nhưng mà…bọn họ vẫn không thể nhịn cười được à! Ha ha ha!
Triệu Tịch uống hết một ly rượu, cảm giác như cả người đều đang bay lên, ngay cả Tần Mục Dương đang ngồi ở phía trước cũng biến thành hư ảo, bóng lưng của đối phương trông thật dày rộng và vững chải, Triệu Tịch xém chút đã không kiềm chế được mà nhào tới ôm chặt lấy.
Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, Tần Mục Dương bất động thanh sắc thở phào một cái, vừa xoay người lại liền không ngoài dự tính trông thấy tình cảnh thằng bạn tốt của mình đang cười đến nghiêng ngả xiên vẹo.
Hứa Hạo Nhiên vẫn chưa dứt được ra khỏi cơn điện của mình, ôm bụng cười đến xém chút sốc hông, “Lão Tần à lão Tần, cậu, cậu thực sự là bị cài khỉ gì kích thích rồi, ha ha ha! Không xong! Lão tử muốn điên rồi! Ha ha ha ”
Bạch Vũ Hàng bất đắc dĩ giữ đầu của hắn lại, tức giận nắm chặt hai lỗ mũi, Hứa Hạo Nhiên không thể phun khí ra ngoài, ngay lập tức liền im bặt. Bạch Vũ Hàng cười nhạt, “Tâm tình của A Dương ngày hôm nay trông có vẻ rất tốt nhỉ?” Vừa nói vừa hướng ánh mắt có chút lo lắng của y nhìn sang người bên cạnh.
Tần Mục Dương cũng nhìn theo sang, cong cong khóe miệng, “Cũng không tệ lắm.”
Hứa Hạo Nhiên đẩy hai ngón ta của bà xã mình ra, rầm rì, “Thích chứ sao không!? Ăn vụng trước hôn nhân mà, tâm tình sao không tốt cho được, khà khà!”
Tần Mục Dương không để ý tới hắn, tự mình đi tới một bên ngồi xuống. Tony với gương mặt ưu sầu lập tức dính lại, “Tần tiên sinh, giọng ca của ngài thực sự là, thực sự là… Đặc biệt à.”
Tần Mục Dương không thèm để ý gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tony nhỏ bé cũng điên cuồng gật đầu, “Đúng vậy, đúng đấy.”
Tần Mục Dương không nói nữa, bưng ly uống ngay một ngụm rượu, bầu không khí trong phòng cũng bởi vì tiết mục cống hiến có một không hai của hắn mà trở nên sôi nổi hơn hẳn.
Tần nhị thiếu gia còn có thể kéo vỡ cuống họng cất lên tiếng hát như giết heo của mình, lão tử càng không thể thua cậu ta như vậy được!
Vì vậy Phương Tần lập tức buông em trai xinh đẹp bên người ra, liếm môi một cái, hùng hồn nói: “Chơi trò gì đi!”
Hứa Hạo Nhiên cũng nhảy ra khỏi vòm ngực của Tiểu Bạch góp vui, “Đến đến! Chơi cái gì?”
Hồ ly Phương Tần hí hí mắt, đảo một vòng trên mặt mọi người, “Lời thật lòng hay trò mạo hiểm.”
“…”
Tất cả đều đồng loạt trầm mặc.
Hứa Hạo Nhiên vội ho một tiếng, nột nột nói: “Không phải chứ, ờ, tiểu Phương tui cũng lớn tuổi thế này rồi, trò đó, trò đó…”
Phương Tần nhấp một hớp rượu, khiêu khích, “Không dám sao?”
Hứa Hạo Nhiên tức mình giơ chân, “Ai nói? Lão tử không dám chơi….nếu không phải bà xã của tôi đang ở đây, tôi đã đem cậu chơi đùa đến xin tha gọi ông nội rồi—— “
Bạch Vũ Hàng nhàn nhạt liếc hắn, Hứa Hạo Nhiên lập tức nghẽn họng, vô lực biện giải, “Không phải, anh là nói….Ai, theo em, tất cả đều theo em hết!”
Phương Tần cười híp mắt nhìn về phía Triệu Tịch. Cậu liền luống cuống tay chân không biết nên để vào chổ nào, lắp ba lắp bắp nói: “A, tôi sao cũng được, sao cũng được.”
Phương Tần hài lòng dời ánh mắt, Tần Mục Dương từ chối cho ý kiến, chỉ nhún vai một cái. Hai em vịt phấn nộn còn lại đều là một mặt hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Nàng dâu Hứa Hạo Nhiên vẫn luôn dán dính bên người Bạch Vũ Hàng, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám nhích. Phương Tần liếc mắt cười nhạo hắn một cái, sau đó tiếp tục cầm lấy bình rượu rót hết ra những ly không ở chung quanh, rồi đặt nằm ngang xuống bàn, “Đây là cách đơn giản nhất. Tôi sẽ là người xoay.”
Trong khi bình rượu xoay tròn trên bàn, bầu không khí cũng không khỏi khẩn trương lên. Triệu Tịch thậm chí còn cảm thấy lòng bàn tay của chính mình đều đã chảy ra không ít mồ hôi.
“Hạo Nhiên.” Phương Tần híp mắt chỉ chỉ miệng chai, ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt nhìn sang.
Hứa Hạo Nhiên khổ hề hề ôm Bạch Vũ Hàng, làm nũng, “Tiểu Bạch ~ “
Bạch Vũ Hàng bình tĩnh đem hắn đạp xuống, “Tùy ý anh.”
Đoạt được ưng thuận, tinh thần của Hứa Hạo Nhiên lập tức phấn chấn bừng bừng, “Mạo hiểm!”
Phương Tần quay đầu sang nhìn Triệu Tịch, cười híp mắt hỏi: “Tiểu Tịch em muốn tên đó làm gì?”
Đầu của Triệu Tịch chầm chậm xoay qua chỗ khác, ạch ạch ạch nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt, nói: “Hôn, hôn Tiểu Bạch đi!”
Biểu tình của Hứa Hạo Nhiên nhất thời suy sụp, chỉ đơn giản vậy thôi?
Bạch Vũ Hàng nhịn cười, bắn một ánh mắt tán dương sang cho cậu, mà Tần Mục Dương ở phía đối diện cũng cong khóe miệng nở nụ cười.
Triệu Tịch có chút lúng túng, không thể trách cậu được, trước giờ cậu đã lần nào chơi trò này đâu! Thì, hôn môi cũng là một thử thách khó khăn rồi, không phải sao… ?
Sắc mặt của Triệu Tịch ửng đỏ, lúng ta lúng túng không biết nói gì.
Hứa Hạo Nhiên tiếc hận thở dài một hơi, sau đó vươn người ôm lấy đầu của Bạch Vũ Hàng, vừa cúi xuống liền tặng cho đối phương một cái hôn sâu, trong phòng lúc này chỉ nghe được tiếng hít thở ồ ồ cùng tiếng nuốt nước bọt nhóp nhép.
Bạch Vũ Hàng cũng không chút nhăn nhó ôm lấy eo Hứa Hạo Nhiên, để mặc cho đầu lưỡi của hắn quét tới quét lui trong cổ họng mình, khi thì khiêu khích khi thì khẽ cắn. Hai người đắm chìm vào nụ hôn đến hừng hực lửa nóng.
Triệu Tịch đã trợn mắt ngoác mồm từ khi hai người mới bắt đầu, nguyên lai ca ca của cậu đã bị đồng hóa đến loại trình độ này rồi sao? Trời ạ! Cậu 囧囧 che mặt, cảm giác như bản thân đã có chút miệng khô lưỡi ráo, lúc ngẩng đầu lên lại trùng hợp đối diện với ánh mắt Tần Mục Dương, vừa muốn dời đi chỗ khác, đối phương đã cong khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt mà trước giờ cậu chưa từng thấy, trong mắt là sự chế nhạo không hề che dấu.
Lần này, Triệu Tịch cảm thấy xấu hổ vô cùng, gặp hai tên bên cạnh còn cố tình được voi đòi tiên ngã thẳng ra ghế salông, đầu của Bạch Vũ Hàng lúc này chỉ cách đùi của Triệu Tịch khoảng hai ba bước.
Triệu Tịch đỏ mặt nhích mông vào bên trong ngồi, Phương Tần bất thình lình vỗ tay một cái, “Nè nè, được rồi nha, đừng có nhân cơ hội mà ân ái trước mặt người khác, hừ! Thật không biết xấu hổ!”
Hai người Bạch, Hứa lập tức tách ra, ngoại trừ hơi thở có hơi bất ổn ra, mọi thứ còn lại đều như chưa từng thay đổi. Bạch Vũ Hàng thậm chí còn bình tĩnh cầm ly rượu của mình lên, ngửa đầu uống cạn.
Triệu Tịch nuốt nước miếng nhìn bình rượu tiếp tục xoay tròn, lần này chỉ về Tần Mục Dương.
Triệu Tịch lập tức khẩn trương, đến đầu cũng không dám quay loạn nữa.
Phương Tần hỏi Tony ở đối diện, “Tony à, em thấy nên để Tần thiếu gia làm gì đây?”
Tony xoay xoay con ngươi, vẻ mặt e thẹn, “Mạo hiểm đi.”
Tần Mục Dương bưng chén rượu quơ quơ, “Lời nói thật lòng.”
Phương Tần hài lòng cười cười, “Nhị thiếu đã đến tuổi này rồi, không biết đã từng thật tâm yêu người nào chưa?” Lời nói của hắn rõ ràng ẩn chứa hàm súc khác, đến cả miệng cũng đều sắp nhếch đến chạm lỗ tai.
Triệu Tịch bối rối cúi đầu, trên trán đã ra đầy mồ hôi. Ánh mắt của Bạch Vũ Hàng cũng đã phát lạnh, căm giận trừng mắt nhìn Phương Tần.
Phương Tần nhún nhún vai, “Đều đã là người trưởng thành, có gì mà không nói ra được?”
Tần Mục Dương trầm tư một chút rồi trả lời: “Có.”
Lúc trẻ, Phương Tần đã từng du học ở nước ngoài một thời gian dài, vất vả lắm hắn mới được thả về nước, trên cơ bản hắn cũng biết một phần về tình sử của người anh em này của mình, nhưng trước giờ hắn cũng chưa lần nào hỏi qua chi tiết chuyện đó.
Phương Tần bất động thanh sắc cười cười, tiếp tục hỏi, “Nam hay nữ?”
Vấn đề này đối phương có thể lựa chọn không trả lời. Nhưng khi Tần Mục Dương lơ đãng liếc nhìn về phương hướng đối diện, trông thấy Triệu Tịch đang cúi đầu lộ ra chiếc cổ thanh mảnh đã nhuộm đầy sắc đỏ, không biết sao hắn liền bất giác nói ra.
“Nam.”
Phương Tần híp mắt cười, tiếp tục xoay chai rượu.
Ở những vòng kế tiếp, chiếc chai vẫn chưa lần nào xoay trúng Triệu Tịch, mặc dù yên lòng nhưng cậu cũng mơ hồ cảm thấy chút mất mác. Đến 12 giờ, Bạch Vũ Hàng liền nói phải về nhà, mọi người cũng lần lượt tản về hết.
Hứa Hạo Nhiên đã uống khá nhiều, say đến mức nói mê sảng khắp nơi. Sau khi Bạch Vũ Hàng tỉ mỉ căn dặn Triệu Tịch về đến nhà phải điện thoại báo cho y biết, lúc này y mới yên tâm thả người. Chung cư mà Triệu Tịch ở cách nơi này cũng không quá xa, với lại cậu vẫn có thể đi xe đêm về nhà.
Triệu Tịch nhẹ nhạng thở ra một hơi, chậm rãi rão bước trên lối đi bộ, tâm tình khoan khoái vô cùng.
Lúc sắp tới trạm xe bus, một chiếc xe đột nhiên chạy tới dừng ở trước mặt cậu. Nhịp tim của Triệu Tịch tăng nhanh bất thường, thân thể cũng trở nên cứng đờ.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là Tần Mục Dương đang cầm tay lái nhìn về phía cậu, “Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
Triệu Tịch ạch một tiếng, gãi gãi đầu, “Không cần đâu.”
Tần Mục Dương im lặng dõi theo cậu, trong mắt dần dần hiện lên ý tứ chế nhạo giống như ở trong quán bar vừa nãy.
Trực giác của Triệu Tịch nói với cậu, đối phương nhất định là đang cười nhạo chính mình, trong lòng lập tức sôi trào một cơn tức giận, nên đã buột miệng nói ra, “Vậy thì cám ơn ngài rồi! Tần nhị thiếu!”
Đúng như dự đoán, mặt của Tần Mục Dương lập tức đen thui như đít nồi.
Triệu Tịch tự biết mình lỡ lời, nhất thời lúng túng, cứng ngắc ngồi ở trong xe.
Nhưng không ngờ, Tần Mục Dương vừa mới đen mặt một trận, lại bất ngờ cười rộ lên, giống như không có chuyện gì nói: “Ai nói tính tình của cậu đã thay đổi tốt hơn chứ, tôi thấy so với trước kia cũng chẳng có khác biệt gì.”
Triệu Tịch vừa buồn bực vừa lúng túng, không biết phải phản bác như thế nào.
Tần Mục Dương hồi trước ghét nhất là bị người khác gọi hắn là nhị thiếu gia, gặp khi ấy hắn còn trẻ, cả người lúc nào cũng như mang cả một thùng thuốc súng, chỉ cần chạm vào nghịch lân của hắn là liền bị nổ tơi bời, đặc biệt là đối với những người thân cận nhất, tâm tình của hắn lại càng trầm trọng thêm.
Triệu Tịch cũng không hiểu vì sao gần đây bản thân cứ hay chồng chéo những cảnh tượng trong quá khứ và hiện tại với nhau, nhưng cũng không thể phủ nhận, cậu đã say mê loại cảm giác này mất rồi.
Hai người một đường không nói chuyện về đến nhà Triệu Tịch, từng người phất tay nói tạm biệt với đối phương rồi xoay bước rời đi.
Triệu Tịch chậm rãi đi về nhà, trong lòng cứ cảm giác có hơi là lạ, cậu cảm thấy khi mình cùng Tần Mục Dương ở chung, giống như…đã không còn câu nệ như trong dĩ vãng.
Cậu nhìn lên khoảng không tối tăm trước cửa sổ tầng trệt, tay đặt ở vị trí trước ngực tự nhủ.
Nếu như có thể, có thể làm bạn bè bình thường thôi thì đã tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, vị trí trước ngực cậu đã không còn đau như trước, thậm chí ngay cả nhịp chân lên lầu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.