Trọng Phùng Dĩ Hậu: Sau Khi Gặp Lại

Chương 82: Chương 82

Điềm Mật Sinh Hoạt

20/10/2016

Còn có một tuần lễ nữa là đến sinh nhật của Đông Đông, Tần gia bên kia đã sớm gọi điện đến hối thúc mang cháu trở về cho họ gặp mặt. Tần phu nhân mặc dù không nói rõ, nhưng điều này chứng tỏ mọi người đã gián tiếp thừa nhận thân phận của Đông Đông cùng cha bé.

Đến hôm sinh nhật, nhóc con một thân âu phục trắng đen của hoàng tử nhỏ, trước ngực còn buộc thêm một cái nơ bướm xinh xinh, Tần Mục Dương cũng là một thân tây trang vô cùng khéo kéo, chỉ có quần áo Triệu Tịch thoạt nhìn có hơi bình thường. Đứa nhỏ đã hơn ba tháng, trên bụng cũng đã nhô lên một khối, y phục bó sát người đã hoàn toàn không thể mặc vào, nên cậu đành bận một bộ quần áo thông thường thoải mái một chút.

Lái xe của Tần gia đã chờ dưới lầu được một lúc, lúc ba người xuống tới nơi, tài xế liền cung kính đi tới mở cửa. Nơi này cách Tần gia không tính gần, xe chạy nhanh nhất cũng phải mất hơn nữa giờ.

Triệu Tịch dọc theo đường đi vẫn nhẫn nhịn sự đè nén khó chịu nơi ***g ngực, chờ đến khi tới được biệt thự vùng ngoài thành của Tần gia, sắc mặt cậu đã vô cùng khó coi.

Tần Mục Dương lo lắng nắm tay của cậu, Triệu Tịch miễn cưỡng cười trấn an hắn.

Tần phu nhân nghe được tiếng xe hơi, vội vàng chạy ra nghênh đón.

“Đông Đông, ai, cháu ngoan của bà…” Tần phu nhân ôm chặt cháu trái vào lòng, không ngừng xoa xoa đỉnh đầu nhóc.

Tần đại tiểu thư cùng Lục Thanh Hoa ở phía sau, cũng gật đầu coi như chào hỏi.

Tần Mục Dương lôi kéo Triệu Tịch đi theo ở phía sau, người hầu vừa mở cánh cửa lớn ra, hai người liền ngây ngẩn cả người. Tuy nói lần này là người trong nhà tự tổ chức sinh nhật cho đứa nhỏ, nhưng trận thế này vẫn làm hai người bọn họ có chút sững sờ.

Trên chiếc bàn trong phòng khách, là một vòng tròn lớn các hộp quà được đóng gói vô cùng tinh xảo đẹp mắt, trên ghế salông còn đang đặt một con gấu bông cở bự, trên đất thì có rất nhiều đồ chơi xe đẩy mà trẻ con rất thích, thậm chí khăn trải bàn, rèm cửa sổ trong nhà đều được thay mới tất cả.

Triệu Tịch có chút ngốc trụ, tình hình trước mặt so với sự hiểu biết trong bảy năm trời qua của cậu đúng là chênh lệch quá nhiều.

Tần Mục Dương nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng cậu, liền ghé vào lỗ tai người yêu thấp giọng nói: “Vụ lần trước đã làm quá hấp tấp, mẹ anh sợ con trai mình sẽ không thích nơi này.” Kỳ thực là bọn họ còn đang sợ chuyện lần trước sẽ lưu lại ám ảnh cho đứa nhỏ nữa.

Không thể không nói, những thứ này ít nhất cũng đã phát huy được một phần hiệu quả. Bằng chứng là Triệu Đông Đông bị Tần phu nhân một đường ôm vào cũng chưa có phản kháng, thậm chí lúc nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc, thoạt nhìn còn có chút hung dữ của lão nhân, bé cũng chỉ rụt rụt cổ lại.

“Đông Đông, đến, gọi ông nội đi!” Tần phu nhân đẩy đẩy nhóc con lên vài bước.

Triệu Đông Đông giữ vững tư thế, chết sống không chịu động. Tần phu nhân đã có chút gấp, quay đầu tìm thân ảnh của con trai.

Tần Mục Dương thở dài, nhìn Triệu Tịch, cậu trầm mặc gật đầu, không lộ vẻ gì.

Tần Mục Dương đi tới, cúi người nắm tay con trai đến bên cạnh cha mình, “Đông Đông, đây là cha của Tần ba ba, còn phải gọi ông là ông nội biết chưa? Ngoan, kêu một tiếng đi nào?”

Triệu Đông Đông do dự bất định, quay đầu lại xem Triệu Tịch, “Ba ba…”

Tần phu nhân theo đường nhìn của đứa nhỏ nhìn sang, sắc mặt thay đổi một chút, âm thầm bất đắc dĩ, ánh mắt có chút không biết làm sao chuyển dời nơi khác.

Triệu Tịch đối hài tử tươi cười, Triệu Đông Đông lập tức lên tiếng gọi: “Ông nội!”

“Bé ngoan, bé ngoan…” Tay cha Tần đã có chút run run, trời mới biết trong lòng ông bây giờ có bao nhiêu kích động. Thật sự rất giống a…đứa bé này quá giống Tần Mục Dương khi còn bé. Lão nhân hết sức kích động, những năm này bọn họ mắt thấy nhi tử càng chạy càng xa mình, không chỉ một lần hối hận khi đó tàn nhẫn, mà hiện tại, hài tử đã trở lại, mang theo huyết mạch của ông, cha Tần kích động đến nổi không biết nên nói cái gì.

“Cháu tên là Đông Đông sao? Mùa đông mùa đông? Năm nay mấy tuổi rồi nha?” Cha Tần chậm thanh hỏi.

Triệu Đông Đông suy nghĩ một chút, “Một mùa đông, hai mùa đông, ba mùa đông a…cháu sáu tuổi rồi!”

“Há, nha. Sáu tuổi à, thật tốt, thật tốt.” Lão nhân thở dài kéo tay bé con, “Sao lại gầy như vậy? Ba ba cháu khi còn bé tuy rằng cũng thanh tú như thế, nhưng cũng không giống cháu gầy đến vậy, hài tử đã chịu khổ rồi…”

Tần Mục Dương khóe miệng giật một cái, không biết Triệu Tịch đứng ở nơi kia đang cúi đầu suy nghĩ cái gì.

Tần Nhã Lâm đúng lúc đánh gãy ông, cười híp mắt, “Đông Đông, còn nhớ cô không? Cô chính là đại cô của con à? Đến, gọi cô cô.”

Triệu Đông Đông núp ở trong ***g ngực cha Tần, đề phòng nhìn cô. Tần Nhã Lâm lúng túng cười gượng, cha Tần buồn cười điểm chóp mũi của bé con, “Đây là chị của ba cháu, cũng là người thân của Đông Đông, ngoan, gọi cô cô.”



“Cô cô…” Triệu Đông Đông có chút không tình nguyện gọi lên.

“Còn cháu còn cháu?” Lục Thanh Hoa nhảy ra, “Em trai ngoan, mau gọi anh họ đi nào!”

Triệu Đông Đông mờ mịt, “Lục ca ca…”

Lục Thanh Hoa tạc mao, “Ai nha! Phải gọi là anh họ! Lục ca ca đâu có gì mới lạ đâu! Anh họ anh họ!”

Triệu Đông Đông bị hắn quấy rối đến hôn mê, lẩm bẩm nói: “Anh họ…”

Lục Thanh Hoa nhếch miệng cười, “Ha, ngoan.”

Người một nhà đã nhận thức xong, liền tiếp tục giới thiệu nhóc cho mấy người làm có bối phận trong nhà một chút, mọi người đều vui mừng xưng hô “Tiểu tiểu thiếu gia.”

Triệu Đông Đông cảm thấy vô cùng mới mẻ trừng mắt, cha Tần mẹ Tần cũng vui vẻ cười. Tần Mục Dương cũng muốn vui vẻ theo, kết quả quay đầu nhìn lại Triệu Tịch, nụ cười trên mặt lập tức biến thành lo lắng.

Hai bàn tay Triệu Tịch hết sức lạnh lẽo, trước sau chỉ đứng ở một bên nhàn nhạt nhìn. Tần Mục Dương áo não ôm bờ vai của cậu, “Xin lỗi, xin lỗi, hay là…”

“Không có chuyện gì.” Triệu Tịch nhẹ giọng đánh gãy lời hắn, nhìn về phía hài tử, “Ba mẹ anh rất thích con, hài tử cũng thật cao hứng, chuyện này thật sự rất tốt.”

Tần Mục Dương nhìn biểu tình giả vờ thoải mái của cậu, chỉ cảm giác hành động tối hôm qua liên hợp cùng con trai bắt cậu phải tới nơi này, đã quá hồ đồ, đã quá không chú tâm đến ý nghĩ của cậu rồi!

Như là nhìn ra ý nghĩ của hắn, Triệu Tịch nặn nặn lòng bàn tay của người yêu, “Cha anh gọi anh kìa, mau qua đi!”

Tần Mục Dương dù lôi kéo thế này cậu vẫn bất động, Triệu Tịch thấy phiền liền đẩy hắn ra một chút. Cha Tần bên kia ngẩng đầu nhìn lên, lúc trông thấy Triệu Tịch rõ ràng có hơi sững sờ, giây tiếp theo đã bất động thanh sắc đem kinh ngạc thu về.

“Triệu Tịch sao? Đến, qua đây ngồi.”

Tần Mục Dương lôi kéo cậu đi tới, Triệu Đông Đông đang bị cha Tần mẹ Tần kẹp ở giữa, nhìn thấy Triệu Tịch lại liền hô to: “Ba ba!”

“Ngoan.” Triệu Tịch đối với bé tươi cười, tiếp tục thản nhiên nhìn về phía hai người đứng đầu Tần gia.

Tần phu nhân không quá tự nhiên quay đầu, không nhìn tới cậu. Cha Tần âm thầm thở dài một hơi, “Nghe nói là cậu đã nuôi lớn đứa nhỏ này, khổ cực cho cậu. Vô luận nói như thế nào, cậu đều là cha nuôi của đứa nhỏ… Chuyện của cậu và A Dương, một lão già như ta cũng không muốn quản nữa, hai đứa tự sống cho tốt là được.”

Tần Mục Dương ngạc nhiên ngẩng đầu, “Ba?”

Tần phu nhân giơ tay đánh gãy lời hắn, “Đông Đông là con cháu của Tần gia, điểm ấy chúng ta phải thừa nhận. Tôi biết trong lòng cậu rất bất mãn, nhưng đây là chuyện không thể nào làm khác được, Triệu tiên sinh, tôi thật sự rất cảm kích cậu đã đem đứa nhỏ nuôi lớn. Thế nhưng, bé dù sao cũng nên mang họ Tần, đúng không?”

“Mẹ!” Thanh âm của Tần Mục Dương lập tức lạnh xuống, Triệu Tịch bên cạnh đột nhiên kéo lấy hắn, nhàn nhạt nói: “Đúng, bé là con cháu Tần gia, tôi sẽ không phản đối chuyện này.”

“Tiểu Tịch…” Tần Mục Dương đau lòng muốn đem người kéo vào trong ***g ngực, Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng, Tần Mục Dương không để ý đến, cẩn thận quan sát thần sắc Triệu Tịch.

“Ừm… Không cắt bánh kem sao?” Đôi mắt Triệu Tịch nhìn tới bàn ăn, hỏi ra như thế.

Vừa nghe được hai chữ bánh kem, Triệu Đông Đông lập tức kêu, “Bánh kem! Bánh kem! Đông Đông muốn ăn bánh kem!”

Tâm tư của mọi người lập tức bị dời đi, người làm cũng liền vui vẻ đem bánh đưa tới, đặt trước mặt cho nhóc xem.

Triệu Đông Đông “Oa” một tiếng hét lên kinh ngạc, “A a! Heo heo! Thật lớn!”

Bánh kem có hai tầng, phía dưới là sô cô la, bên ngoài được trang trí một vòng hoa quả, tầng thứ hai có một chú heo ngốc ngốc màu trằng đang đứng thẳng, mũi có màu phấn hồng, mặt sau còn cắm thêm đuôi nhỏ, phía trước được dùng kem màu vàng viết lên một câu “Chúc mừng sinh nhật Triệu Đông Đông sáu tuổi!”



Nhóc con vốn tuổi heo, bé chỉ nhận thức tên của mình, cũng biết được đại khái tuổi hợi trong mười hai con giáp là ý nghĩa gì mà thôi. Lúc này bé đang gào gào sung sướng, nhào đến hôn vào mặt Tần phu nhân một cái, “Bà nội thật tốt! Đông Đông rất vui vẻ!”

Viền mắt Tần phu nhân có chút ửng hồng, ôm thân thể nhỏ nhắn của bé cười đến sắp ngất đi, “Ai ai, biết bà nội thương con rồi, vậy thì phải hôn bà thêm mấy cái, đợi lát nữa bà sẽ cắt tiểu trư ra cho Đông Đông ăn nha?”

Triệu Đông Đông lập tức vâng dạ hôn mặt bà, vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc thận trọng của cha Tần cũng nhu hòa rất nhiều, nhìn vợ cùng cháu trai vui vẻ, trong lòng không biết tại sao cảm thấy rất quái đi. Đứa bé này khi nhìn thấy ông luôn rất sợ hãi à.

Ai…cha Tần cười lắc đầu một cái, Triệu Đông Đông quay đầu lại nhìn ông, cũng không biết suy nghĩ cái gì, ngại ngùng vươn người qua, hôn lên trên mặt ông một cái, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn gia gia.”

Cha Tần lập tức sửng sốt, nửa ngày mới từ trong tiếng cười của lão bà cùng con gái đỏ bừng mặt. Mặt mũi già nua của ông xem chút đã không giữ được thể diện rồi.

Triệu Đông Đông cũng ngây ngốc cười ha ha, người làm vừa lúc cầm nến cùng dao nĩa lên. Cha Tần vươn tay nhận lấy, đem Triệu Đông Đông ôm tới đặt ở trên đầu gối, đối diện bánh ga tô, “Đông Đông đã sáu tuổi thật sao? Vậy con tự mình đem cây nến này cắm vào nha?”

Thời điểm bé được mấy người Bạch Vũ Hàng tổ chức sinh nhật lần trước, cũng cũng chưa được thử qua việc này, Triệu Đông Đông hưng phấn hết sức, “Đông Đông, Đông Đông có thể sao?” Ánh mắt sáng long lanh nhìn cha Tần, ông liền tươi cười gật đầu.

“A để cháu để cháu!” Triệu Đông Đông vui sướng tiếp nhận cây nến, đầu ngón út vòng tới vòng lui, cuối cùng đã cắm tới mười mấy cây nến lên trên bánh.

Cha Tần cười ha ha, “Đông Đông không phải mới sáu tuổi à? Sao đột nhiên lại lớn đến thế này rồi?”

Số học của nhóc con luôn không được tốt cho lắm, năm, sáu, cái gì bảy, tám nhóc con cũng chưa đếm ra, chỉ một mạch đem những cây nến có màu sắc mình yêu thích cắm vào, bé quay đầu cấu cứu Triệu Tịch, đôi mắt Triệu Tịch thì đang nhìn về nơi khác, nên không thu được tín hiệu từ con trai.

Ngược lại Tần Mục Dương phản ứng rất nhanh, tiến lên đem những cây nến dư thừa lấy xuống, “Ừm… Đông Đông cảm thấy cắm càng nhiều càng thấy đẹp, đúng không?” Hắn đành phải ra tay cứu vãn mặt mũi cho con trai vậy.

Triệu Đông Đông gật đầu liên tục, “Đúng, đúng!”

Mọi người trong Tần gia cưng chìu tươi cười, người làm cằm bật lửa tới đốt nến, Triệu Đông Đông nhắm mắt lại vui sướng ước nguyện, lúc mở mắt ra lại theo Lục biểu ca vừa mới được đổi xưng hô, vui vẻ thổi tắt hết đèn cầy, tiếp theo chiếc bánh được cắt ra làm nhiều phần đưa tới trước mặt mọi người.

Cả nhà định ăn một chút bánh ga tô trước, sau đó sẽ dùng cơm tối, nếu theo lẻ thường, Tần Mục Dương không nghĩ tới bữa tiệc nhỏ này sẽ phong phú đến như vậy. Trong trí nhớ của hắn, đại khái chỉ có những khi phụ thân tổ chức sinh nhật mới long trọng như vậy, trong lòng không khỏi hơi xúc động, cha mẹ hắn…đúng là rất yêu thích đứa nhỏ này.

Bầu không khí lúc dùng cơm tối cũng rất hài hòa, tất cả mọi người ăn vô cùng vui vẻ, chỉ có Triệu Tịch sắc mặt tái nhợt, đũa đã lâu không động tới món nào, những hành động đó đều đã được Tần phu nhân thu vào mắt, hiếm thấy nghi ngờ hỏi: “Mùi vị không hợp miệng à? Sao lại ăn ít như vậy?”

Triệu Tịch ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười cười, cậu không dám mở miệng, trong dạ dày hiện đang rất khó chịu, chỉ sợ vừa há miệng chút xíu thì sẽ nôn tất cả mọi thứ ra.

Tần Mục Dương lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cậu, nhỏ giọng hỏi, “Không thấy ngon miệng sao? Em cảm thấy muốn ói hả? Có muốn tới phòng vệ sinh một chút không?”

Triệu Tịch đẩy tay hắn ra, “Không có chuyện gì, em không đi.” Nói rồi cậu lại cúi đầu xuống, đem thức ăn trong chén bỏ vào miệng, máy móc nhai động.

Tần Mục Dương nơi nào yên tâm, liền cũng không tâm tư ăn cơm, toàn bộ quá trình chỉ lo dõi theo sắc mặt của cậu xem có chổ nào bất ổn không.

Tiếng cười trên bàn ăn không ngừng vang lên, từ bảy năm trước sau khi Tần Mục Dương cắt đứt quan hệ với người trong nhà, thì bầu không khí nơi này đã rất lâu không có được hương vị ấm áp như thế rồi. Người làm đứng ở một bên cũng cảm thấy hết sức cao hứng.

Sau bữa cơm chiều, Tần phu nhân ôm Đông Đông nói: “Đêm nay để cháu nó ở lại bên này đi? Ba con mới gặp bé được một lần, đêm nay trước tiên không trở về được không?”

Tần Mục Dương muốn hỏi ý kiến Triệu Tịch, bất đắc dĩ đối phương vẫn luôn im lặng cúi thấp đầu không lên tiếng, vì vậy hắn đành phải hỏi con trai: “Đông Đông, đêm nay con có muốn ngủ với bà nội không?”

Buổi tối hôm nay, Triệu Đông Đông được người nhà họ Tần cho không ít quà bánh, ăn no đến bụng căng tròn vo tròn vo, “A? Cùng bà nội ngủ sao? Vậy ba ba của con đâu?”

Triệu Tịch đêm nay vẫn chưa nói chuyện nhiều với con trai, nhóc con dù trì độn vẫn nhận ra được.

Triệu Tịch ngẩng đầu lên, “Ừm.. Ở nơi này đi, gia gia nãi nãi đều rất nhớ con.”

Triệu Đông Đông đã sớm không còn địch ý với ông bà nội Tần, nghe được ba ba đồng ý, bé cũng ân ân a a gật đầu.

Tần phu nhân thở phào một hơi, kêu Tần Nhã Lâm ra đưa em trai về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Phùng Dĩ Hậu: Sau Khi Gặp Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook