Chương 12
Thập Thế
16/06/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 11
Rốt cuộc nụ hôn dài khiến ngay cả thần đều hít thở không thông này cũng chấm dứt.
Tư vị tuyệt vời khác thường khiến cho chuyện sau đó của hai người nước chảy thành sông. Chính là chuyện giường chiếu của đường đường một Thần đế thượng cổ cùng một Ma Hoàng… so với trong tưởng tượng thì kịch liệt hơn rất nhiều.
Mùi thơm ngát say lòng người tản ra từ trong tiếng đỉnh lớn, sau khi cháy trong bảy bảy bốn mươi chín ngày thì đã cháy hầu như không còn, mà trong giường lớn rộng rãi giống như một tòa cung điện nhỏ kia, vẫn truyền ra tiếng động cùng tiếng rên rỉ do thần quang cùng ma lực va chạm.
Nếu không phải giường của Ma Hoàng được làm từ ma tủy kim ở sâu trong ma hải luyện chế mà thành, chỉ sợ sẽ không chịu nổi sức mạnh có chút dữ dội của hai người.
“Ách – a, a… Ách – a….”
“Hô… Hô…”
Không phân biệt được là hô hấp của ai dồn dập hơn, nhưng rõ ràng la Ma Hoàng hưởng thụ hơn nhiều, tiếng rên rỉ cũng càng lớn. Mà Trọng Quang tương đối khắc chế, cho dù đối với thần tiên mà nói đây cũng là loại vận động nguyên thủy nhất, nhưng vẫn có thể điều tức thích đáng.
Hai chân Ma Hoàng kẹp lại, mông co rút, dùng sức cuốn lấy Trọng Quang.
Đồng tử của Trọng Quang co lại, thiếu chút nữa không kiên trì được.
Bọn họ đã hoan ái không biết bao lâu. Không thể không nói, đối với thần ma, hoan ái lâu dài như thế quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Một lượng lớn thần lực theo ‘vận động’ của hai người truyền vào trong cơ thể của Ma Hoàng, nhưng hai người dường như đều đã quên mục đích ban đầu, đắm chìm trong hoan ái huyễn lệ đến mức gần như nhìn thấy mà giật mình này.
Trọng Quang không biết mình cũng sẽ có một ngày miệt mài như thế. Giống như vậy, Ma Hoàng cũng không ngờ cơ thể của hai người ăn ý đến vậy, cảm nhận được vui thích trước giờ chưa từng có.
Không biết từ khi nào, hai chân y đã bị Trọng Quang gác lên vai, thân thể cũng bị giữ chặt giữa không trung, không thể không vươn hai tay ôm lấy cổ Trọng Quang.
Loại động tác độ khó cao này không hề khó khăn với một thần một ma, hơn nữa trong tình cảm mãnh liệt kìm lòng không được, vui vẻ nhẹ nhàng tràn ra, do đó không để ý đến thứ gì khác – ví dụ như, một mỗ nhỏ bé nào đó nằm trong bụng Ma Hoàng.
Tuy rằng Ma Hoàng đã dùng thuật che cái bụng kia đi, nhưng tiểu tử hoạt bát khỏe mạnh cực kỳ thích giúp vui này vẫn đang tồn tại.
Trọng Quang cùng Ma Hoàng không biết đã hoan ái bao lâu, thai nhi trông qua mập hợp của bọn họ không kiêng dè gì mà hấp thụ sức mạnh của vị phụ thân kia, điều này khiến cho nó cực kỳ hưng phấn. Sau khi được một lượng lớn sức mạnh thần quang thỏa mãn, nó bắt đầu hoa chân múa tay vui vẻ ‘phát uy’.
Ma Hoàng đột nhiên hét to một tiếng, buông tay ra dùng sức giãy dụa. Trọng Quang không kịp đề phòng, mắt thấy Ma Hoàng ôm bụng ngã xuống giữa giường.
“Làm sao vậy?”
Trọng Quang phục hồi tinh thần từ giữa cảm xúc mãnh liệt.
Đau đớn kịch liệt khiến Ma Hoàng nháy mắt ra một thân mồ hôi lạnh.
Đối với thần và ma mà nói, chảy mồ hôi cũng hiếm thấy giống như đổ máu, Ma Hoàng cho dù vừa rồi chìm đắm trong hoan hảo dài lâu cũng không hề rơi xuống một giọt mồ hôi, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, y đã ướt đẫm cả người.
“Ô, chết tiệt! Bụng của ta –“
Ma Hoàng cắn răng, cơn hưng phấn vì *** biến mất trong giây lát.
Trọng Quang ngây người, chớp mắt sau mới kịp phản ứng:
“Bụng làm sao? Để ta nhìn xem. Có phải là… Có phải là sắp sinh hay không?”
Hắn có chút kích động cùng thất thố, vì vậy mà một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo thái dương của hắn.
Ma Hoàng giống như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ ôm bụng lăn lộn ở trên giường, bỗng nhiên thân thể căng cứng, sắc mặt dữ tợn hét lên một tiếng:
“A – đừng giãy dụa nữa! Bằng không ta sẽ bóp chết ngươi! Nhất định phải bóp chết ngươi!”
Cái bụng tròn tròn kia đột nhiên lộ ra, việc này nói rõ Ma Hoàng đã không thể khống chế được pháp thuật của mình.
Trọng Quang luống cuống chân tay, bối rối đè Ma Hoàng lại, kêu lên:
“Đừng lộn xộn, nằm im, để ta giúp ngươi kiểm tra một chút!”
Nhưng trên thực tế hắn hoàn toàn không biết mình nên kiểm tra thế nào, thậm chí hắn còn không rõ lắm đến lúc đó Ma Hoàng phải sinh con ra sao.
“Không, không! Đừng đụng vào ta! Ngươi dám qua ta sẽ không khách khí!”
Ma Hoàng giãy dụa kịch liệt.
Thật sự là kỳ quái. Vừa rồi hai người còn trần trụi giao triền, dùng tư thái thân mật bằng thân thể kết hợp cùng nhau, từng bộ phận của nhau đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Nhưng thời khắc này, Ma Hoàng lại cực độ không muốn để Trọng Quang chạm vào mình.
Y có thể chịu được bị người khác đặt dưới thân, có thể chịu được việc phải dùng vị trí của nữ nhân để làm tình. Nhưng y không thể tiếp nhận được việc mình lớn bụng nằm ở trên giường, giống như nữ nhân để người khác kiểm tra, an thai, thậm chí là đỡ đẻ!
Lúc này mọi lười nhác, lạnh nhạt, bình tĩnh cùng ung dung của Trong Quang hơn một ngàn năm qua đều bị vứt lên chín tầng mây.
Hắn gấp đến mức kêu to lên:
“Trường Đình, để cho ta xem tình trạng của ngươi! Có lẽ là bị động thai khí, cũng có thể là sinh non!”
Ma Hoàng tuy rằng đã mang thai đứa bé này mấy chục năm, nhưng rõ ràng là không hiểu rõ tình trạng. Y mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi trừng mắt nhìn bụng của mình, giống như căn bản không hề nghĩ rằng đứa nhỏ có thể là muốn được sinh ra.
Giống như hưởng ứng lời nói của Trọng Quang, lại một cơn sóng đau đớn từ trong bụng truyền ra, Ma Hoàng hít mạnh, cường ngạnh nuốt đau đớn lại trong cổ họng, nhưng gương mặt vặn vẹo lại cho thấy y đau đớn bao nhiêu.
Trọng Quang hoàn toàn không nghĩ đến loại vẻ mặt này sẽ xuất hiện trên mặt của Ma Hoàng thượng cổ — y rõ ràng là đau đến cực điểm, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Trọng Quang muốn nghiêng qua nhìn, nhưng Ma Hoàng lại không chút khách khí, tay không chém tới, không khí rít gào đập thẳng vào mặt.
Trọng Quang lăn sang một bên, chật vật né qua.
Phong đao đánh nát phần giường phía sau, chém thẳng lên vách tường của Ma điện. Ma điện cứng rắn như thế, nguy nga sừng sững mấy vạn năm theo đó mà rung chuyển, phát ra tiếng động vù vù, có thể thấy được lực đạo kia của Ma Hoàng hoàn toàn không lưu tình.
Sự kiềm chế hàng ngàn vạn năm của Trọng Quang rốt cuộc không cánh mà bay, giận dữ hét lên:
“Ngươi muốn làm gì!? Giết ta sao!? Ngươi muốn tự mình sinh đứa nhỏ sinh đến chết à!”
Trực giác của hắn cho hắn biết muốn đứa nhỏ được sinh ra thuận lợi, phải cần hai người hợp lực mới được. Nhưng cụ thể phải làm như thế nào, thực ra hắn cũng không rõ ràng.
Ma Hoàng cảm thấy mình đau đến mức muốn nổi điên, đau đến mức muốn điên cuồng mà hủy diệt tất cả. (Đây là suy nghĩ điển hình của Ma giới: ta không chiếm được người khác đừng hòng nghĩ đến, ta chịu tội mọi người sẽ phải cùng chịu tội = =|||)
Theo loại suy nghĩ này, quanh thân y bỗng nhiên tràn ra một lượng lớn sương mù dày đặc màu đen, vây kín lấy y.
Sắc mặt Trọng Quang khẽ biến.
Loại sương đen này chính là ma khí sâu nặng nhất, tương khắc với thần quang trời sinh của hắn. Nếu hắn thở mạnh một hơi, chắc chắn sẽ khiến cho Ma Hoàng phản kích. Với tình hình hiện tại của Ma Hoàng, cho dù phản kích cũng là vô lực, nhưng nếu hắn thắng, Ma Hoàng sẽ bị thương. Nhưng nếu không làm gì cả, hắn không có cách nào đến gần được.
Trọng Quang chưa từng do dự, luống cuống tay chân đến thế. Hắn triệu tập quần áo đến mặc vào chỉnh tề, đứng bên giường, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này ở phía sau, chiếc đỉnh lớn ở giữa phòng đột nhiên ‘phụt’ một tiếng bùng lên một ngọn lửa lớn, bắt đầu chấn động, phát ra tiếng động vù vù thật lớn, một đạo ma quang bùng phát ra, huyễn hóa thành một con quái điểu màu đen, xoay một vòng trên không trong phòng, mỏ phát ra tiếng kêu kỳ quái, sau đó liền bốc cháy rồi biến mất hầu như không còn.
Trọng Quang nghiêng người đi ra, linh lực ngưng tụ dưới bàn tay, thầm đề phòng.
Quái điểu biến ra từ ngọn lửa ma kia rõ ràng là đến đưa tin tức, nhưng hắn nghe không hiểu loại ma ngữ này, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, sương đen cuồn cuộn ở giữa giường đột nhiên từ từ ngừng tràn ra, chậm rãi biến mất.
Ma Hoàng một tay chống thân, một tay ôm bụng nằm ở trên giường, mái tóc màu đen tản ra đầy giường, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đôi môi mỏng của y mím lại, một đôi ma nhãn nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cái đỉnh lớn kia, giữa đôi mắt đen láy tràn ra cơn giận dữ giống như lốc xoáy đặc quánh lại.
Trọng Quang trầm giọng hỏi:
“Trường Đình, đây là có chuyện gì!?”
Ma Hoàng nặng nề thở gấp, áp chế cơn đau đớn trong bụng, trầm giọng chậm rãi mở miệng:
“Cự Thái và Giác Sắc, làm phản!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 11
Rốt cuộc nụ hôn dài khiến ngay cả thần đều hít thở không thông này cũng chấm dứt.
Tư vị tuyệt vời khác thường khiến cho chuyện sau đó của hai người nước chảy thành sông. Chính là chuyện giường chiếu của đường đường một Thần đế thượng cổ cùng một Ma Hoàng… so với trong tưởng tượng thì kịch liệt hơn rất nhiều.
Mùi thơm ngát say lòng người tản ra từ trong tiếng đỉnh lớn, sau khi cháy trong bảy bảy bốn mươi chín ngày thì đã cháy hầu như không còn, mà trong giường lớn rộng rãi giống như một tòa cung điện nhỏ kia, vẫn truyền ra tiếng động cùng tiếng rên rỉ do thần quang cùng ma lực va chạm.
Nếu không phải giường của Ma Hoàng được làm từ ma tủy kim ở sâu trong ma hải luyện chế mà thành, chỉ sợ sẽ không chịu nổi sức mạnh có chút dữ dội của hai người.
“Ách – a, a… Ách – a….”
“Hô… Hô…”
Không phân biệt được là hô hấp của ai dồn dập hơn, nhưng rõ ràng la Ma Hoàng hưởng thụ hơn nhiều, tiếng rên rỉ cũng càng lớn. Mà Trọng Quang tương đối khắc chế, cho dù đối với thần tiên mà nói đây cũng là loại vận động nguyên thủy nhất, nhưng vẫn có thể điều tức thích đáng.
Hai chân Ma Hoàng kẹp lại, mông co rút, dùng sức cuốn lấy Trọng Quang.
Đồng tử của Trọng Quang co lại, thiếu chút nữa không kiên trì được.
Bọn họ đã hoan ái không biết bao lâu. Không thể không nói, đối với thần ma, hoan ái lâu dài như thế quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Một lượng lớn thần lực theo ‘vận động’ của hai người truyền vào trong cơ thể của Ma Hoàng, nhưng hai người dường như đều đã quên mục đích ban đầu, đắm chìm trong hoan ái huyễn lệ đến mức gần như nhìn thấy mà giật mình này.
Trọng Quang không biết mình cũng sẽ có một ngày miệt mài như thế. Giống như vậy, Ma Hoàng cũng không ngờ cơ thể của hai người ăn ý đến vậy, cảm nhận được vui thích trước giờ chưa từng có.
Không biết từ khi nào, hai chân y đã bị Trọng Quang gác lên vai, thân thể cũng bị giữ chặt giữa không trung, không thể không vươn hai tay ôm lấy cổ Trọng Quang.
Loại động tác độ khó cao này không hề khó khăn với một thần một ma, hơn nữa trong tình cảm mãnh liệt kìm lòng không được, vui vẻ nhẹ nhàng tràn ra, do đó không để ý đến thứ gì khác – ví dụ như, một mỗ nhỏ bé nào đó nằm trong bụng Ma Hoàng.
Tuy rằng Ma Hoàng đã dùng thuật che cái bụng kia đi, nhưng tiểu tử hoạt bát khỏe mạnh cực kỳ thích giúp vui này vẫn đang tồn tại.
Trọng Quang cùng Ma Hoàng không biết đã hoan ái bao lâu, thai nhi trông qua mập hợp của bọn họ không kiêng dè gì mà hấp thụ sức mạnh của vị phụ thân kia, điều này khiến cho nó cực kỳ hưng phấn. Sau khi được một lượng lớn sức mạnh thần quang thỏa mãn, nó bắt đầu hoa chân múa tay vui vẻ ‘phát uy’.
Ma Hoàng đột nhiên hét to một tiếng, buông tay ra dùng sức giãy dụa. Trọng Quang không kịp đề phòng, mắt thấy Ma Hoàng ôm bụng ngã xuống giữa giường.
“Làm sao vậy?”
Trọng Quang phục hồi tinh thần từ giữa cảm xúc mãnh liệt.
Đau đớn kịch liệt khiến Ma Hoàng nháy mắt ra một thân mồ hôi lạnh.
Đối với thần và ma mà nói, chảy mồ hôi cũng hiếm thấy giống như đổ máu, Ma Hoàng cho dù vừa rồi chìm đắm trong hoan hảo dài lâu cũng không hề rơi xuống một giọt mồ hôi, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, y đã ướt đẫm cả người.
“Ô, chết tiệt! Bụng của ta –“
Ma Hoàng cắn răng, cơn hưng phấn vì *** biến mất trong giây lát.
Trọng Quang ngây người, chớp mắt sau mới kịp phản ứng:
“Bụng làm sao? Để ta nhìn xem. Có phải là… Có phải là sắp sinh hay không?”
Hắn có chút kích động cùng thất thố, vì vậy mà một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo thái dương của hắn.
Ma Hoàng giống như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ ôm bụng lăn lộn ở trên giường, bỗng nhiên thân thể căng cứng, sắc mặt dữ tợn hét lên một tiếng:
“A – đừng giãy dụa nữa! Bằng không ta sẽ bóp chết ngươi! Nhất định phải bóp chết ngươi!”
Cái bụng tròn tròn kia đột nhiên lộ ra, việc này nói rõ Ma Hoàng đã không thể khống chế được pháp thuật của mình.
Trọng Quang luống cuống chân tay, bối rối đè Ma Hoàng lại, kêu lên:
“Đừng lộn xộn, nằm im, để ta giúp ngươi kiểm tra một chút!”
Nhưng trên thực tế hắn hoàn toàn không biết mình nên kiểm tra thế nào, thậm chí hắn còn không rõ lắm đến lúc đó Ma Hoàng phải sinh con ra sao.
“Không, không! Đừng đụng vào ta! Ngươi dám qua ta sẽ không khách khí!”
Ma Hoàng giãy dụa kịch liệt.
Thật sự là kỳ quái. Vừa rồi hai người còn trần trụi giao triền, dùng tư thái thân mật bằng thân thể kết hợp cùng nhau, từng bộ phận của nhau đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Nhưng thời khắc này, Ma Hoàng lại cực độ không muốn để Trọng Quang chạm vào mình.
Y có thể chịu được bị người khác đặt dưới thân, có thể chịu được việc phải dùng vị trí của nữ nhân để làm tình. Nhưng y không thể tiếp nhận được việc mình lớn bụng nằm ở trên giường, giống như nữ nhân để người khác kiểm tra, an thai, thậm chí là đỡ đẻ!
Lúc này mọi lười nhác, lạnh nhạt, bình tĩnh cùng ung dung của Trong Quang hơn một ngàn năm qua đều bị vứt lên chín tầng mây.
Hắn gấp đến mức kêu to lên:
“Trường Đình, để cho ta xem tình trạng của ngươi! Có lẽ là bị động thai khí, cũng có thể là sinh non!”
Ma Hoàng tuy rằng đã mang thai đứa bé này mấy chục năm, nhưng rõ ràng là không hiểu rõ tình trạng. Y mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi trừng mắt nhìn bụng của mình, giống như căn bản không hề nghĩ rằng đứa nhỏ có thể là muốn được sinh ra.
Giống như hưởng ứng lời nói của Trọng Quang, lại một cơn sóng đau đớn từ trong bụng truyền ra, Ma Hoàng hít mạnh, cường ngạnh nuốt đau đớn lại trong cổ họng, nhưng gương mặt vặn vẹo lại cho thấy y đau đớn bao nhiêu.
Trọng Quang hoàn toàn không nghĩ đến loại vẻ mặt này sẽ xuất hiện trên mặt của Ma Hoàng thượng cổ — y rõ ràng là đau đến cực điểm, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Trọng Quang muốn nghiêng qua nhìn, nhưng Ma Hoàng lại không chút khách khí, tay không chém tới, không khí rít gào đập thẳng vào mặt.
Trọng Quang lăn sang một bên, chật vật né qua.
Phong đao đánh nát phần giường phía sau, chém thẳng lên vách tường của Ma điện. Ma điện cứng rắn như thế, nguy nga sừng sững mấy vạn năm theo đó mà rung chuyển, phát ra tiếng động vù vù, có thể thấy được lực đạo kia của Ma Hoàng hoàn toàn không lưu tình.
Sự kiềm chế hàng ngàn vạn năm của Trọng Quang rốt cuộc không cánh mà bay, giận dữ hét lên:
“Ngươi muốn làm gì!? Giết ta sao!? Ngươi muốn tự mình sinh đứa nhỏ sinh đến chết à!”
Trực giác của hắn cho hắn biết muốn đứa nhỏ được sinh ra thuận lợi, phải cần hai người hợp lực mới được. Nhưng cụ thể phải làm như thế nào, thực ra hắn cũng không rõ ràng.
Ma Hoàng cảm thấy mình đau đến mức muốn nổi điên, đau đến mức muốn điên cuồng mà hủy diệt tất cả. (Đây là suy nghĩ điển hình của Ma giới: ta không chiếm được người khác đừng hòng nghĩ đến, ta chịu tội mọi người sẽ phải cùng chịu tội = =|||)
Theo loại suy nghĩ này, quanh thân y bỗng nhiên tràn ra một lượng lớn sương mù dày đặc màu đen, vây kín lấy y.
Sắc mặt Trọng Quang khẽ biến.
Loại sương đen này chính là ma khí sâu nặng nhất, tương khắc với thần quang trời sinh của hắn. Nếu hắn thở mạnh một hơi, chắc chắn sẽ khiến cho Ma Hoàng phản kích. Với tình hình hiện tại của Ma Hoàng, cho dù phản kích cũng là vô lực, nhưng nếu hắn thắng, Ma Hoàng sẽ bị thương. Nhưng nếu không làm gì cả, hắn không có cách nào đến gần được.
Trọng Quang chưa từng do dự, luống cuống tay chân đến thế. Hắn triệu tập quần áo đến mặc vào chỉnh tề, đứng bên giường, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này ở phía sau, chiếc đỉnh lớn ở giữa phòng đột nhiên ‘phụt’ một tiếng bùng lên một ngọn lửa lớn, bắt đầu chấn động, phát ra tiếng động vù vù thật lớn, một đạo ma quang bùng phát ra, huyễn hóa thành một con quái điểu màu đen, xoay một vòng trên không trong phòng, mỏ phát ra tiếng kêu kỳ quái, sau đó liền bốc cháy rồi biến mất hầu như không còn.
Trọng Quang nghiêng người đi ra, linh lực ngưng tụ dưới bàn tay, thầm đề phòng.
Quái điểu biến ra từ ngọn lửa ma kia rõ ràng là đến đưa tin tức, nhưng hắn nghe không hiểu loại ma ngữ này, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, sương đen cuồn cuộn ở giữa giường đột nhiên từ từ ngừng tràn ra, chậm rãi biến mất.
Ma Hoàng một tay chống thân, một tay ôm bụng nằm ở trên giường, mái tóc màu đen tản ra đầy giường, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đôi môi mỏng của y mím lại, một đôi ma nhãn nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cái đỉnh lớn kia, giữa đôi mắt đen láy tràn ra cơn giận dữ giống như lốc xoáy đặc quánh lại.
Trọng Quang trầm giọng hỏi:
“Trường Đình, đây là có chuyện gì!?”
Ma Hoàng nặng nề thở gấp, áp chế cơn đau đớn trong bụng, trầm giọng chậm rãi mở miệng:
“Cự Thái và Giác Sắc, làm phản!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.