Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Chương 12: BĂNG DỮ HỎA ĐÍCH TƯƠNG BÍNH
Cửu Nguyệt Dương Quang.
14/03/2013
Tại cục công an.
Lý Hải Bân bước tới văn phong cục trưởng đưa tay gõ cửa. Một thanh âm lảnh lạnh truyền ra:
“Vào đi!”
“Cục trưởng, ngươi tìm ta?”
Lý Hải Bân mặc dù rất kiêu ngạo nhưng đối với vị cục trưởng này lại khá kính sợ. Ngoại trừ nàng ta là thượng cấp ra thì quan trọng hơn nàng chính là một nữ nhân.
Gia đình Lý Hải Bân tại Bắc Kinh cũng có thể coi là một đại gia tộc. Nhưng vì Liễu Yên Nguyệt mà hắn quyết định lưu lại Thượng Hải, lập chí làm một bạch mã hoàng tử giải cứu Yên Nguyệt công chúa khỏi hang hùm. Hiện tại mà thấy, dưới sự kiên trì của hắn coi bộ bắt đầu đã có kết quả.
Nếu như quả không có Yên Nguyệt thì có lẽ vị mỹ nữ cục trưởng này cũng là một nhân tuyển thích hợp.
Một mỹ nữ tóc ngắn ngồi phía sau bàn, độ tuổi khoảng hai bảy hai tám lúc này đang chăm chú nhìn màn hình, sắc mặt như đang trầm tư cái gì đó. Thân hình đầy đặn, dưới tình huống không có áo khoác để lộ ra những đường cong chết người khiến cho ngay cả người đã có người trong mộng như Lý Hải Bân cũng kìm không nổi, phải cúi đầu xuống không dám nhìn.
Nếu chỉ luận vóc dáng thì có lẽ Liễu Yên Nguyệt thua kém không ít. Chỉ là Liễu Yên Nguyệt lại mang theo một nét đẹp mị hoặc có lẽ là duy nhất trên thế gian này.
Mỹ nữ ngẩng đầu lên hiện ra một khuôn mặt đầy vẻ phong tinh. Có lẽ do được tôi luyện từ nhỏ nên vẻ phong tinh kia được che giấu rất khéo léo mà thay vào đó là một khí chất lạnh lẽo như băng tuyết. Đối với nam nhân rất hiểu nữ nhân mà nói thì những nữ nhân bề ngoài càng lạnh lùng thì bên trong nội tâm lại càng nóng bỏng. Chỉ cần có cơ hội thì cái tình cảm đó sẽ bùng phát khiến cho người ta khó mà kháng cự nổi.
Chỉ đáng tiếc mỹ nữ này mặc dù đã vào cục được ba năm nhưng vẫn không có ai có đủ bản lĩnh công phá. Nàng vẫn là một ccụ trưởng cảnh sát xinh đẹp lạnh lùng cao ngạo trong mắt của tất cả nhân viên.
Nàng chính là Nhược Thần, Triệu Nhược Thần.
Nhắc tới Triệu gia khiến cho người ta nhớ tới Triệu gia gia chủ Triệu Quang Bình. Mặc dù ông ta nắm trong tay quân đội quân khu toàn Đông Nam nhưng Triệu gia lại có thêm một người mà danh tiếng không hề kém cạnh. Hắn chính là Triệu Nhược Minh, một trong tứ đại công tử đỉnh đỉnh đại danh, được mệnh danh là Thần Năng công tử.
Nhưng dù là đứa con phá sản thì hắn cũng là con trai duy nhất của nhà họ Triệu khiến cho Triệu Quang Bình dù tinh nóng như lửa cũng hết cách.
Việc cấm cửa với Triệu Nhược Minh mà nói cũng như không. Ở nhà có mẹ hắn chiếu cố thì cũng chẳng có ai động được tới hắn.
“Lý đội trưởng, việc ở Tiêu gia là thế nào, có thật chỉ là báo sai hay không?”
Triệu Nhược Thần lạnh lùng hỏi
Với cá tính của nàng, thân là quân nhân nên đối với nhân viên rất nghiêm khắc.
Lý Hải Bân gật đầu trả lời:
“Đúng vậy, cha con họ Tiêu đã trở về nhà. Việc này xem ra là một sự hiểu lầm nếu không thì tại sao ngay cả vợ của Tiêu Viễn Hà cũng không hề biết cái gì. Chỉ tới khi chúng ta tới thì mới biết, xem ra không giống như đang giả vờ.”
Mặc dù là báo án sai nhưng Lý Hải Bân không chút phiền lòng mà ngược lại còn cảm thấy hưng phấn. Có thể cùng đi ăn với Liễu Yên Nguyệt, cảm giác đó tới giờ vẫn chưa phai trong lòng hắn.
“Có thật là trùng hợp như vậy không?”
Thân làm cảnh sát, Triệu Nhược Thần có một linh cảm là việc cha con Tiêu gia mất tích cùng với việc phát hiện rất nhiều thi thể gần biển kia có liên quan. Có thể co nhân viên của Tiêu gia nhúng tay vào nhưng hai việc này dường như có mối liên hệ nào đó.
“Ngươi đã xem qua cái này chưa?”
Triệu Nhược Thần lấy văn kiện trong tay đưa cho Lý Hải Bân. Đó chính là tin tức về vụ án tại duyên hải.
Lý Hải Bân vừa nhìn lướt qua giật mình kêu lên:
“Thiết huyết đoàn, bọn họ có hành động sao?”
Triệu Nhược Thần gật đầu, giọng nói có chút lo lắng:
“Không chỉ như thế trong số người chết lần này có một đường chủ của Thiết huyết đoàn cho thấy đây là một vụ mua bán lớn. Nhưng tất cả bọn họ đều đã chết. Ngươi có từng nghĩ qua là người nào mà lại có gan tới mức dám đối mặt với thiết huyết đoàn không?”
Với thế lực của Thiết huyết đoàn thì cảnh sát bọn họ hiểu rất rõ.
Câu hỏi dạng này Lý Hải Bân chẳng biết trả lời thế nào, ngập ngừng nói:
“Cục trưởng hoài nghi việc này có liên quan với Tiêu gia sao?”
Hàn mang vụt lóe lên trong mắt Triệu Nhược Thần, nàng khẽ nói:
“Đây là đáp án mà ngươi cần trả lời cho ta. Trước mắt cho bọn họ tới nhận diện thi thể, nhân tiện để bọn họ viết lời khai để xem trong thời gian đó bọn họ đang ở đâu?”
“Rõ, cục trưởng!”
Cha con Tiêu Thu Phong cùng lúc nhận được điện thoại. Với cái chết của Vương Tân Dân bọn họ không có chút lo lắng mà chỉ tiếc nuối, đồng thời cảm thấy kỳ lạ. Trước khi bọn họ rời đi, Vương Tân Dân vẫn còn sống.
Là người nào đã giết những ngườinày, hơn nữa giết khi bọn họ rời đi và trước khi cảnh sát tới?
Viết lời khai cũng chỉ là một thủ tục. Tiêu Thu Phong cùng cha mình trước đó đã sớm thương lượng phương án để giải thích về việc mất tích hôm qua nên cũng không thành vấn đề.
Nhị cô phu Tôn Khánh Dục chính là phó cục trưởng nghe tin cũng chạy tới. Có sự giúp đỡ của ông ta, mọi chuyện tiến hành thuận lợi. Khi mọi thủ tục hoàn tất, Tiêu Thu Phong chuẩn bị ly khai thì Lý Hải Bân tiến tới.
Tiêu thiếu gia, mời ngươi ở lại một chút. Cục trưởng chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi có thời gian không?”
Cục trưởng?
Tiêu Thu Phong ngẩn người nhìn cô phụ, thấy cô phụ gật đầu đành trả lời:
“Cũng được”
Hắn cũng thật không hiểu. Chỉ là đi nhận thi thể chứ có phải đi nhận cục trưởng đâu, cục trưởng gặp hắn làm gì?
Khi hắn tiến vào văn phòng, nhìn thấy nữ nhân trước mặt thì giật mình. Triệu Nhược Thần, sao lại là cô ta. Mặc dù nữ nhân hắn biết không nhiều nhưng nữ nhân này thì Tiêu Thu Phong lại rất quen thuộc.
Bởi vì hắn đã từng là giáo quan của nàng.
Đã lâu không gặp dàng người của nàng ta càng ngày càng đầy đặn chỉ có thể nói là phát dục một cách bá đạo. Tiêu Thu Phong nghĩ lung tung không biết cái mông năm đó bị hắn đánh bây giờ có co dãn hơn không.
Hắn mặc dù biết nàng nhưng nàng ta lại không biết hắn.
“Tiêu Thu Phong, ngươi dẹp ngay cặp mắt chó của ngươi lại đi”
Cái dạng ánh mắt dâm dục kia khiến Triệu Nhược Thần tức điên người. Cái tên nam nhân này nàng hiểu rõ hơn ai hết. Nếu không phải vì thằng em không ra gì của nàng thì nàng cũng chẳng muốn gặp mặt tên phong lưu công tử này chút nào.
Khó mà gặp được người quen nên Tiêu Thu Phong thật cao hứng. Hắn không những không e dè mà ngược lại càng buông thả, nói giọng lưu manh:
“Nè, mỹ nữ cục trưởng, nàng tìm bổn công tử có chuyện gì không?”
Bị chuyện của tên bại hoại Tiêu Thu Phong làm cho mệt mỏi, nay gặp được người quen, tán gẫu mấy câu cũng là một việc tốt.
“Chú ý lời nói của ngươi, ta lúc nào cũng có thể câu lưu người ở đây”
Tiêu Thu Phong thấy sảng khoái nhưng Triệu Nhược Thần thì không. Bọn họ vốn không cùng đường.
Xem cái bộ dạng của nữ nhân này xem ra không phải là chuyện tốt rồi. Tiêu Thu Phong không cần mời, chán nản ngồi xuống nói:
“Cục trưởng đại nhân, có chuyện gì thì nói lẹ đi, ta bận lắm”
“Bận chơi gái sao. Tiêu Thu Phong, ta nghiêm túc cảnh báo ngươi, không cần biết ngươi phong lưu như thế nào nhưng không được kéo theo Triệu Nhược Minh. Còn bằng không đừng trách ta đánh gãy chân ngươi”
Mặc dù như vậy là lấy công làm tư nhưng khi nghĩ tới ánh mắt bất lực của cha mẹ, Triệu Nhược Thần chỉ còn cách làm như vậy.
Thật ra nàng đã sớm nghĩ tới việc đánh gãy chân của tên phong lưu công tử này, hơn nữa không chỉ hai chân mà kể cả cái chân nhỏ ở giữa hai cái chân kia. Thân là cục trưởng nàng cũng có chút sử dụng chức vụ để điều tra bằng hữu của đứa em mình. Chỉ là sau khi điều tra, nhìn qua tiểu sử phong lưu của cái tên nam nhân trước mặt khiến nàng càng căm giận.
Chỉ là mặc dù hắn ngủ với rất nhiều nữ nhân nhưng đa số trong đó đều là tình nguyện khiến nàng không thể tìm ra cơ hội. Bằng không cái chân thứ ba của nam nhân này sớm đã bị nàng phế rồi.
“Triệu Nhược Minh? Cô nói lão tứ hả, thế nào?Cô là vợ của hắn sao?”
Thật ra từ việc cùng họ kia là đủ biết bọn họ là người một nhà, chỉ là Tiêu Thu Phong cố tinh nói vậy để chọc tức nữ nhân này. Năm xưa nàng ta được mệnh danh là mẫu bạo long, chỉ là nàng ta càng tức giận thì bộ dạng lại càng mê hoặc.
Triệu Nhược Thần quả nhiên nổi giận.
“Ầm một tiếng đập bàn hét lớn:
“Câm mồm, cái tên vô lại nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết ta là tỷ tỷ của Triệu Nhược Minh. Nếu ngươi không muốn ngày nào cũng bị ta gọi lên tra hỏi thì tốt nhất nên cách hắn xa xa một chút. Hắn không có loại bằng hữu bại hoại như ngươi.”
“Uy hiếp ta sao?Triệu Nhược Minh là huynh đệ của ta, theo đúng lý thì ta phải kêu nàng một tiếng đại tỷ. Mỹ nữ tỷ tỷ này, gần đây ta đang theo đuổi một thiếu nữ cũng được lắm, đang chuẩn bị dùng chung với lão tứ đây?”
Đối với tính cách nữ nhân này hắn hiểu rất rõ. Nhớ năm xưa chỉ vì hắn lớn hơn nàng ta có mấy tuổi mà nữ nhân này luôn không phục hắn. Khi đó bất luận hắn dùng cách nào để trừng phạt cũng vô dụng để đến cuối cùng chỉ còn cách đánh mông thì nàng ta mới chịu nghe lời. Hôm nay dám nói chuyện với hắn như vậy chẳng lẽ nàng ta lại muốn bị đánh mông lần nữa?
“Cái tên vô lại, ngươi muốn chết….”
Lần này Triệu Nhược Thần quả thật nổi giận.
Lý Hải Bân bước tới văn phong cục trưởng đưa tay gõ cửa. Một thanh âm lảnh lạnh truyền ra:
“Vào đi!”
“Cục trưởng, ngươi tìm ta?”
Lý Hải Bân mặc dù rất kiêu ngạo nhưng đối với vị cục trưởng này lại khá kính sợ. Ngoại trừ nàng ta là thượng cấp ra thì quan trọng hơn nàng chính là một nữ nhân.
Gia đình Lý Hải Bân tại Bắc Kinh cũng có thể coi là một đại gia tộc. Nhưng vì Liễu Yên Nguyệt mà hắn quyết định lưu lại Thượng Hải, lập chí làm một bạch mã hoàng tử giải cứu Yên Nguyệt công chúa khỏi hang hùm. Hiện tại mà thấy, dưới sự kiên trì của hắn coi bộ bắt đầu đã có kết quả.
Nếu như quả không có Yên Nguyệt thì có lẽ vị mỹ nữ cục trưởng này cũng là một nhân tuyển thích hợp.
Một mỹ nữ tóc ngắn ngồi phía sau bàn, độ tuổi khoảng hai bảy hai tám lúc này đang chăm chú nhìn màn hình, sắc mặt như đang trầm tư cái gì đó. Thân hình đầy đặn, dưới tình huống không có áo khoác để lộ ra những đường cong chết người khiến cho ngay cả người đã có người trong mộng như Lý Hải Bân cũng kìm không nổi, phải cúi đầu xuống không dám nhìn.
Nếu chỉ luận vóc dáng thì có lẽ Liễu Yên Nguyệt thua kém không ít. Chỉ là Liễu Yên Nguyệt lại mang theo một nét đẹp mị hoặc có lẽ là duy nhất trên thế gian này.
Mỹ nữ ngẩng đầu lên hiện ra một khuôn mặt đầy vẻ phong tinh. Có lẽ do được tôi luyện từ nhỏ nên vẻ phong tinh kia được che giấu rất khéo léo mà thay vào đó là một khí chất lạnh lẽo như băng tuyết. Đối với nam nhân rất hiểu nữ nhân mà nói thì những nữ nhân bề ngoài càng lạnh lùng thì bên trong nội tâm lại càng nóng bỏng. Chỉ cần có cơ hội thì cái tình cảm đó sẽ bùng phát khiến cho người ta khó mà kháng cự nổi.
Chỉ đáng tiếc mỹ nữ này mặc dù đã vào cục được ba năm nhưng vẫn không có ai có đủ bản lĩnh công phá. Nàng vẫn là một ccụ trưởng cảnh sát xinh đẹp lạnh lùng cao ngạo trong mắt của tất cả nhân viên.
Nàng chính là Nhược Thần, Triệu Nhược Thần.
Nhắc tới Triệu gia khiến cho người ta nhớ tới Triệu gia gia chủ Triệu Quang Bình. Mặc dù ông ta nắm trong tay quân đội quân khu toàn Đông Nam nhưng Triệu gia lại có thêm một người mà danh tiếng không hề kém cạnh. Hắn chính là Triệu Nhược Minh, một trong tứ đại công tử đỉnh đỉnh đại danh, được mệnh danh là Thần Năng công tử.
Nhưng dù là đứa con phá sản thì hắn cũng là con trai duy nhất của nhà họ Triệu khiến cho Triệu Quang Bình dù tinh nóng như lửa cũng hết cách.
Việc cấm cửa với Triệu Nhược Minh mà nói cũng như không. Ở nhà có mẹ hắn chiếu cố thì cũng chẳng có ai động được tới hắn.
“Lý đội trưởng, việc ở Tiêu gia là thế nào, có thật chỉ là báo sai hay không?”
Triệu Nhược Thần lạnh lùng hỏi
Với cá tính của nàng, thân là quân nhân nên đối với nhân viên rất nghiêm khắc.
Lý Hải Bân gật đầu trả lời:
“Đúng vậy, cha con họ Tiêu đã trở về nhà. Việc này xem ra là một sự hiểu lầm nếu không thì tại sao ngay cả vợ của Tiêu Viễn Hà cũng không hề biết cái gì. Chỉ tới khi chúng ta tới thì mới biết, xem ra không giống như đang giả vờ.”
Mặc dù là báo án sai nhưng Lý Hải Bân không chút phiền lòng mà ngược lại còn cảm thấy hưng phấn. Có thể cùng đi ăn với Liễu Yên Nguyệt, cảm giác đó tới giờ vẫn chưa phai trong lòng hắn.
“Có thật là trùng hợp như vậy không?”
Thân làm cảnh sát, Triệu Nhược Thần có một linh cảm là việc cha con Tiêu gia mất tích cùng với việc phát hiện rất nhiều thi thể gần biển kia có liên quan. Có thể co nhân viên của Tiêu gia nhúng tay vào nhưng hai việc này dường như có mối liên hệ nào đó.
“Ngươi đã xem qua cái này chưa?”
Triệu Nhược Thần lấy văn kiện trong tay đưa cho Lý Hải Bân. Đó chính là tin tức về vụ án tại duyên hải.
Lý Hải Bân vừa nhìn lướt qua giật mình kêu lên:
“Thiết huyết đoàn, bọn họ có hành động sao?”
Triệu Nhược Thần gật đầu, giọng nói có chút lo lắng:
“Không chỉ như thế trong số người chết lần này có một đường chủ của Thiết huyết đoàn cho thấy đây là một vụ mua bán lớn. Nhưng tất cả bọn họ đều đã chết. Ngươi có từng nghĩ qua là người nào mà lại có gan tới mức dám đối mặt với thiết huyết đoàn không?”
Với thế lực của Thiết huyết đoàn thì cảnh sát bọn họ hiểu rất rõ.
Câu hỏi dạng này Lý Hải Bân chẳng biết trả lời thế nào, ngập ngừng nói:
“Cục trưởng hoài nghi việc này có liên quan với Tiêu gia sao?”
Hàn mang vụt lóe lên trong mắt Triệu Nhược Thần, nàng khẽ nói:
“Đây là đáp án mà ngươi cần trả lời cho ta. Trước mắt cho bọn họ tới nhận diện thi thể, nhân tiện để bọn họ viết lời khai để xem trong thời gian đó bọn họ đang ở đâu?”
“Rõ, cục trưởng!”
Cha con Tiêu Thu Phong cùng lúc nhận được điện thoại. Với cái chết của Vương Tân Dân bọn họ không có chút lo lắng mà chỉ tiếc nuối, đồng thời cảm thấy kỳ lạ. Trước khi bọn họ rời đi, Vương Tân Dân vẫn còn sống.
Là người nào đã giết những ngườinày, hơn nữa giết khi bọn họ rời đi và trước khi cảnh sát tới?
Viết lời khai cũng chỉ là một thủ tục. Tiêu Thu Phong cùng cha mình trước đó đã sớm thương lượng phương án để giải thích về việc mất tích hôm qua nên cũng không thành vấn đề.
Nhị cô phu Tôn Khánh Dục chính là phó cục trưởng nghe tin cũng chạy tới. Có sự giúp đỡ của ông ta, mọi chuyện tiến hành thuận lợi. Khi mọi thủ tục hoàn tất, Tiêu Thu Phong chuẩn bị ly khai thì Lý Hải Bân tiến tới.
Tiêu thiếu gia, mời ngươi ở lại một chút. Cục trưởng chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi có thời gian không?”
Cục trưởng?
Tiêu Thu Phong ngẩn người nhìn cô phụ, thấy cô phụ gật đầu đành trả lời:
“Cũng được”
Hắn cũng thật không hiểu. Chỉ là đi nhận thi thể chứ có phải đi nhận cục trưởng đâu, cục trưởng gặp hắn làm gì?
Khi hắn tiến vào văn phòng, nhìn thấy nữ nhân trước mặt thì giật mình. Triệu Nhược Thần, sao lại là cô ta. Mặc dù nữ nhân hắn biết không nhiều nhưng nữ nhân này thì Tiêu Thu Phong lại rất quen thuộc.
Bởi vì hắn đã từng là giáo quan của nàng.
Đã lâu không gặp dàng người của nàng ta càng ngày càng đầy đặn chỉ có thể nói là phát dục một cách bá đạo. Tiêu Thu Phong nghĩ lung tung không biết cái mông năm đó bị hắn đánh bây giờ có co dãn hơn không.
Hắn mặc dù biết nàng nhưng nàng ta lại không biết hắn.
“Tiêu Thu Phong, ngươi dẹp ngay cặp mắt chó của ngươi lại đi”
Cái dạng ánh mắt dâm dục kia khiến Triệu Nhược Thần tức điên người. Cái tên nam nhân này nàng hiểu rõ hơn ai hết. Nếu không phải vì thằng em không ra gì của nàng thì nàng cũng chẳng muốn gặp mặt tên phong lưu công tử này chút nào.
Khó mà gặp được người quen nên Tiêu Thu Phong thật cao hứng. Hắn không những không e dè mà ngược lại càng buông thả, nói giọng lưu manh:
“Nè, mỹ nữ cục trưởng, nàng tìm bổn công tử có chuyện gì không?”
Bị chuyện của tên bại hoại Tiêu Thu Phong làm cho mệt mỏi, nay gặp được người quen, tán gẫu mấy câu cũng là một việc tốt.
“Chú ý lời nói của ngươi, ta lúc nào cũng có thể câu lưu người ở đây”
Tiêu Thu Phong thấy sảng khoái nhưng Triệu Nhược Thần thì không. Bọn họ vốn không cùng đường.
Xem cái bộ dạng của nữ nhân này xem ra không phải là chuyện tốt rồi. Tiêu Thu Phong không cần mời, chán nản ngồi xuống nói:
“Cục trưởng đại nhân, có chuyện gì thì nói lẹ đi, ta bận lắm”
“Bận chơi gái sao. Tiêu Thu Phong, ta nghiêm túc cảnh báo ngươi, không cần biết ngươi phong lưu như thế nào nhưng không được kéo theo Triệu Nhược Minh. Còn bằng không đừng trách ta đánh gãy chân ngươi”
Mặc dù như vậy là lấy công làm tư nhưng khi nghĩ tới ánh mắt bất lực của cha mẹ, Triệu Nhược Thần chỉ còn cách làm như vậy.
Thật ra nàng đã sớm nghĩ tới việc đánh gãy chân của tên phong lưu công tử này, hơn nữa không chỉ hai chân mà kể cả cái chân nhỏ ở giữa hai cái chân kia. Thân là cục trưởng nàng cũng có chút sử dụng chức vụ để điều tra bằng hữu của đứa em mình. Chỉ là sau khi điều tra, nhìn qua tiểu sử phong lưu của cái tên nam nhân trước mặt khiến nàng càng căm giận.
Chỉ là mặc dù hắn ngủ với rất nhiều nữ nhân nhưng đa số trong đó đều là tình nguyện khiến nàng không thể tìm ra cơ hội. Bằng không cái chân thứ ba của nam nhân này sớm đã bị nàng phế rồi.
“Triệu Nhược Minh? Cô nói lão tứ hả, thế nào?Cô là vợ của hắn sao?”
Thật ra từ việc cùng họ kia là đủ biết bọn họ là người một nhà, chỉ là Tiêu Thu Phong cố tinh nói vậy để chọc tức nữ nhân này. Năm xưa nàng ta được mệnh danh là mẫu bạo long, chỉ là nàng ta càng tức giận thì bộ dạng lại càng mê hoặc.
Triệu Nhược Thần quả nhiên nổi giận.
“Ầm một tiếng đập bàn hét lớn:
“Câm mồm, cái tên vô lại nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết ta là tỷ tỷ của Triệu Nhược Minh. Nếu ngươi không muốn ngày nào cũng bị ta gọi lên tra hỏi thì tốt nhất nên cách hắn xa xa một chút. Hắn không có loại bằng hữu bại hoại như ngươi.”
“Uy hiếp ta sao?Triệu Nhược Minh là huynh đệ của ta, theo đúng lý thì ta phải kêu nàng một tiếng đại tỷ. Mỹ nữ tỷ tỷ này, gần đây ta đang theo đuổi một thiếu nữ cũng được lắm, đang chuẩn bị dùng chung với lão tứ đây?”
Đối với tính cách nữ nhân này hắn hiểu rất rõ. Nhớ năm xưa chỉ vì hắn lớn hơn nàng ta có mấy tuổi mà nữ nhân này luôn không phục hắn. Khi đó bất luận hắn dùng cách nào để trừng phạt cũng vô dụng để đến cuối cùng chỉ còn cách đánh mông thì nàng ta mới chịu nghe lời. Hôm nay dám nói chuyện với hắn như vậy chẳng lẽ nàng ta lại muốn bị đánh mông lần nữa?
“Cái tên vô lại, ngươi muốn chết….”
Lần này Triệu Nhược Thần quả thật nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.