Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Chương 237: Cuộc sống hạnh phúc sau cuộc chiến
Cửu Nguyệt Dương Quang.
15/03/2013
Có một số ciệc khi nói ra mọi người đều thoải mái, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì nữa. Khi Tiêu Thu Phong đi xuống, Điền Phù đã sớm nói ý của Liễu Yên Nguyệt cho Phượng Hề nghe.
Yêu một người đàn ông, đối với Phượng Hề mà nói là chuyện nàng không dám hy vọng đến. Càng huống chi là thích một người đàn ông đã có vợ. Rất nhiều người đàn ông đã dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn nàng, coi nàng là người phụ nữ không đứng đắn hoặc là hồ ly tinh.
Nhưng nàng không ngờ rằng kết quả cuối cùng đúng là mình đi câu dẫn chồng của người khác.
Chẳng qua nàng vẫn mạnh mẽ gật đầu. Sự rộng lượng của Liễu Yên Nguyệt đúng là đã làm nàng ngạc nhiên. Thật ra trong lòng đã nghĩ có thể tiến vào Tiêu gia, nàng đã rất thỏa man. Nếu như Liễu Yên Nguyệt có một tia bất mãn, nàng sẽ lập tức ra đi. Bởi vì nàng yêu người đàn ông này, không muốn làm cho Tiêu Thu Phong gặp nhiều phiền phức.
Mặt đỏ ửng lên, Phượng Hề nắm tay Liễu Yên Nguyệt, chấp nhận tình cảm đáng quý đó.
“Yên Nguyệt, cảm ơn em. Chị trước kia đã cố gắng không thích Tiêu Phong. Anh ấy rất tự đại, hơn nữa không hề thương hương tiếc ngọc. Nhưng thật không ngờ tiếp xúc với nhau nhiều lần, cảm giác đó dần dần thay đổi. Chị thặt không phải chủ ý muốn tranh giành với em. Thực sự. Chỉ cần em không vui, chị sẽ lập tức rời đi.”
Về chuyện của Phượng Hề, Liễu Yên Nguyệt đã biết được một ít. Nàng hiểu rõ Phượng Hề có tính cáchcao ngạo, rất hiếm khi yêu một người đàn ông. Nhưng nếu đã yêu, thì người đàn ông đó có là ai đối với nàng mà nói cũng không quan trọng.
Có lẽ đây là số mệnh của tất cả phụ nữ. Trên con đường tình yêu, một khi đã yêu ai, sẽ mãi yêu.
Nhìn mọi người đang ngồi nói cười vui vẻ, Tiêu Thu Phong cảm thấy thoải mái rất nhiều. Ít nhất Phượng Hề là đại tỷ xã hội đên cũng có thể sống chung được với bố mẹ và Yên Nguyệt.
“Có chuyện gì mà mọi người cao hứng như vậy?”
Phượng Hề và Lâm Ngọc Hoàn đương nhiên rất cao hứng. Nhưng mấy cô nàng kia càng cao hứng hơn. Chiêu Tuệ là người đầu tiên nói xen vào: “Tiêu thiếu gia, chúc mừng anh. Chị Phượng của bọn em chuẩn bị gà cho anh, làm vợ của anh. Anh lần này đúng là kiếm bộn rồi đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Phượng tỷ vừa xinh đẹp, vừa có tiền, hơn nữa rất có bản lĩnh, lại biết nấu ăn. Đương nhiên quan trọng hơn là trong phòng ngủ sẽ làm cho Tiêu thiếu gia thần hồn điên đảo.”
Có thể nói dõng dạc như vậy đương nhiên là Thi Diễm.
Điều này Tiêu Thu Phong đương nhiên không phủ nhận. Từ trrn người Lâm Ngọc Hoàn có thể cảm nhận sự phóng đãng trên giường của Phượng Hề.
Nếu như nói Phượng Hề là một cái cây, vậy Lâm Ngọc Hoàn chỉ là một cọng cỏ nhỏ. Lâm ngọc hoàn tuyệt đối không thể sánh bằng Phượng Hề đã ma luyện qua nhiều năm tháng.
Phượng Hề xấu hổ đến tận mang tai, lặng lẽ cúi gằm mặt xuống. Liễu Yên Nguyệt tiến lên, khoác tay Tiêu Thu Phong, cười nói: “Ông xã, anh bị người ta nói là cao thủphong lưu của Đông Nam. Bây giờ em mới biết danh hiệu này quả nhiên là thật. Cho dù anh không muốn, nhưng lại không có ít người thích anh. Yên Nguyệt thật sự không thể ngăn cản nổi. Em hy vọng chị Vũ có thể mau chóng trở về.”
Về chuyện của Vũ, Phượng Hề đã biết. Không chỉ có biết mà mỗi Vũ, về chuyện này nàng còn biết nhiều hơn cả Liễu Yên Nguyệt. Ngoại trừ Vũ, ở Trung Đông còn có Ruth, còn có Lâm Thu Nhã của Lâm gia, còn có Thiên Nhan Duyệt…..
Chẳng qua chuyện này không đến nàng phải lo lắng. Có thể có một vị trí trong trái tim người đàn ông này đã làm nàng rất hạnh phúc. Không thể nào được voi đòi tiên, ai bảo các nàng đều thích một người đàn ông chứ.
“Chị Phượng, chị không nên xấu hổ. Chị đã đáp ứng được rồi mà. Chúng ta là người của Tiêu gia. Chúng ta phải nỗ lực, tất cả vì Tiêu gia, chị nhất định sẽ làm được.”
Lời này mặc dù có chút nghiêm túc, nhưng Phượng Hề lúc này cũng khẽ gật đầu. Liễu Yên Nguyệt mặc dù luôn luôn dịu dàng, nhưng chuyện này không có một tia khoan dung.
Tiêu Thu Phong cười ngượng, ôm Liễu Yên Nguyệt thật chặt. “Yên Nguyệt, cảm ơn em.” Tiêu Thu Phong nói: “Thực ra anh rất lo lắng không muốn làm em bị tổn thương. Nhưng có một số việc anh không thể nào kháng lại. Tình cảm, anh thật sự hơi yếu đuối.”
“Tiêu thiếu gia, đây đâu thể nào nói là yếu đuối, mà là số đào hoa. Phượng tỷ của bọn em chọn trong vạn người mà phải chọn anh. Đây là may mắn, trên đời này bất cứ ai có thể có được Phượng tỷ, tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Hiếm khi nào Ngọc Thiền nói ra được một câu nghiêm chỉnh. Liễu Yên Nguyệt mặc dù có chút thương cảm nhưng vẫn cười an ủi: “Ngọc Thiền nói không sai. Nhiều người thích anh như vậy, nói rằng em không nhìn lầm.
Ông xã là người đàn ông tốt nhất trên đời. Cả đời này Yên Nguyệt sẽ không hề hối hận.”
Lúc này ngoài cửa có một bóng người xinh đẹp chạy ùa vào. Liễu Yên Hồng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt chạy ào vào, liếc nhìn mọi người, hưng phấn kêu lên: “May quá vẫn còn kịp. Cháu sợ mọi người đã ăn cơm rồi.”
Vội vàng chạy đến như vậy không ngờ chỉ vì ăn cơm.
Liễu Yên Nguyệt lắc đầu cười khổ. Từ khi nàng tiến vào Tiêu gia, em gái cũng từ từ chấp nhận sự tồn tại của Tiêu gia. Hơn nữa cũng bắt đầu trở nên hòa hợp với người đàn ông mà nàng yêu. Từ nhỏ thiếu sự quan tâm của cha mẹ nên Yên Hồng hình như đã coi Tiêu gia là nhà của mình.
“Con bé này, cháu muốn ăn cơm thì goi điện đến cho bác. Bác sẽ đợi cháu, không cần phải như vậy làm gì. Cháu xem mình kìa, đầu đầy mồ hôi.” Điền Phù rất yêu quý cô bé này, không hề ít hơn so với Yên Nguyệt. Đương nhiên một người là con dâu, một người như con gái, hai người cũng có điểm không giống nhau.
Thi Diễm nhỏ tuổi nhất đã kêu lên: “Bác gái, bác không nên nghe Hồng Hồng lừa gạt. Chị ấy đâu có đến để ăn cơm đâu, rõ ràng là muốn thắng tiền trên người bọn con. Hừ lần này nhất định phải lấy lại hết ba vạn trên người chị ấy.”
Liễu Yên Hồng cầm tay Điền Phù không hề xấu hổ, hoặc là ở đây lâu quá nên không hề cố kỵ, ngược lại nói: “Ai sợ ai. Ăn cơm xong, chúng ta sẽ chơi.”
Liễu Yên Nguyệt không nhịn được, bỏ tay Tiêu Thu Phong ra, đi tới trước mắt em gái mắng: “Con bé này, không có chút lễ phép nào cả. Em coi nơi này là đâu, không sợ mẹ chê cười sao?”
Điền Phù vội vàng chặn lại, nói: “Yên Nguyệt không nên, không trách Tiểu Hồng. Tiểu Hồng đến, mẹ rất vui. Chỉ cần vui vẻ là được mà. Tiểu Hồng lát nữa ăn cơm xong để bác trai đánh với cháu. Lão già đó mấy hôm trước định ra ngoài tìm bạn đánh bài nhưng bị bác ngăn lại. Yên tâm, cứ việc thắng ông ấy nhiều vào, bác không đau lòng đâu.”
“Được ạ.” Liễu Yên Hồng coi như văn nhã chút. Thi Diễm đã hưng phấn kêu lên. Bác trai nhiều tiền không nói, kỹ thuật đánh bài lại kém, lát nữa đánh một trận cả tuần tiêu xài có lẽ vẫn không hết.
Cả tháng nay bởi vì chuyện của Tiêu Thu Phong nên mọi người không có tâm trạng, hôm nay rốt cuộc cũng có thể thoải mái chơi đùa.
Những người phụ nữ ở trong Tiêu gia, bình thường cũng chẳng muốn ra ngoài nên mạt chược là món giải trí mà họ thích nhất.
Chưa ăn cơm xong, bàn bài đã được bày ra. Ngay cả Tiêu Viễn Hà luôn nghiêm trang cũng không thể đợi được mà tiến lên. Cùng với Liễu Yên Hồng, Thi Diễm và Chiêu Tuệ làm thành một bàn.
“Bác, không nên nói bọn họ lấy nhỏ hiếp lớn. Thua không được bùng đâu dó ạ.” Người nói chính là Chiêu Tuệ chứ không phải Liễu Yên Hồng. Không có biên pháp, Tiêu Viễn Hà là người giàu nên thường thích dùng một số thủ đoạn, thật sự làm cho các nàng vừa buồn cười lại vừa tức.
Lớn như vậy còn bị mấy cô bé nói thế?
Thực ra không phải không có tiền, nhưng mà Tiêu Viễn Hà thích vậy, cảm nhận niềm vui đánh bạc. Nhìn mấy cô bé quấn quít lấy mình, đòi mình tiền, ông rất vui vẻ.
Bên kia, Liễu Yên Nguyệt và Điền Phù, Ngọc Thiền, Ngọc Hoàn cùng nhau chơi bài, Chỉ có Phượng Hề và Tiêu Thu Phong vẫn ngồi ăn cơm.
Có lẽ được Tiêu gia chấp nhận nên Phượng Hề càng thêm dịu dàng, sau khi sai người thu dọn chén bát, nàng còn đi hỗ trợ. Từ từ dung hợp bản thân vào trong cuộc sống nơi này.
Mặc dù có đôi chút xa lạ vầ phiền toái, nhưng nàng rất hạnh phúc. Bởi vì tương lai nàng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Bên trong hoa viên, hai người ôm nhau thật chặt, từng ánh mắt, những tiếp xúc nhỏ nhoi đều rất hạnh phúc. Phượng Hề là một phụ nữ kiêu kỳ như vậy cũng say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.
“Thu Phong, anh xử lý xong chuyện ở Nhật Bản rồi chứ?” Trong nhiều người phụ nữ như vậy cũng chỉ có Phượng Hề mới biết chuyện xã hội đen, đương nhiên cũng chỉ có nàng mới có thể quan tâm.
Tiêu Thu Phong dịu dàng nói: “Coi như đã xong. Tà Đằng Thái Thần đã chết, võ sĩ của Sơn Khẩu Minh cũng chết rất nhiều, có lẽ không có vấn đề gì. Anh để Thần binh chiến đội ở lại đó để bọn họ nhanh chóng đề cao mình. Anh muốn bọn họ càng mạnh hơn.”
Phượng Hề rất hâm mộ, vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Thu Phong, về trận chiến đó em cũng đã nghe nói qua. Anh có thể nói cụ thể được không, em muốn nghe…..”
Yêu một người đàn ông, đối với Phượng Hề mà nói là chuyện nàng không dám hy vọng đến. Càng huống chi là thích một người đàn ông đã có vợ. Rất nhiều người đàn ông đã dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn nàng, coi nàng là người phụ nữ không đứng đắn hoặc là hồ ly tinh.
Nhưng nàng không ngờ rằng kết quả cuối cùng đúng là mình đi câu dẫn chồng của người khác.
Chẳng qua nàng vẫn mạnh mẽ gật đầu. Sự rộng lượng của Liễu Yên Nguyệt đúng là đã làm nàng ngạc nhiên. Thật ra trong lòng đã nghĩ có thể tiến vào Tiêu gia, nàng đã rất thỏa man. Nếu như Liễu Yên Nguyệt có một tia bất mãn, nàng sẽ lập tức ra đi. Bởi vì nàng yêu người đàn ông này, không muốn làm cho Tiêu Thu Phong gặp nhiều phiền phức.
Mặt đỏ ửng lên, Phượng Hề nắm tay Liễu Yên Nguyệt, chấp nhận tình cảm đáng quý đó.
“Yên Nguyệt, cảm ơn em. Chị trước kia đã cố gắng không thích Tiêu Phong. Anh ấy rất tự đại, hơn nữa không hề thương hương tiếc ngọc. Nhưng thật không ngờ tiếp xúc với nhau nhiều lần, cảm giác đó dần dần thay đổi. Chị thặt không phải chủ ý muốn tranh giành với em. Thực sự. Chỉ cần em không vui, chị sẽ lập tức rời đi.”
Về chuyện của Phượng Hề, Liễu Yên Nguyệt đã biết được một ít. Nàng hiểu rõ Phượng Hề có tính cáchcao ngạo, rất hiếm khi yêu một người đàn ông. Nhưng nếu đã yêu, thì người đàn ông đó có là ai đối với nàng mà nói cũng không quan trọng.
Có lẽ đây là số mệnh của tất cả phụ nữ. Trên con đường tình yêu, một khi đã yêu ai, sẽ mãi yêu.
Nhìn mọi người đang ngồi nói cười vui vẻ, Tiêu Thu Phong cảm thấy thoải mái rất nhiều. Ít nhất Phượng Hề là đại tỷ xã hội đên cũng có thể sống chung được với bố mẹ và Yên Nguyệt.
“Có chuyện gì mà mọi người cao hứng như vậy?”
Phượng Hề và Lâm Ngọc Hoàn đương nhiên rất cao hứng. Nhưng mấy cô nàng kia càng cao hứng hơn. Chiêu Tuệ là người đầu tiên nói xen vào: “Tiêu thiếu gia, chúc mừng anh. Chị Phượng của bọn em chuẩn bị gà cho anh, làm vợ của anh. Anh lần này đúng là kiếm bộn rồi đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Phượng tỷ vừa xinh đẹp, vừa có tiền, hơn nữa rất có bản lĩnh, lại biết nấu ăn. Đương nhiên quan trọng hơn là trong phòng ngủ sẽ làm cho Tiêu thiếu gia thần hồn điên đảo.”
Có thể nói dõng dạc như vậy đương nhiên là Thi Diễm.
Điều này Tiêu Thu Phong đương nhiên không phủ nhận. Từ trrn người Lâm Ngọc Hoàn có thể cảm nhận sự phóng đãng trên giường của Phượng Hề.
Nếu như nói Phượng Hề là một cái cây, vậy Lâm Ngọc Hoàn chỉ là một cọng cỏ nhỏ. Lâm ngọc hoàn tuyệt đối không thể sánh bằng Phượng Hề đã ma luyện qua nhiều năm tháng.
Phượng Hề xấu hổ đến tận mang tai, lặng lẽ cúi gằm mặt xuống. Liễu Yên Nguyệt tiến lên, khoác tay Tiêu Thu Phong, cười nói: “Ông xã, anh bị người ta nói là cao thủphong lưu của Đông Nam. Bây giờ em mới biết danh hiệu này quả nhiên là thật. Cho dù anh không muốn, nhưng lại không có ít người thích anh. Yên Nguyệt thật sự không thể ngăn cản nổi. Em hy vọng chị Vũ có thể mau chóng trở về.”
Về chuyện của Vũ, Phượng Hề đã biết. Không chỉ có biết mà mỗi Vũ, về chuyện này nàng còn biết nhiều hơn cả Liễu Yên Nguyệt. Ngoại trừ Vũ, ở Trung Đông còn có Ruth, còn có Lâm Thu Nhã của Lâm gia, còn có Thiên Nhan Duyệt…..
Chẳng qua chuyện này không đến nàng phải lo lắng. Có thể có một vị trí trong trái tim người đàn ông này đã làm nàng rất hạnh phúc. Không thể nào được voi đòi tiên, ai bảo các nàng đều thích một người đàn ông chứ.
“Chị Phượng, chị không nên xấu hổ. Chị đã đáp ứng được rồi mà. Chúng ta là người của Tiêu gia. Chúng ta phải nỗ lực, tất cả vì Tiêu gia, chị nhất định sẽ làm được.”
Lời này mặc dù có chút nghiêm túc, nhưng Phượng Hề lúc này cũng khẽ gật đầu. Liễu Yên Nguyệt mặc dù luôn luôn dịu dàng, nhưng chuyện này không có một tia khoan dung.
Tiêu Thu Phong cười ngượng, ôm Liễu Yên Nguyệt thật chặt. “Yên Nguyệt, cảm ơn em.” Tiêu Thu Phong nói: “Thực ra anh rất lo lắng không muốn làm em bị tổn thương. Nhưng có một số việc anh không thể nào kháng lại. Tình cảm, anh thật sự hơi yếu đuối.”
“Tiêu thiếu gia, đây đâu thể nào nói là yếu đuối, mà là số đào hoa. Phượng tỷ của bọn em chọn trong vạn người mà phải chọn anh. Đây là may mắn, trên đời này bất cứ ai có thể có được Phượng tỷ, tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Hiếm khi nào Ngọc Thiền nói ra được một câu nghiêm chỉnh. Liễu Yên Nguyệt mặc dù có chút thương cảm nhưng vẫn cười an ủi: “Ngọc Thiền nói không sai. Nhiều người thích anh như vậy, nói rằng em không nhìn lầm.
Ông xã là người đàn ông tốt nhất trên đời. Cả đời này Yên Nguyệt sẽ không hề hối hận.”
Lúc này ngoài cửa có một bóng người xinh đẹp chạy ùa vào. Liễu Yên Hồng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt chạy ào vào, liếc nhìn mọi người, hưng phấn kêu lên: “May quá vẫn còn kịp. Cháu sợ mọi người đã ăn cơm rồi.”
Vội vàng chạy đến như vậy không ngờ chỉ vì ăn cơm.
Liễu Yên Nguyệt lắc đầu cười khổ. Từ khi nàng tiến vào Tiêu gia, em gái cũng từ từ chấp nhận sự tồn tại của Tiêu gia. Hơn nữa cũng bắt đầu trở nên hòa hợp với người đàn ông mà nàng yêu. Từ nhỏ thiếu sự quan tâm của cha mẹ nên Yên Hồng hình như đã coi Tiêu gia là nhà của mình.
“Con bé này, cháu muốn ăn cơm thì goi điện đến cho bác. Bác sẽ đợi cháu, không cần phải như vậy làm gì. Cháu xem mình kìa, đầu đầy mồ hôi.” Điền Phù rất yêu quý cô bé này, không hề ít hơn so với Yên Nguyệt. Đương nhiên một người là con dâu, một người như con gái, hai người cũng có điểm không giống nhau.
Thi Diễm nhỏ tuổi nhất đã kêu lên: “Bác gái, bác không nên nghe Hồng Hồng lừa gạt. Chị ấy đâu có đến để ăn cơm đâu, rõ ràng là muốn thắng tiền trên người bọn con. Hừ lần này nhất định phải lấy lại hết ba vạn trên người chị ấy.”
Liễu Yên Hồng cầm tay Điền Phù không hề xấu hổ, hoặc là ở đây lâu quá nên không hề cố kỵ, ngược lại nói: “Ai sợ ai. Ăn cơm xong, chúng ta sẽ chơi.”
Liễu Yên Nguyệt không nhịn được, bỏ tay Tiêu Thu Phong ra, đi tới trước mắt em gái mắng: “Con bé này, không có chút lễ phép nào cả. Em coi nơi này là đâu, không sợ mẹ chê cười sao?”
Điền Phù vội vàng chặn lại, nói: “Yên Nguyệt không nên, không trách Tiểu Hồng. Tiểu Hồng đến, mẹ rất vui. Chỉ cần vui vẻ là được mà. Tiểu Hồng lát nữa ăn cơm xong để bác trai đánh với cháu. Lão già đó mấy hôm trước định ra ngoài tìm bạn đánh bài nhưng bị bác ngăn lại. Yên tâm, cứ việc thắng ông ấy nhiều vào, bác không đau lòng đâu.”
“Được ạ.” Liễu Yên Hồng coi như văn nhã chút. Thi Diễm đã hưng phấn kêu lên. Bác trai nhiều tiền không nói, kỹ thuật đánh bài lại kém, lát nữa đánh một trận cả tuần tiêu xài có lẽ vẫn không hết.
Cả tháng nay bởi vì chuyện của Tiêu Thu Phong nên mọi người không có tâm trạng, hôm nay rốt cuộc cũng có thể thoải mái chơi đùa.
Những người phụ nữ ở trong Tiêu gia, bình thường cũng chẳng muốn ra ngoài nên mạt chược là món giải trí mà họ thích nhất.
Chưa ăn cơm xong, bàn bài đã được bày ra. Ngay cả Tiêu Viễn Hà luôn nghiêm trang cũng không thể đợi được mà tiến lên. Cùng với Liễu Yên Hồng, Thi Diễm và Chiêu Tuệ làm thành một bàn.
“Bác, không nên nói bọn họ lấy nhỏ hiếp lớn. Thua không được bùng đâu dó ạ.” Người nói chính là Chiêu Tuệ chứ không phải Liễu Yên Hồng. Không có biên pháp, Tiêu Viễn Hà là người giàu nên thường thích dùng một số thủ đoạn, thật sự làm cho các nàng vừa buồn cười lại vừa tức.
Lớn như vậy còn bị mấy cô bé nói thế?
Thực ra không phải không có tiền, nhưng mà Tiêu Viễn Hà thích vậy, cảm nhận niềm vui đánh bạc. Nhìn mấy cô bé quấn quít lấy mình, đòi mình tiền, ông rất vui vẻ.
Bên kia, Liễu Yên Nguyệt và Điền Phù, Ngọc Thiền, Ngọc Hoàn cùng nhau chơi bài, Chỉ có Phượng Hề và Tiêu Thu Phong vẫn ngồi ăn cơm.
Có lẽ được Tiêu gia chấp nhận nên Phượng Hề càng thêm dịu dàng, sau khi sai người thu dọn chén bát, nàng còn đi hỗ trợ. Từ từ dung hợp bản thân vào trong cuộc sống nơi này.
Mặc dù có đôi chút xa lạ vầ phiền toái, nhưng nàng rất hạnh phúc. Bởi vì tương lai nàng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Bên trong hoa viên, hai người ôm nhau thật chặt, từng ánh mắt, những tiếp xúc nhỏ nhoi đều rất hạnh phúc. Phượng Hề là một phụ nữ kiêu kỳ như vậy cũng say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.
“Thu Phong, anh xử lý xong chuyện ở Nhật Bản rồi chứ?” Trong nhiều người phụ nữ như vậy cũng chỉ có Phượng Hề mới biết chuyện xã hội đen, đương nhiên cũng chỉ có nàng mới có thể quan tâm.
Tiêu Thu Phong dịu dàng nói: “Coi như đã xong. Tà Đằng Thái Thần đã chết, võ sĩ của Sơn Khẩu Minh cũng chết rất nhiều, có lẽ không có vấn đề gì. Anh để Thần binh chiến đội ở lại đó để bọn họ nhanh chóng đề cao mình. Anh muốn bọn họ càng mạnh hơn.”
Phượng Hề rất hâm mộ, vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Thu Phong, về trận chiến đó em cũng đã nghe nói qua. Anh có thể nói cụ thể được không, em muốn nghe…..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.