Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Chương 58: Hoa Hồng
Cửu Nguyệt Dương Quang.
14/03/2013
“Mày....”
Mặt Đường Hoa Lưu bị đánh đến đỏ lên, hằn cả hình bàn tay. Nhưng mà chưa kịp mắng đã bị Tiêu Thu Phong lật tay tát cho một tát rất lớn.
“Mày....”
Có lẽ Đường Hoa Lưu chưa từng nghĩ tới sẽ gặp người lưu manh thô lỗ như thế này ở trong giới thượng lưu. Đường Hoa Lưu bị hai cái tát đến mức cả người đứng đực ra đó.
“Mẹ mày đặt tên cho mày là Hoa Lưu, nói rằng mày không sạch sẽ”.
Hắn vốn là một thiếu gia phong lưu, háo sắc, ăn chơi trác táng. Nên chẳng có gì phải e ngại cả, mọi người đều biết hắn ngoại trừ chơi gái thì không có nhân phẩm gì tốt.
Hai cái tát thật lớn vang lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh lại. Ngoại trừ tiếng nhạc cao vút thì bốn phía đều rất im lặng.
“Mày là ai, lớn mật như vậy. Mày có biết đắc tội với Đường thiếu gia sẽ có kết quả thế nào không?”
Một thằng bạn chó má tiến tới, lời lẽ đầy đe dọa.
Tiêu Thu Phong uống một ngụm rượu, nói: “Không biết, nhưng tao biết nếu như mày dám nói thêm một câu trước mặt tao. Thì mày sẽ mất đi mấy cái răng”.
Liễu Yên Nguyệt ở một bên cũng xấu hổ đến khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên. Mặc dù nàng không ngờ Tiêu Thu Phong lại bạo lực đến thế. Nhưng trong lòng nàng lại cảm nhận được đây mới là đàn ông. Chứ cái tên Đường thiếu gia kia đúng là làm cảm thấy không thoải mái.
Yên Nguyệt giữ Tiêu Thu Phong, khẽ gật đầu xin lỗi với xung quanh, nàng nhẹ nhàng nói: “Nhiều người nhìn như vậy không nên chấp thằng đó làm gì”
“Bốp, bốp”.
Lúc này một tiếng vỗ tay vang lên.
Trong đám người từ từ đi ra một người quen, là Tư Mã Lạc.
“ Lão tam, tao dám đánh cuộc. Hắn lúc này tuyệt đối ngay cả rắm cũng không dám đánh”.
Chỉ chỉ vào con chó vừa mở miệng, Tư Mã Lạc lạnh nhạt nói: “Mấy thằng này vốn chỉ là chó, bắt nạt người yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi”.
Tư Mã Lạc dù cho không nổi tiếng như Tiêu Thu Phong, nhưng lời nói của hắn lại nặng hơn Tiêu Thu Phong nhiều. Bởi vì cha hắn là thị trưởng Thượng Hải.
Thằng bạn chó má của hắn không phục đang định mở miệng, lại bị Đường Hoa Lưu ở phía sau kéo lại.
Đường Hoa Lưu biết Tư Mã Lạc. Bởi vì lần này hắn mang rất nhiều tiền về để đầu tư vào Thượng Hải. Hắn đang cần nhờ đến Tư Mã Lạc.
Từ một câu lão tam của Tư Mã Lạc; Đường Hoa Lưu đã biết người con trai này chính là Tiêu Thu Phong, thiếu gia tập đoàn Phong Chính, một trong tứ đại công tử Đông Nam.
Tập đoàn lớn nhất Đông Nam đối với mà nói cũng không đáng gì. Nhưng đối với Tư Mã Lạc hắn lập tức nở nụ cười nịnh nọt. Mặc dù mặt mày tái xanh vì tức giận lại cười cười không khỏi dọa người, nhưng hắn vẫn cười.
“Tư Mã thiếu gia, anh cũng đến sao. Thì ra đây là bạn anh. Mọi người chỉ là hiểu lầm mà thôi, chỉ cần hắn nói xin lỗi là được”.
Tiêu Thu Phong hừ lạnh một tiếng. Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng cười cười. Liếc nhìn Đường Hoa Lưu, lạnh lùng nói: “Muốn Thu Phong nói lời xin lỗi với anh. Anh xứng sao?”
Mặt Đường Hoa Lưu càng lúc càng khó coi. Bị một thằng đàn ông tát, hắn còn có thể chịu được. Nhưng bị nữ thần mà mình theo đuổi khinh bỉ lại giống như nhát dao cắt đứt tôn nghiêm của hắn.
Tư Mã Lạc nhưng lại nhìn thẳng vào hắn, lạnh nhạt cười nói: “Có phải mày rất tức giận, muốn đấu với lão tam?”
“Tao khuyên mày không nên làm như vậy. Đường Hoa Lưu, Đông Nam không chào đón mày. Mày có thể đi, trong vòng ba ngày phải rời khỏi Thượng Hải. Nếu như quá ba ngày, mày có thể rời khỏi Thượng Hải hay không tao cũng không dám chắc”.
Đây là uy hiếp, nếu như là người khác thì có lẽ chỉ là nói đùa. Nhưng Tư Mã Lạc nói ra không ai có dũng khí coi đây là câu nói đùa.
Đường Hoa Lưu cùng mấy thằng bạn vội vã rời đi. Mà Tư Mã Lạc lại đi tới bên cạnh Tiêu Thu Phong.
“”Lão đại thật biết cách làm người khác nợ mình đó” Tiêu Thu Phong không quay đầu lại, cười nói.
Tư Mã Lặc cũng uống một ngụm rượu nói: “Chúng ta là bạn thân mà”.
“Ồ, chúng ta là bạn thân. Lão đại nói đúng”.
Tư Mã Lặc cũng cười, nói: “Trước kia là bạn bè, sau này là bạn thân. Bạn bè có thể bán đi, nhưng bạn thân thì phải nói nghĩa khí”.
Đề tài này cũng không nói tiếp nữa, nhưng bọn hắn đều là người thông minh. Tiêu Thu Phong giơ ly rượu lên, nói: “Nào, uống một chén”.
Ở Đông Nam, Tư Mã gia tuyệt đối có ảnh hưởng không gì sánh nổi, có một bằng hữu còn tốt hơn có thêm một kẻ địch.
Mà Tư Mã thiếu gia này rất nhạy bén, tin rằng không có gì có thể giấu được hắn.
Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, điều duy nhất chính là hắn không muốn người khác biết đến thân phận thật sự của hắn. Còn những cái khác, hắn không thèm để ý đến.
Dù cho hai người bọn họ rất ngạo mạn nhưng có rất nhiều người nhìn bọn họ với ánh mắt tôn kính. Thế giới này rất huyền diệu, chỉ cần ngươi mạnh, thì dù ngươi làm ra chuyện không hợp lý thì cũng sẽ biến thành hợp lý.
Thiên Nhan Duyệt nắm tay Lâm Thu Nhã, lo lắng hỏi: “Chị Thu Nhã, anh ta thoạt nhìn không giống người tốt, đúng là một tên lưu manh. Chúng ta không nên qua đó”.
Lâm Thu Nhã đảo đảo mắt, nàng từ đầu đến đuôi nhìn sự việc, ấn tượng về một tên thiếu gia ăn chơi trác táng đã toàn bộ bị đánh vỡ. Hôm nay có cơ hội thế này, nàng phải lợi dụng một chút.
“Yên tâm, chúng ta là hai người đẹp, anh ta còn dám đánh chúng ta mấy bạt tai sao?”
Lâm Thu Nhã không hề suy nghĩ đã bước về phía trước vài bước. Ngôi sao thiên hậu còn có một đóa hoa trong Đông Nam tam hoa cùng xuất hiện ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tiêu Thu Phong không nhận ra, Liễu Yên Nguyệt cũng chỉ biết Thiên Nhan Duyệt. Còn đối với Lâm Thu Nhã nàng lại không biết.
Tư Mã Lạc lại biết.
Hơn nữa có chút ngạc nhiên. Ba đóa hoa trong Đông Nam tam hoa hắn đương nhiên biết. Một đóa là của Tiêu Thu Phong nên tự nhiên đã không thể tơ tưởng đến. Nhưng hai đóa còn lại chỉ có một đóa mà hắn thích nhất, chính là cô gái trước mặt – Hoa Hồng Lâm Thu Nhã.
Một đương nhiên là lực lượng gia tộc sau lưng cô gái này. Hai cũng bởi vì cô gái này thông minh hơn được, được xưng là Gia Cát tái thế, lấy được nàng cũng không hề lỗ.
Nhưng thật đáng tiếc, cô gái này vẫn không tiếp nhận ý tứ của hắn. Ngay cả vô tình gặp nhau cũng chỉ khẽ gật đầu. Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chỉ mới là quen biết mà thôi.
“Lâm tiểu thư, thật là có duyên. Chúng ta lại gặp nhau”.
Dù bỏ đi chỗ tốt mà cô gái này có thể mang lại cho hắn, thì bản thân nàng cũng là một vưu vật. Hoặc là nói trong Đông Nam tam hoa không có một cô nào không đầy sức gợi cảm, đều có sức hấp dẫn của riêng mình.
Cũng giống như trước kia, Lâm Thu Nhã chỉ khẽ gật đầu, nhưng vẫn đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong. Tuy nhiên hai mắt nàng lúc này lại đang nhìn Liễu Yên Nguyệt bên cạnh Tiêu Thu Phong.
“Chào chị, tôi là Lâm Thu Nhã của tập đoàn Phong Hoa. Chị chắc là Bách Hợp Liễu Yên Nguyệt mà mọi người vẫn nói phải không. Nổi tiếng đã lâu nhưng không nghĩ đến hôm nay mới được gặp. Liễu tiểu thư thật xinh đẹp, chúng ta làm bạn bè có được không?”
Lâm Thu Nhã đưa tay ra, nhẹ nhàng không kiêu ngạo. Thiên Nhan Duyệt đứng bên cạnh khẽ cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thu Phong.
Liễu Yên Nguyệt lúc này mới biết được cô gái trẻ tuổi thành thục quý phái này lại là Hoa Hồng Lâm Thu Nhã một trong Đông Nam tam hoa như mình.
Liễu Yên Nguyệt cũng đưa tay ra, dịu dàng cười nói: “Thì ra là Lâm tiểu thư. Tôi cũng vậy, đã nghe nói cô từ lâu. Có thể có người bạn là cô, tôi rất lấy làm vinh hạnh”.
Hai cánh tay đẹp nhất Đông Nam nhẹ nhàng nắm lấy nhau. Rất nhiều máy ảnh đều chụp lấy cảnh này, Đông Nam tam hoa tuyệt đối xuất sắc hơn bất cứ ngôi sao nào.
“Đây đúng là một chuyện đáng ăn mừng. Không ngờ rằng hôm nay ở đây có thể thấy được Bách Hợp và Hoa Hồng trở thành bạn bè. Đáng tiếc Tulip không ở đây nếu không chúng ta có thể cùng lúc thấy được ba đại mỹ nhân, đây tuyệt đói là khát vọng của bất cứ người đàn ông nào” Tư Mã Lặc ao ước nói.
Mặt Đường Hoa Lưu bị đánh đến đỏ lên, hằn cả hình bàn tay. Nhưng mà chưa kịp mắng đã bị Tiêu Thu Phong lật tay tát cho một tát rất lớn.
“Mày....”
Có lẽ Đường Hoa Lưu chưa từng nghĩ tới sẽ gặp người lưu manh thô lỗ như thế này ở trong giới thượng lưu. Đường Hoa Lưu bị hai cái tát đến mức cả người đứng đực ra đó.
“Mẹ mày đặt tên cho mày là Hoa Lưu, nói rằng mày không sạch sẽ”.
Hắn vốn là một thiếu gia phong lưu, háo sắc, ăn chơi trác táng. Nên chẳng có gì phải e ngại cả, mọi người đều biết hắn ngoại trừ chơi gái thì không có nhân phẩm gì tốt.
Hai cái tát thật lớn vang lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh lại. Ngoại trừ tiếng nhạc cao vút thì bốn phía đều rất im lặng.
“Mày là ai, lớn mật như vậy. Mày có biết đắc tội với Đường thiếu gia sẽ có kết quả thế nào không?”
Một thằng bạn chó má tiến tới, lời lẽ đầy đe dọa.
Tiêu Thu Phong uống một ngụm rượu, nói: “Không biết, nhưng tao biết nếu như mày dám nói thêm một câu trước mặt tao. Thì mày sẽ mất đi mấy cái răng”.
Liễu Yên Nguyệt ở một bên cũng xấu hổ đến khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên. Mặc dù nàng không ngờ Tiêu Thu Phong lại bạo lực đến thế. Nhưng trong lòng nàng lại cảm nhận được đây mới là đàn ông. Chứ cái tên Đường thiếu gia kia đúng là làm cảm thấy không thoải mái.
Yên Nguyệt giữ Tiêu Thu Phong, khẽ gật đầu xin lỗi với xung quanh, nàng nhẹ nhàng nói: “Nhiều người nhìn như vậy không nên chấp thằng đó làm gì”
“Bốp, bốp”.
Lúc này một tiếng vỗ tay vang lên.
Trong đám người từ từ đi ra một người quen, là Tư Mã Lạc.
“ Lão tam, tao dám đánh cuộc. Hắn lúc này tuyệt đối ngay cả rắm cũng không dám đánh”.
Chỉ chỉ vào con chó vừa mở miệng, Tư Mã Lạc lạnh nhạt nói: “Mấy thằng này vốn chỉ là chó, bắt nạt người yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi”.
Tư Mã Lạc dù cho không nổi tiếng như Tiêu Thu Phong, nhưng lời nói của hắn lại nặng hơn Tiêu Thu Phong nhiều. Bởi vì cha hắn là thị trưởng Thượng Hải.
Thằng bạn chó má của hắn không phục đang định mở miệng, lại bị Đường Hoa Lưu ở phía sau kéo lại.
Đường Hoa Lưu biết Tư Mã Lạc. Bởi vì lần này hắn mang rất nhiều tiền về để đầu tư vào Thượng Hải. Hắn đang cần nhờ đến Tư Mã Lạc.
Từ một câu lão tam của Tư Mã Lạc; Đường Hoa Lưu đã biết người con trai này chính là Tiêu Thu Phong, thiếu gia tập đoàn Phong Chính, một trong tứ đại công tử Đông Nam.
Tập đoàn lớn nhất Đông Nam đối với mà nói cũng không đáng gì. Nhưng đối với Tư Mã Lạc hắn lập tức nở nụ cười nịnh nọt. Mặc dù mặt mày tái xanh vì tức giận lại cười cười không khỏi dọa người, nhưng hắn vẫn cười.
“Tư Mã thiếu gia, anh cũng đến sao. Thì ra đây là bạn anh. Mọi người chỉ là hiểu lầm mà thôi, chỉ cần hắn nói xin lỗi là được”.
Tiêu Thu Phong hừ lạnh một tiếng. Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng cười cười. Liếc nhìn Đường Hoa Lưu, lạnh lùng nói: “Muốn Thu Phong nói lời xin lỗi với anh. Anh xứng sao?”
Mặt Đường Hoa Lưu càng lúc càng khó coi. Bị một thằng đàn ông tát, hắn còn có thể chịu được. Nhưng bị nữ thần mà mình theo đuổi khinh bỉ lại giống như nhát dao cắt đứt tôn nghiêm của hắn.
Tư Mã Lạc nhưng lại nhìn thẳng vào hắn, lạnh nhạt cười nói: “Có phải mày rất tức giận, muốn đấu với lão tam?”
“Tao khuyên mày không nên làm như vậy. Đường Hoa Lưu, Đông Nam không chào đón mày. Mày có thể đi, trong vòng ba ngày phải rời khỏi Thượng Hải. Nếu như quá ba ngày, mày có thể rời khỏi Thượng Hải hay không tao cũng không dám chắc”.
Đây là uy hiếp, nếu như là người khác thì có lẽ chỉ là nói đùa. Nhưng Tư Mã Lạc nói ra không ai có dũng khí coi đây là câu nói đùa.
Đường Hoa Lưu cùng mấy thằng bạn vội vã rời đi. Mà Tư Mã Lạc lại đi tới bên cạnh Tiêu Thu Phong.
“”Lão đại thật biết cách làm người khác nợ mình đó” Tiêu Thu Phong không quay đầu lại, cười nói.
Tư Mã Lặc cũng uống một ngụm rượu nói: “Chúng ta là bạn thân mà”.
“Ồ, chúng ta là bạn thân. Lão đại nói đúng”.
Tư Mã Lặc cũng cười, nói: “Trước kia là bạn bè, sau này là bạn thân. Bạn bè có thể bán đi, nhưng bạn thân thì phải nói nghĩa khí”.
Đề tài này cũng không nói tiếp nữa, nhưng bọn hắn đều là người thông minh. Tiêu Thu Phong giơ ly rượu lên, nói: “Nào, uống một chén”.
Ở Đông Nam, Tư Mã gia tuyệt đối có ảnh hưởng không gì sánh nổi, có một bằng hữu còn tốt hơn có thêm một kẻ địch.
Mà Tư Mã thiếu gia này rất nhạy bén, tin rằng không có gì có thể giấu được hắn.
Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, điều duy nhất chính là hắn không muốn người khác biết đến thân phận thật sự của hắn. Còn những cái khác, hắn không thèm để ý đến.
Dù cho hai người bọn họ rất ngạo mạn nhưng có rất nhiều người nhìn bọn họ với ánh mắt tôn kính. Thế giới này rất huyền diệu, chỉ cần ngươi mạnh, thì dù ngươi làm ra chuyện không hợp lý thì cũng sẽ biến thành hợp lý.
Thiên Nhan Duyệt nắm tay Lâm Thu Nhã, lo lắng hỏi: “Chị Thu Nhã, anh ta thoạt nhìn không giống người tốt, đúng là một tên lưu manh. Chúng ta không nên qua đó”.
Lâm Thu Nhã đảo đảo mắt, nàng từ đầu đến đuôi nhìn sự việc, ấn tượng về một tên thiếu gia ăn chơi trác táng đã toàn bộ bị đánh vỡ. Hôm nay có cơ hội thế này, nàng phải lợi dụng một chút.
“Yên tâm, chúng ta là hai người đẹp, anh ta còn dám đánh chúng ta mấy bạt tai sao?”
Lâm Thu Nhã không hề suy nghĩ đã bước về phía trước vài bước. Ngôi sao thiên hậu còn có một đóa hoa trong Đông Nam tam hoa cùng xuất hiện ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tiêu Thu Phong không nhận ra, Liễu Yên Nguyệt cũng chỉ biết Thiên Nhan Duyệt. Còn đối với Lâm Thu Nhã nàng lại không biết.
Tư Mã Lạc lại biết.
Hơn nữa có chút ngạc nhiên. Ba đóa hoa trong Đông Nam tam hoa hắn đương nhiên biết. Một đóa là của Tiêu Thu Phong nên tự nhiên đã không thể tơ tưởng đến. Nhưng hai đóa còn lại chỉ có một đóa mà hắn thích nhất, chính là cô gái trước mặt – Hoa Hồng Lâm Thu Nhã.
Một đương nhiên là lực lượng gia tộc sau lưng cô gái này. Hai cũng bởi vì cô gái này thông minh hơn được, được xưng là Gia Cát tái thế, lấy được nàng cũng không hề lỗ.
Nhưng thật đáng tiếc, cô gái này vẫn không tiếp nhận ý tứ của hắn. Ngay cả vô tình gặp nhau cũng chỉ khẽ gật đầu. Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chỉ mới là quen biết mà thôi.
“Lâm tiểu thư, thật là có duyên. Chúng ta lại gặp nhau”.
Dù bỏ đi chỗ tốt mà cô gái này có thể mang lại cho hắn, thì bản thân nàng cũng là một vưu vật. Hoặc là nói trong Đông Nam tam hoa không có một cô nào không đầy sức gợi cảm, đều có sức hấp dẫn của riêng mình.
Cũng giống như trước kia, Lâm Thu Nhã chỉ khẽ gật đầu, nhưng vẫn đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong. Tuy nhiên hai mắt nàng lúc này lại đang nhìn Liễu Yên Nguyệt bên cạnh Tiêu Thu Phong.
“Chào chị, tôi là Lâm Thu Nhã của tập đoàn Phong Hoa. Chị chắc là Bách Hợp Liễu Yên Nguyệt mà mọi người vẫn nói phải không. Nổi tiếng đã lâu nhưng không nghĩ đến hôm nay mới được gặp. Liễu tiểu thư thật xinh đẹp, chúng ta làm bạn bè có được không?”
Lâm Thu Nhã đưa tay ra, nhẹ nhàng không kiêu ngạo. Thiên Nhan Duyệt đứng bên cạnh khẽ cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thu Phong.
Liễu Yên Nguyệt lúc này mới biết được cô gái trẻ tuổi thành thục quý phái này lại là Hoa Hồng Lâm Thu Nhã một trong Đông Nam tam hoa như mình.
Liễu Yên Nguyệt cũng đưa tay ra, dịu dàng cười nói: “Thì ra là Lâm tiểu thư. Tôi cũng vậy, đã nghe nói cô từ lâu. Có thể có người bạn là cô, tôi rất lấy làm vinh hạnh”.
Hai cánh tay đẹp nhất Đông Nam nhẹ nhàng nắm lấy nhau. Rất nhiều máy ảnh đều chụp lấy cảnh này, Đông Nam tam hoa tuyệt đối xuất sắc hơn bất cứ ngôi sao nào.
“Đây đúng là một chuyện đáng ăn mừng. Không ngờ rằng hôm nay ở đây có thể thấy được Bách Hợp và Hoa Hồng trở thành bạn bè. Đáng tiếc Tulip không ở đây nếu không chúng ta có thể cùng lúc thấy được ba đại mỹ nhân, đây tuyệt đói là khát vọng của bất cứ người đàn ông nào” Tư Mã Lặc ao ước nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.