Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Chương 173: Tiền là tôn nghiêm
Cửu Nguyệt Dương Quang.
15/03/2013
Khi năm chiếc nhẫn năm màu khác nhau được lấy ra khỏi quầy, đúng là rất hấp dẫn, ít nhất đã có không ít người chạy đến xem náo nhiệt.
Một trăm năm mươi triệu, rất nhiều người chỉ có thể nhìn.
“Thưa quý khách, giảm giá mười phần trăm tổng cộng còn một trăm ba mươi lăm triệu, cám ơn” Không riêng gì người đàn ông kia, giờ phút này ngay cả quản lý cửa hàng cũng có chút hoài nghi. Phải biết rằng kim cương mặc dù rất cao cấp nhưng bởi vì giá quá đắt nên đã trưng bày ở đây hai năm trời.
Nếu như lúc này bán được hết, chỉ là tiền thưởng đã bằng năm năm tiền lương của hắn. Hắn không kích động mới là là.
Mấy nàng lúc này đang giật mình, nhưng Lâm Ngọc Hoàn lại có chút lo lắng. Nàng biết người đàn ông này có tiền, một triệu, hai triệu có thể trả được. Nhưng có ai mang nhiều tiền như vậy theo người. Nếu như không trả được vậy thật đánh mất mặt mũi, nhưng lời đã nói ra, nàng cũng không biết nên hóa giải nguy cơ này như thế nào.
Tiêu Thu Phong thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền. Ngọc Hoàn, em lấy tiền tiêu vặt của em ra đi, dù sao cũng không phải quá nhiều”.
Lâm Ngọc Hoàn thiếu chút nữa phát khóc. Nàng nếu có nhiều tiền như vậy thì nàng đã không nói hai lời lập tức lấy ra. Nhưng nàng không có, cho dù lấy tất cả tài sản của nàng bán đi cũng không có nhiều như vậy.
“Cậu thanh niên này, không có tiền đừng lên khoác lác. Xã hội này sao nhiều người thích ra vẻ vậy chứ nhỉ?” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng có ý cười nhạo. Nói người khác khoác lác, hắn không phải cũng khoác lác hay sao?
“Em đó, sao nhanh quên vậy. Tiêu thiếu gia cho em một chiếc thẻ, mau lấy ra đi” Phượng Hề không hề tức giận và lo lắng, mà ngược lại rất bình tĩnh nhắc nhở Lâm Ngọc Hoàn.
“Tiền tiêu vặt? Không nhìn ra, mấy người thật biết gây trò, không biết mấy người thuộc gia đình giàu có nào. Chỉ tiền tiêu vặt mà có mấy trăm triệu, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ” Người phụ nữ cũng không yếu thế, trong mắt không có một tia hâm mộ mà đầy vẻ giễu cợt. Người đàn ông bên cạnh cô ta coi như cũng là người giàu có tiếng ở Đông Nam, Nhưng là cô ta dùng hết thủ đoạn, từng tháng cũng chỉ có hai trăm vạn tiêu xài mà thôi, nhưng từng này đã làm cho bọn bạn cô ta rất hâm mộ.
Lâm Ngọc Hoàn lúc này mới nghĩ đến, vội vàng lấy chiếc thẻ trong ví ra. Nhưng trong lòng nàng vẫn rất lo lắng. Bên trọng thật sự có một trăm ba mươi lăm triệu sao?
Thi Diễm, Ngọc Thiền và Chiêu Tuệ đều khó coi, suy nghĩ của các nàng đều giống như Lâm Ngọc Hoàn.
Người quản lý cầm lấy chiếc thẻ, nhưng vẻ mặt không tin cho lắm bỏ thẻ vào máy tính tiền. Mặt hắn mất tự nhiên làm cho người đàn ông bên cạnh cười đắc ý: “Có phải không đủ không. Nếu như còn thiếu một ít, tôi có thể miễn phí cho cậu một hai triệu, coi như nể mặt mấy cô đây.”
“Ông xã, không cho phép anh nhìn mấy con hồ ly tinh này. Không nên để ý đến mấy con đàn bà chỉ biết dụ dỗ người khác…” Lời này vừa nói ra, mấy nàng Phượng Hề chút nữa phát nôn. Đàn ông thế này mà muốn dụ dỗ sao. Dù là tới gần một chút đã cảm thấy buồn nôn. Các nàng thật bội phục người phụ nữ kia, có thể biểu hiện tốt như vậy.
“Ồ, nhiều tiền như vậy…” Trên đời lúc nào cũng có người tò mò. Một người phụ nữ thò đầu vào nhìn màn hình trên máy tính tiền. Theo tay của quản lý không ngừng gõ lên bàn phím, một dòng chữ hiện lên: “Một tỷ ba trăm sáu mươi chín triệu ba trăm năm mươi nghì…”
Đôi nam nữ đang âu yếm nhau khiến người ta cảm thấy buồn nôn, lập tức cứng đờ người lại. Giờ phút này bọn họ không thể cười nổi.
Trên mặt người quản lý đầy mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con số lớn như vậy. Thực ra hắn đã thử lại mấy lần, sợ mình nhìn lầm. Nhưng khi chuyển tiền thành công, lúc con số giảm bớt, trong lòng hắn mới biết được hắn nhìn thấy tất cả đều là thật.
“Quý khách, cám ơn quý khách đã mua. Cửa hàng chúng tôi xin trân trọng tặng quý khách thẻ hội viên bạch kim. Sau này quý khách mua bất cứ món đồ gì ở cửa hàng chúng tôi đều được người đưa đến tận nơi, cũng có thể cuối tháng tính tiền một lần”.
Vẻ mặt người quản lý khác hẳn lúc trước đã nói nên tất cả. Mà thẻ bạch kim giảm giá hai mươi phần trăm càng là tượng trưng cho sự cao quý. Nghe nói loại thẻ này cả Thượng Hải cũng không có hơn mười chiếc.
Lâm Ngọc Hoàn ngây người khi cầm lấy chiếc thẻ, vẻ mặt kích động không biết nên nói gì. Nhưng ba cô nàng bên cạnh nàng đã trở nên kiêu ngạo hơn.
“Cô à, xin lỗi, nhẫn bây giờ là của chúng tôi, nên nếu như cô muốn vậy kiếp sau đi” Chiêu Tuệ ít tuổi nhất chĩa mũi đao vào người phụ nữ vừa khinh thường mình.
“Em à, không nên nói người ta như vậy. Người ta kiếp sau còn không biết thành chó hay thành lợn. Hàng cao cấp như thế nào, cô ta sao có thể xứng được với nó”.
Thi Diễm càng lợi hại hơn, không hề chơi chữ, mắng rất độc ác.
“Nói cũng đúng, cho dù là được người bao cũng nên tìm người ra dáng một chút. Nhìn ông anh này như vậy là biết tính cách của cô đây”.
Ngay cả Ngọc Thiền nói năng rất duyên dáng cũng không hề yếu thế. Làm cho Tiêu Thu Phong chính thức biết thế nào mới là phụ nữ. Công phu mắng người như vậy, hắn có lẽ cả đời cũng không học được.
Phượng Hề coi như tốt hơn cả, nàng không nói gì. Bởi vì toàn bộ tinh thần của nàng lúc này đang tập trung vào năm chiếc nhẫn kia.
“Ông xã, anh xem, bọn họ mắng người ta kìa?” Người phụ nữ này lại dùng thủ đoạn quấn người, đối với người đàn ông quả thật rất hiệu nghiệm.
Người đàn ông trung niên này không đành lòng hung hăng với mấy mỹ nữ, nên đành hung hăng nhìn Tiêu Thu Phong: “Thằng ranh, mau bảo mấy cô ấy xin lỗi tao, nếu không tao cho mày biết….”
Còn chưa nói xong, một quyền của Tiêu Thu Phong đã tới: “Xấu xí không phải lỗi của ông, nhưng xấu như vậy còn chạy ra đường dọa người thì không thể tha thứ được. Lần sau ra ngoài nhớ phải chỉnh dung trước đó”
Một quyền mạnh mẽ đánh ra, đánh thẳng vào mặt hắn. Lần này, người này không muốn chỉnh dung cũng không được.
Một tiếng hét thảm vang lên, người này đã ngã xuống đất, hôn mê.
“Cậu đó, đến đâu gây chuyện đến đó. Đi, miễn bị người khác nhìn như khỉ” Phượng Hề bị tiếng kêu thảm làm tỉnh lại, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái. Nhưng trong lòng nàng lại thích cảm giác này, đánh nhau vốn là chuyện của đàn ông, mà đàn ông nên bảo vệ người đàn bà của mình, không phải sao?
Người phụ nữ kia khóc lớn, kêu to: “Đánh người, đánh người….” Nhưng không ai giúp cô ta. Bởi vì năm cô gái bên cạnh Tiêu Thu Phong dù như thế nào cũng xinh hơn cô ta.
Hơn nữa vừa ra tay đã là mấy trăm triệu, ai có thể chọc vào chứ?
Không ai ngăn cản bọn họ, ngay cả nhân viên bảo vệ của cửa hàng cũng vậy. Ngược lại, khi đám người Tiêu Thu Phong ra khỏi cửa, bọn họ rất cung kính.
Bốn nàng hưng phấn nói chuyện rôm rả, vừa nãy thật đúng là đã giận. Nhìn người phụ nữ kia tức giận đến độ ngay cả mũi bị lệch, bọn họ rất thoải mái. Ai bảo người đó kiêu căng, nói lời khinh thường các nàng, xứng đáng.
Trời hoàng hôn, sáu người tới nhà hàng Kinh Phúc. Trước kia khi tới đây còn phải vô cùng cẩn thận. Nhưng lần này thoải mái hơn rất nhiều. Không có cách nào, ai bảo các nàng bây giờ có tiền?
Lấy một phòng, tiếng cười của mấy nàng vẫn chưa hết. Thi Diễm đầy hối hận nói: “Ngọc Hoàn, sớm biết rằng em có nhiều tiền như vậy, vừa nãy chị đáng lẽ phải mua thêm mấy bộ.” Điều này làm Lâm Ngọc Hoàn vừa vui vừa xấu hổ, vừa bất đắc dĩ. Trừng mắt nhìn Thi Diễm, chị ta đã tiêu hết mấy chục vạn, còn chưa đủ sao.
Nhẫn Lâm Ngọc Hoàn để ở trong túi, lúc này nàng đã lấy ra, đưa đến trước mặt Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng nói: “Tiêu thiếu gia, nhẫn này rất quý, trả anh nè, em không thể nhận”.
Năm cái nhẫn bị Tiêu Thu Phong mở ra, xoay xoay trên bàn tản mát ra ánh sáng mê hồn, vô cùng hấp dẫn. Năm cô nàng cũng không thể rời mắt. Mặc dù Phượng Hề không thiếu tiền, nhưng cũng không chịu nổi sự hấp dẫn này.
Tiêu Thu Phong cầm tay Lâm Ngọc Hoàn, trong ánh mắt kinh ngạc của các nàng đã đeo chiếc nhẫn màu lam vào ngón nhẫn của nàng. Không nói gì, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng tim đập của Ngọc Hoàn, thân hình cũng đang run lên.
“Chiếc nhẫn này tặng cho em. Đây là tiêu chí của Tiêu Thu Phong, sau này em nhìn nó là biết em là đàn bà của Tiêu Thu Phong, biết không?”
Lâm Ngọc Hoàn liều mạng gật đầu. Giờ phút này trên khuôn mặt xinh xắn trắng nõn có hai giọt lệ hạnh phúc. Từ từ đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn trong tay, nàng sẽ ghi nhớ giờ phút này, giây phút hạnh phúc này cả đời.
“Chị Ngọc Hoàn, chị thật đẹp. Nếu lúc này chị mặc áo cưới, chị chính là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời” Chiêu Tuệ rất ngưỡng mộ, hạnh phúc này mỗi người phụ nữ đều mong có được.
Lâm Ngọc Hoàn đang mừng như điên, không hề để ý đến chị em đang ở trước mặt, vùi đầu vào lòng Tiêu Thu Phong, đôi môi xinh xắn dán chặt vào miệng hắn. Nàng muốn trao tất cả những điều xinh đẹp nhất của mình cho người đàn ông này.
Có những lời chúc phúc nhưng cũng có mất mát. Cũng giống như mấy cô nàng bên cạnh, ngay cả Phượng Hề cũng cảm thấy cô đơn. Nàng biết mình thật sự đã động lòng, dù chỉ một chút.
Một trăm năm mươi triệu, rất nhiều người chỉ có thể nhìn.
“Thưa quý khách, giảm giá mười phần trăm tổng cộng còn một trăm ba mươi lăm triệu, cám ơn” Không riêng gì người đàn ông kia, giờ phút này ngay cả quản lý cửa hàng cũng có chút hoài nghi. Phải biết rằng kim cương mặc dù rất cao cấp nhưng bởi vì giá quá đắt nên đã trưng bày ở đây hai năm trời.
Nếu như lúc này bán được hết, chỉ là tiền thưởng đã bằng năm năm tiền lương của hắn. Hắn không kích động mới là là.
Mấy nàng lúc này đang giật mình, nhưng Lâm Ngọc Hoàn lại có chút lo lắng. Nàng biết người đàn ông này có tiền, một triệu, hai triệu có thể trả được. Nhưng có ai mang nhiều tiền như vậy theo người. Nếu như không trả được vậy thật đánh mất mặt mũi, nhưng lời đã nói ra, nàng cũng không biết nên hóa giải nguy cơ này như thế nào.
Tiêu Thu Phong thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền. Ngọc Hoàn, em lấy tiền tiêu vặt của em ra đi, dù sao cũng không phải quá nhiều”.
Lâm Ngọc Hoàn thiếu chút nữa phát khóc. Nàng nếu có nhiều tiền như vậy thì nàng đã không nói hai lời lập tức lấy ra. Nhưng nàng không có, cho dù lấy tất cả tài sản của nàng bán đi cũng không có nhiều như vậy.
“Cậu thanh niên này, không có tiền đừng lên khoác lác. Xã hội này sao nhiều người thích ra vẻ vậy chứ nhỉ?” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng có ý cười nhạo. Nói người khác khoác lác, hắn không phải cũng khoác lác hay sao?
“Em đó, sao nhanh quên vậy. Tiêu thiếu gia cho em một chiếc thẻ, mau lấy ra đi” Phượng Hề không hề tức giận và lo lắng, mà ngược lại rất bình tĩnh nhắc nhở Lâm Ngọc Hoàn.
“Tiền tiêu vặt? Không nhìn ra, mấy người thật biết gây trò, không biết mấy người thuộc gia đình giàu có nào. Chỉ tiền tiêu vặt mà có mấy trăm triệu, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ” Người phụ nữ cũng không yếu thế, trong mắt không có một tia hâm mộ mà đầy vẻ giễu cợt. Người đàn ông bên cạnh cô ta coi như cũng là người giàu có tiếng ở Đông Nam, Nhưng là cô ta dùng hết thủ đoạn, từng tháng cũng chỉ có hai trăm vạn tiêu xài mà thôi, nhưng từng này đã làm cho bọn bạn cô ta rất hâm mộ.
Lâm Ngọc Hoàn lúc này mới nghĩ đến, vội vàng lấy chiếc thẻ trong ví ra. Nhưng trong lòng nàng vẫn rất lo lắng. Bên trọng thật sự có một trăm ba mươi lăm triệu sao?
Thi Diễm, Ngọc Thiền và Chiêu Tuệ đều khó coi, suy nghĩ của các nàng đều giống như Lâm Ngọc Hoàn.
Người quản lý cầm lấy chiếc thẻ, nhưng vẻ mặt không tin cho lắm bỏ thẻ vào máy tính tiền. Mặt hắn mất tự nhiên làm cho người đàn ông bên cạnh cười đắc ý: “Có phải không đủ không. Nếu như còn thiếu một ít, tôi có thể miễn phí cho cậu một hai triệu, coi như nể mặt mấy cô đây.”
“Ông xã, không cho phép anh nhìn mấy con hồ ly tinh này. Không nên để ý đến mấy con đàn bà chỉ biết dụ dỗ người khác…” Lời này vừa nói ra, mấy nàng Phượng Hề chút nữa phát nôn. Đàn ông thế này mà muốn dụ dỗ sao. Dù là tới gần một chút đã cảm thấy buồn nôn. Các nàng thật bội phục người phụ nữ kia, có thể biểu hiện tốt như vậy.
“Ồ, nhiều tiền như vậy…” Trên đời lúc nào cũng có người tò mò. Một người phụ nữ thò đầu vào nhìn màn hình trên máy tính tiền. Theo tay của quản lý không ngừng gõ lên bàn phím, một dòng chữ hiện lên: “Một tỷ ba trăm sáu mươi chín triệu ba trăm năm mươi nghì…”
Đôi nam nữ đang âu yếm nhau khiến người ta cảm thấy buồn nôn, lập tức cứng đờ người lại. Giờ phút này bọn họ không thể cười nổi.
Trên mặt người quản lý đầy mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con số lớn như vậy. Thực ra hắn đã thử lại mấy lần, sợ mình nhìn lầm. Nhưng khi chuyển tiền thành công, lúc con số giảm bớt, trong lòng hắn mới biết được hắn nhìn thấy tất cả đều là thật.
“Quý khách, cám ơn quý khách đã mua. Cửa hàng chúng tôi xin trân trọng tặng quý khách thẻ hội viên bạch kim. Sau này quý khách mua bất cứ món đồ gì ở cửa hàng chúng tôi đều được người đưa đến tận nơi, cũng có thể cuối tháng tính tiền một lần”.
Vẻ mặt người quản lý khác hẳn lúc trước đã nói nên tất cả. Mà thẻ bạch kim giảm giá hai mươi phần trăm càng là tượng trưng cho sự cao quý. Nghe nói loại thẻ này cả Thượng Hải cũng không có hơn mười chiếc.
Lâm Ngọc Hoàn ngây người khi cầm lấy chiếc thẻ, vẻ mặt kích động không biết nên nói gì. Nhưng ba cô nàng bên cạnh nàng đã trở nên kiêu ngạo hơn.
“Cô à, xin lỗi, nhẫn bây giờ là của chúng tôi, nên nếu như cô muốn vậy kiếp sau đi” Chiêu Tuệ ít tuổi nhất chĩa mũi đao vào người phụ nữ vừa khinh thường mình.
“Em à, không nên nói người ta như vậy. Người ta kiếp sau còn không biết thành chó hay thành lợn. Hàng cao cấp như thế nào, cô ta sao có thể xứng được với nó”.
Thi Diễm càng lợi hại hơn, không hề chơi chữ, mắng rất độc ác.
“Nói cũng đúng, cho dù là được người bao cũng nên tìm người ra dáng một chút. Nhìn ông anh này như vậy là biết tính cách của cô đây”.
Ngay cả Ngọc Thiền nói năng rất duyên dáng cũng không hề yếu thế. Làm cho Tiêu Thu Phong chính thức biết thế nào mới là phụ nữ. Công phu mắng người như vậy, hắn có lẽ cả đời cũng không học được.
Phượng Hề coi như tốt hơn cả, nàng không nói gì. Bởi vì toàn bộ tinh thần của nàng lúc này đang tập trung vào năm chiếc nhẫn kia.
“Ông xã, anh xem, bọn họ mắng người ta kìa?” Người phụ nữ này lại dùng thủ đoạn quấn người, đối với người đàn ông quả thật rất hiệu nghiệm.
Người đàn ông trung niên này không đành lòng hung hăng với mấy mỹ nữ, nên đành hung hăng nhìn Tiêu Thu Phong: “Thằng ranh, mau bảo mấy cô ấy xin lỗi tao, nếu không tao cho mày biết….”
Còn chưa nói xong, một quyền của Tiêu Thu Phong đã tới: “Xấu xí không phải lỗi của ông, nhưng xấu như vậy còn chạy ra đường dọa người thì không thể tha thứ được. Lần sau ra ngoài nhớ phải chỉnh dung trước đó”
Một quyền mạnh mẽ đánh ra, đánh thẳng vào mặt hắn. Lần này, người này không muốn chỉnh dung cũng không được.
Một tiếng hét thảm vang lên, người này đã ngã xuống đất, hôn mê.
“Cậu đó, đến đâu gây chuyện đến đó. Đi, miễn bị người khác nhìn như khỉ” Phượng Hề bị tiếng kêu thảm làm tỉnh lại, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái. Nhưng trong lòng nàng lại thích cảm giác này, đánh nhau vốn là chuyện của đàn ông, mà đàn ông nên bảo vệ người đàn bà của mình, không phải sao?
Người phụ nữ kia khóc lớn, kêu to: “Đánh người, đánh người….” Nhưng không ai giúp cô ta. Bởi vì năm cô gái bên cạnh Tiêu Thu Phong dù như thế nào cũng xinh hơn cô ta.
Hơn nữa vừa ra tay đã là mấy trăm triệu, ai có thể chọc vào chứ?
Không ai ngăn cản bọn họ, ngay cả nhân viên bảo vệ của cửa hàng cũng vậy. Ngược lại, khi đám người Tiêu Thu Phong ra khỏi cửa, bọn họ rất cung kính.
Bốn nàng hưng phấn nói chuyện rôm rả, vừa nãy thật đúng là đã giận. Nhìn người phụ nữ kia tức giận đến độ ngay cả mũi bị lệch, bọn họ rất thoải mái. Ai bảo người đó kiêu căng, nói lời khinh thường các nàng, xứng đáng.
Trời hoàng hôn, sáu người tới nhà hàng Kinh Phúc. Trước kia khi tới đây còn phải vô cùng cẩn thận. Nhưng lần này thoải mái hơn rất nhiều. Không có cách nào, ai bảo các nàng bây giờ có tiền?
Lấy một phòng, tiếng cười của mấy nàng vẫn chưa hết. Thi Diễm đầy hối hận nói: “Ngọc Hoàn, sớm biết rằng em có nhiều tiền như vậy, vừa nãy chị đáng lẽ phải mua thêm mấy bộ.” Điều này làm Lâm Ngọc Hoàn vừa vui vừa xấu hổ, vừa bất đắc dĩ. Trừng mắt nhìn Thi Diễm, chị ta đã tiêu hết mấy chục vạn, còn chưa đủ sao.
Nhẫn Lâm Ngọc Hoàn để ở trong túi, lúc này nàng đã lấy ra, đưa đến trước mặt Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng nói: “Tiêu thiếu gia, nhẫn này rất quý, trả anh nè, em không thể nhận”.
Năm cái nhẫn bị Tiêu Thu Phong mở ra, xoay xoay trên bàn tản mát ra ánh sáng mê hồn, vô cùng hấp dẫn. Năm cô nàng cũng không thể rời mắt. Mặc dù Phượng Hề không thiếu tiền, nhưng cũng không chịu nổi sự hấp dẫn này.
Tiêu Thu Phong cầm tay Lâm Ngọc Hoàn, trong ánh mắt kinh ngạc của các nàng đã đeo chiếc nhẫn màu lam vào ngón nhẫn của nàng. Không nói gì, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng tim đập của Ngọc Hoàn, thân hình cũng đang run lên.
“Chiếc nhẫn này tặng cho em. Đây là tiêu chí của Tiêu Thu Phong, sau này em nhìn nó là biết em là đàn bà của Tiêu Thu Phong, biết không?”
Lâm Ngọc Hoàn liều mạng gật đầu. Giờ phút này trên khuôn mặt xinh xắn trắng nõn có hai giọt lệ hạnh phúc. Từ từ đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn trong tay, nàng sẽ ghi nhớ giờ phút này, giây phút hạnh phúc này cả đời.
“Chị Ngọc Hoàn, chị thật đẹp. Nếu lúc này chị mặc áo cưới, chị chính là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời” Chiêu Tuệ rất ngưỡng mộ, hạnh phúc này mỗi người phụ nữ đều mong có được.
Lâm Ngọc Hoàn đang mừng như điên, không hề để ý đến chị em đang ở trước mặt, vùi đầu vào lòng Tiêu Thu Phong, đôi môi xinh xắn dán chặt vào miệng hắn. Nàng muốn trao tất cả những điều xinh đẹp nhất của mình cho người đàn ông này.
Có những lời chúc phúc nhưng cũng có mất mát. Cũng giống như mấy cô nàng bên cạnh, ngay cả Phượng Hề cũng cảm thấy cô đơn. Nàng biết mình thật sự đã động lòng, dù chỉ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.