Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Chương 21: Uy Lực
Cửu Nguyệt Dương Quang.
14/03/2013
Triệu Nhược Thần vẫn cứ khư khư cố chấp , đem tứ đại công tử trở thành đồng phạm , nhưng các cảnh viên khác thì không ai có lá gan lớn như vậy , Lý Hải Bân bất đắc dĩ lắc đầu , nếu sự việc mà mà rơi vào thân của một người bình thường nào đó , thì cũng có thể lưu giữ vài ba ngày , nhưng đối với tứ đại công tử ăn chơi trác táng này thì lại không có quá nhiều tác dụng .
--- Tiêu thiếu gia không nên tức giận , hành động tối nay thất bại nên trong lòng cục trưởng rất tức giận , nên việc làm có chút thái quá , chờ cho luật sư đến đem tiền nộp bảo lãnh thì các ngươi có thể đi .
Một bên , Tư Mã Lạc chậm rãi hút hết điếu thuốc lá , đối với những sự việc trước mắt , hắn không có chút nào khẩn trương , ngược lại vẻ mặt rất là mập mờ , liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái , đối với Lý Hải Bân cười nói
---Hải Bân lão đệ , chúng ta đều bị tên tiểu tử Phong Thu này xỏ mũi , nhưng ngẫm lại có thể đi đến Hoàng Kim Thủy Thành thì cũng đáng giá , lão đệ có hứng thú cùng chúng ta đến đó chơi đùa không ?
Tiêu Thu Phong sửng sốt , tất nhiên hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Tư Mã công tử . Kỳ thật vừa thấy mặt , hắn cũng đã nhanh chóng đoán được , ba công tử trước mắt này , không có một ai thuộc loại ngu xuẩn , hoặc có thể nói đối với ba vị công tử này thì Tiêu Thu phong trước kia mới chân chính là một công tử ăn chơi , còn bọn họ chỉ mượn mấy cái danh hiệu kia để che dấu thân phận chân chính của mình mà thôi .
Đối với thân phận của Tư Mã Lạc , trong đầu hắn đương nhiên còn nhớ rất kỹ , nhưng hắn lại đối với Lý Hải Bân một cảnh sát nho nhỏ mà khách khí như thế , điều này quả thật có chút bí ẩn .
---Tư Mã công tử quá khách sáo rồi ,Hải Bân chỉ là một cảnh viên nho nhỏ mà thôi , Hoàng Kim Thủy Thành lại là nơi đốt tiền như nước , ta không có cách nào tiếp nhận hảo ý của ngươi .
Trên mặt nụ cười rất bình thản , không nhìn ra được một chút sơ hở nào .
Tư Mã Lạc cũng không nói gì thêm , nhưng trên mặt lại thoáng ẩn hiện nụ cười , trong đôi mắt tinh quang chợt lóe lên , nhẹ nhàng gật đầu , tỏ vẻ đã hiểu , sau đó thở dài nói :
---Đông Nam càng ngày càng là chỗ thích hợp để ăn chơi .
---Thích thú cái gì chứ ? Này Lão đại , việc này ngươi nên tự lo để thoát thân đi , lão tử thật là bi thảm , không chúng sau ngày hôm nay lại bị giam lỏng một năm rưỡi trời , mọi người đừng có mà quên ta đó . Ai ! Chỉ cần nghĩ đến nắm tay của lão tỷ ta , ta thật có chút sợ hãi . Có nằm mơ ta cũng mong mình có được một người tỷ phu , đem tỷ tỷ ta cấp ra khỏi nhà .
Một bên Hà Hướng Nam đang bế quan dưỡng thần , giờ phút này mở mắt ra , hình như gặp được điều gì đó rất là thú vị nói :
--- Lão tứ , nên hay không giúp bạn thân của ngươi , tỷ tỷ của ngươi mặc dù không có sắc đẹp như tam hoa tiên tử , nhưng lại là cục trưởng năng lực siêu phàm hơn ai hết , cho dù có lấy thì cũng không có hại gì .
Triệu Nhược Minh không hề nghĩ ngợi , liền đáp ứng ngay :
---Được a , chính ngươi thử xem sao , bất quá nếu bị đánh cho gãy tay gẫy chân thì đến lúc đó cũng không nên nói chúng ta quen biết nhau a .
Lấy sự hiểu biết của Tiêu Thu phong đối với Triệu Nhược Thần , thì nàng đúng là rất hung hãn , bất quá cũng không phải là dạng nữ nhân không nói lý , dưới tình huống bình thường thì nàng sẽ không có hành động nào xằng bậy . Đương nhiên giờ phút này , nàng tức giận đến không có cách nào phát tiết , cho nên mới tìm bốn bọn họ để phát tiết nỗi tức giận trong lòng .
Về đến cảnh cục , mới phát hiện nơi này đã có rất nhiều người đến , Tiêu Thu Phong chậm rãi nhìn ông già , đoạn thời gian gần đây , Tiêu Gia không được yên ổn , nếu như không phải hắn có chuyện thì ông già tuyệt đối sẽ không nữa đêm canh ba mà chạy đến cảnh cục .
Người nhà của tứ đại công tử đều biết được tin tức , giờ phút này đã phái không ít người đến , làm cho trụ sở của cảnh cục vốn yên tĩnh bỗng dưng lại trở nên rất náo nhiệt .
---Phong Thu , hỗn đãn này , ngươi lại vừa gây ra chuyện gì ?
Tiêu Xa Hà thật sự tức giận , tiểu tử này mới “ tu hành “ được mấy ngày thì hôm nay lại rước phiền toái vào bản than . Từ trong miệng của Tôn Khánh Dục , hắn đã biết đầu đuôi câu chuyện . Nhưng lần này hắn tuyệt đối tin tưởng con trai mình , nhưng lão vẫn phải diễn trọn vai diễn của mình .
Tiêu Thu Phong cũng không để ý , nhìn vẻ mặt của Tiêu Xa Hà giống như chỉ hận chưa luyện được sắt thành thép , nhưng trong lòng lại có vài phần tán dương , rất là thản nhiên trả lời :
--Ba , chỉ là lái xe tốc độ có nhanh một chút , cũng không có việc gì , nhưng bọn cảnh sát lại đối với con sử dụng vũ lực , ngươi phải đòi lại cho ta một cái công đạo .
Lời này vừa nói ra , quý phụ mẫu đều bắt đầu hói thăm tình hình của con mình , ngay cả mẫu thân của Triệu Nhược Minh , vẻ mặt nhìn rất giống một quý phu nhân , cũng không khỏi mở miệng :
---Nhược Minh , ai dám đánh ngươi , chờ tỷ ngươi đến , mẹ sẽ nói nàng đem bọn họ khai trừ ra khỏi nghành . Cảnh sát mà làm chuyện như vậy , thật là làm càn mà .
Phỏng chừng vị phu nhân này đến giờ cũng chưa biết được chuyện gì xảy ra , những lời này khiến cho Triệu Nhược Minh xấu hổ không thôi .
---Công tử ngươi không sao chư !
Người nhà của Hà Hướng Nam đến cũng không phải là gia chủ , mà chỉ là một lão bộc ước chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi . Nhưng từ khi hắn bước vào cửa , Tiêu thu Phong liền cảm nhận được một cổ nội lực không ngừng gây áp lực cho mình , cái lão già này là cao thủ , là nội công chính tông gia truyền , nhưng nhìn lão với dáng vẻ bình thường như vậy , người bình thường chắc chắn sẽ không nhận ra .
---Dương bá không có việc gì , không có việc gì, không cần phải lo lắng .
Hà Hướng Nam trên mặt nở ra một nụ cười ảm đạm , đối với lão nhân này rất là cung kính .
Mà Tư Mã Lạc gia cũng chỉ đến một người trung niên mang mắt kính, rất trầm tĩnh . Giờ phút này ngồi ở bên cạnh Tư Mã Lạc , nói cái gì cũng không nói , nhưng ánh mắt lại không ngừng dò xét đánh giá mọi người , nhưng vẻ mặt lại không có bất cứ sơ hở nào , người như thế này tuyệt đối là một trí giả .
Triệu Nhược Thần vừa về đến cảnh cục , cũng đã nhanh chóng bị triệu vào vài phòng làm việc , ở trong đó hơn mười phút đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy đi ra , từ bên trong lại truyền ra những thanh âm , nhưng đó là những thanh âm không mấy vui vẻ của nữ nhân , hình như là đang cùng người nào đó cãi nhau ầm ĩ .
Nàng biết bốn công tử này đều là đệ tử thế gia , không cần nói đi đâu cho xa , chỉ cần cái tên đệ đệ của mình kia , thì cả Đông Nam cũng không có người nào dám khinh ý mà xử phạt hắn . Nhưng nàng không thể nào nuốt trôi cơn tức này .
Nuốt không trôi ? Thì để bọn ta nuốt . Đây chính là mệnh lệnh của thượng cấp .
Buông điện thoại xuống , nàng ngồi nhìn một cách nhơ ngác , của mở ra , Lý Hải Bân cùng phó cục Tôn Khánh Dục bước vào .
Lý Hải Bân nói :
---Cục trưởng ! Vừa rồi đã lấy lời khai của bốn vị công tử , đối với hành động của chúng ta ngày hôm nay không có quá nhiều quan hệ , hiện tại nên xử lý bọn họ thế nào ?
Triệu Nhược Thần trong long cũng không có tức giận , quát :
---Để cho bọn họ nộp tiền bảo lãnh , rồi cút hết cho ta !
Bốn tên vương bát đản này , thật sự làm làm nàng tức chết , giờ phút này , ngay cả tên đệ đệ của nàng , nàng cũng mắng không kiêng nể gì .
Tôn Khánh Dục lập tức nói :
--- Cục trưởng ! Chuyện này , ta thấy ngươi cần phải xin lỗi bọn họ một tiếng , nếu không ta sợ bọn họ sẽ không chịu rời đi .
Triệu Nhược Thần lập tức đứng lên , cười lạnh nói :
--- Hảo ! Ta đi , ta muốn nhìn xem , người nào muốn ta phải xin lỗi .
Mới từ phòng làm việc đi ra , lão mẹ của nàng đã lập tức đi đến , vội vàng kêu lên :
--- Nhược Thần , ngươi làm cục trưởng kiểu gì thế ? Như thế nào lại dung túng cho thủ hạ của ngươi , tùy tiện dùng bạo lực ? Phải tìm cho ra hắn , rồi khai trừ hắn luôn đi .
Bốn phía cảnh viên xung quanh đều dở khóc dở cười , nhưng tất cả đều cuối đầu ,làm như là chưa từng nghe thấy bất cứ chuyện gì , nếu như bị cọp cái cục trưởng này “ quan tâm “ , nói không chừng từ nay về sau sẽ không có bất cứ một ngày nào yên ổn cả .
Triệu Nhược Minh không còn kiên nhẫn được nữa , vội vàng tiến đến, kéo tay lão mẹ lại , nhỏ giọng nói :
---Mẹ ! Ngươi không cần nói nữa , chính là lão tỷ đánh ta , khai trừ ! Khai trừ cái rắm á !
Khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng , phu nhân này thật đúng là không còn dám mở miệng nữa . Nhưng Tiêu Thu Phong đã đứng lên , liếc mắt nhìn quý phu nhân , nói :
--- Yêu , cảnh viên đánh người sẽ bị khai trừ , cục trưởng đánh người lại không có chuyện gì . Không biết có còn vương pháp nữa hay không . Nhìn tình hình này , ngày mai ta phải tìm tòa soạn báo rồi đem chuyện này hảo hảo nói ra hết xem sao .
Truyền thông mặc dù không phải là quân đội , nhưng nó chính là dư luận xã hội , tiếng nói cũng rất ảnh hưởng , không phải người nào cũng có thể đối phó được .
Phu nhân đã bị ép đến đường cùng , cũng đã có chút bất đắc dĩ , ai kêu lúc trước nàng nói lung tung làm gì , có chút ngượng ngùng nói ra :
--- Đó là ….Đó là ….Coi như là cục trưởng đã làm sai chuyện , ít nhất cũng phải có lời xin lỗi .
Tất cả mọi người đều thấy được sắt mặt lạnh như băng của mỹ nữ cục trưởng , giờ phút này mà muốn nàng xin lỗi , phỏng chừng là nằm mơ giữa ban ngày rồi .
Nhưng tứ đại công tử là ai ? Họ đâu phải là người thường cơ chứ ! Tư Mã Lạc cũng ngẩng đầu lên nói :
--- Nếu như cục trưởng đại nhân không thể nào tim ra chứng cớ , lại vô cớ đánh người , bắt giữ chúng ta . Chuyện này không phải là chuyện nhỏ , nhưng nếu xin lỗi Phong Thu tam đệ , chỉ cần hắn không truy cứu thì chúng ta cũng coi như không có việc gì xảy ra .
Tiêu Thu Phong kiêu ngạo kêu lên :
--- Cục trưởng đại nhân , xin lỗi a , làm cho mọi người thấy được thành ý của ngươi đi nào .
Triệu Nhược Thần mím môi , cơ hồ cắn đến sắp nát , lúc này , nàng không thể nào vứt bỏ mặt mũi của mình được .
--- Tiêu gia chủ , ngươi xem việc này …Cũng chỉ là một việc hiểu lầm . Nếu không thì coi như hết , mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp , lưu lại một đường để sau này hảo hảo gặp nhau . Chỉ hy vọng về sau chuyện kiểu như thế này không nên xảy ra thêm lần nào nữa .
Tên đeo kính bên người Tư Mã Lạc đứng lên , nổi lên một tràn cười bình thản , thanh âm đạm như nước , nhưng hắn ngay cả một câu cũng không nói ra , nhưng lại có một loại mị lực làm cho người ta có cảm giác không cách nào có thể cự tuyệt được .
Tiêu Thu Phong không nhận ra hắn , nhưng Tiêu Xa Hà cũng không thể nào mà không nhận thức được , có rất nhiều chuyện của Phong Chính tập đoàn , không phải là cần vị thư ký này hỗ trợ hay sao chứ ?
Hắn được gọ là Tịch Không , là thư ký của Tư Mã Vân Thiên , cũng có thể coi như là miệng lưỡi của chính phủ , mỗi một câu hắn nói ra đều đại biểu cho người đứng phía sau , ai cũng phải cấp cho hắn vài phần mặt mũi .
Tiêu Xa Hà không thể nào không cho , nhưng Triệu Nhược Thần lại đi đến trước mặt Tiêu Thu Phong , nói :
---Không cần , chuyện ta làm sai , ta tự mình sẽ xử lý . Tiêu công tử , mời ngươi vào phòng ta , Triệu Nhược Thần sẽ hướng một mình ngươi xin lỗi , cam đoan sẽ cho ngươi hài lòng .
--- Tiêu thiếu gia không nên tức giận , hành động tối nay thất bại nên trong lòng cục trưởng rất tức giận , nên việc làm có chút thái quá , chờ cho luật sư đến đem tiền nộp bảo lãnh thì các ngươi có thể đi .
Một bên , Tư Mã Lạc chậm rãi hút hết điếu thuốc lá , đối với những sự việc trước mắt , hắn không có chút nào khẩn trương , ngược lại vẻ mặt rất là mập mờ , liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái , đối với Lý Hải Bân cười nói
---Hải Bân lão đệ , chúng ta đều bị tên tiểu tử Phong Thu này xỏ mũi , nhưng ngẫm lại có thể đi đến Hoàng Kim Thủy Thành thì cũng đáng giá , lão đệ có hứng thú cùng chúng ta đến đó chơi đùa không ?
Tiêu Thu Phong sửng sốt , tất nhiên hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Tư Mã công tử . Kỳ thật vừa thấy mặt , hắn cũng đã nhanh chóng đoán được , ba công tử trước mắt này , không có một ai thuộc loại ngu xuẩn , hoặc có thể nói đối với ba vị công tử này thì Tiêu Thu phong trước kia mới chân chính là một công tử ăn chơi , còn bọn họ chỉ mượn mấy cái danh hiệu kia để che dấu thân phận chân chính của mình mà thôi .
Đối với thân phận của Tư Mã Lạc , trong đầu hắn đương nhiên còn nhớ rất kỹ , nhưng hắn lại đối với Lý Hải Bân một cảnh sát nho nhỏ mà khách khí như thế , điều này quả thật có chút bí ẩn .
---Tư Mã công tử quá khách sáo rồi ,Hải Bân chỉ là một cảnh viên nho nhỏ mà thôi , Hoàng Kim Thủy Thành lại là nơi đốt tiền như nước , ta không có cách nào tiếp nhận hảo ý của ngươi .
Trên mặt nụ cười rất bình thản , không nhìn ra được một chút sơ hở nào .
Tư Mã Lạc cũng không nói gì thêm , nhưng trên mặt lại thoáng ẩn hiện nụ cười , trong đôi mắt tinh quang chợt lóe lên , nhẹ nhàng gật đầu , tỏ vẻ đã hiểu , sau đó thở dài nói :
---Đông Nam càng ngày càng là chỗ thích hợp để ăn chơi .
---Thích thú cái gì chứ ? Này Lão đại , việc này ngươi nên tự lo để thoát thân đi , lão tử thật là bi thảm , không chúng sau ngày hôm nay lại bị giam lỏng một năm rưỡi trời , mọi người đừng có mà quên ta đó . Ai ! Chỉ cần nghĩ đến nắm tay của lão tỷ ta , ta thật có chút sợ hãi . Có nằm mơ ta cũng mong mình có được một người tỷ phu , đem tỷ tỷ ta cấp ra khỏi nhà .
Một bên Hà Hướng Nam đang bế quan dưỡng thần , giờ phút này mở mắt ra , hình như gặp được điều gì đó rất là thú vị nói :
--- Lão tứ , nên hay không giúp bạn thân của ngươi , tỷ tỷ của ngươi mặc dù không có sắc đẹp như tam hoa tiên tử , nhưng lại là cục trưởng năng lực siêu phàm hơn ai hết , cho dù có lấy thì cũng không có hại gì .
Triệu Nhược Minh không hề nghĩ ngợi , liền đáp ứng ngay :
---Được a , chính ngươi thử xem sao , bất quá nếu bị đánh cho gãy tay gẫy chân thì đến lúc đó cũng không nên nói chúng ta quen biết nhau a .
Lấy sự hiểu biết của Tiêu Thu phong đối với Triệu Nhược Thần , thì nàng đúng là rất hung hãn , bất quá cũng không phải là dạng nữ nhân không nói lý , dưới tình huống bình thường thì nàng sẽ không có hành động nào xằng bậy . Đương nhiên giờ phút này , nàng tức giận đến không có cách nào phát tiết , cho nên mới tìm bốn bọn họ để phát tiết nỗi tức giận trong lòng .
Về đến cảnh cục , mới phát hiện nơi này đã có rất nhiều người đến , Tiêu Thu Phong chậm rãi nhìn ông già , đoạn thời gian gần đây , Tiêu Gia không được yên ổn , nếu như không phải hắn có chuyện thì ông già tuyệt đối sẽ không nữa đêm canh ba mà chạy đến cảnh cục .
Người nhà của tứ đại công tử đều biết được tin tức , giờ phút này đã phái không ít người đến , làm cho trụ sở của cảnh cục vốn yên tĩnh bỗng dưng lại trở nên rất náo nhiệt .
---Phong Thu , hỗn đãn này , ngươi lại vừa gây ra chuyện gì ?
Tiêu Xa Hà thật sự tức giận , tiểu tử này mới “ tu hành “ được mấy ngày thì hôm nay lại rước phiền toái vào bản than . Từ trong miệng của Tôn Khánh Dục , hắn đã biết đầu đuôi câu chuyện . Nhưng lần này hắn tuyệt đối tin tưởng con trai mình , nhưng lão vẫn phải diễn trọn vai diễn của mình .
Tiêu Thu Phong cũng không để ý , nhìn vẻ mặt của Tiêu Xa Hà giống như chỉ hận chưa luyện được sắt thành thép , nhưng trong lòng lại có vài phần tán dương , rất là thản nhiên trả lời :
--Ba , chỉ là lái xe tốc độ có nhanh một chút , cũng không có việc gì , nhưng bọn cảnh sát lại đối với con sử dụng vũ lực , ngươi phải đòi lại cho ta một cái công đạo .
Lời này vừa nói ra , quý phụ mẫu đều bắt đầu hói thăm tình hình của con mình , ngay cả mẫu thân của Triệu Nhược Minh , vẻ mặt nhìn rất giống một quý phu nhân , cũng không khỏi mở miệng :
---Nhược Minh , ai dám đánh ngươi , chờ tỷ ngươi đến , mẹ sẽ nói nàng đem bọn họ khai trừ ra khỏi nghành . Cảnh sát mà làm chuyện như vậy , thật là làm càn mà .
Phỏng chừng vị phu nhân này đến giờ cũng chưa biết được chuyện gì xảy ra , những lời này khiến cho Triệu Nhược Minh xấu hổ không thôi .
---Công tử ngươi không sao chư !
Người nhà của Hà Hướng Nam đến cũng không phải là gia chủ , mà chỉ là một lão bộc ước chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi . Nhưng từ khi hắn bước vào cửa , Tiêu thu Phong liền cảm nhận được một cổ nội lực không ngừng gây áp lực cho mình , cái lão già này là cao thủ , là nội công chính tông gia truyền , nhưng nhìn lão với dáng vẻ bình thường như vậy , người bình thường chắc chắn sẽ không nhận ra .
---Dương bá không có việc gì , không có việc gì, không cần phải lo lắng .
Hà Hướng Nam trên mặt nở ra một nụ cười ảm đạm , đối với lão nhân này rất là cung kính .
Mà Tư Mã Lạc gia cũng chỉ đến một người trung niên mang mắt kính, rất trầm tĩnh . Giờ phút này ngồi ở bên cạnh Tư Mã Lạc , nói cái gì cũng không nói , nhưng ánh mắt lại không ngừng dò xét đánh giá mọi người , nhưng vẻ mặt lại không có bất cứ sơ hở nào , người như thế này tuyệt đối là một trí giả .
Triệu Nhược Thần vừa về đến cảnh cục , cũng đã nhanh chóng bị triệu vào vài phòng làm việc , ở trong đó hơn mười phút đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy đi ra , từ bên trong lại truyền ra những thanh âm , nhưng đó là những thanh âm không mấy vui vẻ của nữ nhân , hình như là đang cùng người nào đó cãi nhau ầm ĩ .
Nàng biết bốn công tử này đều là đệ tử thế gia , không cần nói đi đâu cho xa , chỉ cần cái tên đệ đệ của mình kia , thì cả Đông Nam cũng không có người nào dám khinh ý mà xử phạt hắn . Nhưng nàng không thể nào nuốt trôi cơn tức này .
Nuốt không trôi ? Thì để bọn ta nuốt . Đây chính là mệnh lệnh của thượng cấp .
Buông điện thoại xuống , nàng ngồi nhìn một cách nhơ ngác , của mở ra , Lý Hải Bân cùng phó cục Tôn Khánh Dục bước vào .
Lý Hải Bân nói :
---Cục trưởng ! Vừa rồi đã lấy lời khai của bốn vị công tử , đối với hành động của chúng ta ngày hôm nay không có quá nhiều quan hệ , hiện tại nên xử lý bọn họ thế nào ?
Triệu Nhược Thần trong long cũng không có tức giận , quát :
---Để cho bọn họ nộp tiền bảo lãnh , rồi cút hết cho ta !
Bốn tên vương bát đản này , thật sự làm làm nàng tức chết , giờ phút này , ngay cả tên đệ đệ của nàng , nàng cũng mắng không kiêng nể gì .
Tôn Khánh Dục lập tức nói :
--- Cục trưởng ! Chuyện này , ta thấy ngươi cần phải xin lỗi bọn họ một tiếng , nếu không ta sợ bọn họ sẽ không chịu rời đi .
Triệu Nhược Thần lập tức đứng lên , cười lạnh nói :
--- Hảo ! Ta đi , ta muốn nhìn xem , người nào muốn ta phải xin lỗi .
Mới từ phòng làm việc đi ra , lão mẹ của nàng đã lập tức đi đến , vội vàng kêu lên :
--- Nhược Thần , ngươi làm cục trưởng kiểu gì thế ? Như thế nào lại dung túng cho thủ hạ của ngươi , tùy tiện dùng bạo lực ? Phải tìm cho ra hắn , rồi khai trừ hắn luôn đi .
Bốn phía cảnh viên xung quanh đều dở khóc dở cười , nhưng tất cả đều cuối đầu ,làm như là chưa từng nghe thấy bất cứ chuyện gì , nếu như bị cọp cái cục trưởng này “ quan tâm “ , nói không chừng từ nay về sau sẽ không có bất cứ một ngày nào yên ổn cả .
Triệu Nhược Minh không còn kiên nhẫn được nữa , vội vàng tiến đến, kéo tay lão mẹ lại , nhỏ giọng nói :
---Mẹ ! Ngươi không cần nói nữa , chính là lão tỷ đánh ta , khai trừ ! Khai trừ cái rắm á !
Khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng , phu nhân này thật đúng là không còn dám mở miệng nữa . Nhưng Tiêu Thu Phong đã đứng lên , liếc mắt nhìn quý phu nhân , nói :
--- Yêu , cảnh viên đánh người sẽ bị khai trừ , cục trưởng đánh người lại không có chuyện gì . Không biết có còn vương pháp nữa hay không . Nhìn tình hình này , ngày mai ta phải tìm tòa soạn báo rồi đem chuyện này hảo hảo nói ra hết xem sao .
Truyền thông mặc dù không phải là quân đội , nhưng nó chính là dư luận xã hội , tiếng nói cũng rất ảnh hưởng , không phải người nào cũng có thể đối phó được .
Phu nhân đã bị ép đến đường cùng , cũng đã có chút bất đắc dĩ , ai kêu lúc trước nàng nói lung tung làm gì , có chút ngượng ngùng nói ra :
--- Đó là ….Đó là ….Coi như là cục trưởng đã làm sai chuyện , ít nhất cũng phải có lời xin lỗi .
Tất cả mọi người đều thấy được sắt mặt lạnh như băng của mỹ nữ cục trưởng , giờ phút này mà muốn nàng xin lỗi , phỏng chừng là nằm mơ giữa ban ngày rồi .
Nhưng tứ đại công tử là ai ? Họ đâu phải là người thường cơ chứ ! Tư Mã Lạc cũng ngẩng đầu lên nói :
--- Nếu như cục trưởng đại nhân không thể nào tim ra chứng cớ , lại vô cớ đánh người , bắt giữ chúng ta . Chuyện này không phải là chuyện nhỏ , nhưng nếu xin lỗi Phong Thu tam đệ , chỉ cần hắn không truy cứu thì chúng ta cũng coi như không có việc gì xảy ra .
Tiêu Thu Phong kiêu ngạo kêu lên :
--- Cục trưởng đại nhân , xin lỗi a , làm cho mọi người thấy được thành ý của ngươi đi nào .
Triệu Nhược Thần mím môi , cơ hồ cắn đến sắp nát , lúc này , nàng không thể nào vứt bỏ mặt mũi của mình được .
--- Tiêu gia chủ , ngươi xem việc này …Cũng chỉ là một việc hiểu lầm . Nếu không thì coi như hết , mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp , lưu lại một đường để sau này hảo hảo gặp nhau . Chỉ hy vọng về sau chuyện kiểu như thế này không nên xảy ra thêm lần nào nữa .
Tên đeo kính bên người Tư Mã Lạc đứng lên , nổi lên một tràn cười bình thản , thanh âm đạm như nước , nhưng hắn ngay cả một câu cũng không nói ra , nhưng lại có một loại mị lực làm cho người ta có cảm giác không cách nào có thể cự tuyệt được .
Tiêu Thu Phong không nhận ra hắn , nhưng Tiêu Xa Hà cũng không thể nào mà không nhận thức được , có rất nhiều chuyện của Phong Chính tập đoàn , không phải là cần vị thư ký này hỗ trợ hay sao chứ ?
Hắn được gọ là Tịch Không , là thư ký của Tư Mã Vân Thiên , cũng có thể coi như là miệng lưỡi của chính phủ , mỗi một câu hắn nói ra đều đại biểu cho người đứng phía sau , ai cũng phải cấp cho hắn vài phần mặt mũi .
Tiêu Xa Hà không thể nào không cho , nhưng Triệu Nhược Thần lại đi đến trước mặt Tiêu Thu Phong , nói :
---Không cần , chuyện ta làm sai , ta tự mình sẽ xử lý . Tiêu công tử , mời ngươi vào phòng ta , Triệu Nhược Thần sẽ hướng một mình ngươi xin lỗi , cam đoan sẽ cho ngươi hài lòng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.