Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 89: 《Thành Phố Nói Dối 》(8)
Nghịch Vũ Xayah
17/01/2024
[Này có được tính là đang tỏ tình không?]
[Nhưng tôi xem Kẻ Lừa Đảo cũng không phải là loại người như vậy.]
[Tôi vừa mới đi đòi mạng, lúc trở về chuyện lại thành thế này? Ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?]
[Sao cứ có cảm giác là lạ, Kẻ Lừa Đảo không nên như vậy đi!]
Tạ Tiểu Chu cũng bị thông báo bất thình lình làm cho mơ hồ, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Cậu đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng Kẻ Lừa Đảo như vậy, nghe lời tràn ngập thâm tình chân thành như thế,ý nghĩ trong lòng đầu tiên là —— Kẻ Lừa Đảo muốn làm cái gì?
Ánh mắt Tạ Tiểu Chu từ cánh hoa hồng kiều nộn ướt át lướt qua, trực tiếp đối diện với đôi mắt Kẻ Lừa Đảo.
Kẻ Lừa Đảo mặc áo bành tô, nho nhã lễ độ. Nửa khuôn mặt bị mặt nạ che lại, không thấy rõ biểu cảm trong mắt, điều duy nhất có thể chắc chắn là nụ cười phù phiếm vẫn còn đọng trên khóe miệng.
Tạ Tiểu Chu đã bị Kẻ Lừa Đảo lừa quá nhiều lần, nụ cười quen thuộc này, tư thế thuần thục này...... Thấy thế nào cũng đều là giả.
Kẻ Lừa Đảo từ trước tới giờ luôn đầy miệng dối trá.
Khi người khác nói dối, họ luôn có động cơ và mục đích. Nhưng hắn nói dối không có mục đích và cứ tùy theo ý muốn, đó là lý do tại sao việc đề phòng lại càng khó khăn hơn.
Nhưng lời nói dối này thực sự rất kỳ lạ.
Nếu nói câu khác Tạ Tiểu Chu có lẽ còn có khả năng sẽ mắc mưu, phương diện tình cảm...... Cậu không thể không tự tin mà nói một câu, đây là thứ cậu am hiểu nhất. Chỉ có cậu đi gạt người, chưa từng có người có thể gạt cậu.
Tạ Tiểu Chu không nhận hoa hồng, trực tiếp làm lơ lời tỏ tình của Kẻ Lừa Đảo, ngược lại nói: "Ngài Kẻ Lừa Đảo, xin anh đem quạ nhỏ trả lại cho tôi trước."
Kẻ Lừa Đảo nhướng mày: "Được thôi......" Sau khi bị từ chối, hắn cũng không tức giận, cứ như trên thế giới này sẽ không có thứ gì có thể lay động được hắn.
Cười khẽ một tiếng, hắn giơ một cái tay khác cầm hoa hồng, ngón tay dùng sức, chất lỏng đỏ tươi liền thẩm thấu ra ngoài.
Ngón tay của Kẻ Lừa Đảo vừa thon dài lại cân xứng, làm người vừa nhìn liền cảm thấy, đây hẳn là dành cho đàn dương cầm, dùng đôi tay này, có thể đàn ra giai điệu mỹ diệu tuyệt luân.
Nhưng hắn càng thích dùng đôi tay này làm ảo thuật.
Sau khi nắm chặt hoa hồng, ngón tay Kẻ Lừa Đảo hơi rung động, tựa như trong lòng bàn tay có thứ gì đó đang liều mạng giãy giụa.
Kẻ Lừa Đảo ảo não mà nói: "Quạ đen nghịch ngợm, ta cho rằng...... Nó sẽ càng trầm ổn thêm một chút."
Lời vừa dứt, hắn mở tay ra.
Vô số cánh hoa hồng giống như pháo hoa nở rộ ra, chúng từ lòng bàn tay của hắn bay lả tả ra ngoài, lại chậm rãi rơi xuống dưới.
Trong cơn mưa hoa hồng khắp bầu trời, một bóng đen lao tới chỗ Tạ Tiểu Chu.
Quạ đen ở trên người Kẻ Lừa Đảo ăn mệt, lông chim trên người đều rối tung, bay cũng thất tha thất thểu.
Nhưng cho dù là như thế nó cũng không cam lòng chịu thua, tránh ở phía sau Tạ Tiểu Chu, hướng về phía Kẻ Lừa Đảo vỗ cánh.
"Cạc cạc ——"
Ta hiện tại đánh không lại ngươi, nhưng chờ bác sĩ đến, nhất định sẽ giúp ta tìm lại thể diện!
Kẻ Lừa Đảo như suy tư gì mà nhìn qua: "Bác sĩ?" Hắn đối với người mà quạ đen nói cảm thấy có chút hứng thú, bộ dáng như sắp đi bắt.
Quạ đen run run một cái, sợ lại bị Kẻ Lừa Đảo bắt đi, trực tiếp hóa thành một chùm ánh sáng chui vào chiếc nhẫn trên tay Tạ Tiểu Chu.
Đôi mắt Kẻ Lừa Đảo dõi theo quạ đen, dừng ở khớp xương ngón tay Tạ Tiểu Chu.
Nơi đó đeo một chiếc nhẫn.
Nhẫn nhẫn có hình cánh quạ, một viên hồng ngọc ở chính giữa được các viên kim cương vây quanh, giống như những bông hồng đỏ thẫm.
Ánh mắt Kẻ Lừa Đảo ngưng lại một lát.
Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa hồng trên vai, đi tới trước mặt thiếu niên.
Chỉ trong nháy mắt, Tạ Tiểu Chu phát hiện Kẻ Lừa Đảo đã thay một bộ quần áo khác.
Kẻ Lừa Đảo mặc lễ phục màu đen, phía trên lập loè ánh vàng rực rỡ, lúc đi lại như phượng hoàng vươn rộng đôi cánh, tạo hình phù hoa hoang đường. Nhưng ở trên người hắn, lại càng vừa vặn.
"Tất cả đều là chiến lợi phẩm của ngươi sao? Mèo con." Kẻ Lừa Đảo cầm ngón tay Tạ Tiểu Chu nâng tới trước mặt, sau khi xem xét hắn cảm thán nói, " Chiến lợi phẩm không tồi."
Cùng với những lời này, Tạ Tiểu Chu cảm nhận được hơi thở ấm áp từ bên tai thổi tới, tê tê dại dại.
Cậu nhịn không được nghiêng đầu, cái đuôi phía sau cũng dựng đứng lên.
Kẻ Lừa Đảo buông lỏng tay ra, ngược lại nắm cái đuôi nghịch ngợm kia, nhào nặn từ đầu đến giữa đuôi.
Bản năng động vật khiến Tạ Tiểu Chu muốn rời xa BOSS nguy hiểm này.
Nhưng lý trí nói cho cậu biết, hiện tại chạy trốn chẳng khác nào ở trước mặt Kẻ Lừa Đảo lộ ra vẻ hèn nhát, đằng nào cũng không thể chạy.
Tạ Tiểu Chu rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc, nhàn nhạt mà nói: "Chỉ là học được một ít da lông, còn lừa không được Kẻ Lừa Đảo đây." Giọng điệu cậu không hề gợn sóng, nhưng lỗ tai trên đỉnh đầu bại lộ ra cảm xúc nội tâm chân thật.
Lừa gạt sư buông lỏng tay ra.
Tạ Tiểu Chu vội vàng lùi về cái đuôi.
Ngón tay Kẻ Lừa Đảo duỗi ra, ở dưới ánh mặt trời, có thể thấy lòng bàn tay dính vài sợi lông mèo: "Sao? Ta cho rằng ngươi đã chuẩn bị tốt một lời nói dối hoàn mỹ đó."
Tạ Tiểu Chu: "?"
Kẻ Lừa Đảo nhẹ nhàng thổi một cái, lông mèo màu trắng ngà liền trôi nổi, chậm rãi dừng ở trên mặt đất.
Mặt nạ trên mặt hắn đã bị bỏ xuống từ lâu, lộ ra mặt mày mang theo ý cười: "Tỷ như nói —— ta yêu ngươi."
Tạ Tiểu Chu trong lòng vừa động, không nói gì.
Kẻ Lừa Đảo ý vị thâm trường mà nói: "Dù sao thì đây cũng là lời nói dối lô hỏa thuần thanh nhất của ngươi. Không phải sao?"
Mọi chuyện diễn ra trong thành phố nói dối đều không thể trốn qua mắt Kẻ Lừa Đảo. Thiếu niên nói những lời nói dối để cho thực dối thú ăn tự nhiên cũng rơi vào trong tai hắn.
Kẻ Lừa Đảo cảm thấy còn có chút thú vị, nhưng cũng chỉ là cực hạn với có chút thú vị mà thôi.
Hắn cùng những người đó không giống nhau, mới sẽ không bị loại lời nói này lừa gạt.
Đúng là vì chứng minh điểm này, Kẻ Lừa Đảo mới biểu diễn một màn tỏ tình kia.
Tạ Tiểu Chu xác thật từng có quyết định này.
Rốt cuộc, cậu đã từng lừa gạt nhiều BOSS như vậy, hơn nữa đều có thể công lược xong. Đây là thứ cậu am hiểu nhất, cũng là tự tin nhất.
Nhưng hiện tại nghe được lời này của Kẻ Lừa Đảo, ngón tay Tạ Tiểu Chu nắm chặt, có chút mồ hôi ướt át chảy ra, hơi lạnh.
Kẻ Lừa Đảo sở dĩ biểu hiện ra bộ dáng thâm tình, không phải vì thứ gì khác, chỉ là đang nói cho cậu —— những mánh khóe dùng cho đám BOSS hắn đều đã biết, những chiêu thức đó vô dụng với hắn.
Nếu đều đã nói như vậy, Tạ Tiểu Chu tự nhiên sẽ không gây thêm phiền phức: "Cũng không." Cậu kéo khóe môi, nở nụ cười, "Nói dối như vậy quá mức vụng về, làm sao có thể lừa gạt được ngài."
Kẻ Lừa Đảo đối với loại không dấu vết thổi phồng này vẫn rất vừa lòng: "Như vậy, ngươi chuẩn bị làm sao để gạt ta?"
Tạ Tiểu Chu trầm tư một lát, quyết định ăn ngay nói thật: "Tôi còn chưa nghĩ xong."
Kẻ Lừa Đảo khoan dung mà ném trở về một câu: "Vậy ngươi từ từ nghĩ, thời gian còn sớm."
Nói, hắn liền cất bước rời khỏi nơi này.
Không mất nhiều thời gian, những người vốn ở đây đều biến mất, khu phố náo nhiệt đảo mắt liền trở nên trống rỗng.
Tạ Tiểu Chu chần chờ một chút, nhấc chân đuổi theo: "Ngài Kẻ Lừa Đảo." Giọng nói thiếu niên thanh thúy, mang theo một chút ý làm nũng.
Kẻ Lừa Đảo nghiêng đầu.
Bước chân thiếu niên nhẹ nhàng mà đuổi theo, cái đuôi xù xù ở phía sau cũng đung đưa.
Ngón tay Kẻ Lừa Đảo vuốt ve mu bàn tay một cái tay khác.
Thực đáng yêu.
Cảm giác cũng rất tốt.
Lúc bị lừa, đôi mắt ngập nước kia tựa như đang chực chờ muốn khóc. Có lẽ cậu không biết, bộ dáng này càng khiến người muốn đi bắt nạt một chút.
Kẻ Lừa Đảo cảm thấy tay mình có chút ngứa.
Tạ Tiểu Chu đứng thẳng thân thể, nói: "Anh đã nói, sẽ dạy tôi gạt người."
Kẻ Lừa Đảo nghĩ lại.
Ồ...... Hình như là có chuyện như vậy thật. Nhưng ai sẽ tin lời của Kẻ Lừa Đảo đâu? Có vẻ mèo con là ngoại lệ.
Kẻ Lừa Đảo đối diện với mắt mèo long lanh ánh nước của Tạ Tiểu Chu, hứng thú hỏi: "Ta có nói qua sao?" Ngón tay hắn nắm một sợi tóc đỏ của mình, sau khi dạo qua một vòng thì nói, "Hình như đâu có đâu."
Đôi mắt Kẻ Lừa Đảo chớp một chút, nhìn chăm chú vào thiếu niên, có chút chờ mong.
Chờ mong cái gì?
Có lẽ là muốn ở trên người thiếu niên nhìn đến vẻ mặt uể oải, tai mèo cũng sẽ gục xuống.
Nhưng hình ảnh như trong tưởng tượng của Kẻ Lừa Đảo cũng không xuất hiện, xuất hiện ở trên mặt thiếu niên chính là nụ cười giảo hoạt: "Kẻ Lừa Đảo, anh đang sợ sao?"
Kẻ Lừa Đảo hứng thú, thanh âm cũng kéo cao một chút: "Sao?"
Đôi tay Tạ Tiểu Chu đặt ở phía sau, cái đuôi xoã tung quấn quanh cánh tay, cậu ngẩng cằm, trên mặt là kiêu ngạo không che được: "Kẻ Lừa Đảo, tôi đã lừa gạt rất nhiều người, có lẽ, anh cũng là một trong số đó."
Nếu là những người khác tới nói lời nói, Kẻ Lừa Đảo chỉ cảm thấy gã vừa ngu lại cuồng vọng. Nhưng hiện tại nói lời này chính là mèo con, hắn không chỉ có không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút...... Đáng yêu.
Ừm, là đáng yêu.
Nó giống như một con mèo con nhe răng và móng vuốt, giận dữ tuyên bố sức mạnh của nó. Nhưng sen biết rằng chỉ cần bóp nhẹ một cái,liền có thể nắm lấy điểm yếu của mèo nhỏ, làm nó không thể nhúc nhích.
Ngón tay Kẻ Lừa Đảo buông lỏng, cảm thấy có chút ngứa, không chút để ý hỏi: "Thật sao?"
Tạ Tiểu Chu nói cũng không phải rất nghiêm túc, cậu hơi nghiêng đầu, răng nanh bên môi như ẩn như hiện, như là oán giận lại như là chơi xấu: "Đúng vậy. Kẻ Lừa Đảo, anh không dạy tôi, có phải sợ bị tôi lừa không?"
Tạ Tiểu Chu vốn dĩ cũng không muốn tiếp cận Kẻ Lừa Đảo, bởi vì hắn thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng chuyện ăn trộm gặp phải nói cho cậu biết, gom đủ tệ nói dối cũng không thể rời khỏi thành phố nói dối. Dựa vào nói dối tới thông quan, chỉ là tự tìm đường chết.
Điểm mấu chốt vẫn là ở trên người Kẻ Lừa Đảo —— Kẻ Lừa Đảo, hoặc là nội thành.
Mặc kệ là cái nào, đều nói lên cậu cần phải tiếp cận Kẻ Lừa Đảo. Ở trong tiết mục này, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Cho nên, trên đường tới đây Tạ Tiểu Chu đã nghiêm túc mà phân tích tính cáchK ẻ Lừa Đảo để đối phó.
Kẻ Lừa Đảo rất tự tin, tự tin này phát ra từ tính cách của hắn.
Hắn am hiểu đùa bỡn bện nói dối, một bên nói dối, một bên cao cao tại thượng mà nhìn xuống chúng sinh. Hắn đắm chìm trong nói dối, là diễn viên, cũng là người xem.
Cho nên, hắn không cần người sùng bái, cũng không cần tình cảm râu ria. Hắn cần chính là một 'Kẻ Lừa Đảo' thế lực ngang nhau, có thể cùng hắn đấu đá khác.
Mà cùng lúc đó, lại bởi vì tự tin này mà hắn không tin còn tồn tại một loại tồn tại như vậy.
Thứ Tạ Tiểu Chu muốn biểu đạt chính là, cậu muốn trở thành người như vậy, lại muốn để Kẻ Lừa Đảo cho rằng, cậu không thể trở thành người như vậy.
Tất cả đều ở trong tầm kiểm soát của Kẻ Lừa Đảo.
Tạ Tiểu Chu cầm cái đuôi phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Kẻ Lừa Đảo, anh thực sự không dạy tôi sao?"
Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm Kẻ Lừa Đảo, cảm thấy tỷ lệ thành công vẫn rất lớn.
Kẻ Lừa Đảo lừa cậu rất nhiều lần, nhưng không có một lần là trí mạng.
Này đại biểu, Kẻ Lừa Đảo là đem thành phố nói dối coi như trò chơi, từ giữa tìm kiếm việc vui.
Cậu tin tưởng, cậu sẽ khiến Kẻ Lừa Đảo cảm thấy hứng thú.
Quả nhiên, Kẻ Lừa Đảo dao động: "Thú vị." Hắn dừng một chút, "Ta có thể dạy ngươi."
Tạ Tiểu Chu nhanh bước, cùng Kẻ Lừa Đảo sóng vai. Cậu nhịn không được mà đánh giá người đàn ông bên cạnh.
Ánh ánh chiều tà của mặt trời chiếu rọi ở trên sườn mặt của Kẻ Lừa Đảo, bày biện ra một loại hình dáng không quá chân thật.
Ngón tay hắn duỗi ra, mang theo ý vị lười nhác: "Nói dối cấp thấp nhất chỉ là đi gạt mắt người."
Theo lời Kẻ Lừa Đảo nói, ngón tay hắn quay cuồng tạo ra một đốm lửa. Một cái tay khác đặt ở phía trên ngọn lửa, bị bỏng cháy ra vết đỏ hồng..
Hắn phối hợp biểu diễn, phát ra tiếng đau khoa trương mà hô: "A! Đau!"
Tạ Tiểu Chu không sợ hãi, thậm chí trong lòng không hề gợn sóng.
Thống khổ rên rỉ đột nhiên im bặt, ngay sau đó là tiếng cười hì hì: "Ngươi xem ——" hắn tay buông ra, ngọn lửa, dấu vết bỏng cháy đều không hề tồn tại.
Tất cả chỉ là đang gạt người.
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Vậy lời nói dối cấp trung thì sao?"
Kẻ Lừa Đảo lắc lắc tay, một chút ánh sáng bị ném ra ngoài, hóa thành từng con đom đóm, phiêu phù ở giữa không trung: "Lời nói dối cấp trung là gạt mình. Chỉ khi mình tin, mới có thể đi lừa gạt người khác."
Đây là lời mà Kẻ Lừa Đảo từng nói qua.
Lúc lại nghe được lần nữa, Tạ Tiểu Chu giống như bắt được một chút suy nghĩ. Chỉ là suy nghĩ vụn vặt, không đợi cậu phản ứng lại đã trốn khỏi lòng bàn tay.
"Còn lời nói dối cấp cao......" Trong mắt Kẻ Lừa Đảo hiện lên một chút tự tin khó phát hiện, "Đó chính là lừa gạt quy tắc."
Cái gì là quy tắc.
Bốn mùa luân chuyển, mặt trời xuất hiện mặt trăng xuống là quy tắc, sinh lão bệnh tử cũng là quy tắc.
[Chỉ có tui cảm thấy lúc Kẻ Lừa Đảo gạt người rất đẹp trai sao?]
[Ừm, không phải rất đẹp trai, mà là như hiện tại...... Có chút thú vị, cảm giác rất tự tin]
[Lúc hắn làm ảo thuật rất ngầu nha]
Tạ Tiểu Chu tò mò hỏi: "Kẻ Lừa Đảo, anh đã từng lừa gạt quy tắc sao?"
Kẻ Lừa Đảo vươn một ngón tay, chỉ về phía trên không: "Có lẽ có người đã nói với ngươi, ta không thích ban đêm."
Tạ Tiểu Chu ngẫm lại.
Đây là cú lừa đầu tiên cậu nhận khi đến thành phố nói dối.
Ông chủ khách sạn nói với cậu, thành phố nói dối sẽ không có trời tối, bởi vì Kẻ Lừa Đảo không thích đêm tối.
Cho nên...... Kẻ Lừa Đảo đã lừa gạt quy tắc sao?
Như vậy, kiếm tệ nói dối để rời khỏi thành phố nói dối có phải cũng là quy tắc do Kẻ Lừa Đảo đặt ra hay không?
Tạ Tiểu Chu đang muốn hỏi lại thì bị Kẻ Lừa Đảo ngăn lại: "Vấn đề của ngươi đã đủ nhiều, mèo con."
Kẻ Lừa Đảo kéo dài thanh âm, ý vị thâm trường mà nói: "Chút thông minh nhỏ sẽ làm người cảm thấy đáng yêu, chính là, quá nhiều liền sẽ phiền chán."
Tạ Tiểu Chu có chút không yên tâm để ý.
Ngụy trang của cậu bị Kẻ Lừa Đảo nhìn thấu sao?
Lông mi dày rung động một chút, trong lòng Tạ Tiểu Chu căng thẳng, nhưng trên mặt không hiện lên chút nào: "Tôi chỉ là có chút tò mò."
Khóe môi Kẻ Lừa Đảo khẽ cong lên: "Ta biết mèo luôn thích tò mò —— lòng hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo đó." Hắn nhéo nhéo tai mèo trên đỉnh đầu Tạ Tiểu Chu, "Như vậy, nếu còn có vấn đề khác, thì tới nội thành tìm ta."
Tạ Tiểu Chu mấp máy môi, cậu đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng vang thanh thúy.
Rầm ——
Vô số bồ câu trắng vỗ cánh, hướng tới bốn phương tám hướng bay đi. Dưới sự bao phủ của bồ câu trắng, thân ảnh Kẻ Lừa Đảo biến mất không thấy, chỉ còn lại mũ dạ cao màu đen vốn ở trên đỉnh đầu.
Mũ dạ cao bị gió thổi đến lảo đảo lắc lư.
Một bên, một con thỏ lông trắng nhảy nhót lại đây, nó đem mũ đội ở trên đầu, tiến hành lễ nghi thân sĩ, sau đó liền nhảy vào trông một cái hầm ngầm.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà đuổi theo, còn chưa tới trước mặt, thì cái hố trên mặt đất tự động đóng lại, không dư lại một khe hở.
Nội thành.
Lại là nội thành.
Manh mối mấu chốt đều chỉ hướng nội thành.
Nhưng nội thành lại ở đâu?
Thành phố nói dối không tính là lớn, nhưng muốn lấy sức của một người đi tìm cửa vào nội thành, có lẽ cũng quá sức.
Tạ Tiểu Chu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lại làm phiền quạ đen trong nhẫn một chút.
"Quạc......"
Quạ đen từ trọng nhẫn chui ra ngoài.
So với lúc trước lông của nó thực sự rất không ổn, lông chim lộn xộn, lúc ra ngoài còn vươn đầu dòm ngó xung quanh.
Sau khi xác nhận Kẻ Lừa Đảo không có ở đây nó mới hưng phấn lần nữa, ủy khuất lại bất mãn mà tiến đến trước mặt Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Không xong, lại muốn cắn một cái.
Cậu nhịn xuống bản năng, duỗi tay sờ sờ đầu quạ đen nhỏ: "Có thể giúp ta tìm một chút không......" Cậu không biết nên miêu tả nội thành làm sao, chỉ có thể nói, "Bay lên một vòng, vẽ cho ta bản vẽ mặt phẳng của thành phố nói dối được chứ?"
Quạ đen gật gật đầu: "Cạc cạc."
Quạ đen đập cánh bay lên, một màu đen ở giữa bầu trời đầy màu sắc rất bắt mắt.
[Công cụ hình quạ]
[Quạ quạ: Lần đầu còn có thể hoa ngôn xảo ngữ, bây giờ thì nằm mơ đê]
Có lẽ qua nửa giờ, quạ đen mới vòng vèo trở lại.
Nó dừng ở trên bờ cát trước mặt, dùng miệng mổ mặt đất, vẽ ra bản đ đơn giản.
Tạ Tiểu Chu chỉ vào vòng tròn ở phía trên: "Đây là chỗ của chúng ta?"
Quạ đen gật đầu.
Tạ Tiểu Chu ngón tay đổi hướng: "Đây là thành Tây?"
Quạ đen: "Ca."
Tạ Tiểu Chu chỉ một vòng, phát hiện bản đồ do quạ đen vẽ ra tuy rằng đơn sơ, nhưng chỗ nào chỗ nấy cũng không thiếu.
Kiến trúc, đường phố...... Cái gì đều có.
Chỉ là Tạ Tiểu Chu nhìn một vòng, cũng không phát hiện sự tồn tại của nội thành, cậu hỏi: "Ngươi có thấy cái người tóc đỏ kia không?"
Nhắc tới cái này, quạ đen liền có chút kích động, nó liều mạng mà vỗ cánh, như là đang điên cuồng mà mắng chửi Kẻ Lừa Đảo.
Một lúc sau, nó mới bình tĩnh lại, lắc lắc đầu.
Nó cũng không thấy Kẻ Lừa Đảo.
Xét về mặt logic thì Kẻ Lừa Đảo đang ở trong thành phố.
Nhưng quạ đen không tìm được nội thành, cũng không có tìm được Kẻ Lừa Đảo. Như vậy...... Nội thành rốt cuộc ở đâu?
Tạ Tiểu Chu sờ sờ quạ đen, để nó trở về bên trong nhẫn trước.
Cậu ghi nhớ bản đồ rồi quyết định đi thử vận, dạo quanh thành phố nói dối một vòng.
Dù sao thì thời gian quay chụp tiết mục này là 1 tháng.
Đúng rồi...... Hôm nay là ngày mấy nhờ?
Thành phố nói dối không có ngày đêm, chỉ có ngày sớm và ngày muộn làm ranh, Tạ Tiểu Chu cũng có chút phân không rõ hôm nay là ngày mấy.
Nhìn di động ghi chú tệ nói dối bị trừ thì cậu mới phản ứng lại hôm nay là ngày thứ ba quay chụp.
Tạ Tiểu Chu men theo đá rải thành đường nhỏ đi đến, thừa dịp có cái khe hở này, cậu liền sắp xếp lại tất cả manh mối một chút.
Yêu cầu thông quan mà tổ tiết mục thông báo là gạt người, đây là chuyện chưa từng có. Phải biết rằng, cái tiết mục này tuy rằng quái đản không ít, nhưng quay chụp nhiều tiết mục như vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, là đều có thể hoàn thành quay chụp.
Ở đây có hai khả năng.
Một là, tổ tiết mục ở trong tối hố người; hai là, từ lúc bắt đầu, các khách mời đã bị nhốt trong nói dối, đây cũng là một bộ phận của quay chụp tiết mục.
Tạ Tiểu Chu ước lượng một chút, cảm thấy cái trước không quá có khả năng. Tuy rằng tổ tiết mục không lo người, nhưng bọn họ tựa hồ cũng là bị quy tắc nào đó chế trụ, cũng không thể can thiệp quá trình quay chụp.
Như vậy chỉ có người sau.
Xem ra, cần phải đi đến nội thành, mới có thể biết điều kiện hoàn thành quay chụp.
Nghĩ đến đây, Tạ Tiểu Chu bước nhanh hơn..
Hắn hoa một ngày thời gian, đem toàn bộ nói dối chi thành đều dạo qua một vòng, đều không có tìm được bất luận cái gì nội thành tồn tại.
【Tệ nói dối hàng ngày -10】
【Bây giờ còn 16 tệ nói dối】
Quay chụp đã tới ngày thứ tư.
Tạ Tiểu Chu tìm một chỗ ngồi xuống, sàng chọn một chút manh mối về "Nội thành".
Ông chủ đoàn xiếc thú đến từ nội thành, gã phụ trách sưu tầm một ít vật phẩm tiêu hao. Mà khen thưởng cho đoàn xiếc thú là danh ngạch tiến vào nội thành..
Ông chủ khách sạn nói, nội thành là thiên đường, nơi đó không có nói dối và lừa gạt, tất cả mọi người đều muốn đến nơi đó, nhưng chưa từng có người có thể đi vào.
Bởi vậy có thể thấy được, tiến vào nội thành là có điều kiện, tỷ như thời gian riêng, tỷ như vé vào cửa.
Tạ Tiểu Chu nghĩ tới đồ ăn trộm đưa cho cậu, đang muốn lấy ra, liền nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói.
"Cậu ở chỗ này à!"
Tạ Tiểu Chu quay đầu nhìn lại thì thấy một khách mời có chút quen mắt.
Khách mời kia cũng đã động vật hóa, trên mặt cô xuất hiện cái mũi và râu của chó nhỏ, vừa nhìn thấy Tạ Tiểu Chu, cô liền nhịn không được thè lưỡi, phát ra tiếng thở dốc hồng hộc.
Chờ cô phản ứng lại thì mặt có chút hồng: "Xin lỗi, tôi không khống chế được."
Tạ Tiểu Chu tỏ vẻ hiểu rõ.
Khách mời quen thuộc kia ngồi ở bên cạnh Tạ Tiểu Chu, thấy người sang bắt quàng làm họ: "Tệ nói dối cậu thu thập thế nào rồi?"
Tạ Tiểu Chu thuận miệng nói: "Còn đủ dùng."
Khách mời cún nhỏ buồn rầu mà gãi gãi đầu: "Tôi lúc đầu là dựa vào nói dối để lấy tệ nói dối, nhưng nói dối hơi nhiều, liền phát hiện mình biến thành như vậy."
Tạ Tiểu Chu thấy cô cũng không có địch ý thì nhắc nhở một câu: "Không nên nói dối nữa mới tốt."
"Ừm ừm." Khách mời cún nhỏ gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy quy tắc nơi này có chút kỳ lạ, nói dối vậy mà sẽ động vật hóa. Tôi cảm thấy hay là cùng tìm các khách mời khác cùng nhau hợp tác......"
Tạ Tiểu Chu chen ngang lời cô nói: "Cô nói cái gì?"
Khách mời cún nhỏ mờ mịt: "Tôi nói động vật hóa."
Tạ Tiểu Chu nhíu mày: "Lên phía trước một chút."
Khách mời cún nhỏ thật cẩn thận mà nói: "Tôi nói, quy tắc nơi này có chút kỳ lạ....."
Quy tắc.
Kẻ Lừa Đảo từng nói, lời nói dối cấp cao nhất đó là lừa gạt quy tắc.
Vậy cả thành phố nói dối này có phải đều do Kẻ Lừa Đảo bịa ra hay không?
Từ lúc bắt đầu, thành phố nói dối đã xuất hiện hiện tượng quái dị lại hoang đường.
Địa vị điên đảo, người và động vật hợp thành một thể, ngày đêm chẳng phân biệt...... Tất cả các quy tắc này đều đều khác với hiện thực.
Tương đương, Kẻ Lừa Đảo lừa gạt bọn họ, lừa gạt quy tắc, cũng lừa gạt tổ tiết mục.
Tạ Tiểu Chu đột nhiên đứng lên, làm lơ ánh mắt kinh dị của khách mời cún nhỏ, kiên định mà nói: "Tôi đã đi tới nội thành."
Rắc ——
Tạ Tiểu Chu nghe thấy âm thanh thanh thúy, như là có thứ gì đó đột nhiên nứt ra.
Cặp mắt bị lừa gạt che lấp rốt cuộc thấy được sự thực.
[Nhưng tôi xem Kẻ Lừa Đảo cũng không phải là loại người như vậy.]
[Tôi vừa mới đi đòi mạng, lúc trở về chuyện lại thành thế này? Ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?]
[Sao cứ có cảm giác là lạ, Kẻ Lừa Đảo không nên như vậy đi!]
Tạ Tiểu Chu cũng bị thông báo bất thình lình làm cho mơ hồ, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Cậu đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng Kẻ Lừa Đảo như vậy, nghe lời tràn ngập thâm tình chân thành như thế,ý nghĩ trong lòng đầu tiên là —— Kẻ Lừa Đảo muốn làm cái gì?
Ánh mắt Tạ Tiểu Chu từ cánh hoa hồng kiều nộn ướt át lướt qua, trực tiếp đối diện với đôi mắt Kẻ Lừa Đảo.
Kẻ Lừa Đảo mặc áo bành tô, nho nhã lễ độ. Nửa khuôn mặt bị mặt nạ che lại, không thấy rõ biểu cảm trong mắt, điều duy nhất có thể chắc chắn là nụ cười phù phiếm vẫn còn đọng trên khóe miệng.
Tạ Tiểu Chu đã bị Kẻ Lừa Đảo lừa quá nhiều lần, nụ cười quen thuộc này, tư thế thuần thục này...... Thấy thế nào cũng đều là giả.
Kẻ Lừa Đảo từ trước tới giờ luôn đầy miệng dối trá.
Khi người khác nói dối, họ luôn có động cơ và mục đích. Nhưng hắn nói dối không có mục đích và cứ tùy theo ý muốn, đó là lý do tại sao việc đề phòng lại càng khó khăn hơn.
Nhưng lời nói dối này thực sự rất kỳ lạ.
Nếu nói câu khác Tạ Tiểu Chu có lẽ còn có khả năng sẽ mắc mưu, phương diện tình cảm...... Cậu không thể không tự tin mà nói một câu, đây là thứ cậu am hiểu nhất. Chỉ có cậu đi gạt người, chưa từng có người có thể gạt cậu.
Tạ Tiểu Chu không nhận hoa hồng, trực tiếp làm lơ lời tỏ tình của Kẻ Lừa Đảo, ngược lại nói: "Ngài Kẻ Lừa Đảo, xin anh đem quạ nhỏ trả lại cho tôi trước."
Kẻ Lừa Đảo nhướng mày: "Được thôi......" Sau khi bị từ chối, hắn cũng không tức giận, cứ như trên thế giới này sẽ không có thứ gì có thể lay động được hắn.
Cười khẽ một tiếng, hắn giơ một cái tay khác cầm hoa hồng, ngón tay dùng sức, chất lỏng đỏ tươi liền thẩm thấu ra ngoài.
Ngón tay của Kẻ Lừa Đảo vừa thon dài lại cân xứng, làm người vừa nhìn liền cảm thấy, đây hẳn là dành cho đàn dương cầm, dùng đôi tay này, có thể đàn ra giai điệu mỹ diệu tuyệt luân.
Nhưng hắn càng thích dùng đôi tay này làm ảo thuật.
Sau khi nắm chặt hoa hồng, ngón tay Kẻ Lừa Đảo hơi rung động, tựa như trong lòng bàn tay có thứ gì đó đang liều mạng giãy giụa.
Kẻ Lừa Đảo ảo não mà nói: "Quạ đen nghịch ngợm, ta cho rằng...... Nó sẽ càng trầm ổn thêm một chút."
Lời vừa dứt, hắn mở tay ra.
Vô số cánh hoa hồng giống như pháo hoa nở rộ ra, chúng từ lòng bàn tay của hắn bay lả tả ra ngoài, lại chậm rãi rơi xuống dưới.
Trong cơn mưa hoa hồng khắp bầu trời, một bóng đen lao tới chỗ Tạ Tiểu Chu.
Quạ đen ở trên người Kẻ Lừa Đảo ăn mệt, lông chim trên người đều rối tung, bay cũng thất tha thất thểu.
Nhưng cho dù là như thế nó cũng không cam lòng chịu thua, tránh ở phía sau Tạ Tiểu Chu, hướng về phía Kẻ Lừa Đảo vỗ cánh.
"Cạc cạc ——"
Ta hiện tại đánh không lại ngươi, nhưng chờ bác sĩ đến, nhất định sẽ giúp ta tìm lại thể diện!
Kẻ Lừa Đảo như suy tư gì mà nhìn qua: "Bác sĩ?" Hắn đối với người mà quạ đen nói cảm thấy có chút hứng thú, bộ dáng như sắp đi bắt.
Quạ đen run run một cái, sợ lại bị Kẻ Lừa Đảo bắt đi, trực tiếp hóa thành một chùm ánh sáng chui vào chiếc nhẫn trên tay Tạ Tiểu Chu.
Đôi mắt Kẻ Lừa Đảo dõi theo quạ đen, dừng ở khớp xương ngón tay Tạ Tiểu Chu.
Nơi đó đeo một chiếc nhẫn.
Nhẫn nhẫn có hình cánh quạ, một viên hồng ngọc ở chính giữa được các viên kim cương vây quanh, giống như những bông hồng đỏ thẫm.
Ánh mắt Kẻ Lừa Đảo ngưng lại một lát.
Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa hồng trên vai, đi tới trước mặt thiếu niên.
Chỉ trong nháy mắt, Tạ Tiểu Chu phát hiện Kẻ Lừa Đảo đã thay một bộ quần áo khác.
Kẻ Lừa Đảo mặc lễ phục màu đen, phía trên lập loè ánh vàng rực rỡ, lúc đi lại như phượng hoàng vươn rộng đôi cánh, tạo hình phù hoa hoang đường. Nhưng ở trên người hắn, lại càng vừa vặn.
"Tất cả đều là chiến lợi phẩm của ngươi sao? Mèo con." Kẻ Lừa Đảo cầm ngón tay Tạ Tiểu Chu nâng tới trước mặt, sau khi xem xét hắn cảm thán nói, " Chiến lợi phẩm không tồi."
Cùng với những lời này, Tạ Tiểu Chu cảm nhận được hơi thở ấm áp từ bên tai thổi tới, tê tê dại dại.
Cậu nhịn không được nghiêng đầu, cái đuôi phía sau cũng dựng đứng lên.
Kẻ Lừa Đảo buông lỏng tay ra, ngược lại nắm cái đuôi nghịch ngợm kia, nhào nặn từ đầu đến giữa đuôi.
Bản năng động vật khiến Tạ Tiểu Chu muốn rời xa BOSS nguy hiểm này.
Nhưng lý trí nói cho cậu biết, hiện tại chạy trốn chẳng khác nào ở trước mặt Kẻ Lừa Đảo lộ ra vẻ hèn nhát, đằng nào cũng không thể chạy.
Tạ Tiểu Chu rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc, nhàn nhạt mà nói: "Chỉ là học được một ít da lông, còn lừa không được Kẻ Lừa Đảo đây." Giọng điệu cậu không hề gợn sóng, nhưng lỗ tai trên đỉnh đầu bại lộ ra cảm xúc nội tâm chân thật.
Lừa gạt sư buông lỏng tay ra.
Tạ Tiểu Chu vội vàng lùi về cái đuôi.
Ngón tay Kẻ Lừa Đảo duỗi ra, ở dưới ánh mặt trời, có thể thấy lòng bàn tay dính vài sợi lông mèo: "Sao? Ta cho rằng ngươi đã chuẩn bị tốt một lời nói dối hoàn mỹ đó."
Tạ Tiểu Chu: "?"
Kẻ Lừa Đảo nhẹ nhàng thổi một cái, lông mèo màu trắng ngà liền trôi nổi, chậm rãi dừng ở trên mặt đất.
Mặt nạ trên mặt hắn đã bị bỏ xuống từ lâu, lộ ra mặt mày mang theo ý cười: "Tỷ như nói —— ta yêu ngươi."
Tạ Tiểu Chu trong lòng vừa động, không nói gì.
Kẻ Lừa Đảo ý vị thâm trường mà nói: "Dù sao thì đây cũng là lời nói dối lô hỏa thuần thanh nhất của ngươi. Không phải sao?"
Mọi chuyện diễn ra trong thành phố nói dối đều không thể trốn qua mắt Kẻ Lừa Đảo. Thiếu niên nói những lời nói dối để cho thực dối thú ăn tự nhiên cũng rơi vào trong tai hắn.
Kẻ Lừa Đảo cảm thấy còn có chút thú vị, nhưng cũng chỉ là cực hạn với có chút thú vị mà thôi.
Hắn cùng những người đó không giống nhau, mới sẽ không bị loại lời nói này lừa gạt.
Đúng là vì chứng minh điểm này, Kẻ Lừa Đảo mới biểu diễn một màn tỏ tình kia.
Tạ Tiểu Chu xác thật từng có quyết định này.
Rốt cuộc, cậu đã từng lừa gạt nhiều BOSS như vậy, hơn nữa đều có thể công lược xong. Đây là thứ cậu am hiểu nhất, cũng là tự tin nhất.
Nhưng hiện tại nghe được lời này của Kẻ Lừa Đảo, ngón tay Tạ Tiểu Chu nắm chặt, có chút mồ hôi ướt át chảy ra, hơi lạnh.
Kẻ Lừa Đảo sở dĩ biểu hiện ra bộ dáng thâm tình, không phải vì thứ gì khác, chỉ là đang nói cho cậu —— những mánh khóe dùng cho đám BOSS hắn đều đã biết, những chiêu thức đó vô dụng với hắn.
Nếu đều đã nói như vậy, Tạ Tiểu Chu tự nhiên sẽ không gây thêm phiền phức: "Cũng không." Cậu kéo khóe môi, nở nụ cười, "Nói dối như vậy quá mức vụng về, làm sao có thể lừa gạt được ngài."
Kẻ Lừa Đảo đối với loại không dấu vết thổi phồng này vẫn rất vừa lòng: "Như vậy, ngươi chuẩn bị làm sao để gạt ta?"
Tạ Tiểu Chu trầm tư một lát, quyết định ăn ngay nói thật: "Tôi còn chưa nghĩ xong."
Kẻ Lừa Đảo khoan dung mà ném trở về một câu: "Vậy ngươi từ từ nghĩ, thời gian còn sớm."
Nói, hắn liền cất bước rời khỏi nơi này.
Không mất nhiều thời gian, những người vốn ở đây đều biến mất, khu phố náo nhiệt đảo mắt liền trở nên trống rỗng.
Tạ Tiểu Chu chần chờ một chút, nhấc chân đuổi theo: "Ngài Kẻ Lừa Đảo." Giọng nói thiếu niên thanh thúy, mang theo một chút ý làm nũng.
Kẻ Lừa Đảo nghiêng đầu.
Bước chân thiếu niên nhẹ nhàng mà đuổi theo, cái đuôi xù xù ở phía sau cũng đung đưa.
Ngón tay Kẻ Lừa Đảo vuốt ve mu bàn tay một cái tay khác.
Thực đáng yêu.
Cảm giác cũng rất tốt.
Lúc bị lừa, đôi mắt ngập nước kia tựa như đang chực chờ muốn khóc. Có lẽ cậu không biết, bộ dáng này càng khiến người muốn đi bắt nạt một chút.
Kẻ Lừa Đảo cảm thấy tay mình có chút ngứa.
Tạ Tiểu Chu đứng thẳng thân thể, nói: "Anh đã nói, sẽ dạy tôi gạt người."
Kẻ Lừa Đảo nghĩ lại.
Ồ...... Hình như là có chuyện như vậy thật. Nhưng ai sẽ tin lời của Kẻ Lừa Đảo đâu? Có vẻ mèo con là ngoại lệ.
Kẻ Lừa Đảo đối diện với mắt mèo long lanh ánh nước của Tạ Tiểu Chu, hứng thú hỏi: "Ta có nói qua sao?" Ngón tay hắn nắm một sợi tóc đỏ của mình, sau khi dạo qua một vòng thì nói, "Hình như đâu có đâu."
Đôi mắt Kẻ Lừa Đảo chớp một chút, nhìn chăm chú vào thiếu niên, có chút chờ mong.
Chờ mong cái gì?
Có lẽ là muốn ở trên người thiếu niên nhìn đến vẻ mặt uể oải, tai mèo cũng sẽ gục xuống.
Nhưng hình ảnh như trong tưởng tượng của Kẻ Lừa Đảo cũng không xuất hiện, xuất hiện ở trên mặt thiếu niên chính là nụ cười giảo hoạt: "Kẻ Lừa Đảo, anh đang sợ sao?"
Kẻ Lừa Đảo hứng thú, thanh âm cũng kéo cao một chút: "Sao?"
Đôi tay Tạ Tiểu Chu đặt ở phía sau, cái đuôi xoã tung quấn quanh cánh tay, cậu ngẩng cằm, trên mặt là kiêu ngạo không che được: "Kẻ Lừa Đảo, tôi đã lừa gạt rất nhiều người, có lẽ, anh cũng là một trong số đó."
Nếu là những người khác tới nói lời nói, Kẻ Lừa Đảo chỉ cảm thấy gã vừa ngu lại cuồng vọng. Nhưng hiện tại nói lời này chính là mèo con, hắn không chỉ có không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút...... Đáng yêu.
Ừm, là đáng yêu.
Nó giống như một con mèo con nhe răng và móng vuốt, giận dữ tuyên bố sức mạnh của nó. Nhưng sen biết rằng chỉ cần bóp nhẹ một cái,liền có thể nắm lấy điểm yếu của mèo nhỏ, làm nó không thể nhúc nhích.
Ngón tay Kẻ Lừa Đảo buông lỏng, cảm thấy có chút ngứa, không chút để ý hỏi: "Thật sao?"
Tạ Tiểu Chu nói cũng không phải rất nghiêm túc, cậu hơi nghiêng đầu, răng nanh bên môi như ẩn như hiện, như là oán giận lại như là chơi xấu: "Đúng vậy. Kẻ Lừa Đảo, anh không dạy tôi, có phải sợ bị tôi lừa không?"
Tạ Tiểu Chu vốn dĩ cũng không muốn tiếp cận Kẻ Lừa Đảo, bởi vì hắn thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng chuyện ăn trộm gặp phải nói cho cậu biết, gom đủ tệ nói dối cũng không thể rời khỏi thành phố nói dối. Dựa vào nói dối tới thông quan, chỉ là tự tìm đường chết.
Điểm mấu chốt vẫn là ở trên người Kẻ Lừa Đảo —— Kẻ Lừa Đảo, hoặc là nội thành.
Mặc kệ là cái nào, đều nói lên cậu cần phải tiếp cận Kẻ Lừa Đảo. Ở trong tiết mục này, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Cho nên, trên đường tới đây Tạ Tiểu Chu đã nghiêm túc mà phân tích tính cáchK ẻ Lừa Đảo để đối phó.
Kẻ Lừa Đảo rất tự tin, tự tin này phát ra từ tính cách của hắn.
Hắn am hiểu đùa bỡn bện nói dối, một bên nói dối, một bên cao cao tại thượng mà nhìn xuống chúng sinh. Hắn đắm chìm trong nói dối, là diễn viên, cũng là người xem.
Cho nên, hắn không cần người sùng bái, cũng không cần tình cảm râu ria. Hắn cần chính là một 'Kẻ Lừa Đảo' thế lực ngang nhau, có thể cùng hắn đấu đá khác.
Mà cùng lúc đó, lại bởi vì tự tin này mà hắn không tin còn tồn tại một loại tồn tại như vậy.
Thứ Tạ Tiểu Chu muốn biểu đạt chính là, cậu muốn trở thành người như vậy, lại muốn để Kẻ Lừa Đảo cho rằng, cậu không thể trở thành người như vậy.
Tất cả đều ở trong tầm kiểm soát của Kẻ Lừa Đảo.
Tạ Tiểu Chu cầm cái đuôi phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Kẻ Lừa Đảo, anh thực sự không dạy tôi sao?"
Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm Kẻ Lừa Đảo, cảm thấy tỷ lệ thành công vẫn rất lớn.
Kẻ Lừa Đảo lừa cậu rất nhiều lần, nhưng không có một lần là trí mạng.
Này đại biểu, Kẻ Lừa Đảo là đem thành phố nói dối coi như trò chơi, từ giữa tìm kiếm việc vui.
Cậu tin tưởng, cậu sẽ khiến Kẻ Lừa Đảo cảm thấy hứng thú.
Quả nhiên, Kẻ Lừa Đảo dao động: "Thú vị." Hắn dừng một chút, "Ta có thể dạy ngươi."
Tạ Tiểu Chu nhanh bước, cùng Kẻ Lừa Đảo sóng vai. Cậu nhịn không được mà đánh giá người đàn ông bên cạnh.
Ánh ánh chiều tà của mặt trời chiếu rọi ở trên sườn mặt của Kẻ Lừa Đảo, bày biện ra một loại hình dáng không quá chân thật.
Ngón tay hắn duỗi ra, mang theo ý vị lười nhác: "Nói dối cấp thấp nhất chỉ là đi gạt mắt người."
Theo lời Kẻ Lừa Đảo nói, ngón tay hắn quay cuồng tạo ra một đốm lửa. Một cái tay khác đặt ở phía trên ngọn lửa, bị bỏng cháy ra vết đỏ hồng..
Hắn phối hợp biểu diễn, phát ra tiếng đau khoa trương mà hô: "A! Đau!"
Tạ Tiểu Chu không sợ hãi, thậm chí trong lòng không hề gợn sóng.
Thống khổ rên rỉ đột nhiên im bặt, ngay sau đó là tiếng cười hì hì: "Ngươi xem ——" hắn tay buông ra, ngọn lửa, dấu vết bỏng cháy đều không hề tồn tại.
Tất cả chỉ là đang gạt người.
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Vậy lời nói dối cấp trung thì sao?"
Kẻ Lừa Đảo lắc lắc tay, một chút ánh sáng bị ném ra ngoài, hóa thành từng con đom đóm, phiêu phù ở giữa không trung: "Lời nói dối cấp trung là gạt mình. Chỉ khi mình tin, mới có thể đi lừa gạt người khác."
Đây là lời mà Kẻ Lừa Đảo từng nói qua.
Lúc lại nghe được lần nữa, Tạ Tiểu Chu giống như bắt được một chút suy nghĩ. Chỉ là suy nghĩ vụn vặt, không đợi cậu phản ứng lại đã trốn khỏi lòng bàn tay.
"Còn lời nói dối cấp cao......" Trong mắt Kẻ Lừa Đảo hiện lên một chút tự tin khó phát hiện, "Đó chính là lừa gạt quy tắc."
Cái gì là quy tắc.
Bốn mùa luân chuyển, mặt trời xuất hiện mặt trăng xuống là quy tắc, sinh lão bệnh tử cũng là quy tắc.
[Chỉ có tui cảm thấy lúc Kẻ Lừa Đảo gạt người rất đẹp trai sao?]
[Ừm, không phải rất đẹp trai, mà là như hiện tại...... Có chút thú vị, cảm giác rất tự tin]
[Lúc hắn làm ảo thuật rất ngầu nha]
Tạ Tiểu Chu tò mò hỏi: "Kẻ Lừa Đảo, anh đã từng lừa gạt quy tắc sao?"
Kẻ Lừa Đảo vươn một ngón tay, chỉ về phía trên không: "Có lẽ có người đã nói với ngươi, ta không thích ban đêm."
Tạ Tiểu Chu ngẫm lại.
Đây là cú lừa đầu tiên cậu nhận khi đến thành phố nói dối.
Ông chủ khách sạn nói với cậu, thành phố nói dối sẽ không có trời tối, bởi vì Kẻ Lừa Đảo không thích đêm tối.
Cho nên...... Kẻ Lừa Đảo đã lừa gạt quy tắc sao?
Như vậy, kiếm tệ nói dối để rời khỏi thành phố nói dối có phải cũng là quy tắc do Kẻ Lừa Đảo đặt ra hay không?
Tạ Tiểu Chu đang muốn hỏi lại thì bị Kẻ Lừa Đảo ngăn lại: "Vấn đề của ngươi đã đủ nhiều, mèo con."
Kẻ Lừa Đảo kéo dài thanh âm, ý vị thâm trường mà nói: "Chút thông minh nhỏ sẽ làm người cảm thấy đáng yêu, chính là, quá nhiều liền sẽ phiền chán."
Tạ Tiểu Chu có chút không yên tâm để ý.
Ngụy trang của cậu bị Kẻ Lừa Đảo nhìn thấu sao?
Lông mi dày rung động một chút, trong lòng Tạ Tiểu Chu căng thẳng, nhưng trên mặt không hiện lên chút nào: "Tôi chỉ là có chút tò mò."
Khóe môi Kẻ Lừa Đảo khẽ cong lên: "Ta biết mèo luôn thích tò mò —— lòng hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo đó." Hắn nhéo nhéo tai mèo trên đỉnh đầu Tạ Tiểu Chu, "Như vậy, nếu còn có vấn đề khác, thì tới nội thành tìm ta."
Tạ Tiểu Chu mấp máy môi, cậu đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng vang thanh thúy.
Rầm ——
Vô số bồ câu trắng vỗ cánh, hướng tới bốn phương tám hướng bay đi. Dưới sự bao phủ của bồ câu trắng, thân ảnh Kẻ Lừa Đảo biến mất không thấy, chỉ còn lại mũ dạ cao màu đen vốn ở trên đỉnh đầu.
Mũ dạ cao bị gió thổi đến lảo đảo lắc lư.
Một bên, một con thỏ lông trắng nhảy nhót lại đây, nó đem mũ đội ở trên đầu, tiến hành lễ nghi thân sĩ, sau đó liền nhảy vào trông một cái hầm ngầm.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà đuổi theo, còn chưa tới trước mặt, thì cái hố trên mặt đất tự động đóng lại, không dư lại một khe hở.
Nội thành.
Lại là nội thành.
Manh mối mấu chốt đều chỉ hướng nội thành.
Nhưng nội thành lại ở đâu?
Thành phố nói dối không tính là lớn, nhưng muốn lấy sức của một người đi tìm cửa vào nội thành, có lẽ cũng quá sức.
Tạ Tiểu Chu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lại làm phiền quạ đen trong nhẫn một chút.
"Quạc......"
Quạ đen từ trọng nhẫn chui ra ngoài.
So với lúc trước lông của nó thực sự rất không ổn, lông chim lộn xộn, lúc ra ngoài còn vươn đầu dòm ngó xung quanh.
Sau khi xác nhận Kẻ Lừa Đảo không có ở đây nó mới hưng phấn lần nữa, ủy khuất lại bất mãn mà tiến đến trước mặt Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Không xong, lại muốn cắn một cái.
Cậu nhịn xuống bản năng, duỗi tay sờ sờ đầu quạ đen nhỏ: "Có thể giúp ta tìm một chút không......" Cậu không biết nên miêu tả nội thành làm sao, chỉ có thể nói, "Bay lên một vòng, vẽ cho ta bản vẽ mặt phẳng của thành phố nói dối được chứ?"
Quạ đen gật gật đầu: "Cạc cạc."
Quạ đen đập cánh bay lên, một màu đen ở giữa bầu trời đầy màu sắc rất bắt mắt.
[Công cụ hình quạ]
[Quạ quạ: Lần đầu còn có thể hoa ngôn xảo ngữ, bây giờ thì nằm mơ đê]
Có lẽ qua nửa giờ, quạ đen mới vòng vèo trở lại.
Nó dừng ở trên bờ cát trước mặt, dùng miệng mổ mặt đất, vẽ ra bản đ đơn giản.
Tạ Tiểu Chu chỉ vào vòng tròn ở phía trên: "Đây là chỗ của chúng ta?"
Quạ đen gật đầu.
Tạ Tiểu Chu ngón tay đổi hướng: "Đây là thành Tây?"
Quạ đen: "Ca."
Tạ Tiểu Chu chỉ một vòng, phát hiện bản đồ do quạ đen vẽ ra tuy rằng đơn sơ, nhưng chỗ nào chỗ nấy cũng không thiếu.
Kiến trúc, đường phố...... Cái gì đều có.
Chỉ là Tạ Tiểu Chu nhìn một vòng, cũng không phát hiện sự tồn tại của nội thành, cậu hỏi: "Ngươi có thấy cái người tóc đỏ kia không?"
Nhắc tới cái này, quạ đen liền có chút kích động, nó liều mạng mà vỗ cánh, như là đang điên cuồng mà mắng chửi Kẻ Lừa Đảo.
Một lúc sau, nó mới bình tĩnh lại, lắc lắc đầu.
Nó cũng không thấy Kẻ Lừa Đảo.
Xét về mặt logic thì Kẻ Lừa Đảo đang ở trong thành phố.
Nhưng quạ đen không tìm được nội thành, cũng không có tìm được Kẻ Lừa Đảo. Như vậy...... Nội thành rốt cuộc ở đâu?
Tạ Tiểu Chu sờ sờ quạ đen, để nó trở về bên trong nhẫn trước.
Cậu ghi nhớ bản đồ rồi quyết định đi thử vận, dạo quanh thành phố nói dối một vòng.
Dù sao thì thời gian quay chụp tiết mục này là 1 tháng.
Đúng rồi...... Hôm nay là ngày mấy nhờ?
Thành phố nói dối không có ngày đêm, chỉ có ngày sớm và ngày muộn làm ranh, Tạ Tiểu Chu cũng có chút phân không rõ hôm nay là ngày mấy.
Nhìn di động ghi chú tệ nói dối bị trừ thì cậu mới phản ứng lại hôm nay là ngày thứ ba quay chụp.
Tạ Tiểu Chu men theo đá rải thành đường nhỏ đi đến, thừa dịp có cái khe hở này, cậu liền sắp xếp lại tất cả manh mối một chút.
Yêu cầu thông quan mà tổ tiết mục thông báo là gạt người, đây là chuyện chưa từng có. Phải biết rằng, cái tiết mục này tuy rằng quái đản không ít, nhưng quay chụp nhiều tiết mục như vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, là đều có thể hoàn thành quay chụp.
Ở đây có hai khả năng.
Một là, tổ tiết mục ở trong tối hố người; hai là, từ lúc bắt đầu, các khách mời đã bị nhốt trong nói dối, đây cũng là một bộ phận của quay chụp tiết mục.
Tạ Tiểu Chu ước lượng một chút, cảm thấy cái trước không quá có khả năng. Tuy rằng tổ tiết mục không lo người, nhưng bọn họ tựa hồ cũng là bị quy tắc nào đó chế trụ, cũng không thể can thiệp quá trình quay chụp.
Như vậy chỉ có người sau.
Xem ra, cần phải đi đến nội thành, mới có thể biết điều kiện hoàn thành quay chụp.
Nghĩ đến đây, Tạ Tiểu Chu bước nhanh hơn..
Hắn hoa một ngày thời gian, đem toàn bộ nói dối chi thành đều dạo qua một vòng, đều không có tìm được bất luận cái gì nội thành tồn tại.
【Tệ nói dối hàng ngày -10】
【Bây giờ còn 16 tệ nói dối】
Quay chụp đã tới ngày thứ tư.
Tạ Tiểu Chu tìm một chỗ ngồi xuống, sàng chọn một chút manh mối về "Nội thành".
Ông chủ đoàn xiếc thú đến từ nội thành, gã phụ trách sưu tầm một ít vật phẩm tiêu hao. Mà khen thưởng cho đoàn xiếc thú là danh ngạch tiến vào nội thành..
Ông chủ khách sạn nói, nội thành là thiên đường, nơi đó không có nói dối và lừa gạt, tất cả mọi người đều muốn đến nơi đó, nhưng chưa từng có người có thể đi vào.
Bởi vậy có thể thấy được, tiến vào nội thành là có điều kiện, tỷ như thời gian riêng, tỷ như vé vào cửa.
Tạ Tiểu Chu nghĩ tới đồ ăn trộm đưa cho cậu, đang muốn lấy ra, liền nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói.
"Cậu ở chỗ này à!"
Tạ Tiểu Chu quay đầu nhìn lại thì thấy một khách mời có chút quen mắt.
Khách mời kia cũng đã động vật hóa, trên mặt cô xuất hiện cái mũi và râu của chó nhỏ, vừa nhìn thấy Tạ Tiểu Chu, cô liền nhịn không được thè lưỡi, phát ra tiếng thở dốc hồng hộc.
Chờ cô phản ứng lại thì mặt có chút hồng: "Xin lỗi, tôi không khống chế được."
Tạ Tiểu Chu tỏ vẻ hiểu rõ.
Khách mời quen thuộc kia ngồi ở bên cạnh Tạ Tiểu Chu, thấy người sang bắt quàng làm họ: "Tệ nói dối cậu thu thập thế nào rồi?"
Tạ Tiểu Chu thuận miệng nói: "Còn đủ dùng."
Khách mời cún nhỏ buồn rầu mà gãi gãi đầu: "Tôi lúc đầu là dựa vào nói dối để lấy tệ nói dối, nhưng nói dối hơi nhiều, liền phát hiện mình biến thành như vậy."
Tạ Tiểu Chu thấy cô cũng không có địch ý thì nhắc nhở một câu: "Không nên nói dối nữa mới tốt."
"Ừm ừm." Khách mời cún nhỏ gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy quy tắc nơi này có chút kỳ lạ, nói dối vậy mà sẽ động vật hóa. Tôi cảm thấy hay là cùng tìm các khách mời khác cùng nhau hợp tác......"
Tạ Tiểu Chu chen ngang lời cô nói: "Cô nói cái gì?"
Khách mời cún nhỏ mờ mịt: "Tôi nói động vật hóa."
Tạ Tiểu Chu nhíu mày: "Lên phía trước một chút."
Khách mời cún nhỏ thật cẩn thận mà nói: "Tôi nói, quy tắc nơi này có chút kỳ lạ....."
Quy tắc.
Kẻ Lừa Đảo từng nói, lời nói dối cấp cao nhất đó là lừa gạt quy tắc.
Vậy cả thành phố nói dối này có phải đều do Kẻ Lừa Đảo bịa ra hay không?
Từ lúc bắt đầu, thành phố nói dối đã xuất hiện hiện tượng quái dị lại hoang đường.
Địa vị điên đảo, người và động vật hợp thành một thể, ngày đêm chẳng phân biệt...... Tất cả các quy tắc này đều đều khác với hiện thực.
Tương đương, Kẻ Lừa Đảo lừa gạt bọn họ, lừa gạt quy tắc, cũng lừa gạt tổ tiết mục.
Tạ Tiểu Chu đột nhiên đứng lên, làm lơ ánh mắt kinh dị của khách mời cún nhỏ, kiên định mà nói: "Tôi đã đi tới nội thành."
Rắc ——
Tạ Tiểu Chu nghe thấy âm thanh thanh thúy, như là có thứ gì đó đột nhiên nứt ra.
Cặp mắt bị lừa gạt che lấp rốt cuộc thấy được sự thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.