Chương 67
Hani Hải Nguyễn
02/01/2023
Bốn ngày sau đó
Kể từ khi mà Cố Hân ở lại qua đêm nhà của Lục Nghiên Trung thì các bạn cùng phòng dạo này thấy Cố Hân hay ngồi cười tủm tỉm một mình lắm.
Bọn họ cũng rất tò mò chuyện này.
"Cậu đang quen ai hả". Lục Nghi An đại diện hỏi.
"Hả!? Không có! Tớ chỉ đang tìm hiểu thôi, được thì quen á".
"À! Nhưng mà biển người sâu rộng, cậu cẩn thận đó Cố Hân ". Thanh Thanh nói.
"Tớ biết mà".
Cố Hân luôn biết rất rõ về chuyện tình cảm. Nếu đã không có được thì làm gì cũng mất công thôi.
Tuy hôm đó Lục Nghiên Trung nói thích cô nhưng mà mấy hôm nay không thấy anh ta nhắn tin hỏi han gì cả. Cho nên cô cũng đang không biết như thế nào.
Hôm nay các cô hẹn nhau đi ăn, lúc đi vào quán ăn thì vô tình gặp Khanh Từ. Cô ta đi cùng đám chị em mình, ăn mặc rất thời thượng và ra dáng doanh nhân thành đạt.
Cố Hân cảm thấy mình không bằng, hôm nay cô ấy mặc một áo phông đơn giản và quần jean mà thôi.
"Em cũng ở đây à". Cô ta đi lại hỏi Lục Nghi An.
"...". Lục Nghi An ngu ngơ không biết ai cả.
"Chị là bạn của Nghiên Trung. Tên Khanh Từ ".
À. Lục Nghi An mới vỡ lẽ ra. Người yêu cũ của anh cô mà!
Lục Nghi An cũng không biết đâu, chỉ khi nãy nguyên chủ để lại ký ức cô mới biết mà thôi. Nhưng mà gu của anh cả? Sao mà....Lục Nghi An lướt qua cô ta một lượt. Chậc chậc! Đúng là không ra làm sao cả.
"Các em đi ăn à, thế chị mời các em nhé. Anh trai em một lát cũng sẽ đến đây thôi". Khanh Từ nói rồi cô cố ý nhìn Cố Hân nữa.
Cố Hân bị nhìn có chút không thích, có ai muốn mình bị người khác nhìn chằm chằm vậy đâu.
"À vậy sao". Lục Nghi An cười nhưng lại từ chối, cô gái này cô không thích nên cũng không muốn tiếp xúc nhiều.
Anh cả cô đúng là không ra làm sao cả.
Đi quen người gì thế này??? Nhìn không ra làm sao cả.
Khanh Từ cũng không nói nhiều, dù sao cũng không thân. Nên cô ta cũng vội vàng đi ngay.
Cố Hân cảm thấy bữa ăn này không còn vui vẻ ngon miệng nữa. Nên ăn không vui chút nào!!!
Cố Hân thấy khó chịu, nên đi toilet một chút, không ngờ lại gặp Khanh Từ ở trong toilet rửa tay. Thật chứ! Đi đâu cũng gặp, ăn đã không ngon đến đi toilet cũng không vui nữa.
Ngày gì thế này.
Cố Hân mở nụ cười qua loa lấy lệ rồi vội bước đi.
"Em và Nghiên Trung quen nhau sao". Khanh Từ hỏi.
"Ừm!". Cố Hân gật đầu , họ vốn quen biết nhau lâu rồi mà chỉ là khi đó cô sẽ không nghĩ sau này sẽ thích thầm lặng anh đâu.
Mặc dù đêm đó anh có nói thích cô, nhưng vẫn chưa chính thức tỏ tình nên cũng không tính được.
"Chị và Nghiên Trung đã quen nhau nhiều năm rồi".
"Ừm! Tôi có nghe anh ấy nói. Chị là bạn gái cũ". Cố Hân cố ý nhấn mạnh.
"...". Khanh Từ sượng người lại. "Khi đó tôi đi du học nên lần này sẽ hàn gắn lại với anh ấy ".
"Ờ". Cố Hân lau khô tay mình rồi đi ra.
Ai mà không có bạn trai bạn gái cũ, mặc dù Cố Hân cô chưa từng quen ai, nhưng nếu đã cũ thì xem như Cố Hân vẫn còn có cơ hội.
Nhưng không ngờ anh lại chơi trò mất tích!! Đồ tồi mà.
Đã vậy còn đi với cái cô Khanh Từ gì đó nữa. Đồ đáng ghét.!
Cố Hân mắng chửi anh một bụng, nhưng không ngờ đã hiểu lầm anh. Khanh Từ đã nói dối, thật ra hôm nay cô ta có hẹn với Lục Nghiên Trung đi ăn nhưng anh lại từ chối.
Khanh Từ cũng không ép nên đi cùng với bạn mình.
Lần này về nước, Khanh Từ quyết định sẽ hàn gắn lại với Lục Nghiên Trung. Khi đó chia tay vì tính tình cứng nhắc của anh ta, họ quen nhau được hơn một năm tình cảm cũng rất bình lặng, nhưng không ngờ Lục Nghiên Trung lại chưa từng nghĩ sẽ đưa cô ta về nhà.
Sở dĩ cô ta theo đuổi Lục Nghiên Trung vì biết anh ta là con nhà họ Lục gia thế lại quyền quý nên mới theo đuổi. Mãi hơn ba bốn tháng mới được.
Khi đó dường như những thứ tốt nhất anh luôn giành cho Khanh Từ, chưa bao giờ phàn nàn gì cả.
Khanh Từ đương nhiên rất vui, có bạn trai như thế ai mà không thích.
Họ quen nhau được một năm, cũng chỉ dường lại ở hôn má hay nắm tay mà thôi. Lục Nghiên Trung cũng chưa từng đi quá giới hạn nam nữ. Trong chuyện ân ái anh có chút bảo thủ nên có thể sẽ khiến cho Khanh Từ không vui.
Người ta quen nhau ba bốn tháng đã trao đổi thân xác với nhau rồi, còn Lục Nghiên Trung thì lại không. Anh chưa bao giờ nói chuyện nam nữ với Khanh Từ cả, mặc dù đôi khi Khanh Từ cũng có mở lời với anh, nhưng dường như anh không hề hiểu.
Có một lần khi đó cả hai đi ăn cùng nhau, nhưng trời đổ mưa lớn, nên họ không về ký túc xá được. Nên đành ở tạm khách sạn một đêm.
Khi đó Lục Nghiên Trung đặt hai phòng đơn, nhưng vì khách sạn chỉ còn có một phòng đơn nên anh cũng rất ngại.
Anh xin thêm chăn nệm để mình nằm đất rồi để Khanh Từ nằm trên giường yên tâm mà ngủ.
Khanh Từ cứ nghĩ họ sẽ ân ái với nhau nhưng không ngờ!!! Cô ta nằm trên giường mà lòng đầy bực bội. Lục Nghiên Trung mấy hôm rồi ngủ rất trễ, dạo này anh đang bận chuẩn bị các việc để lập nghiệp nên rất hay thức trễ, nên mới hơn mười giờ thì anh đã ngủ say.
".....". Khanh Từ cạn lời luôn.
Cũng từ khi đó. Tình cảm cô dành cho Lục Nghiên Trung ngày càng phai nhạt đi. Nên cô đã quyết định chia tay Lục Nghiên Trung. Khi đó anh cũng không có níu kéo gì. Chỉ bảo cô giữ sức khoẻ mà thôi.
-------
Hôm đưa Cố Hân về trường sở dĩ anh muốn nói chuyện thêm với cô, nhưng khi đó anh có điện thoại do trợ lý gọi điện đến.
Nên Cố Hân cũng không phiền anh, cô đi vào trường. Lục Nghiên Trung nghe điện thoại xong thì nhíu mày, vội vàng đi ra sân bay.
Công ty chi nhánh có chút vấn đề nên anh phải bay qua Anh để giải quyết ngay lập tức.
Nhưng khi ở đó ba hôm thì anh đổ bệnh , khi khoẻ lại anh gọi cho Cố Hân nhưng cô lại không nghe máy. Anh sợ cô giận nên vội vàng đi về nước ngay.
Anh vân còn rất mệt, nhưng vì gọi cho cô không được anh có chút sốt ruột. Nên gọi ngay cho em gái mình.
"Anh cả ạ". Lục Nghiên Trung đang ngồi ăn với các bạn của mình, lúc này Cố Hân cũng mới bước vào.
"Ừm. Khụ khụ!" Lục Nghiên Trung ho vài tiếng.
Lục Nghi An lo vô cùng vội hỏi anh có sao không. Thì anh lại nói không, chỉ nói mới đi công tác về nên lần này anh bệnh nên không mua quà cho em mìm được.
Lục Nghi An lại nói không cần , hỏi anh có muốn về nhà không hoặc đi viện.
"Anh mới đi rồi. Đừng lo cho anh". Lục Nghiên Trung cười nói, anh nghe được giọng Cố Hân rồi nên cũng yên tâm. Uống thuốc nên anh có chút buồn ngủ, nên nói vài câu câu qua loa rồi anh tắt máy.
Lục Nghi An thấy anh nói như thế thì cũng bớt lo, nhưng nguoi lo hơn lại là Cố Hân? Anh bệnh sao! Thì ra mấy hôm nay anh đi công tác, nên không gọi cho cô được. Cố Hân cảm thấy mình thật là vô tâm.
Nên cũng vội nói với Nghi An và các bạn là mình có việc về nhà một chút, chắc hôm nay không về ký túc xá.
Nghe Cố Hân nói về nhà cũng không ai hỏi gì thêm, nhưng Lãnh Thanh Thanh lại liếc Cố Hân. 99% phần trăm là đi gặp anh cả của Nghi An rồi!
Vậy mà nói không có gì đó! Ai mà tin được cơ chứ.
Lục Nghi An cũng gọi về cho ba mẹ mình, anh cả xưa nay khỏe lắm rất ít khi bệnh, nên cô vẫn lo.
Khi ba mẹ nhận được điện thoại thì họ đang đi du lịch chỉ mắng anh cả cô vài câu, ai kêu nó ba mươi tuổi đầu mà còn không có bạn gái nên bệnh không ai lo.
Lục Nghi An cũng cười. Biết sao được anh cả cô vốn cổ hủ lại khó tính nhiều lúc như ông già ai mà chịu cho nổi.
Nhưng mà ba mẹ vẫn gọi cho Lục Nghiên Trung để hỏi thăm anh thế nào. Khi nghe chuông điện thoại reo lên thì anh giật mình, cứ nghĩ là Cố Hân nhưng thấy ba mẹ mìn thì lại hụt hẫng.
Cô bé vô tâm này.!!!
Anh bệnh thế này mà cũng không biết đến chăm anh sao!!
"Con nghe nè ba mẹ".
"An An nói con bệnh, có sao không con trai". Mẹ anh mắng thì mắng nhưng vẫn rất lo.
"Cảm sơ thôi ạ." Lục Nghiên Trung ngáp một cái. "Con đi viện rồi, ba mẹ đừng lo."
"Ừm, có gì thì đừng giấu cả nhà. Cứ nói với ba mẹ".
"Vâng".
Lục Nghiên Trung nghe mẹ mình dặn dò mà cứ ngáp mãi, đến khi ba anh tắt máy thì mới thôi.
Chắc là đang đi du lịch nơi nào rồi!
Lục Nghiên Trung nằm trên giường mà lòng đầy không vui, hơn hai tiếng rồi sao Cố Hân còn chưa đến hoặc gọi điện cho anh nữa!!!
Lục Nghiên Trung thở dài! Kiểu này cô bé cũng không thích anh nhiều cho lắm.
Hy vọng mong manh quá đi thôi , anh cứ nghĩ Cố Hân có tình cảm với anh cơ chứ. Đêm đó cả hai hôn nhau rồi, anh còn chạm vào ngực Cố Hân nữa. Lục Nghiên Trung nhìn bàn tay mình cảm giác vẫn còn, tròn thật lại còn mịn nữa.
Anh hơi liếm môi mình, phải chi giờ mà có cô ở đây anh đè cô ra hôn cho thoải mãn niềm mong nhớ. Mấy hôm rồi anh cũng rất muốn gọi cho cô, nhưng vì lệch múi giờ nên anh không dám gọi.
Khi anh rảnh thì cũng đã trễ nên cũng không dám phiền Cố Hân, ở Anh và nước nhà lại khác múi giờ. Ở đây chín giờ sáng thì bên nhà lại là mười một giờ đêm, nên anh không dám gọi.
Kể từ khi mà Cố Hân ở lại qua đêm nhà của Lục Nghiên Trung thì các bạn cùng phòng dạo này thấy Cố Hân hay ngồi cười tủm tỉm một mình lắm.
Bọn họ cũng rất tò mò chuyện này.
"Cậu đang quen ai hả". Lục Nghi An đại diện hỏi.
"Hả!? Không có! Tớ chỉ đang tìm hiểu thôi, được thì quen á".
"À! Nhưng mà biển người sâu rộng, cậu cẩn thận đó Cố Hân ". Thanh Thanh nói.
"Tớ biết mà".
Cố Hân luôn biết rất rõ về chuyện tình cảm. Nếu đã không có được thì làm gì cũng mất công thôi.
Tuy hôm đó Lục Nghiên Trung nói thích cô nhưng mà mấy hôm nay không thấy anh ta nhắn tin hỏi han gì cả. Cho nên cô cũng đang không biết như thế nào.
Hôm nay các cô hẹn nhau đi ăn, lúc đi vào quán ăn thì vô tình gặp Khanh Từ. Cô ta đi cùng đám chị em mình, ăn mặc rất thời thượng và ra dáng doanh nhân thành đạt.
Cố Hân cảm thấy mình không bằng, hôm nay cô ấy mặc một áo phông đơn giản và quần jean mà thôi.
"Em cũng ở đây à". Cô ta đi lại hỏi Lục Nghi An.
"...". Lục Nghi An ngu ngơ không biết ai cả.
"Chị là bạn của Nghiên Trung. Tên Khanh Từ ".
À. Lục Nghi An mới vỡ lẽ ra. Người yêu cũ của anh cô mà!
Lục Nghi An cũng không biết đâu, chỉ khi nãy nguyên chủ để lại ký ức cô mới biết mà thôi. Nhưng mà gu của anh cả? Sao mà....Lục Nghi An lướt qua cô ta một lượt. Chậc chậc! Đúng là không ra làm sao cả.
"Các em đi ăn à, thế chị mời các em nhé. Anh trai em một lát cũng sẽ đến đây thôi". Khanh Từ nói rồi cô cố ý nhìn Cố Hân nữa.
Cố Hân bị nhìn có chút không thích, có ai muốn mình bị người khác nhìn chằm chằm vậy đâu.
"À vậy sao". Lục Nghi An cười nhưng lại từ chối, cô gái này cô không thích nên cũng không muốn tiếp xúc nhiều.
Anh cả cô đúng là không ra làm sao cả.
Đi quen người gì thế này??? Nhìn không ra làm sao cả.
Khanh Từ cũng không nói nhiều, dù sao cũng không thân. Nên cô ta cũng vội vàng đi ngay.
Cố Hân cảm thấy bữa ăn này không còn vui vẻ ngon miệng nữa. Nên ăn không vui chút nào!!!
Cố Hân thấy khó chịu, nên đi toilet một chút, không ngờ lại gặp Khanh Từ ở trong toilet rửa tay. Thật chứ! Đi đâu cũng gặp, ăn đã không ngon đến đi toilet cũng không vui nữa.
Ngày gì thế này.
Cố Hân mở nụ cười qua loa lấy lệ rồi vội bước đi.
"Em và Nghiên Trung quen nhau sao". Khanh Từ hỏi.
"Ừm!". Cố Hân gật đầu , họ vốn quen biết nhau lâu rồi mà chỉ là khi đó cô sẽ không nghĩ sau này sẽ thích thầm lặng anh đâu.
Mặc dù đêm đó anh có nói thích cô, nhưng vẫn chưa chính thức tỏ tình nên cũng không tính được.
"Chị và Nghiên Trung đã quen nhau nhiều năm rồi".
"Ừm! Tôi có nghe anh ấy nói. Chị là bạn gái cũ". Cố Hân cố ý nhấn mạnh.
"...". Khanh Từ sượng người lại. "Khi đó tôi đi du học nên lần này sẽ hàn gắn lại với anh ấy ".
"Ờ". Cố Hân lau khô tay mình rồi đi ra.
Ai mà không có bạn trai bạn gái cũ, mặc dù Cố Hân cô chưa từng quen ai, nhưng nếu đã cũ thì xem như Cố Hân vẫn còn có cơ hội.
Nhưng không ngờ anh lại chơi trò mất tích!! Đồ tồi mà.
Đã vậy còn đi với cái cô Khanh Từ gì đó nữa. Đồ đáng ghét.!
Cố Hân mắng chửi anh một bụng, nhưng không ngờ đã hiểu lầm anh. Khanh Từ đã nói dối, thật ra hôm nay cô ta có hẹn với Lục Nghiên Trung đi ăn nhưng anh lại từ chối.
Khanh Từ cũng không ép nên đi cùng với bạn mình.
Lần này về nước, Khanh Từ quyết định sẽ hàn gắn lại với Lục Nghiên Trung. Khi đó chia tay vì tính tình cứng nhắc của anh ta, họ quen nhau được hơn một năm tình cảm cũng rất bình lặng, nhưng không ngờ Lục Nghiên Trung lại chưa từng nghĩ sẽ đưa cô ta về nhà.
Sở dĩ cô ta theo đuổi Lục Nghiên Trung vì biết anh ta là con nhà họ Lục gia thế lại quyền quý nên mới theo đuổi. Mãi hơn ba bốn tháng mới được.
Khi đó dường như những thứ tốt nhất anh luôn giành cho Khanh Từ, chưa bao giờ phàn nàn gì cả.
Khanh Từ đương nhiên rất vui, có bạn trai như thế ai mà không thích.
Họ quen nhau được một năm, cũng chỉ dường lại ở hôn má hay nắm tay mà thôi. Lục Nghiên Trung cũng chưa từng đi quá giới hạn nam nữ. Trong chuyện ân ái anh có chút bảo thủ nên có thể sẽ khiến cho Khanh Từ không vui.
Người ta quen nhau ba bốn tháng đã trao đổi thân xác với nhau rồi, còn Lục Nghiên Trung thì lại không. Anh chưa bao giờ nói chuyện nam nữ với Khanh Từ cả, mặc dù đôi khi Khanh Từ cũng có mở lời với anh, nhưng dường như anh không hề hiểu.
Có một lần khi đó cả hai đi ăn cùng nhau, nhưng trời đổ mưa lớn, nên họ không về ký túc xá được. Nên đành ở tạm khách sạn một đêm.
Khi đó Lục Nghiên Trung đặt hai phòng đơn, nhưng vì khách sạn chỉ còn có một phòng đơn nên anh cũng rất ngại.
Anh xin thêm chăn nệm để mình nằm đất rồi để Khanh Từ nằm trên giường yên tâm mà ngủ.
Khanh Từ cứ nghĩ họ sẽ ân ái với nhau nhưng không ngờ!!! Cô ta nằm trên giường mà lòng đầy bực bội. Lục Nghiên Trung mấy hôm rồi ngủ rất trễ, dạo này anh đang bận chuẩn bị các việc để lập nghiệp nên rất hay thức trễ, nên mới hơn mười giờ thì anh đã ngủ say.
".....". Khanh Từ cạn lời luôn.
Cũng từ khi đó. Tình cảm cô dành cho Lục Nghiên Trung ngày càng phai nhạt đi. Nên cô đã quyết định chia tay Lục Nghiên Trung. Khi đó anh cũng không có níu kéo gì. Chỉ bảo cô giữ sức khoẻ mà thôi.
-------
Hôm đưa Cố Hân về trường sở dĩ anh muốn nói chuyện thêm với cô, nhưng khi đó anh có điện thoại do trợ lý gọi điện đến.
Nên Cố Hân cũng không phiền anh, cô đi vào trường. Lục Nghiên Trung nghe điện thoại xong thì nhíu mày, vội vàng đi ra sân bay.
Công ty chi nhánh có chút vấn đề nên anh phải bay qua Anh để giải quyết ngay lập tức.
Nhưng khi ở đó ba hôm thì anh đổ bệnh , khi khoẻ lại anh gọi cho Cố Hân nhưng cô lại không nghe máy. Anh sợ cô giận nên vội vàng đi về nước ngay.
Anh vân còn rất mệt, nhưng vì gọi cho cô không được anh có chút sốt ruột. Nên gọi ngay cho em gái mình.
"Anh cả ạ". Lục Nghiên Trung đang ngồi ăn với các bạn của mình, lúc này Cố Hân cũng mới bước vào.
"Ừm. Khụ khụ!" Lục Nghiên Trung ho vài tiếng.
Lục Nghi An lo vô cùng vội hỏi anh có sao không. Thì anh lại nói không, chỉ nói mới đi công tác về nên lần này anh bệnh nên không mua quà cho em mìm được.
Lục Nghi An lại nói không cần , hỏi anh có muốn về nhà không hoặc đi viện.
"Anh mới đi rồi. Đừng lo cho anh". Lục Nghiên Trung cười nói, anh nghe được giọng Cố Hân rồi nên cũng yên tâm. Uống thuốc nên anh có chút buồn ngủ, nên nói vài câu câu qua loa rồi anh tắt máy.
Lục Nghi An thấy anh nói như thế thì cũng bớt lo, nhưng nguoi lo hơn lại là Cố Hân? Anh bệnh sao! Thì ra mấy hôm nay anh đi công tác, nên không gọi cho cô được. Cố Hân cảm thấy mình thật là vô tâm.
Nên cũng vội nói với Nghi An và các bạn là mình có việc về nhà một chút, chắc hôm nay không về ký túc xá.
Nghe Cố Hân nói về nhà cũng không ai hỏi gì thêm, nhưng Lãnh Thanh Thanh lại liếc Cố Hân. 99% phần trăm là đi gặp anh cả của Nghi An rồi!
Vậy mà nói không có gì đó! Ai mà tin được cơ chứ.
Lục Nghi An cũng gọi về cho ba mẹ mình, anh cả xưa nay khỏe lắm rất ít khi bệnh, nên cô vẫn lo.
Khi ba mẹ nhận được điện thoại thì họ đang đi du lịch chỉ mắng anh cả cô vài câu, ai kêu nó ba mươi tuổi đầu mà còn không có bạn gái nên bệnh không ai lo.
Lục Nghi An cũng cười. Biết sao được anh cả cô vốn cổ hủ lại khó tính nhiều lúc như ông già ai mà chịu cho nổi.
Nhưng mà ba mẹ vẫn gọi cho Lục Nghiên Trung để hỏi thăm anh thế nào. Khi nghe chuông điện thoại reo lên thì anh giật mình, cứ nghĩ là Cố Hân nhưng thấy ba mẹ mìn thì lại hụt hẫng.
Cô bé vô tâm này.!!!
Anh bệnh thế này mà cũng không biết đến chăm anh sao!!
"Con nghe nè ba mẹ".
"An An nói con bệnh, có sao không con trai". Mẹ anh mắng thì mắng nhưng vẫn rất lo.
"Cảm sơ thôi ạ." Lục Nghiên Trung ngáp một cái. "Con đi viện rồi, ba mẹ đừng lo."
"Ừm, có gì thì đừng giấu cả nhà. Cứ nói với ba mẹ".
"Vâng".
Lục Nghiên Trung nghe mẹ mình dặn dò mà cứ ngáp mãi, đến khi ba anh tắt máy thì mới thôi.
Chắc là đang đi du lịch nơi nào rồi!
Lục Nghiên Trung nằm trên giường mà lòng đầy không vui, hơn hai tiếng rồi sao Cố Hân còn chưa đến hoặc gọi điện cho anh nữa!!!
Lục Nghiên Trung thở dài! Kiểu này cô bé cũng không thích anh nhiều cho lắm.
Hy vọng mong manh quá đi thôi , anh cứ nghĩ Cố Hân có tình cảm với anh cơ chứ. Đêm đó cả hai hôn nhau rồi, anh còn chạm vào ngực Cố Hân nữa. Lục Nghiên Trung nhìn bàn tay mình cảm giác vẫn còn, tròn thật lại còn mịn nữa.
Anh hơi liếm môi mình, phải chi giờ mà có cô ở đây anh đè cô ra hôn cho thoải mãn niềm mong nhớ. Mấy hôm rồi anh cũng rất muốn gọi cho cô, nhưng vì lệch múi giờ nên anh không dám gọi.
Khi anh rảnh thì cũng đã trễ nên cũng không dám phiền Cố Hân, ở Anh và nước nhà lại khác múi giờ. Ở đây chín giờ sáng thì bên nhà lại là mười một giờ đêm, nên anh không dám gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.