Chương 70
Hani Hải Nguyễn
02/01/2023
Cố Hân bị hôn có chút phản ứng không kịp nên để cho anh hồn nhưng khi lấy lại tinh thần thì vội đẩy anh ra, lúc này bàn tay to lớn của Lục Nghiên Trung đã lần mò đến nơi ngực cô.
Anh hôn dần xuống cổ cô.
"Đừng....ưm".
Lục Nghiên Trung cởi từng cúc áo của cô ra, để lộ ra áo lót màu hồng.
Anh xoa nắn nó qua lớp áo.
"Ừm....Lục Nghiên Trung....đừng...". Cố Hân chưa từng thân mật với một ai, nên cô rất hoảng sợ. Cô vội đẩy anh ra, cô luôn rất biết giữ lấy thân mình.
Sợ anh sẽ làm gì mình, cô không muốn khi chưa xác định mối quan hệ mà đã thất thân cùng với anh.
Tuy cô có chút tình cảm với anh, nhưng nếu cô không tự nguyện trong chuyện này thì xem như bản thân mình bị cưỡng hiếp. Nên cô có chút không cam tâm.
Nước mắt cô rơi xuống, chỉ vì nghĩ anh muốn làm chuyện đó với cô mà thôi. Là người con gái ai cũng muốn để lần đầu tiên của mình cho người mà mình yêu nhưng hiện tại, Cố Hân cảm thấy dường như là bản thân mình thật vô dụng.
Chỉ biết khóc, nằm dưới thân anh mà giãy giụa mà thôi.
Lục Nghiên Trung lúc này đã cởi áo lót của cô ra, môi anh ngậm lấy núm hồng của cô. Tay anh xoa nắn đôi gò bồng đảo đó.
"Đừng mà....không được". Cố Hân giãy giụa lung tung, hai chân cô đạp lấy chân anh. Cô đạp rất mạnh, khiến cho Lục Nghiên Trung đau nên buông cô ra.
Lục Nghiên Trung buông ngực cô ra, anh hơi ngẩng đầu thì thấy Cố Hân uất ức nhìn anh , nước mắt cô tràn ra hai bên má.
"Anh....xin lỗi ". Lục Nghiên Trung vội buông cô ra.
Cố Hân không nói gì, lấy chăn che người mình lại.
Lục Nghiên Trung lấy cho cô một bộ đồ của mình, nhưng thấy cô mặc không vừa thì thôi, anh gọi cho trợ lý chuẩn bị một bộ đồ nữ rồi đem đến nhà anh.
Và chuẩn bị hai phần ăn sáng. Cô vẫn chưa ăn gì.
Khi săp xếp xong, anh vẫn kiên nhẫn ngồi dỗ Cố Hân nín khóc.
Biết mình sai nên Lục Nghiên Trung rất kiên nhẫn, hơn hai mươi phút sau chuông cửa nhà anh vang lên, Lục Nghiên Trung bước ra thì thấy trợ lý mình.
Anh nhận túi đồ xong thì bỏ mặt trợ lý tươi cười đứng đó.
"....". Trợ lý của anh.
Nếu không vì lương thử xem anh ta có đi làm không, mới sáng sớm ai chọc gì giám đốc nhà anh ta vậy nè. Mà mặt mày trông như ai mới vừa chọc điên vậy đó.
Kiểu này không được thoả mãn nè, nên mới khó chịu chứ gì.
Hừ hừ! Trợ lý vừa đi về vừa nghĩ thầm giám đốc 99% là không được thoả mãn nên sắc mặt mới xấu như thế này. Đã vậy còn hách dịch nữa.
Mà đúng rồi, sáng sớm gọi cho anh ta kêu chuẩn bị đồ nữ, vậy không lẽ tổng giám đốc có bạn gái à?
Tin hot tin hot mà!!
"Anh để đồ cho em. Thay đi em". Rồi anh bước ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa lại, lúc này Cố Hân mới mở chăn ra. Thấy anh không có ở đây nên cô mới lấy đồ và thay nhanh chóng.
Khi cô bước ra phòng ăn thì gặp anh.
"Lại đây ăn đi, rồi anh đưa em về trường".
Không đợi Cố Hân trả lời , anh kéo cô ngồi xuống, Cố Hân cảm thấy mình mà không ăn thì sẽ không đi được.
"Chuyện đó anh xin lỗi em nhé".
Cố Hân đang vô cùng bình tĩnh nhưng khi nghe anh nhắc lại thì cô trừng mắt.
"Bỏ đi! Dù sao em cũng thấy của anh rồi, mà sao này buổi sáng anh nên tiết chế lại". Rồi cô ăn tiếp.
"....". Lục Nghiên Trung câm nín.
Cái miệng này, nói một câu mà cãi lại chem chẽm chem chẽm, mai mốt mà vào tay anh, anh bắt cô ngày ngày hoan ái với anh cho mà xem, rên đến khi nào khàn cả giọng anh mới tha!!!
-------
Cố Hân được Lục Nghiên Trung đưa về trường, khi xe dừng lại ngay cổng thì cửa xe lập tức được khoá lại.
Cố Hân nhìn anh.
"Chúng ta nói chuyện đi". Lục Nghiên Trung nói. "Em làm bạn gái anh được không". Lục Nghiên Trung nhìn cô rồi hỏi.
Trên xe anh nói chuyện nhưng cô không hề trả lời anh, cả một quảng đường dài đi hơn hai mươi phút mà không ai nói một lời nào.
Lục Nghiên Trung rất khó chịu.
"Nói sau đi. Em phải xuống xe". Cố Hân được anh tỏ tình nên có chút ngại ngùng nhưng không đồng ý rồi. Hoa đâu? Buổi tiệc lãng mạn đâu? Cứ như thế mà tỏ tình à? Qua loa lấy lệ quá rồi còn gì, là con gái ai mà không thích những đều vui vẻ đó chứ.
"Ừm". Lục Nghiên Trung mở chốt cửa, Cố Hân lập tức mở ra rồi đóng sầm cửa lại, chạy như bay về ký túc xá, quên luôn cả túi xách.
Cô chỉ sợ anh đè cô ra mà thôi. Đồ mặt người dạ thú!!
Lục Nghiên Trung nhìn theo dáng cô chạy mà chỉ cười, anh lái xe rời đi.
Cô bé thời gian anh gặp lại em còn dài.
----------
Từ khi mà chuyện Lục Nghi An bị bạn gái cũ của Cao Từ Sơn mắng chửi rồi đẩy ngã.
Video ngày hôm đó Lục Nghi An nói rất rõ là cô gái đó kiếm chuyện với cô trước và còn muốn đánh cô nữa nên mới ngã xuống.
Lục Nghi An vì muốn giúp đỡ nên mới vươn tay kéo đỡ nhưng không ngờ cô gái đó 'trả ơn' bằng cách đẩy cô và cuối cùng Lục Nghi An đập đầu vào lan can. Phải may năm mũi trên đầu.
"Video rành rành ra đó".
"Này mà người đẹp cái gì".
"Chỉ khổ cho Lục Nghi An bị ngã".
"Bởi vậy".
"Cô ta còn là hoa khôi của năm hai nên rất nhiều người mắng chửi Lục Nghi An ". Cố Hân cũng bình luận góp vui.
"Đã vậy chuyên gia đi bêu xấu Nghi An ".
"Loại người này phải đuổi học mới đúng".
"Cô ta nghĩ học rồi! Mấy hôm nay lấy cớ bệnh nên nghĩ rồi". Cô gái học chung cô ta cũng nói.
"Bình thường quen thói chảnh choẹ quen rồi ".
Rất nhiều lời mắng chửi khác. Cô gái đó xem được mà tức điên người.
Nên phải xin nghĩ một thời gian.
---------
Lục Nghi An đang ở nhà của Từ Khiêm được anh cơm bưng nước rót, không động đến móng tay.
Đến tắm rửa anh cũng giúp cô, đương nhiên Lục Nghi An không chịu thế là cô được anh tắm hơn hai tiếng đồng hồ mới ra.
Khi đi ra cô đi không nổi anh bế cô đi.
Hai tay cô rụng rời luôn rồi, cô còn là bệnh nhận mà anh cũng không tha nữa.
"Vốn dĩ anh không muốn động vào em, cái này do em quyến rũ anh thôi". Từ Khiêm nói với cô.
"Anh còn nói hả". Lục Nghi An được anh sấy tóc cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh. "Không phải anh cứ đòi tắm cho em rồi còn sờ lung tung sao".
Vậy mà do cô à! Lý lẽ gì thế này.
"Anh sờ thì mặc anh đi, ai biểu em rên lên làm anh hưng phấn". Từ Khiêm cười. "Với lại em như thế anh chịu không được đâu ".
"Anh....xéo đi". Lưu manh mà. Đồ dê già!!
Haha.
Tóc khô rồi anh đưa cô xuống ăn tối. Chuyện ở trường anh vốn đã giải quyết xong. Cô cũng không cần phải lo.
Lục Nghi An cũng mặc anh, cô gái đó làm hại cô phải may mấy mũi trên đầu đau chết được, nên đương nhiên cô cũng sẽ không tha thứ cho ai đã động đến cô cả.
Tha cho họ rồi ai tha cho cô. Thương người cũng nên đúng lúc đúng chỗ tránh cho họ lợi dụng lòng thương đó mà gây hoạ lung tung.
Không ai nói trước được điều gì cả, cẩn thận với họ là tốt cho bản thân mình. Tránh rất rối về sau này.
Bản thân cô đã sống hai đời nên biết rất rõ lòng những người này. Khẩu thị tâm phi. Lời nói không thật lòng.
Cô ở lại với anh mấy hôm, đương nhiên Từ Khiêm vẫn không động đến cô. Vết thương lành rồi tính sao, thời gian còn dài vội gì phải gấp gáp .
Chỉ khi ở cùng cô nếu có thèm quá thì anh cũng chỉ bắt cô giúp anh thoả mãn mà thôi.
-------------
Nữa tháng sau.
Thời gian này Lục Nghiên Trung cảm thấy Cố Hân cố ý tránh mặt anh. Mặc dù anh đã hẹn gặp cô mấy lần nhưng vẫn không thể nào gặp.
Tuy anh đã tỏ tình nhưng Cố Hân cũng không có đồng ý.
Túi xách và bộ đồ của cô vẫn còn ở nhà anh.
Thêm bộ đồ ngủ hôm bữa cô mặc nữa, nhiều đêm ngủ Lục Nghiên Trung cứ nhớ lại nơi đầu đặn của cô mà nóng cả người.
Thậm chí có đêm ngủ anh còn mơ được đè Cố Hân khiến cho cô khóc lóc van xin anh cả đêm, đêm đó đôi chân của cô quấn lấy hông anh, cùng anh chuyển động lên xuống, cùng anh hoan ái sướng đến tận mây xanh.
Nhưng...
Đó chỉ là mộng mà thôi. Khi anh giật mình tỉnh dậy thì nơi đó đã ướt đẫm cả đũng quần của anh. Nơi đó cũng dựng đứng thẳng sừng sững.
Anh chỉ thầm mắng bản thân mình mà thôi, dù sao thì anh cũng ham muốn cô trước.
Anh cảm thấy mình điên rồi.
-----------
Hơn nữa tháng nay Cố Hân cố tình không nghe điện thoại của Lục Nghiên Trung.
Mặc dù như thế nhưng anh vẫn gửi tin nhắn bảo cô ăn uống đầy đủ
Cố Hân thở dài.
"Hôm nay em có bận gì không, anh đưa em đi ăn được không". Học trưởng nhắn cho cô.
Cố Hân cảm thấy cũng không có vấn đề gì nên hẹn năm giờ chiều đi ăn.
Lục Nghiên Trung tính đến trường đón cô và cho Cố Hân một sự bất ngờ, nhưng không ngờ người được bất ngờ lại là anh??
Anh đã nhìn thấy cái gì thế này! Cố Hân đi cùng với tên nhãi nào vậy?
Cười cười nói nói vui vẻ nữa chứ.
Thấy Cố Hân đã lên xe và chiếc xe đó dần lăn bánh, thì Lục Nghiên Trung vội vàng đi theo.
Mẹ nó!! Hoa đào của anh ta vừa mới có được thôi!
---------
Đến nơi.
Học trưởng đưa cô đi vào ăn, cả hai nói chuyện rất vui vẻ, dường như Cố Hân rất vui, Lục Nghiên Trung ngồi phía sau bàn khác mà tức anh ách trong lòng, cảm thấy như cô vợ nhỏ ở nhà bị chồng mình đi với người khác rồi bỏ rơi anh vậy đó.
Cười vui vẻ thế cơ mà! Xem anh chết rồi đúng không! Đồ nhóc con không có lương tâm, xem lần này anh mà bắt được cô, có đè cô ra mà làm không!!!
Hừ hừ! Tức chết đi được mà!
Nhân viên thấy anh ăn mặc lịch sự mà cứ lén la lén lúc nên vội báo cáo với quản lý ở đây, khi quản lý đi đến thấy Lục Nghiên Trung thì sợ vỡ mật.
Đây...đây không phải là tổng giám đốc của họ sao.
Nhưng thấy sắc mặt của tổng giám đốc trông không được vui nên anh ta rất biết mình nên không dám phiền rồi. Tránh cho tổng giám đốc lại giận cá chém thớt.
Chỉ kêu nhân viên ra phục vụ.
Lục Nghiên Trung gọi đại vài món, rồi cũng lo mà chú ý nhất cử nhất động tên đó.
Chỉ trong vòng năm phút mà anh đã được thay tám đôi đũa .!!! Số phận của các đôi đũa đó cũng không tốt là bao khi tự nhiên đang được xài ngon lành thì bị bẻ đôi ra?
Có trời mới biết Lục Nghiên Trung nhẫn nhịn đến nhường nào mới không xông đến bàn của họ, kéo Cố Hân đi ngay lập tức.
Nhưng sợ Cố Hân sợ mình nên anh đành kiềm lại.
Anh hôn dần xuống cổ cô.
"Đừng....ưm".
Lục Nghiên Trung cởi từng cúc áo của cô ra, để lộ ra áo lót màu hồng.
Anh xoa nắn nó qua lớp áo.
"Ừm....Lục Nghiên Trung....đừng...". Cố Hân chưa từng thân mật với một ai, nên cô rất hoảng sợ. Cô vội đẩy anh ra, cô luôn rất biết giữ lấy thân mình.
Sợ anh sẽ làm gì mình, cô không muốn khi chưa xác định mối quan hệ mà đã thất thân cùng với anh.
Tuy cô có chút tình cảm với anh, nhưng nếu cô không tự nguyện trong chuyện này thì xem như bản thân mình bị cưỡng hiếp. Nên cô có chút không cam tâm.
Nước mắt cô rơi xuống, chỉ vì nghĩ anh muốn làm chuyện đó với cô mà thôi. Là người con gái ai cũng muốn để lần đầu tiên của mình cho người mà mình yêu nhưng hiện tại, Cố Hân cảm thấy dường như là bản thân mình thật vô dụng.
Chỉ biết khóc, nằm dưới thân anh mà giãy giụa mà thôi.
Lục Nghiên Trung lúc này đã cởi áo lót của cô ra, môi anh ngậm lấy núm hồng của cô. Tay anh xoa nắn đôi gò bồng đảo đó.
"Đừng mà....không được". Cố Hân giãy giụa lung tung, hai chân cô đạp lấy chân anh. Cô đạp rất mạnh, khiến cho Lục Nghiên Trung đau nên buông cô ra.
Lục Nghiên Trung buông ngực cô ra, anh hơi ngẩng đầu thì thấy Cố Hân uất ức nhìn anh , nước mắt cô tràn ra hai bên má.
"Anh....xin lỗi ". Lục Nghiên Trung vội buông cô ra.
Cố Hân không nói gì, lấy chăn che người mình lại.
Lục Nghiên Trung lấy cho cô một bộ đồ của mình, nhưng thấy cô mặc không vừa thì thôi, anh gọi cho trợ lý chuẩn bị một bộ đồ nữ rồi đem đến nhà anh.
Và chuẩn bị hai phần ăn sáng. Cô vẫn chưa ăn gì.
Khi săp xếp xong, anh vẫn kiên nhẫn ngồi dỗ Cố Hân nín khóc.
Biết mình sai nên Lục Nghiên Trung rất kiên nhẫn, hơn hai mươi phút sau chuông cửa nhà anh vang lên, Lục Nghiên Trung bước ra thì thấy trợ lý mình.
Anh nhận túi đồ xong thì bỏ mặt trợ lý tươi cười đứng đó.
"....". Trợ lý của anh.
Nếu không vì lương thử xem anh ta có đi làm không, mới sáng sớm ai chọc gì giám đốc nhà anh ta vậy nè. Mà mặt mày trông như ai mới vừa chọc điên vậy đó.
Kiểu này không được thoả mãn nè, nên mới khó chịu chứ gì.
Hừ hừ! Trợ lý vừa đi về vừa nghĩ thầm giám đốc 99% là không được thoả mãn nên sắc mặt mới xấu như thế này. Đã vậy còn hách dịch nữa.
Mà đúng rồi, sáng sớm gọi cho anh ta kêu chuẩn bị đồ nữ, vậy không lẽ tổng giám đốc có bạn gái à?
Tin hot tin hot mà!!
"Anh để đồ cho em. Thay đi em". Rồi anh bước ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa lại, lúc này Cố Hân mới mở chăn ra. Thấy anh không có ở đây nên cô mới lấy đồ và thay nhanh chóng.
Khi cô bước ra phòng ăn thì gặp anh.
"Lại đây ăn đi, rồi anh đưa em về trường".
Không đợi Cố Hân trả lời , anh kéo cô ngồi xuống, Cố Hân cảm thấy mình mà không ăn thì sẽ không đi được.
"Chuyện đó anh xin lỗi em nhé".
Cố Hân đang vô cùng bình tĩnh nhưng khi nghe anh nhắc lại thì cô trừng mắt.
"Bỏ đi! Dù sao em cũng thấy của anh rồi, mà sao này buổi sáng anh nên tiết chế lại". Rồi cô ăn tiếp.
"....". Lục Nghiên Trung câm nín.
Cái miệng này, nói một câu mà cãi lại chem chẽm chem chẽm, mai mốt mà vào tay anh, anh bắt cô ngày ngày hoan ái với anh cho mà xem, rên đến khi nào khàn cả giọng anh mới tha!!!
-------
Cố Hân được Lục Nghiên Trung đưa về trường, khi xe dừng lại ngay cổng thì cửa xe lập tức được khoá lại.
Cố Hân nhìn anh.
"Chúng ta nói chuyện đi". Lục Nghiên Trung nói. "Em làm bạn gái anh được không". Lục Nghiên Trung nhìn cô rồi hỏi.
Trên xe anh nói chuyện nhưng cô không hề trả lời anh, cả một quảng đường dài đi hơn hai mươi phút mà không ai nói một lời nào.
Lục Nghiên Trung rất khó chịu.
"Nói sau đi. Em phải xuống xe". Cố Hân được anh tỏ tình nên có chút ngại ngùng nhưng không đồng ý rồi. Hoa đâu? Buổi tiệc lãng mạn đâu? Cứ như thế mà tỏ tình à? Qua loa lấy lệ quá rồi còn gì, là con gái ai mà không thích những đều vui vẻ đó chứ.
"Ừm". Lục Nghiên Trung mở chốt cửa, Cố Hân lập tức mở ra rồi đóng sầm cửa lại, chạy như bay về ký túc xá, quên luôn cả túi xách.
Cô chỉ sợ anh đè cô ra mà thôi. Đồ mặt người dạ thú!!
Lục Nghiên Trung nhìn theo dáng cô chạy mà chỉ cười, anh lái xe rời đi.
Cô bé thời gian anh gặp lại em còn dài.
----------
Từ khi mà chuyện Lục Nghi An bị bạn gái cũ của Cao Từ Sơn mắng chửi rồi đẩy ngã.
Video ngày hôm đó Lục Nghi An nói rất rõ là cô gái đó kiếm chuyện với cô trước và còn muốn đánh cô nữa nên mới ngã xuống.
Lục Nghi An vì muốn giúp đỡ nên mới vươn tay kéo đỡ nhưng không ngờ cô gái đó 'trả ơn' bằng cách đẩy cô và cuối cùng Lục Nghi An đập đầu vào lan can. Phải may năm mũi trên đầu.
"Video rành rành ra đó".
"Này mà người đẹp cái gì".
"Chỉ khổ cho Lục Nghi An bị ngã".
"Bởi vậy".
"Cô ta còn là hoa khôi của năm hai nên rất nhiều người mắng chửi Lục Nghi An ". Cố Hân cũng bình luận góp vui.
"Đã vậy chuyên gia đi bêu xấu Nghi An ".
"Loại người này phải đuổi học mới đúng".
"Cô ta nghĩ học rồi! Mấy hôm nay lấy cớ bệnh nên nghĩ rồi". Cô gái học chung cô ta cũng nói.
"Bình thường quen thói chảnh choẹ quen rồi ".
Rất nhiều lời mắng chửi khác. Cô gái đó xem được mà tức điên người.
Nên phải xin nghĩ một thời gian.
---------
Lục Nghi An đang ở nhà của Từ Khiêm được anh cơm bưng nước rót, không động đến móng tay.
Đến tắm rửa anh cũng giúp cô, đương nhiên Lục Nghi An không chịu thế là cô được anh tắm hơn hai tiếng đồng hồ mới ra.
Khi đi ra cô đi không nổi anh bế cô đi.
Hai tay cô rụng rời luôn rồi, cô còn là bệnh nhận mà anh cũng không tha nữa.
"Vốn dĩ anh không muốn động vào em, cái này do em quyến rũ anh thôi". Từ Khiêm nói với cô.
"Anh còn nói hả". Lục Nghi An được anh sấy tóc cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh. "Không phải anh cứ đòi tắm cho em rồi còn sờ lung tung sao".
Vậy mà do cô à! Lý lẽ gì thế này.
"Anh sờ thì mặc anh đi, ai biểu em rên lên làm anh hưng phấn". Từ Khiêm cười. "Với lại em như thế anh chịu không được đâu ".
"Anh....xéo đi". Lưu manh mà. Đồ dê già!!
Haha.
Tóc khô rồi anh đưa cô xuống ăn tối. Chuyện ở trường anh vốn đã giải quyết xong. Cô cũng không cần phải lo.
Lục Nghi An cũng mặc anh, cô gái đó làm hại cô phải may mấy mũi trên đầu đau chết được, nên đương nhiên cô cũng sẽ không tha thứ cho ai đã động đến cô cả.
Tha cho họ rồi ai tha cho cô. Thương người cũng nên đúng lúc đúng chỗ tránh cho họ lợi dụng lòng thương đó mà gây hoạ lung tung.
Không ai nói trước được điều gì cả, cẩn thận với họ là tốt cho bản thân mình. Tránh rất rối về sau này.
Bản thân cô đã sống hai đời nên biết rất rõ lòng những người này. Khẩu thị tâm phi. Lời nói không thật lòng.
Cô ở lại với anh mấy hôm, đương nhiên Từ Khiêm vẫn không động đến cô. Vết thương lành rồi tính sao, thời gian còn dài vội gì phải gấp gáp .
Chỉ khi ở cùng cô nếu có thèm quá thì anh cũng chỉ bắt cô giúp anh thoả mãn mà thôi.
-------------
Nữa tháng sau.
Thời gian này Lục Nghiên Trung cảm thấy Cố Hân cố ý tránh mặt anh. Mặc dù anh đã hẹn gặp cô mấy lần nhưng vẫn không thể nào gặp.
Tuy anh đã tỏ tình nhưng Cố Hân cũng không có đồng ý.
Túi xách và bộ đồ của cô vẫn còn ở nhà anh.
Thêm bộ đồ ngủ hôm bữa cô mặc nữa, nhiều đêm ngủ Lục Nghiên Trung cứ nhớ lại nơi đầu đặn của cô mà nóng cả người.
Thậm chí có đêm ngủ anh còn mơ được đè Cố Hân khiến cho cô khóc lóc van xin anh cả đêm, đêm đó đôi chân của cô quấn lấy hông anh, cùng anh chuyển động lên xuống, cùng anh hoan ái sướng đến tận mây xanh.
Nhưng...
Đó chỉ là mộng mà thôi. Khi anh giật mình tỉnh dậy thì nơi đó đã ướt đẫm cả đũng quần của anh. Nơi đó cũng dựng đứng thẳng sừng sững.
Anh chỉ thầm mắng bản thân mình mà thôi, dù sao thì anh cũng ham muốn cô trước.
Anh cảm thấy mình điên rồi.
-----------
Hơn nữa tháng nay Cố Hân cố tình không nghe điện thoại của Lục Nghiên Trung.
Mặc dù như thế nhưng anh vẫn gửi tin nhắn bảo cô ăn uống đầy đủ
Cố Hân thở dài.
"Hôm nay em có bận gì không, anh đưa em đi ăn được không". Học trưởng nhắn cho cô.
Cố Hân cảm thấy cũng không có vấn đề gì nên hẹn năm giờ chiều đi ăn.
Lục Nghiên Trung tính đến trường đón cô và cho Cố Hân một sự bất ngờ, nhưng không ngờ người được bất ngờ lại là anh??
Anh đã nhìn thấy cái gì thế này! Cố Hân đi cùng với tên nhãi nào vậy?
Cười cười nói nói vui vẻ nữa chứ.
Thấy Cố Hân đã lên xe và chiếc xe đó dần lăn bánh, thì Lục Nghiên Trung vội vàng đi theo.
Mẹ nó!! Hoa đào của anh ta vừa mới có được thôi!
---------
Đến nơi.
Học trưởng đưa cô đi vào ăn, cả hai nói chuyện rất vui vẻ, dường như Cố Hân rất vui, Lục Nghiên Trung ngồi phía sau bàn khác mà tức anh ách trong lòng, cảm thấy như cô vợ nhỏ ở nhà bị chồng mình đi với người khác rồi bỏ rơi anh vậy đó.
Cười vui vẻ thế cơ mà! Xem anh chết rồi đúng không! Đồ nhóc con không có lương tâm, xem lần này anh mà bắt được cô, có đè cô ra mà làm không!!!
Hừ hừ! Tức chết đi được mà!
Nhân viên thấy anh ăn mặc lịch sự mà cứ lén la lén lúc nên vội báo cáo với quản lý ở đây, khi quản lý đi đến thấy Lục Nghiên Trung thì sợ vỡ mật.
Đây...đây không phải là tổng giám đốc của họ sao.
Nhưng thấy sắc mặt của tổng giám đốc trông không được vui nên anh ta rất biết mình nên không dám phiền rồi. Tránh cho tổng giám đốc lại giận cá chém thớt.
Chỉ kêu nhân viên ra phục vụ.
Lục Nghiên Trung gọi đại vài món, rồi cũng lo mà chú ý nhất cử nhất động tên đó.
Chỉ trong vòng năm phút mà anh đã được thay tám đôi đũa .!!! Số phận của các đôi đũa đó cũng không tốt là bao khi tự nhiên đang được xài ngon lành thì bị bẻ đôi ra?
Có trời mới biết Lục Nghiên Trung nhẫn nhịn đến nhường nào mới không xông đến bàn của họ, kéo Cố Hân đi ngay lập tức.
Nhưng sợ Cố Hân sợ mình nên anh đành kiềm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.