Chương 224: Đón dâu thôi
Hani Hải Nguyễn
29/06/2023
Ngày cưới cuối cùng cũng đã đến.
Cố Hân ngồi trong phòng trang điểm lo lắng không thôi.
Nét mặt đầy căng thẳng cho buổi hôn lễ của mình, lại rất hồi hộp. Giờ đây cô mới hiểu cho Thanh Thanh kết hôn.
“Đừng sợ”. Thanh Thanh đỡ bụng đi đến vỗ nhẹ lên vai Cố Hân. “Lo quá trang điểm không đẹp đâu”.
“Tớ…lo lắm”.
“Có gì đâu chứ”. Giản Ái bế con gái bình tĩnh nói. “Cậu cứ bình thường thôi”.
“Haizz….”.
“Chị yên tâm đi, kết hôn vui lắm, tuy thời gian làm lễ có chút mệt, nhưng được cái có chồng ai mà không mê”. Tuyết Thanh bế con gái của mình, bé con đã tròn năm tháng rồi. “Hôm đó em mệt chết được, nhưng mà vui lắm”.
“Sao mà em đáng yêu quá vậy chứ”. Giản Ái bẹo má Tuyết Thanh. “Minh Hoàng Lễ được của hờ mà”.
“Phải rồi. Em xinh đẹp lại đáng yêu, chị mà biết sớm hơn một chút, đã đem em đi rồi”. Nghi An cũng rất thích bé con. Đáng yêu vô cùng.
Kim Thuỷ và Kim Hà đứng đó, lúng túng nhìn nhau. Lão đại mà biết được Nghi An tiểu thư muốn giấu phu nhân đi thì xem ra ba nhà Lục Từ Lãnh không được yên rồi.
“Chị không được đem em đi”. Tuyết Thanh phồng má. “Hoàng Lễ nhà em biết được sẽ mắng chị đó. Với lại em cũng không vui đâu”.
Cốc cốc…
“Mẹ mẹ…”. Hàm Duyên chạy vào ôm đùi cô. “Ba nói nhớ mẹ kìa”.
“Vậy sao. Để mẹ đi tìm ba”. Ha ha.
Tuyết Thanh bế con trai lớn mình lên, cậu bé đã được năm tuổi, con trai thứ hai hôm nay đi chơi với An Nghiêm rồi, nên không quấn mẹ mình.
Sao đó thì rời khỏi phòng cô dâu.
“Chắc không phải anh ta nghe được mình nói chuyện rồi cho con trai vô không”. Nghi An nói.
“Chắc vậy rồi”.
....
Trang điểm xong thì nhà trai đi đến.
Lục Nghiên Trung hồi hộp cả một đêm, mới hai giờ sáng mà anh đã không ngủ được, chỉ mong chờ đến sáng để đón vợ mình về mà thôi.
Đứng trước cổng nhà gái.
Cố viên. Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Cố Minh đặt một chiếc bàn trà ngồi ở giữa đường mà uống.
“Anh hai”. Anh gọi nhẹ một tiếng.
Khụ khụ.
Mẹ nó! Kinh quá! Cố Minh nghe mà nổi cả da gà da vịt lên luôn.
“Hôm nay em đến đón vợ em”.
“Cậu cậu…”. Cố Minh nghe thật chói tay.
“Em có chút quà, mong anh hai nhận lấy”. Anh thành kính đưa bằng hai tay, còn khom người xuống.
Tuy thân phận của họ có chút khác biệt. Nhưng hôm nay anh lấy Cố Hân, không thể không làm theo. Vì cô anh có thể làm tất cả mọi thứ.
“Cảm ơn”. Cố Minh nhìn anh. “Lục Nghiên Trung! Chúng ta chơi chung với nhau rất nhiều năm, đã từng hứa không yêu em của anh em”.
“Đúng vậy. Xin lỗi”. Anh lại khom người. “Tôi đã làm trái lời hứa của chúng ta. Không tính đến việc Từ Khiêm sai trước. Tôi đã làm sai”.
“Khi Cố Hân nó một mình vào rừng tìm cậu, cậu có nghĩ gì không”. Ngày đó Cố Minh không thể quên được. Em gái anh ta yếu đuối, cô công chúa duy nhất của họ Cố, phải vào rừng sâu, không màng nguy hiểm tìm bạn trai.
Thật sự, khi đó anh giận vô cùng.
“Tôi nợ em ấy. Nợ rất nhiều”. Nỗi đau duy nhất của anh cũng chính là hôm đó, kinh ngạc, đau đớn, bất lực, thất khổ điều hiện lên tâm trí anh ngày hôm đó.
Cố Hân yếu đuối, ở với gia đình thì được cưng chiều vô đối, nhưng cô khi ở với anh lại là một người vợ rất ngoan, cô luôn cố gắng hoàn thiện mình mỗi ngày.
Cũng chính ngày hôm đó, anh đã làm thay đổi một Cố Hân vô tư vô lo, trở nên giết người, học cách mạnh mẽ. Vì anh cô không sợ hiểm nguy.
“Cậu để ý em ấy từ khi nào?”.
“Tôi thề”. Anh giơ hai ngón tay lên. “Trước lúc em ấy trưởng thành, Nghi An, và Giản Ái tôi đều xem là em gái. Chỉ khi học đại học, tôi mới rung động bởi tính của em ấy”.
“Đồ chó. Đã nói là không được yêu em gái của anh em”. Cố Minh vẫn tức.
“Tôi xin lỗi”.
“Xin lỗi cái beep”. Tức chết đi được. “Em ấy mà chịu uất ức, tôi không tha cho cậu đâu”.
“Cậu sẽ không có cơ hội đó đâu”.
“Vào đi”.
“Cảm ơn”.
.....
Lên đến bậc thang. Lục Nghiên Trung nhìn thấy một đám trẻ con đang đứng đợi mình thành một hàng dài ở đó.
Dẫn đầu là hai đứa bé nhà họ Minh.
“Bọn con hôm nay ở đây vì nghe vợ của chú nói xấu ba con”. Hàm Duyên nhìn Từ Khiêm đang đứng lại. “Ba con có nói, tuy ba hơn mẹ vài tuổi nhưng mà tuổi tác không thành vấn đề, quan trọng các chú cũng như ba con thích quen em gái của anh em mình.”
“…”. Không ai trả lời.
“Với lại ba con cũng không đi dạy học cho mẹ”.
“….”. Khụ khụ. Lục Nghiên Trung bị nói trúng tim đen nên ho khan. Cố Minh và Từ Khiêm cũng khó nói hết lời.
“Ba con cũng không để mẹ mình đi tìm một mình ở trong rừng”.
“…”. Má!
“Ba con càng không đánh lại vợ mình”.
“…”. Mẹ nó. Cái đồ chó đó.
“Minh thị nhà con có quà dành cho chú ạ”. Cậu bé lấy ra một hộp quà. “Mong chú sẽ nhanh có em bé”.
“…”. Mẹ nó. Chuyện vậy mà cũng biết à. Anh mở ra xem. “Thiên Sơn Tuyết Liên”. Đồ tươi! Lục Nghiên Trung cầm nó mà run rẩy.
“Vợ của chú là người mà mẹ con nhận chỉ dạy duy nhất”. Cậu bé mỉm cười. “Nên ba con yêu ai thì yêu cả đường đi, mẹ con đã thích cô Cố Hân thì đương nhiên sẽ tốt”.
“Hôm sao chú sẽ đến hậu tạ ba con”.
“No no”. Cậu bé Hàm Đông lắc ngón tay. “Mẹ của cháu thích Ngọc Trai Sơn Hà. Nghe nói chú mới có được vài viên”.
“….”. Đệch.
Thì ra nói nãy giờ chỉ muốn lấy Ngọc trai!
“Hôm sao chú sẽ đưa nó đến cho anh ta”. Lục Nghiên Trung thầm rủa Minh Hoàng Lễ.
“Vậy con thay mặt gia đình cảm ơn chú. Chú biết mà, ba con thương mẹ nhất”. Cho nên điều tốt luôn dành cho mẹ.
Được rồi. Trị được bệnh, có con là điều tốt nhất. Đúng là anh có được mười lăm viên ngọc trai mới đem về được, nhưng đã tặng nó cho bốn cô gái và mẹ mình. Anh chỉ còn lại mười viên thôi.
Anh còn muốn làm thành trang sức cho Cố Hân nữa!!
Cuối cùng phải đưa đến cho anh ta mấy viên.
“Ba con không cần nhiều, chỉ cần bốn viên là được, cô Thanh Nguyệt đang cần làm thuốc để cứu người”. Cậu bé Hàm Duyên nói.
“Chú biết. Hôm sao sẽ gửi đến cho nhà cháu nhé”. Cứu người mà, dù sao họ cũng giúp anh nhiều như vậy.
Năm viên?
Anh sẽ gửi đến bảy viên, chỉ giữ lại ba viên cho con của họ mà thôi.
Nắm chiếc hộp gỗ trong tay, Lục Nghiên Trung hạnh phúc vô cùng.
“Dạ. Mời chú”. Cậu bé đưa tay mời anh đi lên. Phụ rể phát lì xì cho đám nhóc đó.
....
Đứng trước cửa phòng cô dâu. Anh gõ cửa một cái. Kim Thuỷ bước ra. Nhẹ cười một cái.
Sao đó thì búng tay, liền có người đem ra hai chiếc khay được che kín bằng vải đỏ.
“Mời anh chọn một cái đi. May hay rủi là do anh”.
Lục Nghiên Trung nhìn hay chiếc khay như nhau, cũng rất khó chọn lựa.
“Bên trái”.
Kim Thuỷ không nói gì. Lặt mở chiếc khăn đỏ ra thì xuất hiện một lọ thuốc.
“Thanh Nguyệt có biết anh đang lo điều gì. Hôm nay cô ấy bận việc cứu người nên không đến được, nhưng Thanh Giao đã đi thay. Quà mà cô ấy gửi đến, mong anh sẽ thích”.
“Cái Thiên Sơn kia chỉ là vật trấn giữ, khi đó lão đại đã nhận một khô từ anh nên trả lại. Phần thuốc này cô ấy dành nó cho anh. Phu nhân cũng uống nó mà có những tiểu thiếu gia và tiểu thư xinh đẹp”.
“Lục gia cảm ơn các vị”. Lục Nghiên Trung khom người cảm ơn.
“Khách sáo”. Kim Thuỷ mỉm cười. Cô ấy vén tấm khăn bên khay còn lại lên. Bên trong chính là một hàng phi tiêu cùng với huy hiệu của Hắc Phong.
“Lão đại tặng cho anh. Mong các vị ở phía bắc tình anh em luôn gắn bó với nhau”.
“Mời anh”. Nói rồi Kim Thuỷ tránh đường cho Lục Nghiên Trung đi vào.
“Hân Hân. Anh đến đón em. Để em đợi lâu”.
Cố Hân được che bởi lớp vải von đỏ mỏng, khẽ lắc đầu. Không đợi lâu.
“Về nhà thôi nào”. Anh hôn lên chân cô, sao đó cẩn thận mang giày vào rồi bế cô đi về nhà của họ.
“Chúc mừng nhé”. Nghi An bắn pháo hoa, mọi người tung hoa chúc mừng họ.
Cố Hân ngồi trong phòng trang điểm lo lắng không thôi.
Nét mặt đầy căng thẳng cho buổi hôn lễ của mình, lại rất hồi hộp. Giờ đây cô mới hiểu cho Thanh Thanh kết hôn.
“Đừng sợ”. Thanh Thanh đỡ bụng đi đến vỗ nhẹ lên vai Cố Hân. “Lo quá trang điểm không đẹp đâu”.
“Tớ…lo lắm”.
“Có gì đâu chứ”. Giản Ái bế con gái bình tĩnh nói. “Cậu cứ bình thường thôi”.
“Haizz….”.
“Chị yên tâm đi, kết hôn vui lắm, tuy thời gian làm lễ có chút mệt, nhưng được cái có chồng ai mà không mê”. Tuyết Thanh bế con gái của mình, bé con đã tròn năm tháng rồi. “Hôm đó em mệt chết được, nhưng mà vui lắm”.
“Sao mà em đáng yêu quá vậy chứ”. Giản Ái bẹo má Tuyết Thanh. “Minh Hoàng Lễ được của hờ mà”.
“Phải rồi. Em xinh đẹp lại đáng yêu, chị mà biết sớm hơn một chút, đã đem em đi rồi”. Nghi An cũng rất thích bé con. Đáng yêu vô cùng.
Kim Thuỷ và Kim Hà đứng đó, lúng túng nhìn nhau. Lão đại mà biết được Nghi An tiểu thư muốn giấu phu nhân đi thì xem ra ba nhà Lục Từ Lãnh không được yên rồi.
“Chị không được đem em đi”. Tuyết Thanh phồng má. “Hoàng Lễ nhà em biết được sẽ mắng chị đó. Với lại em cũng không vui đâu”.
Cốc cốc…
“Mẹ mẹ…”. Hàm Duyên chạy vào ôm đùi cô. “Ba nói nhớ mẹ kìa”.
“Vậy sao. Để mẹ đi tìm ba”. Ha ha.
Tuyết Thanh bế con trai lớn mình lên, cậu bé đã được năm tuổi, con trai thứ hai hôm nay đi chơi với An Nghiêm rồi, nên không quấn mẹ mình.
Sao đó thì rời khỏi phòng cô dâu.
“Chắc không phải anh ta nghe được mình nói chuyện rồi cho con trai vô không”. Nghi An nói.
“Chắc vậy rồi”.
....
Trang điểm xong thì nhà trai đi đến.
Lục Nghiên Trung hồi hộp cả một đêm, mới hai giờ sáng mà anh đã không ngủ được, chỉ mong chờ đến sáng để đón vợ mình về mà thôi.
Đứng trước cổng nhà gái.
Cố viên. Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Cố Minh đặt một chiếc bàn trà ngồi ở giữa đường mà uống.
“Anh hai”. Anh gọi nhẹ một tiếng.
Khụ khụ.
Mẹ nó! Kinh quá! Cố Minh nghe mà nổi cả da gà da vịt lên luôn.
“Hôm nay em đến đón vợ em”.
“Cậu cậu…”. Cố Minh nghe thật chói tay.
“Em có chút quà, mong anh hai nhận lấy”. Anh thành kính đưa bằng hai tay, còn khom người xuống.
Tuy thân phận của họ có chút khác biệt. Nhưng hôm nay anh lấy Cố Hân, không thể không làm theo. Vì cô anh có thể làm tất cả mọi thứ.
“Cảm ơn”. Cố Minh nhìn anh. “Lục Nghiên Trung! Chúng ta chơi chung với nhau rất nhiều năm, đã từng hứa không yêu em của anh em”.
“Đúng vậy. Xin lỗi”. Anh lại khom người. “Tôi đã làm trái lời hứa của chúng ta. Không tính đến việc Từ Khiêm sai trước. Tôi đã làm sai”.
“Khi Cố Hân nó một mình vào rừng tìm cậu, cậu có nghĩ gì không”. Ngày đó Cố Minh không thể quên được. Em gái anh ta yếu đuối, cô công chúa duy nhất của họ Cố, phải vào rừng sâu, không màng nguy hiểm tìm bạn trai.
Thật sự, khi đó anh giận vô cùng.
“Tôi nợ em ấy. Nợ rất nhiều”. Nỗi đau duy nhất của anh cũng chính là hôm đó, kinh ngạc, đau đớn, bất lực, thất khổ điều hiện lên tâm trí anh ngày hôm đó.
Cố Hân yếu đuối, ở với gia đình thì được cưng chiều vô đối, nhưng cô khi ở với anh lại là một người vợ rất ngoan, cô luôn cố gắng hoàn thiện mình mỗi ngày.
Cũng chính ngày hôm đó, anh đã làm thay đổi một Cố Hân vô tư vô lo, trở nên giết người, học cách mạnh mẽ. Vì anh cô không sợ hiểm nguy.
“Cậu để ý em ấy từ khi nào?”.
“Tôi thề”. Anh giơ hai ngón tay lên. “Trước lúc em ấy trưởng thành, Nghi An, và Giản Ái tôi đều xem là em gái. Chỉ khi học đại học, tôi mới rung động bởi tính của em ấy”.
“Đồ chó. Đã nói là không được yêu em gái của anh em”. Cố Minh vẫn tức.
“Tôi xin lỗi”.
“Xin lỗi cái beep”. Tức chết đi được. “Em ấy mà chịu uất ức, tôi không tha cho cậu đâu”.
“Cậu sẽ không có cơ hội đó đâu”.
“Vào đi”.
“Cảm ơn”.
.....
Lên đến bậc thang. Lục Nghiên Trung nhìn thấy một đám trẻ con đang đứng đợi mình thành một hàng dài ở đó.
Dẫn đầu là hai đứa bé nhà họ Minh.
“Bọn con hôm nay ở đây vì nghe vợ của chú nói xấu ba con”. Hàm Duyên nhìn Từ Khiêm đang đứng lại. “Ba con có nói, tuy ba hơn mẹ vài tuổi nhưng mà tuổi tác không thành vấn đề, quan trọng các chú cũng như ba con thích quen em gái của anh em mình.”
“…”. Không ai trả lời.
“Với lại ba con cũng không đi dạy học cho mẹ”.
“….”. Khụ khụ. Lục Nghiên Trung bị nói trúng tim đen nên ho khan. Cố Minh và Từ Khiêm cũng khó nói hết lời.
“Ba con cũng không để mẹ mình đi tìm một mình ở trong rừng”.
“…”. Má!
“Ba con càng không đánh lại vợ mình”.
“…”. Mẹ nó. Cái đồ chó đó.
“Minh thị nhà con có quà dành cho chú ạ”. Cậu bé lấy ra một hộp quà. “Mong chú sẽ nhanh có em bé”.
“…”. Mẹ nó. Chuyện vậy mà cũng biết à. Anh mở ra xem. “Thiên Sơn Tuyết Liên”. Đồ tươi! Lục Nghiên Trung cầm nó mà run rẩy.
“Vợ của chú là người mà mẹ con nhận chỉ dạy duy nhất”. Cậu bé mỉm cười. “Nên ba con yêu ai thì yêu cả đường đi, mẹ con đã thích cô Cố Hân thì đương nhiên sẽ tốt”.
“Hôm sao chú sẽ đến hậu tạ ba con”.
“No no”. Cậu bé Hàm Đông lắc ngón tay. “Mẹ của cháu thích Ngọc Trai Sơn Hà. Nghe nói chú mới có được vài viên”.
“….”. Đệch.
Thì ra nói nãy giờ chỉ muốn lấy Ngọc trai!
“Hôm sao chú sẽ đưa nó đến cho anh ta”. Lục Nghiên Trung thầm rủa Minh Hoàng Lễ.
“Vậy con thay mặt gia đình cảm ơn chú. Chú biết mà, ba con thương mẹ nhất”. Cho nên điều tốt luôn dành cho mẹ.
Được rồi. Trị được bệnh, có con là điều tốt nhất. Đúng là anh có được mười lăm viên ngọc trai mới đem về được, nhưng đã tặng nó cho bốn cô gái và mẹ mình. Anh chỉ còn lại mười viên thôi.
Anh còn muốn làm thành trang sức cho Cố Hân nữa!!
Cuối cùng phải đưa đến cho anh ta mấy viên.
“Ba con không cần nhiều, chỉ cần bốn viên là được, cô Thanh Nguyệt đang cần làm thuốc để cứu người”. Cậu bé Hàm Duyên nói.
“Chú biết. Hôm sao sẽ gửi đến cho nhà cháu nhé”. Cứu người mà, dù sao họ cũng giúp anh nhiều như vậy.
Năm viên?
Anh sẽ gửi đến bảy viên, chỉ giữ lại ba viên cho con của họ mà thôi.
Nắm chiếc hộp gỗ trong tay, Lục Nghiên Trung hạnh phúc vô cùng.
“Dạ. Mời chú”. Cậu bé đưa tay mời anh đi lên. Phụ rể phát lì xì cho đám nhóc đó.
....
Đứng trước cửa phòng cô dâu. Anh gõ cửa một cái. Kim Thuỷ bước ra. Nhẹ cười một cái.
Sao đó thì búng tay, liền có người đem ra hai chiếc khay được che kín bằng vải đỏ.
“Mời anh chọn một cái đi. May hay rủi là do anh”.
Lục Nghiên Trung nhìn hay chiếc khay như nhau, cũng rất khó chọn lựa.
“Bên trái”.
Kim Thuỷ không nói gì. Lặt mở chiếc khăn đỏ ra thì xuất hiện một lọ thuốc.
“Thanh Nguyệt có biết anh đang lo điều gì. Hôm nay cô ấy bận việc cứu người nên không đến được, nhưng Thanh Giao đã đi thay. Quà mà cô ấy gửi đến, mong anh sẽ thích”.
“Cái Thiên Sơn kia chỉ là vật trấn giữ, khi đó lão đại đã nhận một khô từ anh nên trả lại. Phần thuốc này cô ấy dành nó cho anh. Phu nhân cũng uống nó mà có những tiểu thiếu gia và tiểu thư xinh đẹp”.
“Lục gia cảm ơn các vị”. Lục Nghiên Trung khom người cảm ơn.
“Khách sáo”. Kim Thuỷ mỉm cười. Cô ấy vén tấm khăn bên khay còn lại lên. Bên trong chính là một hàng phi tiêu cùng với huy hiệu của Hắc Phong.
“Lão đại tặng cho anh. Mong các vị ở phía bắc tình anh em luôn gắn bó với nhau”.
“Mời anh”. Nói rồi Kim Thuỷ tránh đường cho Lục Nghiên Trung đi vào.
“Hân Hân. Anh đến đón em. Để em đợi lâu”.
Cố Hân được che bởi lớp vải von đỏ mỏng, khẽ lắc đầu. Không đợi lâu.
“Về nhà thôi nào”. Anh hôn lên chân cô, sao đó cẩn thận mang giày vào rồi bế cô đi về nhà của họ.
“Chúc mừng nhé”. Nghi An bắn pháo hoa, mọi người tung hoa chúc mừng họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.