Chương 120: Giản Ái mang thai
Hani Hải Nguyễn
17/02/2023
Đúng là Giản Ái đang cùng với Trần Cảnh Hoài làm chuyện xấu.
"Chậm....a...đau em...đau". Giản Ái la lớn, cô dùng tay đẩy anh ra.
Nhưng mà Trần Cảnh Hoài lại nắm lấy tay cô để lên đỉnh đầu. Mạnh bạo ra vào liên tục.
"Sướng không em....". A....Trần Cảnh Hoài đâm sâu vào một cái.
"Đau....anh Cảnh Hoài bụng em đau". Giản Ái đau thật sự. Trần Cảnh Hoài nhíu mày, cô đâu phải lần đầu đâu. Nhưng thấy Giản Ái tái xanh anh cũng vội dừng lại và rút ra.
"Đau....bụng em đau". Hu hu. Giản Ái khóc luôn rồi.
Trần Cảnh Hoài vội đỡ lấy cô, nhưng không ngờ Giản Ái càng lúc tái xanh, anh giật mình. Rốt cuộc chuyện gì vậy.
Anh vội vàng mặc lại quần áo cho cô sau đó đưa cô đến bệnh viện.
Bàn tay anh đổ đầy mồ hôi, Giản Ái nằm ở ghế sau cũng ôm bụng lăn lộn. Đau quá đi thôi...
"Nhanh đến thôi em, cố chịu một chút nhé". Trần Cảnh Hoài tát vào mặt mình hai bạt tai. Cũng tại anh không chịu tiết chế lại. Để cô phải chịu đau như hiện tại.
Chiếc xe đi về phía bệnh viện rất nhanh.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu. Anh cũng báo cho cả nhà của cô biết.
Lão tướng quân biết được cháu gái ngoan của mình phải vào bệnh viện thì tức tốc bảo ba của Giản Ái đưa mình đến ngay.
Mẹ của cô đang ở Bộ quốc phòng cho nên không về được. Ba của cô vì đang nghĩ phép nên mới có ở nhà.
Khi ông đến thì đã thấy Trần Cảnh Hoài quần áo sộc sệch ngồi ở hàng ghế chờ, nhìn về phía phòng cấp cứu.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy". Lão tướng quân hỏi anh.
"Cháu...". Trần Cảnh Hoài cũng đâu nói ra chuyện họ đang ân ái vui vẻ thì cô đau bụng đâu.
Nhưng ông Hoàng đã thấy vết cào trên cổ của anh, cộng thêm quần áo không chỉnh tề thì ông cũng hiểu ra.
Trần Cảnh Hoài xưa nay trong mắt ông là một người rất chu đáo lại tận tâm, làm chuyện gì cũng suy nghĩ rất cẩn thận. Nhưng mà....
Ông hiện tại không vui.... làm con gái ông ra nông nỗi như vậy sao???
"Ting". Cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ nữ nhìn ba người đàn ông trước mắt.
"Vợ / con / cháu của tôi sao rồi vậy bác sĩ". Trần Cảnh Hoài, lão tướng quân và ba Hoàng cùng lúc lên tiếng.
"Vợ???". Bác sĩ nghiêm ngặt lại. "Vợ cậu có thai được gần một tháng rồi? Cậu không biết sao? Vậy mà còn quan hệ vợ chồng mạnh bạo như vậy hả. Có biết là suýt nữa không giữ được thai nhi rồi không". Biết bao nhiêu cặp vợ chồng không chú ý lúc mang thai, cho nên rất dễ để gây ra chuyện lớn.
"Hả". Trần Cảnh Hoài sững người? "Có thai".
Anh không nghe được bác sĩ nói gì cả? Chỉ nghe được Giản Ái đang có thai!
Có thai!!! Con của anh!!!
Trời ạ!! Trần Cảnh Hoài mày làm cái gì vậy? Vậy...vậy còn đè Giản Ái ra mà làm, làm bất kể ngày đêm!
Hai người đàn ông còn lại cũng trợn mắt lên mà nhìn nhau, rồi nhìn Trần Cảnh Hoài sau đó lại nhìn vào phòng cấp cứu.
Con gái, cháu gái của họ có thai rồi.
Nhưng mà đứa gây ra hoạ lại đang đứng trước mặt của ông ở đây.
Xưa nay họ Trần và Hoàng luôn rất thân thiết, nhưng mà hiện tại Trần Cảnh Hoài lại làm con gái, cháu gái của họ to bụng!!!
Mà cũng đúng nhỉ? Từ khi chuyện của Nghi An xảy ra thì anh đã bắt đầu làm cô liên tục. Không dính cũng mới lạ.
Những lần trước anh luôn dùng biện pháp, chỉ có hôm đó là không? Vậy cho nên...anh một lần trúng thưởng?
"Tạm thời bệnh nhân cần tịnh dưỡng, đặc biệt hạn chế trong việc đó". Rồi bác sĩ liếc nhìn Trần Cảnh Hoài như tên biến thái.
"....". Tên biến thái mặc quân phục Trần Cảnh Hoài!
Một lúc sau thì Giản Ái được đưa ra, cô lúc này đã tỉnh lại, khi biết mình đau bụng do làm chuyện đó trong lúc mang thai thì chỉ muốn đập đầu chết luôn cho rồi!
Thai nhi đã được một tháng rồi! Còn lớn hơn của Nghi An!
Tất cả là tại Trần Cảnh Hoài, tại tên khốn này không! Bây giờ ông nội với ba điều biết luôn rồi!
Hu hu!!!
"Con thấy sao rồi". Ba Hoàng hỏi.
"Con không sao".
Hừ!! Lão tướng quân nhìn Giản Ái, ghét bỏ ra mặt. Nhưng ngặt nỗi là cháu gái, cho nên cũng không thể tức giận được.
"Ông nội. Ba...con xin lỗi."
"Ông nội, ba con rể xin lỗi ạ". Trần Cảnh Hoài lên tiếng.
".....". Tự dưng có cháu rể.
"....". Lên chức ba vợ.
"Tất cả là lỗi của con, hai người đừng trách Ái Ái được không."
"Kéo quân tới đi". Ông Hoàng nói trong điện thoại với con cả mình. "Xử lý tên Trần Cảnh Hoài". Vì tội dám làm con gái ông to bụng.
"...". Hoàng Giản Kim không hiểu gì, mang quân đến? Đến đâu?
Nhưng không ai giải đáp cho anh ta biết cả.
"Anh hỏi nhiều để làm gì? Em gái anh bị tên khốn đó làm cho to bụng rồi". Đúng là tức chết ông ta rồi!!!
"Hả". Hoàng Giản Kim trong đầu mọc ra một nùi dấu chấm hỏi? Nhưng ông đã tắt máy rồi.
Định hình lại một lúc thì anh mới biết em gái anh ta!! Giản Ái bị Trần Cảnh Hoài làm cho to bụng!!! To bụng!! Má nó.
Anh ta đang tập luyện cho các chiến sĩ thì cũng tạm ngưng lại. Sau đó anh về nhà mình, ngay cả Giản Thế cùng với Giản Minh cũng xuất hiện đích thân chào đón Trần Cảnh Hoài.
"Anh...anh xin lỗi em." Lời nói xin lỗi đã quá muộn, nhưng Trần Cảnh Hoài nắm lấy tay Giản Ái mà nói.
Cũng tất cả mà do anh không chịu kiềm chế lại để mà đừng làm cô đau.
"Không sao". Giản Ái cười, sau đó được anh đỡ ngồi dây, sau lưng cô được kê một chiếc gối để cô nằm cho thoải mái hơn.
Giản Ái đang mang thai, nên mọi chuyện anh luôn phải hết sức cẩn thận.
Giản Ái cũng không nghĩ mình sẽ lên chức mẹ đâu, hôm Nghi An ở bệnh viện cô tuy có nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ mình sẽ mang thai.
Manh thai rồi!
Giản Ái xoa bụng mình, khẽ cười, bé con của họ sẽ xinh đẹp. Như là cô và Cảnh Hoài vậy.
Theo đó Trần Cảnh Hoài cũng đặt tay lên bụng cô, khẽ vuốt ve nó. Trong này có bé con chỉ vừa mới tượng hình của anh, giọt máu của Trần gia.
Trần Cảnh Hoài tuy đã nhiều làn tưởng tượng ra được cảnh Giản Ái mang thai, nhưng là những lần sau khi họ kết hôn.
Giản Ái còn quá nhỏ, vậy mà anh đã làm cô to bụng. Nhưng không sao.
Cảnh Hoài mỉm cười.
"Chúng ta sẽ chăm bé con lớn nhé". Trần Cảnh Hoài nói với Giản Ái.
"Vâng. Chúng ta có bé con rồi anh ạ". Giản Ái nói. "Em sẽ bảo vệ con mình thật tốt".
"Ừm". Con của bộ tư lệnh anh đây, đương nhiên sẽ giành cho nó những đều tốt nhất, hạnh phúc nhất. Bây giờ anh đã có con, cuộc sống cũng sẽ thay đổi hơn so với trước.
Anh cũng sẽ rời quân đội để có thể gần với Giản Ái nhiều hơn. Bao nhiêu năm nay anh đã cống hiến hết mình cho quân đội, cho nên đã đến lúc mình rời khỏi và bắt đầu một cuộc sống mới bên cạnh người con gái mà anh hết lòng yêu thương.
- -----------
Trần Cảnh Hoài chăm Giản Ái ngủ xong rồi mới đi ra khỏi phòng. Anh lập tức gọi về cho ba mẹ mình chuẩn bí sính lễ qua tết sẽ đón Giản Ái về nhà.
Ba mẹ anh nghe nói anh làm cho Giản Ái to bụng thì vội vàng thu xếp mọi việc. Trước tiên ba anh phải qua nhà xin lỗi lão tướng quân và thủ trưởng.
Cảnh Hoài trong mắt mọi người trượng nghĩa đoan chính cũng sẽ không ai nghĩ anh dám làm như vậy. Giờ mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, ba mẹ anh cũng chỉ có thể vội thu xếp. Tuy thời gian có chút gấp rút nhưng khi ăn tết xong sẽ tranh thủ làm đám hỏi. Họ vẫn làm đầy đủ các bước để cho Giản Ái gả vào nở mày nở mặt với mọi người.
Vì đã quen biết nhau nhiều năm, lại càng có một mối quan hệ thân thiết. Nên rất dễ nói chuyện.
Khi ba mẹ Cảnh Hoài qua nhà nói chuyện gì lão tướng quân cũng không khó khăn gì, nhưng chỉ có ba cháu trai là gây khó khăn mà thôi.
Ba đời nhà họ Hoàng mới có được một cô con gái duy nhất. Nhưng sẽ không ngờ bị Cảnh Hoài tha đi mất rồi.
"Hay em nghĩ bắt nhà họ Trần đem voi chín ngà đến không". Giản Thế hỏi.
Hai anh em còn lại nhìn Giản Thế như một người bị ngáo đá. Voi chín ngà? Sao không đem ngựa chín hồng mao với gà chín cựa luôn đi!
Đồ ngu!
Gả thì vẫn sẽ gả, nhưng mà họ đang cố tình bắt lỗi Trần Cảnh Hoài, nhưng lại không tìm ra lỗi nào được cả.
Trước đây khi ở trong bộ tư lệnh, có vài ba cô gái để ý đến Trần Cảnh Hoài, nhưng mà anh lại không ngó ngàng gì đến họ. Thậm chí còn huấn luyện những cô gái đó nặng hơn những người con trai.
Anh được xem như là đại ma vương vậy đó.
"Hôm trước anh đi ngang gặp cậu ta, nhưng lại không chào hỏi anh". Giản Kim nói.
Anh ta đang cố tình bắt lỗi, mặc dù khi đó Cảnh Hoài không nhìn thấy anh. Nhưng mà bắt thì vẫn bắt!
Thôi bỏ đi. Anh em họ tụm năm tụm bảy lại cũng không giải quyết được.
Bởi vì Cảnh Hoài trong mắt gia đình họ luôn xuất sắc và có xuất thân đặc biệt. Lại nắm giữ chức vụ cơ mật rất nhiều.
Nhưng anh đã từ chức trở về tự phát triển kinh doanh. Vì khi đó anh đã nói. "Không thể để Ái Ái trong chờ anh ngày đêm khi anh đi làm nhiệm vụ, nếu không may thì cô sẽ làm quả phụ".
Cảnh Hoài không thể để cho cô ngày đêm trông ngóng anh mãi được. Họ Trần có nhiều anh em, thiếu anh trong quân đội cũng không sao, nhưng Giản Ái trên đời này chỉ có một mà thôi.
- ---------
Lục Nghiên Trung đi đến nơi mà em mình đã nói, nhưng không ngờ anh lại bị tập kích, may mà được người giúp đỡ.
Là cô gái của Minh Hoàng Lễ, cô đã giúp anh thoát được một mạng.
Khi cô lấy ra hai chiếc phi tiêu đặc biệt thì những tên đó sợ hãi, vì mũi tên đó có chứa độc.
"Anh có sau không".
"Không...cảm ơn em". Lục Nghiên Trung dùng tay che lại vết thương trên tay của mình.
"Ừm!". Cô gật đầu. "Anh đi đâu vậy".
"Em trai anh đang ở quanh đây! Mấy hôm nay bọn anh có xảy ra chút việc. Đã làm phiền em".
"Không có gì ". Cô thấy vết thương của anh không sao cho nên nói vài câu rồi bỏ đi, vì lúc này trên mặt cô đang dùng một chiếc khăn che mặt lại. Sẵn tiện để lại cho anh một hộp thuốc trị thương.
Rồi cô bỏ đi ngay, Lục Nghiên Trung muốn hỏi thêm vài câu nhưng thấy cô không muốn nói nên anh thôi hỏi.
Được cô gái đó đưa cho một hộp thuốc, Lục Nghiên Trung băng bó vết thương xong rồi tiếp tục đi tìm Lục Nam Hàng.
Đi tìm em trai vẫn quan trọng hơn.
"Chậm....a...đau em...đau". Giản Ái la lớn, cô dùng tay đẩy anh ra.
Nhưng mà Trần Cảnh Hoài lại nắm lấy tay cô để lên đỉnh đầu. Mạnh bạo ra vào liên tục.
"Sướng không em....". A....Trần Cảnh Hoài đâm sâu vào một cái.
"Đau....anh Cảnh Hoài bụng em đau". Giản Ái đau thật sự. Trần Cảnh Hoài nhíu mày, cô đâu phải lần đầu đâu. Nhưng thấy Giản Ái tái xanh anh cũng vội dừng lại và rút ra.
"Đau....bụng em đau". Hu hu. Giản Ái khóc luôn rồi.
Trần Cảnh Hoài vội đỡ lấy cô, nhưng không ngờ Giản Ái càng lúc tái xanh, anh giật mình. Rốt cuộc chuyện gì vậy.
Anh vội vàng mặc lại quần áo cho cô sau đó đưa cô đến bệnh viện.
Bàn tay anh đổ đầy mồ hôi, Giản Ái nằm ở ghế sau cũng ôm bụng lăn lộn. Đau quá đi thôi...
"Nhanh đến thôi em, cố chịu một chút nhé". Trần Cảnh Hoài tát vào mặt mình hai bạt tai. Cũng tại anh không chịu tiết chế lại. Để cô phải chịu đau như hiện tại.
Chiếc xe đi về phía bệnh viện rất nhanh.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu. Anh cũng báo cho cả nhà của cô biết.
Lão tướng quân biết được cháu gái ngoan của mình phải vào bệnh viện thì tức tốc bảo ba của Giản Ái đưa mình đến ngay.
Mẹ của cô đang ở Bộ quốc phòng cho nên không về được. Ba của cô vì đang nghĩ phép nên mới có ở nhà.
Khi ông đến thì đã thấy Trần Cảnh Hoài quần áo sộc sệch ngồi ở hàng ghế chờ, nhìn về phía phòng cấp cứu.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy". Lão tướng quân hỏi anh.
"Cháu...". Trần Cảnh Hoài cũng đâu nói ra chuyện họ đang ân ái vui vẻ thì cô đau bụng đâu.
Nhưng ông Hoàng đã thấy vết cào trên cổ của anh, cộng thêm quần áo không chỉnh tề thì ông cũng hiểu ra.
Trần Cảnh Hoài xưa nay trong mắt ông là một người rất chu đáo lại tận tâm, làm chuyện gì cũng suy nghĩ rất cẩn thận. Nhưng mà....
Ông hiện tại không vui.... làm con gái ông ra nông nỗi như vậy sao???
"Ting". Cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ nữ nhìn ba người đàn ông trước mắt.
"Vợ / con / cháu của tôi sao rồi vậy bác sĩ". Trần Cảnh Hoài, lão tướng quân và ba Hoàng cùng lúc lên tiếng.
"Vợ???". Bác sĩ nghiêm ngặt lại. "Vợ cậu có thai được gần một tháng rồi? Cậu không biết sao? Vậy mà còn quan hệ vợ chồng mạnh bạo như vậy hả. Có biết là suýt nữa không giữ được thai nhi rồi không". Biết bao nhiêu cặp vợ chồng không chú ý lúc mang thai, cho nên rất dễ để gây ra chuyện lớn.
"Hả". Trần Cảnh Hoài sững người? "Có thai".
Anh không nghe được bác sĩ nói gì cả? Chỉ nghe được Giản Ái đang có thai!
Có thai!!! Con của anh!!!
Trời ạ!! Trần Cảnh Hoài mày làm cái gì vậy? Vậy...vậy còn đè Giản Ái ra mà làm, làm bất kể ngày đêm!
Hai người đàn ông còn lại cũng trợn mắt lên mà nhìn nhau, rồi nhìn Trần Cảnh Hoài sau đó lại nhìn vào phòng cấp cứu.
Con gái, cháu gái của họ có thai rồi.
Nhưng mà đứa gây ra hoạ lại đang đứng trước mặt của ông ở đây.
Xưa nay họ Trần và Hoàng luôn rất thân thiết, nhưng mà hiện tại Trần Cảnh Hoài lại làm con gái, cháu gái của họ to bụng!!!
Mà cũng đúng nhỉ? Từ khi chuyện của Nghi An xảy ra thì anh đã bắt đầu làm cô liên tục. Không dính cũng mới lạ.
Những lần trước anh luôn dùng biện pháp, chỉ có hôm đó là không? Vậy cho nên...anh một lần trúng thưởng?
"Tạm thời bệnh nhân cần tịnh dưỡng, đặc biệt hạn chế trong việc đó". Rồi bác sĩ liếc nhìn Trần Cảnh Hoài như tên biến thái.
"....". Tên biến thái mặc quân phục Trần Cảnh Hoài!
Một lúc sau thì Giản Ái được đưa ra, cô lúc này đã tỉnh lại, khi biết mình đau bụng do làm chuyện đó trong lúc mang thai thì chỉ muốn đập đầu chết luôn cho rồi!
Thai nhi đã được một tháng rồi! Còn lớn hơn của Nghi An!
Tất cả là tại Trần Cảnh Hoài, tại tên khốn này không! Bây giờ ông nội với ba điều biết luôn rồi!
Hu hu!!!
"Con thấy sao rồi". Ba Hoàng hỏi.
"Con không sao".
Hừ!! Lão tướng quân nhìn Giản Ái, ghét bỏ ra mặt. Nhưng ngặt nỗi là cháu gái, cho nên cũng không thể tức giận được.
"Ông nội. Ba...con xin lỗi."
"Ông nội, ba con rể xin lỗi ạ". Trần Cảnh Hoài lên tiếng.
".....". Tự dưng có cháu rể.
"....". Lên chức ba vợ.
"Tất cả là lỗi của con, hai người đừng trách Ái Ái được không."
"Kéo quân tới đi". Ông Hoàng nói trong điện thoại với con cả mình. "Xử lý tên Trần Cảnh Hoài". Vì tội dám làm con gái ông to bụng.
"...". Hoàng Giản Kim không hiểu gì, mang quân đến? Đến đâu?
Nhưng không ai giải đáp cho anh ta biết cả.
"Anh hỏi nhiều để làm gì? Em gái anh bị tên khốn đó làm cho to bụng rồi". Đúng là tức chết ông ta rồi!!!
"Hả". Hoàng Giản Kim trong đầu mọc ra một nùi dấu chấm hỏi? Nhưng ông đã tắt máy rồi.
Định hình lại một lúc thì anh mới biết em gái anh ta!! Giản Ái bị Trần Cảnh Hoài làm cho to bụng!!! To bụng!! Má nó.
Anh ta đang tập luyện cho các chiến sĩ thì cũng tạm ngưng lại. Sau đó anh về nhà mình, ngay cả Giản Thế cùng với Giản Minh cũng xuất hiện đích thân chào đón Trần Cảnh Hoài.
"Anh...anh xin lỗi em." Lời nói xin lỗi đã quá muộn, nhưng Trần Cảnh Hoài nắm lấy tay Giản Ái mà nói.
Cũng tất cả mà do anh không chịu kiềm chế lại để mà đừng làm cô đau.
"Không sao". Giản Ái cười, sau đó được anh đỡ ngồi dây, sau lưng cô được kê một chiếc gối để cô nằm cho thoải mái hơn.
Giản Ái đang mang thai, nên mọi chuyện anh luôn phải hết sức cẩn thận.
Giản Ái cũng không nghĩ mình sẽ lên chức mẹ đâu, hôm Nghi An ở bệnh viện cô tuy có nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ mình sẽ mang thai.
Manh thai rồi!
Giản Ái xoa bụng mình, khẽ cười, bé con của họ sẽ xinh đẹp. Như là cô và Cảnh Hoài vậy.
Theo đó Trần Cảnh Hoài cũng đặt tay lên bụng cô, khẽ vuốt ve nó. Trong này có bé con chỉ vừa mới tượng hình của anh, giọt máu của Trần gia.
Trần Cảnh Hoài tuy đã nhiều làn tưởng tượng ra được cảnh Giản Ái mang thai, nhưng là những lần sau khi họ kết hôn.
Giản Ái còn quá nhỏ, vậy mà anh đã làm cô to bụng. Nhưng không sao.
Cảnh Hoài mỉm cười.
"Chúng ta sẽ chăm bé con lớn nhé". Trần Cảnh Hoài nói với Giản Ái.
"Vâng. Chúng ta có bé con rồi anh ạ". Giản Ái nói. "Em sẽ bảo vệ con mình thật tốt".
"Ừm". Con của bộ tư lệnh anh đây, đương nhiên sẽ giành cho nó những đều tốt nhất, hạnh phúc nhất. Bây giờ anh đã có con, cuộc sống cũng sẽ thay đổi hơn so với trước.
Anh cũng sẽ rời quân đội để có thể gần với Giản Ái nhiều hơn. Bao nhiêu năm nay anh đã cống hiến hết mình cho quân đội, cho nên đã đến lúc mình rời khỏi và bắt đầu một cuộc sống mới bên cạnh người con gái mà anh hết lòng yêu thương.
- -----------
Trần Cảnh Hoài chăm Giản Ái ngủ xong rồi mới đi ra khỏi phòng. Anh lập tức gọi về cho ba mẹ mình chuẩn bí sính lễ qua tết sẽ đón Giản Ái về nhà.
Ba mẹ anh nghe nói anh làm cho Giản Ái to bụng thì vội vàng thu xếp mọi việc. Trước tiên ba anh phải qua nhà xin lỗi lão tướng quân và thủ trưởng.
Cảnh Hoài trong mắt mọi người trượng nghĩa đoan chính cũng sẽ không ai nghĩ anh dám làm như vậy. Giờ mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, ba mẹ anh cũng chỉ có thể vội thu xếp. Tuy thời gian có chút gấp rút nhưng khi ăn tết xong sẽ tranh thủ làm đám hỏi. Họ vẫn làm đầy đủ các bước để cho Giản Ái gả vào nở mày nở mặt với mọi người.
Vì đã quen biết nhau nhiều năm, lại càng có một mối quan hệ thân thiết. Nên rất dễ nói chuyện.
Khi ba mẹ Cảnh Hoài qua nhà nói chuyện gì lão tướng quân cũng không khó khăn gì, nhưng chỉ có ba cháu trai là gây khó khăn mà thôi.
Ba đời nhà họ Hoàng mới có được một cô con gái duy nhất. Nhưng sẽ không ngờ bị Cảnh Hoài tha đi mất rồi.
"Hay em nghĩ bắt nhà họ Trần đem voi chín ngà đến không". Giản Thế hỏi.
Hai anh em còn lại nhìn Giản Thế như một người bị ngáo đá. Voi chín ngà? Sao không đem ngựa chín hồng mao với gà chín cựa luôn đi!
Đồ ngu!
Gả thì vẫn sẽ gả, nhưng mà họ đang cố tình bắt lỗi Trần Cảnh Hoài, nhưng lại không tìm ra lỗi nào được cả.
Trước đây khi ở trong bộ tư lệnh, có vài ba cô gái để ý đến Trần Cảnh Hoài, nhưng mà anh lại không ngó ngàng gì đến họ. Thậm chí còn huấn luyện những cô gái đó nặng hơn những người con trai.
Anh được xem như là đại ma vương vậy đó.
"Hôm trước anh đi ngang gặp cậu ta, nhưng lại không chào hỏi anh". Giản Kim nói.
Anh ta đang cố tình bắt lỗi, mặc dù khi đó Cảnh Hoài không nhìn thấy anh. Nhưng mà bắt thì vẫn bắt!
Thôi bỏ đi. Anh em họ tụm năm tụm bảy lại cũng không giải quyết được.
Bởi vì Cảnh Hoài trong mắt gia đình họ luôn xuất sắc và có xuất thân đặc biệt. Lại nắm giữ chức vụ cơ mật rất nhiều.
Nhưng anh đã từ chức trở về tự phát triển kinh doanh. Vì khi đó anh đã nói. "Không thể để Ái Ái trong chờ anh ngày đêm khi anh đi làm nhiệm vụ, nếu không may thì cô sẽ làm quả phụ".
Cảnh Hoài không thể để cho cô ngày đêm trông ngóng anh mãi được. Họ Trần có nhiều anh em, thiếu anh trong quân đội cũng không sao, nhưng Giản Ái trên đời này chỉ có một mà thôi.
- ---------
Lục Nghiên Trung đi đến nơi mà em mình đã nói, nhưng không ngờ anh lại bị tập kích, may mà được người giúp đỡ.
Là cô gái của Minh Hoàng Lễ, cô đã giúp anh thoát được một mạng.
Khi cô lấy ra hai chiếc phi tiêu đặc biệt thì những tên đó sợ hãi, vì mũi tên đó có chứa độc.
"Anh có sau không".
"Không...cảm ơn em". Lục Nghiên Trung dùng tay che lại vết thương trên tay của mình.
"Ừm!". Cô gật đầu. "Anh đi đâu vậy".
"Em trai anh đang ở quanh đây! Mấy hôm nay bọn anh có xảy ra chút việc. Đã làm phiền em".
"Không có gì ". Cô thấy vết thương của anh không sao cho nên nói vài câu rồi bỏ đi, vì lúc này trên mặt cô đang dùng một chiếc khăn che mặt lại. Sẵn tiện để lại cho anh một hộp thuốc trị thương.
Rồi cô bỏ đi ngay, Lục Nghiên Trung muốn hỏi thêm vài câu nhưng thấy cô không muốn nói nên anh thôi hỏi.
Được cô gái đó đưa cho một hộp thuốc, Lục Nghiên Trung băng bó vết thương xong rồi tiếp tục đi tìm Lục Nam Hàng.
Đi tìm em trai vẫn quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.