Chương 228: Lần thứ n bị Ái Ái từ chối kết hôn
Hani Hải Nguyễn
05/07/2023
Mấy tháng sau đó, chỉ cần có thời gian là Giản Ái lại đến thăm Nghi An.
Nghi An bị nặng hơn Giản Ái rất nhiều, nhìn bạn mình gầy yếu đi, Giản Ái đau xót khôn nguôi.
Hằng ngày luôn cầu trời khẩn phật cho Nghi An mau tỉnh lại, như có phép màu hồi sinh.
Hôm nay cô và Cố Hân đi đến thăm Nghi An như thường lệ, không ngờ Nghi An in chuyển biến xấu.
Ting.
“Vợ tôi…”.
Bác sĩ lắc đầu. “Tình hình của bệnh nhân không khả quan cho lắm, gia đình có thể đưa bệnh nhân về chữa trị tại nhà. Chúng tôi thành thật xin lỗi”. Nói xong ông ta cúi đầu rời đi.
Bịch.
Trả về? Về nhà chăm sóc. Đó chính là án tử dành cho An An.
“An An!”.
Không cứu được?
“Đưa đến Thanh Nguyệt đường đi”. Người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn.
Cảnh Hoài chỉ mong còn nước thì còn tát, huống hồ người ở nên đó giỏi như vậy. Chắc sẽ có cách để cứu Nghi An.
Để nằm đây mãi không phải là cách.
Hiện tại không ổn nên mới có suy tim. Để lâu e là…
Từ Khiêm mới sực tỉnh lại, vội vàng liên lạc với Thanh Nguyệt đường nói rõ tình hình của mình cho cô ấy biết, nhưng không ngờ Thanh Nguyệt khi đó đi hái thuốc, nên Thanh Giao đã cho người đưa họ đến.
Ở lại nơi này được hai tuần lễ, Thanh Nguyệt ngày ngày chăm cứu đủ loại kim trên người Nghi An. Từ Khiêm thấy vậy lòng đau như cắt.
Trước đây cô luôn tinh nghịch vui tươi, bây giờ….
Từ lúc nào mà Nghi An lại như vậy chứ, Giản Ái chỉ biết cầu trời cho cô bạn thân của mình tai qua nạn khỏi, bình an vô sự mà thôi.
....
Nhờ có thuốc ở Thanh Nguyệt đường, mà Nghi An dần hồi phục lại.
Mọi người ai ấy điều rất vui vẻ, tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho cô ấy tai qua nạn khỏi mọi chuyện hiểm nguy gian nan của kiếp nạn này.
Khi Nghi An tỉnh lại người vui nhất lại là Giản Ái, cô ôm Nghi An khóc một ngày. Khóc đến nỗi hai mắt sưng to mới thôi khóc, mọi người muốn khuyên cũng không khuyên được.
Tình cảnh hôm đó, chỉ cần mỗi đêm ngủ thì Giản Ái luôn nhớ lại. Khắc sâu trong tim mình.
Không thể nào quên được. Nếu Nghi An thật sự không tỉnh lại, thì Giản Ái không có cách nào tha thứ cho bản thân mình cả.
Thật may…
Chuyện vui lại càng vui hơn là Cố Minh và Thanh Thanh đã kết hôn. Là cặp đôi đầu tiên kết hôn trong bốn người bọn họ.
Không lâu sau đó thì Lục Nghiên Trung và Cố Hân cũng nối gót theo đó mà kết hôn. Hoàn toàn không ai chịu thua ai.
Ai cũng ra vẻ mình đã có vợ.
Thật ấu trĩ!
Hằng tháng, bác sĩ gia đình đều đến kiểm tra cho Giản Ái, đến khi không sao thì mọi người mới yên tâm.
Lúc này Cảnh Hoài bắt đầu suy tính cho việc hôn lễ của mình. Nhưng…
Sự tình lại có chút thay đổi? Giản Ái không muốn làm lễ kết hôn cho lắm, vì bé con của họ mới có vài tháng tuổi nên Giản Ái lo sợ bé con mệt, nên mới dời lại đến khi con tròn tuổi thì mới chịu.
Khổ thân cho Cảnh Hoài mà thôi. Khi đó anh còn cách gì ngoài đồng ý đâu chứ.
Sắp được 99% nhưng cuối cùng thì lại tan vỡ.
“Anh không thấy con nó còn nhỏ à”. Giản Ái liếc anh. “Được rồi, anh đi tắm đi, người hôi quá”.
“…”. Cảnh Hoài cảm thấy từ khi có con, cô hết yêu anh rồi thì phải? Trước đây cô luôn nói chuyện nhỏ nhẹ với anh cơ mà nhỉ?
Bây giờ…Cảnh Hoài ngửi áo mình. Hôi à?
Tủi thân thật chứ!!
Anh không có hôi! Không hề hôi một chút nào hết đó chứ, cô quả thật đổi tính rồi, hết yêu anh rồi đúng không?.
“Anh còn đứng đó?”. Giản Ái dỗ con ngủ. “Để trời tối lại lạnh thêm”.
“Hừ. Em hết yêu anh rồi đúng không? Em chỉ yêu con thôi?”.
“….”. Giản Ái nhìn anh đầy khó hiểu? Lại bị cái gì đây chứ? Mình chỉ kêu anh đi tắm thôi mà? Sao lại thành ra mình không yêu anh?
“Trước đây em đều chuẩn bị quần áo cho anh”. Bây giờ không chỉ chê anh, mà còn không quan tâm đến anh?
“…em đang trông con”. Giản Ái phì cười. “Ghen cả con mình”.
“…”. Cảnh Hoài quyết tâm giả chết, lấy quần áo từ trong tủ rồi đi tắm.
Anh có ghen đâu! Không hề nha!
Ha ha. Thật là…. Giản Ái lắc đầu cười trừ.
Khi anh tắm ra, thì thấy ba mẹ con đã ngủ rất say, nhưng đứa con gái nhỏ thấy ba mình ra thì cười khúc khích, quơ quơ đôi tay nhỏ bé với anh.
Được rồi, anh lại yêu con thêm một chút nữa rồi, làm anh nhớ lại, khi xưa Ái Ái cũng nhỏ nhắn như vậy. Luôn muốn anh bế.
Cảm giác quay lại, dường như chỉ mới đây có vài hôm mà thôi.
Bé gái như bản sao thu nhỏ nhìn như hệt Ái Ái nhà anh vậy đó.
Anh leo lên giường, vỗ nhẹ lên con mình rồi tắt đèn ngủ. Căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng lờ mờ chiếu rọi trên giường.
Một nhà bốn người ngủ say giấc.
- -----
Khi Ái Tình được một tuổi, Cảnh Hoài lại muốn hối thúc Giản Ái kết hôn với mình.
Mỗi khi anh em tụ họp với nhau, Cố Minh luôn trêu chọc anh là có vợ nhưng lại bị vợ không chịu lấy mình. Thậm chí còn khoe khoang ta đây có vợ có con.
Con gái đầu lòng nữa chứ!
Hừ! Anh ta khinh đó!
“Tôi còn có hai đứa con, trai gái có đủ, cậu có không?”. Cảnh Hoài cũng không chịu thua.
“…tôi đang cố gắng sinh thêm”. Cố Minh cãi lại.
“Ấu trĩ”. Từ Khiêm lắc đầu. “Trẻ con”.
“Cậu khác gì tôi à”. Cảnh Hoài nhìn Từ Khiêm. “Lại quên rồi, Nghi An nhà cậu dường như không muốn lấy cậu thì phải”.
“….”. Từ Khiêm im lặng uống rượu thì hơn vậy.
Chỉ có Lục Nghiên Trung là im lặng uống nước trái cây, anh hiện tại đang điều trị nên hạn chế bia rượu thức khuya.
Thật ra, Nghiên Trung cũng rất ganh tỵ với bọn họ vì có con.
“Đừng lo, thuốc của cô ấy rất tốt, cậu sẽ có con thôi”. Từ Khiêm vỗ vai anh. “Lo cái gì chứ”.
“Sao lại không? Nếu tôi không có con thì bắt con cậu về nuôi nhé”. Lục Nghiên Trung nhìn Từ Khiêm. “Cố Hân thích Nghi Niệm lắm”.
Biết vậy không an ủi luôn cho rồi! Chưa gì mà hâm he bắt con mình.
Hừ.
Đồ anh em chó!
Ha ha.
Từ khi lấy vợ, có con, bọn họ rất ít khi tụ họp lại với nhau, không như thời thanh niên độc thân chưa vợ. Giờ đây có rồi, họ phải dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình rất nhiều.
Chỉ khi rảnh rỗi, họ mới họp mặt mà thôi. Cũng hạn chế bia rượu.
....
Tiệc tàn mọi người về nhà.
Cảnh Hoài lại quấn lấy Giản Ái ân ái một hồi lâu.
“Vợ! Mình kết hôn đi em”.
“Đợi con nó hai tuổi đã”. Giản Ái mệt mỏi ngáp dài một cái. “Được rồi, ở với nhau bao năm rồi quan trọng gì chứ, ngủ đi”.
Giản Ái nói thêm vài câu rồi híp mắt ngủ ngon.
Đợi con hai tuổi, còn rất lâu đó chứ.
Nhưng ý vợ mình đã vậy rồi, anh cũng không phản đối được nữa.
Chỉ biết chiều theo ý cô mà thôi.
Ai bảo cô là vợ anh chứ.
Người ta nói yêu ai thì yêu cả đường đi, nên anh chỉ biết nghe theo thôi.
Trần Cảnh Hoài tính tới tính lui. Anh dự định khi con gái tròn hai tuổi thì mình sẽ kết hôn với Giản Ái.
Nhưng….
Cũng không ngờ mình có ngày bị ngạc nhiên, ngạc nhiên đến nỗi cả công ty điều biết anh có một bất ngờ này.
Cho đến khi về già, anh vẫn không thể quên được hình ảnh của tuổi thanh xuân, mà người con gái anh yêu từ bé đến lớn vẫn không thay đổi.
Nghi An bị nặng hơn Giản Ái rất nhiều, nhìn bạn mình gầy yếu đi, Giản Ái đau xót khôn nguôi.
Hằng ngày luôn cầu trời khẩn phật cho Nghi An mau tỉnh lại, như có phép màu hồi sinh.
Hôm nay cô và Cố Hân đi đến thăm Nghi An như thường lệ, không ngờ Nghi An in chuyển biến xấu.
Ting.
“Vợ tôi…”.
Bác sĩ lắc đầu. “Tình hình của bệnh nhân không khả quan cho lắm, gia đình có thể đưa bệnh nhân về chữa trị tại nhà. Chúng tôi thành thật xin lỗi”. Nói xong ông ta cúi đầu rời đi.
Bịch.
Trả về? Về nhà chăm sóc. Đó chính là án tử dành cho An An.
“An An!”.
Không cứu được?
“Đưa đến Thanh Nguyệt đường đi”. Người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn.
Cảnh Hoài chỉ mong còn nước thì còn tát, huống hồ người ở nên đó giỏi như vậy. Chắc sẽ có cách để cứu Nghi An.
Để nằm đây mãi không phải là cách.
Hiện tại không ổn nên mới có suy tim. Để lâu e là…
Từ Khiêm mới sực tỉnh lại, vội vàng liên lạc với Thanh Nguyệt đường nói rõ tình hình của mình cho cô ấy biết, nhưng không ngờ Thanh Nguyệt khi đó đi hái thuốc, nên Thanh Giao đã cho người đưa họ đến.
Ở lại nơi này được hai tuần lễ, Thanh Nguyệt ngày ngày chăm cứu đủ loại kim trên người Nghi An. Từ Khiêm thấy vậy lòng đau như cắt.
Trước đây cô luôn tinh nghịch vui tươi, bây giờ….
Từ lúc nào mà Nghi An lại như vậy chứ, Giản Ái chỉ biết cầu trời cho cô bạn thân của mình tai qua nạn khỏi, bình an vô sự mà thôi.
....
Nhờ có thuốc ở Thanh Nguyệt đường, mà Nghi An dần hồi phục lại.
Mọi người ai ấy điều rất vui vẻ, tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho cô ấy tai qua nạn khỏi mọi chuyện hiểm nguy gian nan của kiếp nạn này.
Khi Nghi An tỉnh lại người vui nhất lại là Giản Ái, cô ôm Nghi An khóc một ngày. Khóc đến nỗi hai mắt sưng to mới thôi khóc, mọi người muốn khuyên cũng không khuyên được.
Tình cảnh hôm đó, chỉ cần mỗi đêm ngủ thì Giản Ái luôn nhớ lại. Khắc sâu trong tim mình.
Không thể nào quên được. Nếu Nghi An thật sự không tỉnh lại, thì Giản Ái không có cách nào tha thứ cho bản thân mình cả.
Thật may…
Chuyện vui lại càng vui hơn là Cố Minh và Thanh Thanh đã kết hôn. Là cặp đôi đầu tiên kết hôn trong bốn người bọn họ.
Không lâu sau đó thì Lục Nghiên Trung và Cố Hân cũng nối gót theo đó mà kết hôn. Hoàn toàn không ai chịu thua ai.
Ai cũng ra vẻ mình đã có vợ.
Thật ấu trĩ!
Hằng tháng, bác sĩ gia đình đều đến kiểm tra cho Giản Ái, đến khi không sao thì mọi người mới yên tâm.
Lúc này Cảnh Hoài bắt đầu suy tính cho việc hôn lễ của mình. Nhưng…
Sự tình lại có chút thay đổi? Giản Ái không muốn làm lễ kết hôn cho lắm, vì bé con của họ mới có vài tháng tuổi nên Giản Ái lo sợ bé con mệt, nên mới dời lại đến khi con tròn tuổi thì mới chịu.
Khổ thân cho Cảnh Hoài mà thôi. Khi đó anh còn cách gì ngoài đồng ý đâu chứ.
Sắp được 99% nhưng cuối cùng thì lại tan vỡ.
“Anh không thấy con nó còn nhỏ à”. Giản Ái liếc anh. “Được rồi, anh đi tắm đi, người hôi quá”.
“…”. Cảnh Hoài cảm thấy từ khi có con, cô hết yêu anh rồi thì phải? Trước đây cô luôn nói chuyện nhỏ nhẹ với anh cơ mà nhỉ?
Bây giờ…Cảnh Hoài ngửi áo mình. Hôi à?
Tủi thân thật chứ!!
Anh không có hôi! Không hề hôi một chút nào hết đó chứ, cô quả thật đổi tính rồi, hết yêu anh rồi đúng không?.
“Anh còn đứng đó?”. Giản Ái dỗ con ngủ. “Để trời tối lại lạnh thêm”.
“Hừ. Em hết yêu anh rồi đúng không? Em chỉ yêu con thôi?”.
“….”. Giản Ái nhìn anh đầy khó hiểu? Lại bị cái gì đây chứ? Mình chỉ kêu anh đi tắm thôi mà? Sao lại thành ra mình không yêu anh?
“Trước đây em đều chuẩn bị quần áo cho anh”. Bây giờ không chỉ chê anh, mà còn không quan tâm đến anh?
“…em đang trông con”. Giản Ái phì cười. “Ghen cả con mình”.
“…”. Cảnh Hoài quyết tâm giả chết, lấy quần áo từ trong tủ rồi đi tắm.
Anh có ghen đâu! Không hề nha!
Ha ha. Thật là…. Giản Ái lắc đầu cười trừ.
Khi anh tắm ra, thì thấy ba mẹ con đã ngủ rất say, nhưng đứa con gái nhỏ thấy ba mình ra thì cười khúc khích, quơ quơ đôi tay nhỏ bé với anh.
Được rồi, anh lại yêu con thêm một chút nữa rồi, làm anh nhớ lại, khi xưa Ái Ái cũng nhỏ nhắn như vậy. Luôn muốn anh bế.
Cảm giác quay lại, dường như chỉ mới đây có vài hôm mà thôi.
Bé gái như bản sao thu nhỏ nhìn như hệt Ái Ái nhà anh vậy đó.
Anh leo lên giường, vỗ nhẹ lên con mình rồi tắt đèn ngủ. Căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng lờ mờ chiếu rọi trên giường.
Một nhà bốn người ngủ say giấc.
- -----
Khi Ái Tình được một tuổi, Cảnh Hoài lại muốn hối thúc Giản Ái kết hôn với mình.
Mỗi khi anh em tụ họp với nhau, Cố Minh luôn trêu chọc anh là có vợ nhưng lại bị vợ không chịu lấy mình. Thậm chí còn khoe khoang ta đây có vợ có con.
Con gái đầu lòng nữa chứ!
Hừ! Anh ta khinh đó!
“Tôi còn có hai đứa con, trai gái có đủ, cậu có không?”. Cảnh Hoài cũng không chịu thua.
“…tôi đang cố gắng sinh thêm”. Cố Minh cãi lại.
“Ấu trĩ”. Từ Khiêm lắc đầu. “Trẻ con”.
“Cậu khác gì tôi à”. Cảnh Hoài nhìn Từ Khiêm. “Lại quên rồi, Nghi An nhà cậu dường như không muốn lấy cậu thì phải”.
“….”. Từ Khiêm im lặng uống rượu thì hơn vậy.
Chỉ có Lục Nghiên Trung là im lặng uống nước trái cây, anh hiện tại đang điều trị nên hạn chế bia rượu thức khuya.
Thật ra, Nghiên Trung cũng rất ganh tỵ với bọn họ vì có con.
“Đừng lo, thuốc của cô ấy rất tốt, cậu sẽ có con thôi”. Từ Khiêm vỗ vai anh. “Lo cái gì chứ”.
“Sao lại không? Nếu tôi không có con thì bắt con cậu về nuôi nhé”. Lục Nghiên Trung nhìn Từ Khiêm. “Cố Hân thích Nghi Niệm lắm”.
Biết vậy không an ủi luôn cho rồi! Chưa gì mà hâm he bắt con mình.
Hừ.
Đồ anh em chó!
Ha ha.
Từ khi lấy vợ, có con, bọn họ rất ít khi tụ họp lại với nhau, không như thời thanh niên độc thân chưa vợ. Giờ đây có rồi, họ phải dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình rất nhiều.
Chỉ khi rảnh rỗi, họ mới họp mặt mà thôi. Cũng hạn chế bia rượu.
....
Tiệc tàn mọi người về nhà.
Cảnh Hoài lại quấn lấy Giản Ái ân ái một hồi lâu.
“Vợ! Mình kết hôn đi em”.
“Đợi con nó hai tuổi đã”. Giản Ái mệt mỏi ngáp dài một cái. “Được rồi, ở với nhau bao năm rồi quan trọng gì chứ, ngủ đi”.
Giản Ái nói thêm vài câu rồi híp mắt ngủ ngon.
Đợi con hai tuổi, còn rất lâu đó chứ.
Nhưng ý vợ mình đã vậy rồi, anh cũng không phản đối được nữa.
Chỉ biết chiều theo ý cô mà thôi.
Ai bảo cô là vợ anh chứ.
Người ta nói yêu ai thì yêu cả đường đi, nên anh chỉ biết nghe theo thôi.
Trần Cảnh Hoài tính tới tính lui. Anh dự định khi con gái tròn hai tuổi thì mình sẽ kết hôn với Giản Ái.
Nhưng….
Cũng không ngờ mình có ngày bị ngạc nhiên, ngạc nhiên đến nỗi cả công ty điều biết anh có một bất ngờ này.
Cho đến khi về già, anh vẫn không thể quên được hình ảnh của tuổi thanh xuân, mà người con gái anh yêu từ bé đến lớn vẫn không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.