Chương 241: Mẹ là mẹ của con
Hani Hải Nguyễn
29/07/2023
Ngày cưới của họ.
Nghi An đã về nhà họ Lục ở một ngày.
Tối đó mẹ Lục có đến nói chuyện với cô.
“Thật ra thì mẹ biết con gái của mẹ từ khi ở bệnh viện ngày đó thì đã không còn”. Là một người mẹ, sao bà không phân biệt đâu là con gái mình đâu là người khác chứ.
Nghi An ngẩng người nhìn bà.
“Con cũng là một người mẹ, mẹ cũng như vậy”. Bà mỉm cười nắm tay Nghi An. “Cảm ơn con đã thay con bé sống quãng đời còn lại”.
“Con cảm ơn và xin lỗi mẹ”. Cảm ơn vì đã giành lấy mạng sống của cô bé năm nào, xin lỗi vì đã giấu lâu như vậy.
Bà lắc đầu. “Không phải lỗi của con, chỉ là do duyên số mẹ con của chúng ta quá ít ỏi. Nhưng mẹ cũng rất vui vì có con và Thanh Thanh”.
“Sống với Từ Khiêm thì mẹ không lo, con phải hạnh phúc nên nhớ họ Lục luôn có chổ cho con”.
“Dạ.”.
“Vậy….”. Bà nhìn cô. “Con là ai?”. Bà chớp mắt mong chờ có phần hồi hộp.
“Là người mà mẹ xem ti vi mỗi tối”.
“Ta đây là bật mẫu nghi thiên hạ, còn ngươi chỉ là một tiện nhân? Tư cách? Ở đâu ra mà dám to tiếng với ta chứ”. Nghi An hắng giọng nói một câu thoại trong phim trước đây mình từng đóng qua. “Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ trong cung Phượng Khấu này mà thôi, sau này được ân sủng mới thành tài nhân”.
Mẹ Từ vỗ tay khen hay! Trời ạ! Này cũng quá xuất sắc rồi đó chứ!
Nhưng bà cũng không nói nhiều quá, bí mật này vẫn nên giấu thì hơn nhiều người biết có khi lại bắt cô đem đi làm vật thí nghiệm thì toi luôn đó chứ.
Nhưng…
Hai người ở trong phòng nói chuyện, nhưng lại không ngờ Lục Nghiên Trung ở bên ngoài mặt mày tái mét nghe cuộc nói chuyện của họ.
Em gái của anh ta.
Như những gì mình dự đoán sao?
Em gái thật sự đã chết rồi sao?
Người chết sống lại? Nhập xác! Đã vậy nhập vào một người khác hoàn toàn không có liên quan.
Anh không biết mình về phòng tự lúc nào, nhưng hoàn toàn không thể ngờ được.
“Ta đây là bật mẫu nghi thiên hạ, còn ngươi chỉ là một tiện nhân? Tư cách? Ở đâu ra mà dám to tiếng với ta chứ”.
“Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ trong cung Phượng Khấu này mà thôi, sau này được ân sủng mới thành tài nhân”.
Giọng điệu này, lời thoại này…
“Nếu không được hoàng thượng nhìn trúng một lần ngươi nghĩ mình hơn ai”.
“Ủa anh, anh sao không đưa trái cây cho An An”. Cố Hân mở nhỏ ti vi lại.
Nhưng Lục Nghiên Trung lại nhìn vào ti vi bên trong đó là cô gái đội mũ phượng, ngồi trên chủ vị mà trừng trị từng người.
Đôi mắt sắc bén, lời nói kinh điển dẫn thoại cũng rất nhập tâm.
“Anh sao thế ạ”.
“Anh không sao”. Nghiên Trung mỉm cười. “Anh thấy mẹ và An An đang nói chuyện nên thôi”.
“À dạ”. Cố Hân lại tiếp tục xem ti vi.
“Hân Hân này, nếu có người chết sống lại nhưng sống vào thân xác người khác em có tin không?”.
“Hả?”. Cố Hân nhìn anh. “Sao anh lại hỏi vậy ạ”.
“Anh chỉ tò mò mà thôi”.
“Tin chứ, trước đây có một bộ phim nói về như vậy, người ta nói đây là trọng sinh, nhưng em cũng chưa thấy bao giờ”. Cố Hân lại tiếp tục xem phim.
Trọng sinh?
Phải rồi, chỉ có như vậy thì em gái mới thay đổi như vậy. Đây đích thực là em ấy rồi.
“Nhưng em nghĩ họ như vậy cũng là duyên đó anh”.
“Sao em nghĩ vậy”. Anh xoa đầu Cố Hân.
“Nếu không phải là duyên thì làm sao người chết rồi lại sống lại vào người khác. Được rồi, tránh ra cho em xem phim đã”.
Duyên!
“Anh đi tắm, em xem đi”.
Đứng trước vòi sen, anh hoà mình vào dòng nước ấm, phải. Là duyên.
Duyên nên mới gặp lại nhau.
Sống tiếp em gái.
Haizzz.
Cũng là chữ duyên, nhưng duyên lại khác hẳn. Anh và Cố Hân gặp nhau yêu nhau và cưới nhau là chữ duyên phận.
Nhưng em gái anh và cô ta sống lại thì là duyên nợ.
Anh không biết nên trách hay là cảm ơn cô ta nữa đây?
Trách vì số phận hẩm hiu của em gái, ra đi còn quá trẻ tuổi xuân đang chờ em ấy, vậy mà…
Cảm ơn vì em ấy đã thay em gái sống tiếp, sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.
Niệm Nghi và An Nghiêm.
Nhớ mãi Nghi An! Đây không phải là nhớ mãi em gái mình sao? Từ Khiêm đặt tên này thì ra cũng đã sớm biết em gái là cô ta.
Mà cũng đúng thôi, hai người họ sống với nhau lâu như vậy rồi không biết thì cũng không đúng.
Lục Hà Ái! Đã bao lâu rồi anh không nhớ đến cái tên này, cũng chỉ vì ả mà em gái mới chết đi.
Con khốn đó!
Khi tắm xong thì anh liên lạc ngay với Minh Hoàng Lễ việc Lục Hà Ái đang ở chổ anh ta.
Nhưng Thanh Viên Các?
Không phải là nơi để các cô gái đi vào nơi đó sao?
Nhưng vào đó thì sao? Em gái đã chết của anh ta, ai nhớ nó đây chứ!
Đừng hòng.
Đừng hòng mà được sống tốt khi em gái đã mất của anh ta, thù mới hận cũ anh nhất định phải trả lại cho ả một cách thích đáng nhất có thể.
Thêm người đàn bà mẹ ruột của em ấy. Nguyễn An. Anh cũng sẽ không để họ yên đâu.
- ----
Sáng hôm sau.
Mọi người tất bật chuẩn bị cho buổi lễ kết hôn hôm nay. Người vui nhất chính là ba Lãnh.
Con gái của ông cuối cùng cũng đã chịu kết hôn!
Con bé xấu xa này!
“Chị cũng chịu kết hôn rồi à”. Tuyết Thanh đỡ bụng đi vào.
“Em lại mang thai à?”. Thanh Thanh trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, đưa mắt ra sau lưng thì thấy một hai ba… bốn trong bụng nữa!
Mẹ nó! Bốn đứa!
“Sao ạ”. Tuyết Thanh cười. “Đông con lại vui nhà mà, huống chi em rất thích trẻ con”. Bù lại trước đây của mình.
Hờ hờ…
Hết nói.
“Cậu mà mà cũng để cho em sinh nữa sao? Chị nghĩ khi sinh bé tư ra là thôi rồi”. Nghi An cũng xen vào.
“Cái này….”. Tuyết Thanh gãi đầu. Do vỡ kế hoạch đó chứ. Nhưng biết sao được.
Nghi An thấy như vậy thì rất vui, huống chi cô ấy cũng muốn có thêm con.
Đáng tiếc. Đam Mỹ Sắc
Chỉ có thể không sinh nữa mà thôi. Mà hai con thôi cũng tốt lắm rồi.
Con thì cũng đã lớn, Nghi An càng có thêm thời gian hơn nữa.
“Cậu cuối cùng cũng kết hôn rồi”. Cố Hân đi vào. “Cậu phải thật hạnh phúc”.
“Cảm ơn cậu”. Cô đương nhiên sẽ hạnh phúc, cũng sẽ không đau buồn đâu. Và Từ Khiêm cũng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Nghi An tin vào điều đó, tin vào những việc mà anh làm chứ không phải nói mà không làm. Anh tuy nói ít nhưng lại làm nhiều hơn.
Sống với nhau đã hơn mười năm, đến giờ hiện tại cô cũng chưa từng hối hận vì đã quen hay lấy anh. Chưa từng hối hận dù chỉ một phút.
Cuộc đời cô có thể nói không được xuông xẻ cho lắm, cho dù là trước hay sao cũng như vậy. Nhưng kể từ khi gặp anh thì mọi chuyện lại khác.
Hạnh phúc vui vẻ tràn ngập yêu thương. Cảm giác được yêu quý trân trọng vẫn luôn có trong cô.
“Chú rể đến rồi”. Anh hai Nam Hàng vào thông báo. Mọi người tất bật chuẩn bị.
“Nhanh”.
Nghi An giờ mới hiểu ngày kết hôn là như thế nào, tim cô đập liên hồi vì hồi hộp và mong chờ. Cảm giác không nói thành lời được.
Trước đây thì cô không tin nhưng hôm nay thì tin rồi, khoé môi không thể không nhịn được mà cười nhẹ.
Nghi An đã về nhà họ Lục ở một ngày.
Tối đó mẹ Lục có đến nói chuyện với cô.
“Thật ra thì mẹ biết con gái của mẹ từ khi ở bệnh viện ngày đó thì đã không còn”. Là một người mẹ, sao bà không phân biệt đâu là con gái mình đâu là người khác chứ.
Nghi An ngẩng người nhìn bà.
“Con cũng là một người mẹ, mẹ cũng như vậy”. Bà mỉm cười nắm tay Nghi An. “Cảm ơn con đã thay con bé sống quãng đời còn lại”.
“Con cảm ơn và xin lỗi mẹ”. Cảm ơn vì đã giành lấy mạng sống của cô bé năm nào, xin lỗi vì đã giấu lâu như vậy.
Bà lắc đầu. “Không phải lỗi của con, chỉ là do duyên số mẹ con của chúng ta quá ít ỏi. Nhưng mẹ cũng rất vui vì có con và Thanh Thanh”.
“Sống với Từ Khiêm thì mẹ không lo, con phải hạnh phúc nên nhớ họ Lục luôn có chổ cho con”.
“Dạ.”.
“Vậy….”. Bà nhìn cô. “Con là ai?”. Bà chớp mắt mong chờ có phần hồi hộp.
“Là người mà mẹ xem ti vi mỗi tối”.
“Ta đây là bật mẫu nghi thiên hạ, còn ngươi chỉ là một tiện nhân? Tư cách? Ở đâu ra mà dám to tiếng với ta chứ”. Nghi An hắng giọng nói một câu thoại trong phim trước đây mình từng đóng qua. “Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ trong cung Phượng Khấu này mà thôi, sau này được ân sủng mới thành tài nhân”.
Mẹ Từ vỗ tay khen hay! Trời ạ! Này cũng quá xuất sắc rồi đó chứ!
Nhưng bà cũng không nói nhiều quá, bí mật này vẫn nên giấu thì hơn nhiều người biết có khi lại bắt cô đem đi làm vật thí nghiệm thì toi luôn đó chứ.
Nhưng…
Hai người ở trong phòng nói chuyện, nhưng lại không ngờ Lục Nghiên Trung ở bên ngoài mặt mày tái mét nghe cuộc nói chuyện của họ.
Em gái của anh ta.
Như những gì mình dự đoán sao?
Em gái thật sự đã chết rồi sao?
Người chết sống lại? Nhập xác! Đã vậy nhập vào một người khác hoàn toàn không có liên quan.
Anh không biết mình về phòng tự lúc nào, nhưng hoàn toàn không thể ngờ được.
“Ta đây là bật mẫu nghi thiên hạ, còn ngươi chỉ là một tiện nhân? Tư cách? Ở đâu ra mà dám to tiếng với ta chứ”.
“Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ trong cung Phượng Khấu này mà thôi, sau này được ân sủng mới thành tài nhân”.
Giọng điệu này, lời thoại này…
“Nếu không được hoàng thượng nhìn trúng một lần ngươi nghĩ mình hơn ai”.
“Ủa anh, anh sao không đưa trái cây cho An An”. Cố Hân mở nhỏ ti vi lại.
Nhưng Lục Nghiên Trung lại nhìn vào ti vi bên trong đó là cô gái đội mũ phượng, ngồi trên chủ vị mà trừng trị từng người.
Đôi mắt sắc bén, lời nói kinh điển dẫn thoại cũng rất nhập tâm.
“Anh sao thế ạ”.
“Anh không sao”. Nghiên Trung mỉm cười. “Anh thấy mẹ và An An đang nói chuyện nên thôi”.
“À dạ”. Cố Hân lại tiếp tục xem ti vi.
“Hân Hân này, nếu có người chết sống lại nhưng sống vào thân xác người khác em có tin không?”.
“Hả?”. Cố Hân nhìn anh. “Sao anh lại hỏi vậy ạ”.
“Anh chỉ tò mò mà thôi”.
“Tin chứ, trước đây có một bộ phim nói về như vậy, người ta nói đây là trọng sinh, nhưng em cũng chưa thấy bao giờ”. Cố Hân lại tiếp tục xem phim.
Trọng sinh?
Phải rồi, chỉ có như vậy thì em gái mới thay đổi như vậy. Đây đích thực là em ấy rồi.
“Nhưng em nghĩ họ như vậy cũng là duyên đó anh”.
“Sao em nghĩ vậy”. Anh xoa đầu Cố Hân.
“Nếu không phải là duyên thì làm sao người chết rồi lại sống lại vào người khác. Được rồi, tránh ra cho em xem phim đã”.
Duyên!
“Anh đi tắm, em xem đi”.
Đứng trước vòi sen, anh hoà mình vào dòng nước ấm, phải. Là duyên.
Duyên nên mới gặp lại nhau.
Sống tiếp em gái.
Haizzz.
Cũng là chữ duyên, nhưng duyên lại khác hẳn. Anh và Cố Hân gặp nhau yêu nhau và cưới nhau là chữ duyên phận.
Nhưng em gái anh và cô ta sống lại thì là duyên nợ.
Anh không biết nên trách hay là cảm ơn cô ta nữa đây?
Trách vì số phận hẩm hiu của em gái, ra đi còn quá trẻ tuổi xuân đang chờ em ấy, vậy mà…
Cảm ơn vì em ấy đã thay em gái sống tiếp, sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.
Niệm Nghi và An Nghiêm.
Nhớ mãi Nghi An! Đây không phải là nhớ mãi em gái mình sao? Từ Khiêm đặt tên này thì ra cũng đã sớm biết em gái là cô ta.
Mà cũng đúng thôi, hai người họ sống với nhau lâu như vậy rồi không biết thì cũng không đúng.
Lục Hà Ái! Đã bao lâu rồi anh không nhớ đến cái tên này, cũng chỉ vì ả mà em gái mới chết đi.
Con khốn đó!
Khi tắm xong thì anh liên lạc ngay với Minh Hoàng Lễ việc Lục Hà Ái đang ở chổ anh ta.
Nhưng Thanh Viên Các?
Không phải là nơi để các cô gái đi vào nơi đó sao?
Nhưng vào đó thì sao? Em gái đã chết của anh ta, ai nhớ nó đây chứ!
Đừng hòng.
Đừng hòng mà được sống tốt khi em gái đã mất của anh ta, thù mới hận cũ anh nhất định phải trả lại cho ả một cách thích đáng nhất có thể.
Thêm người đàn bà mẹ ruột của em ấy. Nguyễn An. Anh cũng sẽ không để họ yên đâu.
- ----
Sáng hôm sau.
Mọi người tất bật chuẩn bị cho buổi lễ kết hôn hôm nay. Người vui nhất chính là ba Lãnh.
Con gái của ông cuối cùng cũng đã chịu kết hôn!
Con bé xấu xa này!
“Chị cũng chịu kết hôn rồi à”. Tuyết Thanh đỡ bụng đi vào.
“Em lại mang thai à?”. Thanh Thanh trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, đưa mắt ra sau lưng thì thấy một hai ba… bốn trong bụng nữa!
Mẹ nó! Bốn đứa!
“Sao ạ”. Tuyết Thanh cười. “Đông con lại vui nhà mà, huống chi em rất thích trẻ con”. Bù lại trước đây của mình.
Hờ hờ…
Hết nói.
“Cậu mà mà cũng để cho em sinh nữa sao? Chị nghĩ khi sinh bé tư ra là thôi rồi”. Nghi An cũng xen vào.
“Cái này….”. Tuyết Thanh gãi đầu. Do vỡ kế hoạch đó chứ. Nhưng biết sao được.
Nghi An thấy như vậy thì rất vui, huống chi cô ấy cũng muốn có thêm con.
Đáng tiếc. Đam Mỹ Sắc
Chỉ có thể không sinh nữa mà thôi. Mà hai con thôi cũng tốt lắm rồi.
Con thì cũng đã lớn, Nghi An càng có thêm thời gian hơn nữa.
“Cậu cuối cùng cũng kết hôn rồi”. Cố Hân đi vào. “Cậu phải thật hạnh phúc”.
“Cảm ơn cậu”. Cô đương nhiên sẽ hạnh phúc, cũng sẽ không đau buồn đâu. Và Từ Khiêm cũng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Nghi An tin vào điều đó, tin vào những việc mà anh làm chứ không phải nói mà không làm. Anh tuy nói ít nhưng lại làm nhiều hơn.
Sống với nhau đã hơn mười năm, đến giờ hiện tại cô cũng chưa từng hối hận vì đã quen hay lấy anh. Chưa từng hối hận dù chỉ một phút.
Cuộc đời cô có thể nói không được xuông xẻ cho lắm, cho dù là trước hay sao cũng như vậy. Nhưng kể từ khi gặp anh thì mọi chuyện lại khác.
Hạnh phúc vui vẻ tràn ngập yêu thương. Cảm giác được yêu quý trân trọng vẫn luôn có trong cô.
“Chú rể đến rồi”. Anh hai Nam Hàng vào thông báo. Mọi người tất bật chuẩn bị.
“Nhanh”.
Nghi An giờ mới hiểu ngày kết hôn là như thế nào, tim cô đập liên hồi vì hồi hộp và mong chờ. Cảm giác không nói thành lời được.
Trước đây thì cô không tin nhưng hôm nay thì tin rồi, khoé môi không thể không nhịn được mà cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.