Chương 189: Nguy cơ đầy đầu?[H]
Hani Hải Nguyễn
20/05/2023
Chớp mắt Nghi An đã sinh con đến tháng thứ tư. Ngày thường Nghi An cũng không làm gì, chỉ ở nhà trông con cùng với hai nhũ mẫu rồi có khi mẹ Lục sẽ đến.
Ngay cả ba Lãnh cũng thường xuyên trông con giúp họ.
Nhưng mà…Nghi An vừa chơi với con vừa nghĩ? Dạo này không thấy Từ phu nhân xuất hiện nhỉ? Không biết bà ta đang định làm gì nữa.
A a… An Nghiêm kêu lên một tiếng kéo Nghi An về với hiện thực.
Nghi An xoa đầu con mình. Kệ đi! Bà ta có sao đi chăng nữa cũng không liên quan đến mình. Bây giờ mình chỉ nên trông con rồi làm một mẹ bỉm mà thôi.
Những chuyện khác Nghi An không muốn nghĩ đến nữa.
Từ Khiêm đi làm về nhà, thấy ba mẹ con ngủ cạnh nhau, hai đứa trẻ nằm hai bên Nghi An, anh còn nghe tiếng ngáy khe khẽ từ cô nữa.
Dáng ngủ không nghiêm chỉnh của Nghi An ngay lúc này cũng như con thôi. Đầu nghẻo qua một bên. Anh nhẹ nhàng đi lại, giúp hai con nằm đàng hoàng lại, sau đó thì đi pha sữa.
Nghi An nghe tiếng động thì khẽ nhíu mắt lên, nhìn thấy ai giống như Từ Khiêm đã về thì dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy.
“Anh về khi nào về ạ”. Oáp.
“Cũng được một lúc rồi, em ngủ thêm đi”. Anh quay người nhìn cô xong rồi pha sữa.
“Được rồi ạ, em đi tắm đã, anh xem con đi nhé”. Nghi An đi vào phòng tắm rửa.
“An An…”. Từ Khiêm gọi cô.
Hả?
“Em tắm đi”.
Khó hiểu? Nhưng Nghi An cũng đi tắm, chỉ là không biết anh muốn nói gì mà thôi.
Nghi An ngăm bồn, đầy thảnh thơ, nghĩ lại mọi chuyện từ lúc có con đến nay thật là vi diệu quá nhỉ!
Mới ngày nào mình còn yêu anh, bây giờ chưa đầy một năm thì đã sinh con luôn rồi.
Nhanh thật.
Nghi An nhớ lại những chuyện mẹ Lục đã nói với mình cách đây mấy hôm. Tỏ ý cô đã sinh con được bốn tháng cho nên đã có thể thân mật. Tránh cho đàn ông ra ngoài ăn vụn.
Nghi An tin tưởng con người của anh, nên cũng không xem là chuyện gì lớn. Nhưng…
Hiện tại nghĩ lại thì thấy nguy cơ vô cùng…mình sinh con xong, trở thành một bà cô già mập mạp rồi.
Nghi An nhìn xuống bụng mình, vết sẹo mổ vẫn còn tuy bụng không lớn lắm…cô vẫn chăm chỉ tập thể dục. Nhưng…
Mình mà xấu quá…Từ Khiêm có chê cô không nhỉ?
Nghi An nghĩ như vậy thì vội vàng tắm nhanh, sau đó thì xuống nhà.
Mình đã ở nhà không có việc gì làm! Nhưng anh ngày nào cũng đi đến trường học!
Nay còn phải quản lý công ty thay cho ba mình nữa, từ khi xảy ra chuyện, ông cũng đã bỏ mặc mọi chuyện.
Nghi An khuyên anh nên giúp ông một tay.
Khi cô đi xuống nhà thì thấy anh ngồi bế Nghi Niệm cho uống sữa bình, bên cạnh là An Nghiêm đang nằm dưới nệm cầm bình sữa.
“Anh ăn cơm đi, em coi con cho ạ”. Nghi An đi lại.
“Không cần đâu, anh không đói, cho con uống sữa xong đã”. Từ Khiêm cười. Khẽ vỗ vỗ con gái của mình.
“Mấy hôm nay mẹ anh có đến tìm anh không”.
“Không”. Từ Khiêm lắc đầu. “Nhưng mà Đoàn Ân Nhi đó lại đến tìm anh”.
“Ả lại đến à”. Nghi An cao giọng lên.
Cái con đàn bà này, cứ năm ba hôm lại đến quấy rối chồng bà! Từ Khiêm gật đầu, thấy con uống sữa xong thì anh lấy bình đi rửa.
“Cha tụi bây sắp bị cướp rồi kìa”. Nghi An chọc nhẹ má của An Nghiêm. “Mau lớn lên cho mẹ nhờ đi, trông ba”.
“Thay vì để con trông, hay em đến trông anh đi”. Từ Khiêm ló đầu ra mà nói.
“Cút”. Đùa là giỏi.
Ha ha! Bên trông bếp lại nghe tiếng cười giòn của Từ Khiêm. Thấy ba Lãnh cùng với ba mẹ Lục đến chơi, Nghi An giao con cho họ.
Cô ấy cũng muốn cùng anh thân mật. Nhưng…ở nhà toàn là người lớn rồi lại có trẻ em. Làm chuyện đó ở nhà giữa ban ngày thì không thích hợp cho lắm. Nên cô định nhịn đến chiều tối mới được.
Cũng đã qua ba tháng rồi, họ đã có thể thân mật. Nghi An mới nghĩ thôi thì hai má đã đỏ bừng lên.
Ăn tối cùng với mọi người xong thì ba mẹ Lục ra về, ở nhà chỉ còn có ba Lãnh mà thôi.
Hôm nay ông cũng đề nghị sẽ về quê một chuyến, Nghi An thấy mình không có cơ hội đi nữa rồi. Lần này ông về không chỉ có một mình mà còn có Thanh Thanh cùng với Cố Minh nữa.
Cố Minh đưa hai người họ lên xe. Đoạn đường xa cách nhau khoảng 5 tiếng đi xe.
Căn nhà rộng lớn chớp mắt đã không còn ai, chỉ còn lại hai nhũ mẫu chăm con thôi. Thấy cũng đã tối, nên Nghi An cho con ngủ xong thì đi vào phòng mình, thấy anh đang ở ngoài cửa sổ nói chuyện với ai đó.
Nghi An ngồi cạnh bàn thoa kem dưỡng thể, vào buổi tối đi ngủ cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây mà thôi. Sinh con xong, Nghi An đầy đặn hơn rất nhiều, đặc biệt là nơi vùng ngực, to lớn vô cùng.
Từ Khiêm đang nói chuyện thì nhìn vào thì cảm thấy cả người nóng lên. Anh cũng không nghe trợ lý mình nói gì nữa.
Lúc sao Nghi An bước ra ngoài, ôm lấy anh. Từ Khiêm cũng nói nhanh với trợ lý rồi tắt máy.
“Quyến rũ anh sao”.
“Anh muốn không”. Nghi An luồn tay vào ngực anh, khẽ xoa một cái. Dây áo của cô bị tuột xuống, khuôn ngực trắng nõn lại hiện ra.
“Ưm…”. Từ Khiêm bế cô đi vào nhà. Nghi An nằm trên người anh mà khúc khích cười.
Váy nhanh chóng bị anh lột sạch, Từ Khiêm đè lên Nghi An hôn khắp người cô.
“Thì ra An An cũng muốn anh sao”. Từ Khiêm xoa nhẹ nơi u cốc đó.
“Ừm…a…”.
Từ Khiêm vẫn còn mặc quần áo đầy đủ, nhưng Nghi An sớm đã bị anh lột sạch và còn nằm dưới thân anh, mặc cho anh chơi đùa mình.
Nghi An quằn quại vì d.ục vọng, cũng mở rộng hai chân để chào đón anh sủng ái mình.
Anh hôn từ lỗ tai, cho đến má, môi, cổ, xương quai xanh, không một nơi nào anh buông tha cho Nghi An.
Cô đã sớm bị anh trêu chọc đến nức nở, chỉ biết mình muốn anh điên cuồng.
Từ Khiêm cởi bỏ quần áo của mình, c.ự v.ật lúc này đã to lớn, nơi đó còn rỉ một chút dịch. Anh vuốt ve nó vài cái, sau đó thì từ từ đút vào.
“A…”. Nghi An híp mắt thoả mãn rên lên.
“Thoải mái không em”. Anh lại đâm sâu thêm một chút, đã hơn nữa năm rồi họ chưa làm, bây giờ làm lại Từ Khiêm sảng khoái không thôi.
Nhưng anh không vội, anh đợi Nghi An thích ứng hết rồi mới đi vào tất cả.
Anh lại đâm thêm vào một chút. Tiếng rên rỉ của Nghi An vô thức bật ra. Thống khoái vô cùng.
Đến khi cô tiết ra mật d.ịch, anh lại đâm hết cỡ vào, sua đó thì nhấp liên tiếp.
“A…a…a…”. Nghi An vịn tay lên vai anh, thân người lắc lư lên xuống theo nhịp của anh, sung sướng kêu rên.
Cô còn chưa thoả mãn, nên dùng chân mình quấn lấy mông anh, kéo theo nó ý muốn sâu hơn nữa. Lâu rồi chưa làm, Nghi An chỉ muốn cùng anh điên loạn mà thôi.
Từ Khiêm nắm lấy hai chân của cô, giang rộng ra thêm rồi lại đâm chọc liên tục.
“A…a…sâu quá…đừng…a…a”.
“Ưm…a…nhanh…nhanh hơn nữa”.
“An An…An An…”. Từ Khiêm vừa đâm chọc vừa xoa bóp nơi đầy đặn đó. Thân dưới luận động rất nhanh. Nhanh đến mức anh ép đầu của Nghi An vào thành giường.
Từ Khiêm hăng say ra vào, nơi đó của Nghi An làm anh say mê đến mức không thoát ra được, chỉ biết đâm chọc.
“Nhanh…chậm…chậm…thôi…a…”. Nghi An nắm lấy ga giường kéo mạnh lấy nó.
Nghi An muốn dùng tay đẩy anh ra, nhưng lại bọ anh đâm tới tấp, khiến cho Nghi An chỉ biết khóc lóc van xin anh dừng lại. Cả người cô dường như bị tình d.ục chi phối không một chút sức lực nào.
Hu hu…
“Từ…Từ Khiêm…nhanh…”. Nghi An nói năng lộn xộn cả lên, cũng không biết mình muốn nhanh hay chậm.
Nhưng cô cảm nhận được, nơi đó của mình, bị thứ đó của anh hưng hăng va chạm, lấp đầy của người mình.
C.ự v.ật thô to, đâm cho cả người Nghi An sướng đến phát điên. Thậm chí cô còn nghĩ nó làm cô nhiều như vậy còn to hơn thì phải.
Từ Khiêm đâm thêm vài cái, sau đó thì rút nó ra, nơi đó chảy theo d.âm th.uỷ cùng với t.inh d.ịch tuôn ra, thấm đẫm ga giường.
Nhưng anh không cho Nghi An có cơ hội nghĩ ngơi, trực tiếp lật người cô lại, sau đó hướng đến mông căng tròn đó mà đâm vào một cái thật sâu. Anh gần như dùng hết sức lực đâm vào sâu trong h.oa h.uyệt. Nghi An hét lên một tiếng, đầu ngẩng lên cao.
“A…không…không…”.
“An An…bên trong em thật thích…anh muốn em cả đêm nay…thậm chí là về sau, anh cũng sẽ làm em.” Từ Khiêm vừa nói vừa thở dốc, cũng không quên việc chính sự.
Anh nắm lấy eo cô, đâm liên tục. Mặc cho Nghi An hét lên khàn cả giọng.
“Sướng không em. Anh thì sướng đến điên rồi”. Nhiều tháng kìm chế, cuối cùng cũng đã được làm cô, nhiều đêm ngủ cùng, nếu không phải thương cô chưa đủ ba tháng thì anh đã làm rồi.
Đến khi được bốn tháng, Từ Khiêm thật sự không nhịn được nữa. Nghĩ đến như vậy thì anh ép sát cô mà đâm chọc.
“A…a… ư…”.
Bạch bạch bạch.
Từ Khiêm vận động rất mạnh, thậm chí anh thấy còn không đủ lực nên đã ra sức vận động nhanh hơn, đâm tới nơi sâu nhất. Mỗi một lần anh làm đến, đều vào sâu trong tử cung.
Ngay cả ba Lãnh cũng thường xuyên trông con giúp họ.
Nhưng mà…Nghi An vừa chơi với con vừa nghĩ? Dạo này không thấy Từ phu nhân xuất hiện nhỉ? Không biết bà ta đang định làm gì nữa.
A a… An Nghiêm kêu lên một tiếng kéo Nghi An về với hiện thực.
Nghi An xoa đầu con mình. Kệ đi! Bà ta có sao đi chăng nữa cũng không liên quan đến mình. Bây giờ mình chỉ nên trông con rồi làm một mẹ bỉm mà thôi.
Những chuyện khác Nghi An không muốn nghĩ đến nữa.
Từ Khiêm đi làm về nhà, thấy ba mẹ con ngủ cạnh nhau, hai đứa trẻ nằm hai bên Nghi An, anh còn nghe tiếng ngáy khe khẽ từ cô nữa.
Dáng ngủ không nghiêm chỉnh của Nghi An ngay lúc này cũng như con thôi. Đầu nghẻo qua một bên. Anh nhẹ nhàng đi lại, giúp hai con nằm đàng hoàng lại, sau đó thì đi pha sữa.
Nghi An nghe tiếng động thì khẽ nhíu mắt lên, nhìn thấy ai giống như Từ Khiêm đã về thì dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy.
“Anh về khi nào về ạ”. Oáp.
“Cũng được một lúc rồi, em ngủ thêm đi”. Anh quay người nhìn cô xong rồi pha sữa.
“Được rồi ạ, em đi tắm đã, anh xem con đi nhé”. Nghi An đi vào phòng tắm rửa.
“An An…”. Từ Khiêm gọi cô.
Hả?
“Em tắm đi”.
Khó hiểu? Nhưng Nghi An cũng đi tắm, chỉ là không biết anh muốn nói gì mà thôi.
Nghi An ngăm bồn, đầy thảnh thơ, nghĩ lại mọi chuyện từ lúc có con đến nay thật là vi diệu quá nhỉ!
Mới ngày nào mình còn yêu anh, bây giờ chưa đầy một năm thì đã sinh con luôn rồi.
Nhanh thật.
Nghi An nhớ lại những chuyện mẹ Lục đã nói với mình cách đây mấy hôm. Tỏ ý cô đã sinh con được bốn tháng cho nên đã có thể thân mật. Tránh cho đàn ông ra ngoài ăn vụn.
Nghi An tin tưởng con người của anh, nên cũng không xem là chuyện gì lớn. Nhưng…
Hiện tại nghĩ lại thì thấy nguy cơ vô cùng…mình sinh con xong, trở thành một bà cô già mập mạp rồi.
Nghi An nhìn xuống bụng mình, vết sẹo mổ vẫn còn tuy bụng không lớn lắm…cô vẫn chăm chỉ tập thể dục. Nhưng…
Mình mà xấu quá…Từ Khiêm có chê cô không nhỉ?
Nghi An nghĩ như vậy thì vội vàng tắm nhanh, sau đó thì xuống nhà.
Mình đã ở nhà không có việc gì làm! Nhưng anh ngày nào cũng đi đến trường học!
Nay còn phải quản lý công ty thay cho ba mình nữa, từ khi xảy ra chuyện, ông cũng đã bỏ mặc mọi chuyện.
Nghi An khuyên anh nên giúp ông một tay.
Khi cô đi xuống nhà thì thấy anh ngồi bế Nghi Niệm cho uống sữa bình, bên cạnh là An Nghiêm đang nằm dưới nệm cầm bình sữa.
“Anh ăn cơm đi, em coi con cho ạ”. Nghi An đi lại.
“Không cần đâu, anh không đói, cho con uống sữa xong đã”. Từ Khiêm cười. Khẽ vỗ vỗ con gái của mình.
“Mấy hôm nay mẹ anh có đến tìm anh không”.
“Không”. Từ Khiêm lắc đầu. “Nhưng mà Đoàn Ân Nhi đó lại đến tìm anh”.
“Ả lại đến à”. Nghi An cao giọng lên.
Cái con đàn bà này, cứ năm ba hôm lại đến quấy rối chồng bà! Từ Khiêm gật đầu, thấy con uống sữa xong thì anh lấy bình đi rửa.
“Cha tụi bây sắp bị cướp rồi kìa”. Nghi An chọc nhẹ má của An Nghiêm. “Mau lớn lên cho mẹ nhờ đi, trông ba”.
“Thay vì để con trông, hay em đến trông anh đi”. Từ Khiêm ló đầu ra mà nói.
“Cút”. Đùa là giỏi.
Ha ha! Bên trông bếp lại nghe tiếng cười giòn của Từ Khiêm. Thấy ba Lãnh cùng với ba mẹ Lục đến chơi, Nghi An giao con cho họ.
Cô ấy cũng muốn cùng anh thân mật. Nhưng…ở nhà toàn là người lớn rồi lại có trẻ em. Làm chuyện đó ở nhà giữa ban ngày thì không thích hợp cho lắm. Nên cô định nhịn đến chiều tối mới được.
Cũng đã qua ba tháng rồi, họ đã có thể thân mật. Nghi An mới nghĩ thôi thì hai má đã đỏ bừng lên.
Ăn tối cùng với mọi người xong thì ba mẹ Lục ra về, ở nhà chỉ còn có ba Lãnh mà thôi.
Hôm nay ông cũng đề nghị sẽ về quê một chuyến, Nghi An thấy mình không có cơ hội đi nữa rồi. Lần này ông về không chỉ có một mình mà còn có Thanh Thanh cùng với Cố Minh nữa.
Cố Minh đưa hai người họ lên xe. Đoạn đường xa cách nhau khoảng 5 tiếng đi xe.
Căn nhà rộng lớn chớp mắt đã không còn ai, chỉ còn lại hai nhũ mẫu chăm con thôi. Thấy cũng đã tối, nên Nghi An cho con ngủ xong thì đi vào phòng mình, thấy anh đang ở ngoài cửa sổ nói chuyện với ai đó.
Nghi An ngồi cạnh bàn thoa kem dưỡng thể, vào buổi tối đi ngủ cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây mà thôi. Sinh con xong, Nghi An đầy đặn hơn rất nhiều, đặc biệt là nơi vùng ngực, to lớn vô cùng.
Từ Khiêm đang nói chuyện thì nhìn vào thì cảm thấy cả người nóng lên. Anh cũng không nghe trợ lý mình nói gì nữa.
Lúc sao Nghi An bước ra ngoài, ôm lấy anh. Từ Khiêm cũng nói nhanh với trợ lý rồi tắt máy.
“Quyến rũ anh sao”.
“Anh muốn không”. Nghi An luồn tay vào ngực anh, khẽ xoa một cái. Dây áo của cô bị tuột xuống, khuôn ngực trắng nõn lại hiện ra.
“Ưm…”. Từ Khiêm bế cô đi vào nhà. Nghi An nằm trên người anh mà khúc khích cười.
Váy nhanh chóng bị anh lột sạch, Từ Khiêm đè lên Nghi An hôn khắp người cô.
“Thì ra An An cũng muốn anh sao”. Từ Khiêm xoa nhẹ nơi u cốc đó.
“Ừm…a…”.
Từ Khiêm vẫn còn mặc quần áo đầy đủ, nhưng Nghi An sớm đã bị anh lột sạch và còn nằm dưới thân anh, mặc cho anh chơi đùa mình.
Nghi An quằn quại vì d.ục vọng, cũng mở rộng hai chân để chào đón anh sủng ái mình.
Anh hôn từ lỗ tai, cho đến má, môi, cổ, xương quai xanh, không một nơi nào anh buông tha cho Nghi An.
Cô đã sớm bị anh trêu chọc đến nức nở, chỉ biết mình muốn anh điên cuồng.
Từ Khiêm cởi bỏ quần áo của mình, c.ự v.ật lúc này đã to lớn, nơi đó còn rỉ một chút dịch. Anh vuốt ve nó vài cái, sau đó thì từ từ đút vào.
“A…”. Nghi An híp mắt thoả mãn rên lên.
“Thoải mái không em”. Anh lại đâm sâu thêm một chút, đã hơn nữa năm rồi họ chưa làm, bây giờ làm lại Từ Khiêm sảng khoái không thôi.
Nhưng anh không vội, anh đợi Nghi An thích ứng hết rồi mới đi vào tất cả.
Anh lại đâm thêm vào một chút. Tiếng rên rỉ của Nghi An vô thức bật ra. Thống khoái vô cùng.
Đến khi cô tiết ra mật d.ịch, anh lại đâm hết cỡ vào, sua đó thì nhấp liên tiếp.
“A…a…a…”. Nghi An vịn tay lên vai anh, thân người lắc lư lên xuống theo nhịp của anh, sung sướng kêu rên.
Cô còn chưa thoả mãn, nên dùng chân mình quấn lấy mông anh, kéo theo nó ý muốn sâu hơn nữa. Lâu rồi chưa làm, Nghi An chỉ muốn cùng anh điên loạn mà thôi.
Từ Khiêm nắm lấy hai chân của cô, giang rộng ra thêm rồi lại đâm chọc liên tục.
“A…a…sâu quá…đừng…a…a”.
“Ưm…a…nhanh…nhanh hơn nữa”.
“An An…An An…”. Từ Khiêm vừa đâm chọc vừa xoa bóp nơi đầy đặn đó. Thân dưới luận động rất nhanh. Nhanh đến mức anh ép đầu của Nghi An vào thành giường.
Từ Khiêm hăng say ra vào, nơi đó của Nghi An làm anh say mê đến mức không thoát ra được, chỉ biết đâm chọc.
“Nhanh…chậm…chậm…thôi…a…”. Nghi An nắm lấy ga giường kéo mạnh lấy nó.
Nghi An muốn dùng tay đẩy anh ra, nhưng lại bọ anh đâm tới tấp, khiến cho Nghi An chỉ biết khóc lóc van xin anh dừng lại. Cả người cô dường như bị tình d.ục chi phối không một chút sức lực nào.
Hu hu…
“Từ…Từ Khiêm…nhanh…”. Nghi An nói năng lộn xộn cả lên, cũng không biết mình muốn nhanh hay chậm.
Nhưng cô cảm nhận được, nơi đó của mình, bị thứ đó của anh hưng hăng va chạm, lấp đầy của người mình.
C.ự v.ật thô to, đâm cho cả người Nghi An sướng đến phát điên. Thậm chí cô còn nghĩ nó làm cô nhiều như vậy còn to hơn thì phải.
Từ Khiêm đâm thêm vài cái, sau đó thì rút nó ra, nơi đó chảy theo d.âm th.uỷ cùng với t.inh d.ịch tuôn ra, thấm đẫm ga giường.
Nhưng anh không cho Nghi An có cơ hội nghĩ ngơi, trực tiếp lật người cô lại, sau đó hướng đến mông căng tròn đó mà đâm vào một cái thật sâu. Anh gần như dùng hết sức lực đâm vào sâu trong h.oa h.uyệt. Nghi An hét lên một tiếng, đầu ngẩng lên cao.
“A…không…không…”.
“An An…bên trong em thật thích…anh muốn em cả đêm nay…thậm chí là về sau, anh cũng sẽ làm em.” Từ Khiêm vừa nói vừa thở dốc, cũng không quên việc chính sự.
Anh nắm lấy eo cô, đâm liên tục. Mặc cho Nghi An hét lên khàn cả giọng.
“Sướng không em. Anh thì sướng đến điên rồi”. Nhiều tháng kìm chế, cuối cùng cũng đã được làm cô, nhiều đêm ngủ cùng, nếu không phải thương cô chưa đủ ba tháng thì anh đã làm rồi.
Đến khi được bốn tháng, Từ Khiêm thật sự không nhịn được nữa. Nghĩ đến như vậy thì anh ép sát cô mà đâm chọc.
“A…a… ư…”.
Bạch bạch bạch.
Từ Khiêm vận động rất mạnh, thậm chí anh thấy còn không đủ lực nên đã ra sức vận động nhanh hơn, đâm tới nơi sâu nhất. Mỗi một lần anh làm đến, đều vào sâu trong tử cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.