Chương 122: Nguy hiểm
Hani Hải Nguyễn
19/02/2023
“Từ Khiêm!!! Con không thấy những người này đang gây khó dễ cho mẹ sau hả? Con có biết mình đang làm gì không…Bốp”.
Bà ta tức giận tát cho anh một cái thật mạnh.
“Từ Khiêm!”. Nghi An xót xa ôm lấy mặt anh.
“Anh không sao”. Từ Khiêm cười nhẹ. “Mẹ!! Nếu mẹ mà còn như vậy thì đừng nói sao con không nể tình mẹ con”.
“Con…”. Bà ta không ngờ Từ Khiêm lại nói với bà như vậy.
Nghi An thấy tình hình không ổn cho nên cô nói muốn đi về, Từ Khiêm sợ cô không khoẻ cho nên đưa cô về nhà.
Ba Lãnh cũng theo Nghi An về, ông dặn dò Thanh Thanh xong rồi đi về.
Chiếc xe nhanh chóng khuất xa, chỉ còn lại Cố Minh, Thanh Thanh và Từ phu nhân mà thôi.
Từ nãy giờ Thanh Thanh không xen vào cuộc nói chuyện của họ. Vốn định đi ăn uống với nhau, xem ra cũng chỉ có anh và cô đi mà thôi.
Từ phu nhân đón một chiếc taxi rời đi. Cố Minh và Thanh Thanh cũng đi ngay sau đó.
Anh đưa cô đi ăn. Và…Cố Minh liếc Thanh Thanh, họ vẫn chưa từng làm trong xe. Nên anh cũng muốn được một lần vui vẻ với cô thử ở trong xe.
Cố Minh vừa chạy xe vừa nắm tay Thanh Thanh. “Em đói không”.
“Cũng không đói lắm. Chúng ta đi đâu vậy anh”.
“Vậy à”. Cố Minh bật xi nhan để tấp vào lề.
“Sao vậy ạ”. Thanh Thanh quay sang hỏi anh.
“Anh muốn làm em”. Cố Minh cởi dây an toàn của cô ra, rồi liền bế cô ngồi lên đùi anh, hai chân cô buông xuống.
“Hả”. Thanh Thanh bị anh ôm bất ngờ cũng chỉ vội ôm lấy cổ anh.
Trong xe!! Anh muốn làm cô trong xe!!! Điên hả…
Nhưng Cố Minh đã dồn dập áp lấy cô mà hôn lấy hôn để. Tay anh lần mò đến khoá kéo trên váy, rồi kéo xuống, theo đó anh cởi khoá áo lót của cô luôn.
Cố Minh càng lúc càng cởi thành thục, rất nhanh cô đã khoả thân. Đôi mắt mơ màng bị anh hôn.
Trong xe có chút chật chội, anh cởi khoá quần của mình xuống một chút, sau đó sờ vào nơi tư mật của cô một chút thấy đã ướt, nên anh không chút do dự đút vào.
“A… ư…”.
Anh hạ thấp ghế lái xuống một chút, để Thanh Thanh ở trên mình, điên cuồng nắm lấy hông cô và lên xuống.
“A… ư…ư…”. Thanh Thanh hơi ngã người ra sau, dựa vào vô lăng. Để cùng anh chuyển động.
Chiếc xe con sang trọng cũng chuyển động lên xuống, rung lắc dữ dội.
“Thanh Thanh!!! Thanh Thanh!!”. Cố Minh say mê gọi tên cô. Vừa đâm chọc vừa hôn lấy đôi gò bồng đảo lắc lư lên xuống, trong rất hấp dẫn.
Xoa bóp không đủ thì anh hôn hít, trên dưới của cô điều bị anh tóm gọn.
“Nhanh…nhanh quá rồi…aaaa”. Thanh Thanh mệt mỏi gục xuống người anh mà thở dốc.
Cố Minh làm thêm vài cái rồi bắn hết vào trong cô. “Sướng không em”. Cố Minh ngậm lấy vành tai của cô hôn dọc xuống cổ.
“Đừng…aaaa…Cố Minh đừng mà. Hu hu”. Thanh Thanh bị anh hôn làm cho chịu không nổi, chỉ biết rên rỉ rồi kẹp chân mình lại.
Cố Minh chỉ làm một lần ở trong xe, vì không có bao, nên anh cũng đã bắn vào. Anh vẫn chưa muốn để cho cô mang thai. Nên khi đợi cô ổn định lại hơi thở. Anh mới nói.
“Anh không đeo bao. Cũng đã bắn vào rồi, em muốn mang thai không”. Từ Khiêm giúp cô lau đi vết hoan ái vừa rồi còn sót lại.
“Ừm…em vẫn chưa muốn ạ”. Thanh Thanh ôm lấy cổ anh. “Em uống một viên thuốc ngừa thai được không anh, nhưng nếu anh muốn có con thì em…em sẽ sinh cho anh được không ạ”. Thanh Thanh e dè hỏi anh.
“Đồ ngốc”. Cố Minh cười. “Do em! Đừng nghĩ cho anh, nếu em muốn sinh thì sinh, không thì đợi vài năm nữa, hai chúng ta tận hưởng khoảng thời gian bên nhau thêm nhé.”.
“Vâng ạ”.
“Nhưng anh không muốn em uống thuốc đó vào người, rất không tốt”. Làm tình cả hai điều sướng, cho nên anh không thể để cho cô chịu cực được. “Anh sẽ uống thuốc tiết chế lại hormone của mình trong quá trình chúng ta quan hệ nhé”.
“Sao được!!!”. Thanh Thanh ngạc nhiên những lời anh nói. “Không được, em không đồng ý đâu, vẫn để em uống thì hơn”.
“Vậy anh đi thắc ống dẫn trứng, khi nào em muốn có con thì chúng ta mở lại. Không ảnh hưởng gì cả, anh không muốn đeo bao trong lúc ân ái đâu. Rất không thoải mái”. Cố Minh cọ đầu mình vào ngực cô.
“Có…ảnh hưởng đến anh không ạ”.
“Anh không rõ, nhưng khi anh đi làm tiểu phẩu thì anh sẽ đi cùng với em nhé”.
“Vâng ạ”.
Cố Minh hôn cô một cái lên môi, rồi đặt cô ngồi lại ghế phụ, thắc dây an toàn xong rồi mới lái xe đi tìm quán ăn.
- --------
"Em muốn ăn gì không ".
“Vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài cho thoải mái thôi ạ, em muốn đi ăn lẩu, ba ơi, chúng ta đi nhé”.
“Được”.
Từ Khiêm cũng gật đầu, họ đi đến một quán lẩu gia đình. Nhưng trên đường đi thì họ lại bị một chiếc xe khác vượt lên và ép họ vào lề đường.
Từ Khiêm chạy chậm lại, thì chiếc xe đó lại lùi lại vào muốn tông vào họ.
“Em với chú cẩn thận nhé”. Từ Khiêm nắm chặt vô lăng, anh cũng không quên nói lời cho Nghi An cẩn thận. “Trong hộc xe phía sau có một chiếc gối nhỏ, chú lấy đưa giúp con. Để chắn bên Nghi An lại.”
“Đây”. Ông Lãnh vội đưa và nhét vào hàng ghế cạnh cửa cho Nghi An.
Anh sợ cô sẽ bị va chạm, bảo vệ cô một cách tốt nhất.
Nghi An theo quáng tính lại ôm bụng mình. Cô có chút lo lắng sẽ không bảo vệ được bé cưng.
“Gọi cho Cố Minh đi em”. Hai người họ đang ở gần anh, cho nên sẽ đến nhanh thôi. Từ Khiêm có thể giải quyết một mình, nhưng lại có thêm cô anh không thể liều mạng mà đánh liều được.
Nghi An vội gọi cho Cố Minh, lúc này họ vừa mới làm chuyện xấu trong xe xong, vừa ôm nhau vừ nói chuyện thân mật. Vốn dĩ Cố Minh vẫn còn chưa đã thèm, anh còn muốn làm một lần ở ghế sau. Nhưng Thanh Thanh lại sợ có người phát hiện cho nên năn nỉ anh về nhà, cô sẽ bù sao.
Cố Minh nhìn cô e thẹn ép vào ngực mình thì lại muốn đè cô ra mà đi vào từ phía sau!!!
Nhưng đúng lúc này anh lại có tiếng điện thoại, Thanh Thanh đưa giúp anh, là Từ Khiêm gọi.
“Tôi nghe”. Mới vừa tách nhau ra, vậy mà đã gọi cho anh, xem ra đã có gì rồi. “Em thắc dây an toàn đi Thanh Thanh”.
Nghi An nói và câu đơn giản với anh, Cố Minh vừa nghe điện thoại vừa nổ máy chạy đi. Thanh Thanh giúp anh cầm điện thoại, phía trên cô vẫn còn một cúc áo chưa gài lại xong, vừa mới làm tình cho nên tóc cô có chút rối và ẩm ướt.
Trong quyến rũ vô cùng!!!
“Phía trên em…cúc áo chưa gài lại”. Cố Minh nói chuyện điện thoại xong, nhắc nhở cô.
Thanh Thanh à một tiếng rồi lại cài lại nút áo và ngồi nghiêm chỉnh lại. Cố Minh nghĩ nếu mà không có chuyện gấp anh sẽ đè cô ra làm chết cô mới thôi!!!
Dám quyến rũ anh mà!!!
- --------
Từ Khiêm chạy xe vào lề khác, anh có chạy nhanh một chút để vươn lên nhưng lúc này lại có thêm hai chiếc xe khác đến bao vay lấy xe họ.
“Bùm”.
Á…
Tiếng lốp xe của anh bị nổ, là do súng bắn vào. Cũng may kính xe là kính chống đạn. Nên không lo lắm, nhưng mà chiếc xe đã bị nổ lốp, cũng chỉ có thể cố gắng chạy mà thôi.
“Để em”. Nghi An tháo dây an toàn.
“Không được”. Hai người đàn ông điều lên tiếng. Quá nguy hiểm.
“Ba với anh bắn súng giỏi hơn em, em giúp anh lái xe. Anh có thể giữ mục tiêu tốt hơn”. Nghi An nhoài qua người anh muốn thay đổi vị trí.
“Xem ra…đám người này muốn ba ra tay diệt hết họ”. Trong tay ông đã cầm lấy một khẩu súng, mà khi nãy Từ Khiêm đã nói cho ông biết.
Từ Khiêm có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, anh và Nghi An thay đổi vị trí cho anh nhau, không ngờ bọn họ lại họ xe khác tông vào bên hông. Khiến cho cả hai có chút khó khăn, Từ Khiêm sợ cô sẽ có chuyện gì!!
Khi họ ngồi vào vị trí đã thay đổi được, Nghi An đưa ánh mắt nhìn vào chiếc xe phía trước, sau đó dặm ga thật nhanh để tăng tốc. Nếu xe phía trước không né ra thì cô vẫn sẽ đâm vào, người không vì mình thì không được. Cô không muốn gây chuyện với ai, nhưng một khi đã gây chuyện cô sẽ không bỏ qua.
Từ Khiêm hé mở cửa sổ ra một chút, anh muốn trả lại cho họ phát súng vào bánh xe.
Pằng!
Pằng!
Bùm
Anh đã nhắm chính xác, tuy đã nhiều năm không động đến súng nhưng khi cầm lại thì vẫn như ngày nào.
Chiếc xe bên hông nhanh chóng bị xiêu vẹo, phải lùi về sau. Nghi An về số rồi dặm ra, khiến cho chiếc xe phía sau hiểu là cô muốn chạy qua bên hông nên họ đã chạy lên, nhưng không ngờ lúc này, Nghi An đã thay đổi, cô de số lại và lùi về sau.
Sau đó có một con đường rẽ cho nên cô đã rẽ và chạy về phía làn xe ngược lại. Hai chiếc xe kia đã chạy thẳng về phía trước, họ thắng gấp lại, thì xe của cô đã chạy khuất một đoạn rồi.
“Chết tiệt”. Một người trong xe mắng.
“Đại ca chúng ta phải làm sao đây anh”. Một tên hỏi.
“Lùi lại, tiếp tục truy đuổi”.
“Rõ”.
Tiền đã nhận của người ta rồi, không thể thất bại được.
Họ lùi xe lại và đi vào nhánh rẽ ban nãy đuổi theo chiếc xe của cô.
Nhưng cô đã bỏ lại xe rồi, Cố Minh đã đứng đợi họ và đưa đi rồi.
Tuy đã đến muộn một chút, nhưng may là người không sao, Từ Khiêm ôm lấy cô vào lòng mình. Anh rất sợ, sợ cô sẽ có chuyện gì.
Ông Lãnh không ngờ Nghi An chạy xe giỏi thật, cũng tính toán rất hay. Có phút chốc ông lại muốn cô vào quân đội.
Nhưng mà họ lại bị đuổi theo, Cố Minh dừng xe lại. Phải chiến đấu thôi. Trong xe có hai người phụ nữ, lại một người có thai. Cứ thế truy đuổi cũng không phải là cách.
Chiếc xe khác cũng ngừng lại, nhưng không ai xuống xe, lúc sau Từ Khiêm bước xuống, anh lấy bật lửa rồi hút thuốc. Cố Minh cũng xuống theo sau đó, cả hai hút thuốc như chốn không người.
Bà ta tức giận tát cho anh một cái thật mạnh.
“Từ Khiêm!”. Nghi An xót xa ôm lấy mặt anh.
“Anh không sao”. Từ Khiêm cười nhẹ. “Mẹ!! Nếu mẹ mà còn như vậy thì đừng nói sao con không nể tình mẹ con”.
“Con…”. Bà ta không ngờ Từ Khiêm lại nói với bà như vậy.
Nghi An thấy tình hình không ổn cho nên cô nói muốn đi về, Từ Khiêm sợ cô không khoẻ cho nên đưa cô về nhà.
Ba Lãnh cũng theo Nghi An về, ông dặn dò Thanh Thanh xong rồi đi về.
Chiếc xe nhanh chóng khuất xa, chỉ còn lại Cố Minh, Thanh Thanh và Từ phu nhân mà thôi.
Từ nãy giờ Thanh Thanh không xen vào cuộc nói chuyện của họ. Vốn định đi ăn uống với nhau, xem ra cũng chỉ có anh và cô đi mà thôi.
Từ phu nhân đón một chiếc taxi rời đi. Cố Minh và Thanh Thanh cũng đi ngay sau đó.
Anh đưa cô đi ăn. Và…Cố Minh liếc Thanh Thanh, họ vẫn chưa từng làm trong xe. Nên anh cũng muốn được một lần vui vẻ với cô thử ở trong xe.
Cố Minh vừa chạy xe vừa nắm tay Thanh Thanh. “Em đói không”.
“Cũng không đói lắm. Chúng ta đi đâu vậy anh”.
“Vậy à”. Cố Minh bật xi nhan để tấp vào lề.
“Sao vậy ạ”. Thanh Thanh quay sang hỏi anh.
“Anh muốn làm em”. Cố Minh cởi dây an toàn của cô ra, rồi liền bế cô ngồi lên đùi anh, hai chân cô buông xuống.
“Hả”. Thanh Thanh bị anh ôm bất ngờ cũng chỉ vội ôm lấy cổ anh.
Trong xe!! Anh muốn làm cô trong xe!!! Điên hả…
Nhưng Cố Minh đã dồn dập áp lấy cô mà hôn lấy hôn để. Tay anh lần mò đến khoá kéo trên váy, rồi kéo xuống, theo đó anh cởi khoá áo lót của cô luôn.
Cố Minh càng lúc càng cởi thành thục, rất nhanh cô đã khoả thân. Đôi mắt mơ màng bị anh hôn.
Trong xe có chút chật chội, anh cởi khoá quần của mình xuống một chút, sau đó sờ vào nơi tư mật của cô một chút thấy đã ướt, nên anh không chút do dự đút vào.
“A… ư…”.
Anh hạ thấp ghế lái xuống một chút, để Thanh Thanh ở trên mình, điên cuồng nắm lấy hông cô và lên xuống.
“A… ư…ư…”. Thanh Thanh hơi ngã người ra sau, dựa vào vô lăng. Để cùng anh chuyển động.
Chiếc xe con sang trọng cũng chuyển động lên xuống, rung lắc dữ dội.
“Thanh Thanh!!! Thanh Thanh!!”. Cố Minh say mê gọi tên cô. Vừa đâm chọc vừa hôn lấy đôi gò bồng đảo lắc lư lên xuống, trong rất hấp dẫn.
Xoa bóp không đủ thì anh hôn hít, trên dưới của cô điều bị anh tóm gọn.
“Nhanh…nhanh quá rồi…aaaa”. Thanh Thanh mệt mỏi gục xuống người anh mà thở dốc.
Cố Minh làm thêm vài cái rồi bắn hết vào trong cô. “Sướng không em”. Cố Minh ngậm lấy vành tai của cô hôn dọc xuống cổ.
“Đừng…aaaa…Cố Minh đừng mà. Hu hu”. Thanh Thanh bị anh hôn làm cho chịu không nổi, chỉ biết rên rỉ rồi kẹp chân mình lại.
Cố Minh chỉ làm một lần ở trong xe, vì không có bao, nên anh cũng đã bắn vào. Anh vẫn chưa muốn để cho cô mang thai. Nên khi đợi cô ổn định lại hơi thở. Anh mới nói.
“Anh không đeo bao. Cũng đã bắn vào rồi, em muốn mang thai không”. Từ Khiêm giúp cô lau đi vết hoan ái vừa rồi còn sót lại.
“Ừm…em vẫn chưa muốn ạ”. Thanh Thanh ôm lấy cổ anh. “Em uống một viên thuốc ngừa thai được không anh, nhưng nếu anh muốn có con thì em…em sẽ sinh cho anh được không ạ”. Thanh Thanh e dè hỏi anh.
“Đồ ngốc”. Cố Minh cười. “Do em! Đừng nghĩ cho anh, nếu em muốn sinh thì sinh, không thì đợi vài năm nữa, hai chúng ta tận hưởng khoảng thời gian bên nhau thêm nhé.”.
“Vâng ạ”.
“Nhưng anh không muốn em uống thuốc đó vào người, rất không tốt”. Làm tình cả hai điều sướng, cho nên anh không thể để cho cô chịu cực được. “Anh sẽ uống thuốc tiết chế lại hormone của mình trong quá trình chúng ta quan hệ nhé”.
“Sao được!!!”. Thanh Thanh ngạc nhiên những lời anh nói. “Không được, em không đồng ý đâu, vẫn để em uống thì hơn”.
“Vậy anh đi thắc ống dẫn trứng, khi nào em muốn có con thì chúng ta mở lại. Không ảnh hưởng gì cả, anh không muốn đeo bao trong lúc ân ái đâu. Rất không thoải mái”. Cố Minh cọ đầu mình vào ngực cô.
“Có…ảnh hưởng đến anh không ạ”.
“Anh không rõ, nhưng khi anh đi làm tiểu phẩu thì anh sẽ đi cùng với em nhé”.
“Vâng ạ”.
Cố Minh hôn cô một cái lên môi, rồi đặt cô ngồi lại ghế phụ, thắc dây an toàn xong rồi mới lái xe đi tìm quán ăn.
- --------
"Em muốn ăn gì không ".
“Vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài cho thoải mái thôi ạ, em muốn đi ăn lẩu, ba ơi, chúng ta đi nhé”.
“Được”.
Từ Khiêm cũng gật đầu, họ đi đến một quán lẩu gia đình. Nhưng trên đường đi thì họ lại bị một chiếc xe khác vượt lên và ép họ vào lề đường.
Từ Khiêm chạy chậm lại, thì chiếc xe đó lại lùi lại vào muốn tông vào họ.
“Em với chú cẩn thận nhé”. Từ Khiêm nắm chặt vô lăng, anh cũng không quên nói lời cho Nghi An cẩn thận. “Trong hộc xe phía sau có một chiếc gối nhỏ, chú lấy đưa giúp con. Để chắn bên Nghi An lại.”
“Đây”. Ông Lãnh vội đưa và nhét vào hàng ghế cạnh cửa cho Nghi An.
Anh sợ cô sẽ bị va chạm, bảo vệ cô một cách tốt nhất.
Nghi An theo quáng tính lại ôm bụng mình. Cô có chút lo lắng sẽ không bảo vệ được bé cưng.
“Gọi cho Cố Minh đi em”. Hai người họ đang ở gần anh, cho nên sẽ đến nhanh thôi. Từ Khiêm có thể giải quyết một mình, nhưng lại có thêm cô anh không thể liều mạng mà đánh liều được.
Nghi An vội gọi cho Cố Minh, lúc này họ vừa mới làm chuyện xấu trong xe xong, vừa ôm nhau vừ nói chuyện thân mật. Vốn dĩ Cố Minh vẫn còn chưa đã thèm, anh còn muốn làm một lần ở ghế sau. Nhưng Thanh Thanh lại sợ có người phát hiện cho nên năn nỉ anh về nhà, cô sẽ bù sao.
Cố Minh nhìn cô e thẹn ép vào ngực mình thì lại muốn đè cô ra mà đi vào từ phía sau!!!
Nhưng đúng lúc này anh lại có tiếng điện thoại, Thanh Thanh đưa giúp anh, là Từ Khiêm gọi.
“Tôi nghe”. Mới vừa tách nhau ra, vậy mà đã gọi cho anh, xem ra đã có gì rồi. “Em thắc dây an toàn đi Thanh Thanh”.
Nghi An nói và câu đơn giản với anh, Cố Minh vừa nghe điện thoại vừa nổ máy chạy đi. Thanh Thanh giúp anh cầm điện thoại, phía trên cô vẫn còn một cúc áo chưa gài lại xong, vừa mới làm tình cho nên tóc cô có chút rối và ẩm ướt.
Trong quyến rũ vô cùng!!!
“Phía trên em…cúc áo chưa gài lại”. Cố Minh nói chuyện điện thoại xong, nhắc nhở cô.
Thanh Thanh à một tiếng rồi lại cài lại nút áo và ngồi nghiêm chỉnh lại. Cố Minh nghĩ nếu mà không có chuyện gấp anh sẽ đè cô ra làm chết cô mới thôi!!!
Dám quyến rũ anh mà!!!
- --------
Từ Khiêm chạy xe vào lề khác, anh có chạy nhanh một chút để vươn lên nhưng lúc này lại có thêm hai chiếc xe khác đến bao vay lấy xe họ.
“Bùm”.
Á…
Tiếng lốp xe của anh bị nổ, là do súng bắn vào. Cũng may kính xe là kính chống đạn. Nên không lo lắm, nhưng mà chiếc xe đã bị nổ lốp, cũng chỉ có thể cố gắng chạy mà thôi.
“Để em”. Nghi An tháo dây an toàn.
“Không được”. Hai người đàn ông điều lên tiếng. Quá nguy hiểm.
“Ba với anh bắn súng giỏi hơn em, em giúp anh lái xe. Anh có thể giữ mục tiêu tốt hơn”. Nghi An nhoài qua người anh muốn thay đổi vị trí.
“Xem ra…đám người này muốn ba ra tay diệt hết họ”. Trong tay ông đã cầm lấy một khẩu súng, mà khi nãy Từ Khiêm đã nói cho ông biết.
Từ Khiêm có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, anh và Nghi An thay đổi vị trí cho anh nhau, không ngờ bọn họ lại họ xe khác tông vào bên hông. Khiến cho cả hai có chút khó khăn, Từ Khiêm sợ cô sẽ có chuyện gì!!
Khi họ ngồi vào vị trí đã thay đổi được, Nghi An đưa ánh mắt nhìn vào chiếc xe phía trước, sau đó dặm ga thật nhanh để tăng tốc. Nếu xe phía trước không né ra thì cô vẫn sẽ đâm vào, người không vì mình thì không được. Cô không muốn gây chuyện với ai, nhưng một khi đã gây chuyện cô sẽ không bỏ qua.
Từ Khiêm hé mở cửa sổ ra một chút, anh muốn trả lại cho họ phát súng vào bánh xe.
Pằng!
Pằng!
Bùm
Anh đã nhắm chính xác, tuy đã nhiều năm không động đến súng nhưng khi cầm lại thì vẫn như ngày nào.
Chiếc xe bên hông nhanh chóng bị xiêu vẹo, phải lùi về sau. Nghi An về số rồi dặm ra, khiến cho chiếc xe phía sau hiểu là cô muốn chạy qua bên hông nên họ đã chạy lên, nhưng không ngờ lúc này, Nghi An đã thay đổi, cô de số lại và lùi về sau.
Sau đó có một con đường rẽ cho nên cô đã rẽ và chạy về phía làn xe ngược lại. Hai chiếc xe kia đã chạy thẳng về phía trước, họ thắng gấp lại, thì xe của cô đã chạy khuất một đoạn rồi.
“Chết tiệt”. Một người trong xe mắng.
“Đại ca chúng ta phải làm sao đây anh”. Một tên hỏi.
“Lùi lại, tiếp tục truy đuổi”.
“Rõ”.
Tiền đã nhận của người ta rồi, không thể thất bại được.
Họ lùi xe lại và đi vào nhánh rẽ ban nãy đuổi theo chiếc xe của cô.
Nhưng cô đã bỏ lại xe rồi, Cố Minh đã đứng đợi họ và đưa đi rồi.
Tuy đã đến muộn một chút, nhưng may là người không sao, Từ Khiêm ôm lấy cô vào lòng mình. Anh rất sợ, sợ cô sẽ có chuyện gì.
Ông Lãnh không ngờ Nghi An chạy xe giỏi thật, cũng tính toán rất hay. Có phút chốc ông lại muốn cô vào quân đội.
Nhưng mà họ lại bị đuổi theo, Cố Minh dừng xe lại. Phải chiến đấu thôi. Trong xe có hai người phụ nữ, lại một người có thai. Cứ thế truy đuổi cũng không phải là cách.
Chiếc xe khác cũng ngừng lại, nhưng không ai xuống xe, lúc sau Từ Khiêm bước xuống, anh lấy bật lửa rồi hút thuốc. Cố Minh cũng xuống theo sau đó, cả hai hút thuốc như chốn không người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.