Chương 131: Ứng cứu (5)
Hani Hải Nguyễn
06/03/2023
Nghi An nghe cô kể lại mà giật mình mấy lần, rõ ràng là chuyện nguy hiểm mà cô gái nhỏ này lại xem như một câu chuyện kể lại mà thôi?
Phải là người siêu phàm thế nào nhỉ? Tài giỏi lại khí phách mới dám cứu cô.
Cô gái này không lớn lắm, thậm chí Nghi An còn đoán là nhỏ hơn cô ấy nữa, bây giờ lại dám cứu người.
Họ không quen biết nhau, nhưng cô gái này lại cứu cô những hai lần. Ân tình này lớn vô cùng.
“Đừng lo…tôi sẽ cứu cô ra khỏi nơi này”. Cô truyền tin ngay cho Minh Hoàng Lễ.
“Được…nhưng tôi còn có thai. Cái thai vẫn chưa tròn ba tháng”. Nghi An sợ mình sẽ không giữ được nó. Cô ấy bị trúng đạn, tuy không ở chổ hiểm, nhưng nếu không sơ cứu kịp thời e là mạng người lớn không giữ được nói chi một đứa trẻ mới vừa tạo hình.
Chưa bao giờ Nghi An lo lắng như vậy, trước kia cho dù có chết bản thân cô cũng không hề do dự mà nhảy lầu xuống. Bây giờ…Nghi An vuốt bụng mình.
“Yên tâm! Sẽ giữ được”. Hà Tuyết Thanh cười. Trên mặt cô vẫn còn một tấm khăn che mặt lại.
Lúc này có tiếng bước chân, Hà Tuyết Thanh ra dấu cho Nghi An im lặng. Sau đó giả bộ ngất đi. Nghi An từng thấy động tác linh hoạt của cô cho nên không có gì nghi ngờ. Cũng liền ngất đi theo.
Nói về diễn xuất thì dù sao Nghi An cũng là một ảnh hậu mà! Dăm ba cái ngất xỉu này ai mà làm không được.
“Bọn họ vẫn chưa tỉnh à?”. Tên đầu đàn hỏi.
“Vâng thưa anh, em cho bọn họ thuốc mê nhiều, nên tạm thời chưa tỉnh lại được”. Tên đàn em luyên thuyên.
Nghi An thầm mắng. Bà đây tỉnh rồi. Đúng là một lũ ngu ngốc mà. Như vậy mà cũng đòi làm xã hội đen!
Hà Tuyết Thanh nghĩ bao nhiêu đây nhầm nhò gì với cô! Ngay cả thuốc mê nhiều hơn cô cũng tỉnh lại rất nhanh.
“Canh giữ cho cẩn thận, nếu mà xảy ra sơ xót gì đừng mong nhận được tiền.” Tên đó nói.
“Rõ. Bọn em biết rồi thưa anh, bọn em sẽ canh giữ họ thật kỹ”. Đàn em lên tiếng cam đoan. Nói đến tiền ai mà không ham, huống hồ chi là những tên lưu manh này.
Tên đầu đàn đi lại gần phía Hà Tuyết Thanh, hắn ta nhìn cô với vẻ mặt nghi hoặc. Sau đó vươn tay tháo khăn che mặt của cô xuống, hắn ta ngạc nhiên không ngờ lại có một vết sẹo to như vậy trên mặt. Nhưng lại rất xinh, hắn ta kiềm lòng không được nên đã sờ vào mặt cô, xinh thật.
“Đẹp thật”. Chỉ tiếc vết sẹo trên mặt. “Chờ cô ta tỉnh lại”. Chỉ Hà Tuyết Thanh. “Đem đến phòng của tao”. Người đẹp như vậy, che đi vết sẹo thì vẫn là một mĩ nhân. Hắn ta nhìn cô với vẻ thèm khát.
Với Nghi An thì hắn cũng thấy rất đẹp, nhưng cô ta lại thuộc vẻ đẹp của sự kiên cường nhẫn nhịn còn cô gái kia thì lại đầy vẻ mềm mại. Không phải gu của hắn, vẫn nên để cho đám đàn em tận hưởng Nghi An thì hơn.
Với lại chơi đùa thai phụ, đây không phải là hứng thú của hắn.
Dù sao thì Lạc Nhân đã từng nói phải khiến cho Nghi An nếm đủ cay đắng mới được, phải quay lại các đoạn video ân ái của cô ta với thuộc hạ của hắn. Mặc cho bọn họ chơi đùa.
Đẹp bà nội mày, dám sờ mặt bà bây à! Hà Tuyết Thanh giận run người, nếu là địa điểm khác e là tên khốn này cô đã giết chết rồi!!!
Mặt của cô cũng chỉ có người thân và Minh Hoàng Lễ sờ nó mà thôi.
Tức chết cô rồi!!! Nhưng Nghi An lại nắm tay cô, ý bảo đừng manh động.
Manh động một cái là hai cùng nhau đi luôn đó chứ chẳng đùa đâu.
“Còn cô gái Nghi An đó thì xong việc cho bọn bây chơi đùa, chơi thoải mái”. Hắn ta nói.
Mắt tên thuộc hạ đứng bên cạnh liền sáng lên. Đưa ánh mắt nhìn về phía Nghi An một cách thèm khát. Ở đây cũng là một mĩ nhân đó nha!!!
Nghi An giận run lên, cô ấy muốn bật dậy để cho bọn này một bài học thì được Hà Tuyết Thanh ngăn lại. Cho nên cô ấy cũng có thể nhịn mà thôi.
Tên thuộc hạ đó bảo vâng, rồi tên đại ca đi, nhưng lại ngó vào. Sau đó không yên tâm, cuối cùng lại muốn bế cô đem vào phòng.
Nhưng Hà Tuyết Thanh lại không nhịn được nữa, cô liền bật dậy, lấy phi tiêu phóng thẳng vào tên xấu xa muốn bức hại cô.
Không may tên đó lại mỉm cười sau đó bắt lấy tay cô. “Thơm thật”.
“Cút”. Tên đó tránh được phi tiêu của cô.
“Là một người đẹp nhưng lại có gai, tôi rất thích”. Hắn ta ôm lấy eo cô, cô dùng chân đạp cho hắn một cái.
“Đứng yên”. Một tên chỉa súng vào đầu Nghi An. “Nếu không muốn nó chết”.
Cô dừng lại.
“Các người muốn cái gì”. Nghi An hỏi. “Tôi không biết các người? Tại sao lại bắt tôi đến đây”.
Tên đầu đàn không trả lời, hắn ta nhìn chăm chăm vào Hà Tuyết Thanh đang đứng. Ánh mắt thèm khát nói lên tất cả, nhưng Hà Tuyết Thanh lại nhíu mày, hắn ta vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi.
Có lẽ hắn ta đã biết hai người các cô tỉnh lại, nhưng vẫn giả bộ nên hắn mới nói những lời nói đó, cũng vì muốn cô tỉnh lại.
“Mẹ kiếp”. Cô nhìn hắn ta rồi nói. “Anh muốn cái gì? Anh biết chúng tôi tỉnh lại từ khi nào”.
“Khi tôi bước vào”. Hắn ta lại ghế ngồi, rót ba ly nước, đưa cho cô và Nghi An mỗi người một ly, Nghi An sợ có độc nên không nhận.
Bây giờ Nghi An phải hết sức cẩn thận mới được, sơ xuất nhỏ thôi cũng đủ khiến cho Nghi An và đứa bé chưa kịp chào đời cũng toi mạng.
Một xác hai mạng chứ chẳng đùa được đâu, Nghi An phải cẩn thận một 1000%. Với lại tính cô ấy cẩn thận nên nước người lạ đưa đôi khi lại không uống, đây cũng là một phần bảo vệ bản thân khi cô sống đến nay.
Thế giới này quá đỗi nguy hiểm, không thể lường trước được mọi việc.
Khi thấy cô nhận thì Nghi An mới cầm lấy.
“Ừm!”. Cô gật đầu. “Anh muốn gì ở chúng tôi”. Hà Tuyết Thanh uống một ngụm trà. Không có độc nên cô mới vui vẻ uống.
“Có người sai tôi giết chết Lục Nghi An với giá 50 tỷ đô”. Tên đó nói.
“Là ai vậy”. Nghi An hỏi. Ai mà lại muốn mua mạng của mình chứ nhỉ? Nghi An thắc mắc vô cùng. Chà cũng không ngờ mạng của cô cũng đáng giá quá trời luôn chứ.
Năm mươi tỷ? Chà, nhiều quá trời. Trước kia cô cày cả tháng mới kiếm được có ba mươi tỷ mà thôi. Mấy tên này bắt cô chưa được một ngày mà đã được năm mươi tỷ. Ngon muốn chết! Không lẽ cô nên chuyển nghề ta?
Tên đó không trả lời. Nghi An tức muốn chết, xem thường cô hay là mê Hà Tuyết Thanh vậy!! Đáp án rõ ràng rồi, đương nhiên là mê cô gái nhỏ này rồi, xinh như vậy mà.
Đến Nghi An là con gái mà còn mê thì nói chi là đàn ông, nhưng tên này lại háo sắc làm sao bỏ qua cho gái xinh cơ chứ.
Em ấy mà vào giới giải trí thì các cô ảnh hậu hay bông hậu kia nhiều khi chỉ xứng xách dép mà thôi.
Đúng là đàn ông luôn nhìn nhan sắc rồi sau đó lại bắt đầu động dục.
Loại đàn ông xấu xa này, ở nơi nào cũng có, thậm chí còn có rất nhiều.
“Là ai bảo các anh vậy.” Hà Tuyết Thanh hỏi.
“Lạc Nhân”. Hắn ta phun ra một cái tên quen thuộc, Nghi An ngạc nhiên.
Má!!! Tên khốn này, cô hỏi thì hắn ta im lặng, đợi Hà Tuyết Thanh hỏi mới chịu trả lời. Nhìn một cái cũng biết tên này vốn có ý xấu với bé Tuyết Thanh từ lúc bước vào rồi.
Nhưng Nghi An càng ngạc nhiên hơn khi Lạc Nhân sai người giết chết cô. Cái con khốn đó, đúng là cái gì cũng dám làm cả, không có liêm sĩ mà. Dám cho người ám sát ngay nơi ở của Từ Khiêm và còn bắt cô ấy đi nữa chứ.
Cô ta quả thật điên rồi nên mới to gan làm như vậy, nếu như thất bại thì coi như đời này của ả ta, xem như bỏ rồi.
Đứng là độc phụ mà. Thứ lẳng lơ, lại thích dòm ngó chồng của người khác. Đúng là khốn nạn mà.
***Độc phụ là người phụ nữ độc ác.
Lúc này Nghi An thấy bụng mình hơi nhói đau, liền vịn vào Hà Tuyết Thanh.
Hà Tuyết Thanh liền đỡ Nghi An lại ghế ngồi, sau đó bắt mạch cho Nghi An. Không ngờ lại động thai rồi, xem ra thuốc mê của bọn họ vẫn làm ảnh hưởng đến.
“Ở đây có bác sĩ không! Nếu không có thì gọi đến cho chị ấy một người đi”. Hà Tuyết Thanh nói với tên đầu đàn.
“Ờ”. Nhưng hắn ta vẫn không nhúch nhích. Chỉ lặng im xoa xoa ly trà.
“Tôi mà có việc gì chắc anh đều không muốn”. Nghi An dựa vào Hà Tuyết Thanh mà nói. “Nếu để tôi thiệt thòi thay vì như vậy anh nên giúp tôi mới đúng, tôi mà tốt thì anh mới tốt được”. Cô nói với hắn.
Đúng vậy. Nghi An an toàn thì hắn mới có tiền. Tuy Lạc Nhân cũng có nói bọn hắn được toàn quyền tận hưởng Nghi An nhưng đừng để cho cô ta chết.
Bởi vì ả ta muốn Nghi An bị l.ăng nh.ục, bị chửi mắng như vậy mới trút đi được gánh nặng này. Tuyệt đối không để cho Lục Nghi An được sống tốt hơn cô ta được.
Nếu như chết đi thì hắn đừng mong nhận thêm hai mươi tỷ còn lại.
Phải là người siêu phàm thế nào nhỉ? Tài giỏi lại khí phách mới dám cứu cô.
Cô gái này không lớn lắm, thậm chí Nghi An còn đoán là nhỏ hơn cô ấy nữa, bây giờ lại dám cứu người.
Họ không quen biết nhau, nhưng cô gái này lại cứu cô những hai lần. Ân tình này lớn vô cùng.
“Đừng lo…tôi sẽ cứu cô ra khỏi nơi này”. Cô truyền tin ngay cho Minh Hoàng Lễ.
“Được…nhưng tôi còn có thai. Cái thai vẫn chưa tròn ba tháng”. Nghi An sợ mình sẽ không giữ được nó. Cô ấy bị trúng đạn, tuy không ở chổ hiểm, nhưng nếu không sơ cứu kịp thời e là mạng người lớn không giữ được nói chi một đứa trẻ mới vừa tạo hình.
Chưa bao giờ Nghi An lo lắng như vậy, trước kia cho dù có chết bản thân cô cũng không hề do dự mà nhảy lầu xuống. Bây giờ…Nghi An vuốt bụng mình.
“Yên tâm! Sẽ giữ được”. Hà Tuyết Thanh cười. Trên mặt cô vẫn còn một tấm khăn che mặt lại.
Lúc này có tiếng bước chân, Hà Tuyết Thanh ra dấu cho Nghi An im lặng. Sau đó giả bộ ngất đi. Nghi An từng thấy động tác linh hoạt của cô cho nên không có gì nghi ngờ. Cũng liền ngất đi theo.
Nói về diễn xuất thì dù sao Nghi An cũng là một ảnh hậu mà! Dăm ba cái ngất xỉu này ai mà làm không được.
“Bọn họ vẫn chưa tỉnh à?”. Tên đầu đàn hỏi.
“Vâng thưa anh, em cho bọn họ thuốc mê nhiều, nên tạm thời chưa tỉnh lại được”. Tên đàn em luyên thuyên.
Nghi An thầm mắng. Bà đây tỉnh rồi. Đúng là một lũ ngu ngốc mà. Như vậy mà cũng đòi làm xã hội đen!
Hà Tuyết Thanh nghĩ bao nhiêu đây nhầm nhò gì với cô! Ngay cả thuốc mê nhiều hơn cô cũng tỉnh lại rất nhanh.
“Canh giữ cho cẩn thận, nếu mà xảy ra sơ xót gì đừng mong nhận được tiền.” Tên đó nói.
“Rõ. Bọn em biết rồi thưa anh, bọn em sẽ canh giữ họ thật kỹ”. Đàn em lên tiếng cam đoan. Nói đến tiền ai mà không ham, huống hồ chi là những tên lưu manh này.
Tên đầu đàn đi lại gần phía Hà Tuyết Thanh, hắn ta nhìn cô với vẻ mặt nghi hoặc. Sau đó vươn tay tháo khăn che mặt của cô xuống, hắn ta ngạc nhiên không ngờ lại có một vết sẹo to như vậy trên mặt. Nhưng lại rất xinh, hắn ta kiềm lòng không được nên đã sờ vào mặt cô, xinh thật.
“Đẹp thật”. Chỉ tiếc vết sẹo trên mặt. “Chờ cô ta tỉnh lại”. Chỉ Hà Tuyết Thanh. “Đem đến phòng của tao”. Người đẹp như vậy, che đi vết sẹo thì vẫn là một mĩ nhân. Hắn ta nhìn cô với vẻ thèm khát.
Với Nghi An thì hắn cũng thấy rất đẹp, nhưng cô ta lại thuộc vẻ đẹp của sự kiên cường nhẫn nhịn còn cô gái kia thì lại đầy vẻ mềm mại. Không phải gu của hắn, vẫn nên để cho đám đàn em tận hưởng Nghi An thì hơn.
Với lại chơi đùa thai phụ, đây không phải là hứng thú của hắn.
Dù sao thì Lạc Nhân đã từng nói phải khiến cho Nghi An nếm đủ cay đắng mới được, phải quay lại các đoạn video ân ái của cô ta với thuộc hạ của hắn. Mặc cho bọn họ chơi đùa.
Đẹp bà nội mày, dám sờ mặt bà bây à! Hà Tuyết Thanh giận run người, nếu là địa điểm khác e là tên khốn này cô đã giết chết rồi!!!
Mặt của cô cũng chỉ có người thân và Minh Hoàng Lễ sờ nó mà thôi.
Tức chết cô rồi!!! Nhưng Nghi An lại nắm tay cô, ý bảo đừng manh động.
Manh động một cái là hai cùng nhau đi luôn đó chứ chẳng đùa đâu.
“Còn cô gái Nghi An đó thì xong việc cho bọn bây chơi đùa, chơi thoải mái”. Hắn ta nói.
Mắt tên thuộc hạ đứng bên cạnh liền sáng lên. Đưa ánh mắt nhìn về phía Nghi An một cách thèm khát. Ở đây cũng là một mĩ nhân đó nha!!!
Nghi An giận run lên, cô ấy muốn bật dậy để cho bọn này một bài học thì được Hà Tuyết Thanh ngăn lại. Cho nên cô ấy cũng có thể nhịn mà thôi.
Tên thuộc hạ đó bảo vâng, rồi tên đại ca đi, nhưng lại ngó vào. Sau đó không yên tâm, cuối cùng lại muốn bế cô đem vào phòng.
Nhưng Hà Tuyết Thanh lại không nhịn được nữa, cô liền bật dậy, lấy phi tiêu phóng thẳng vào tên xấu xa muốn bức hại cô.
Không may tên đó lại mỉm cười sau đó bắt lấy tay cô. “Thơm thật”.
“Cút”. Tên đó tránh được phi tiêu của cô.
“Là một người đẹp nhưng lại có gai, tôi rất thích”. Hắn ta ôm lấy eo cô, cô dùng chân đạp cho hắn một cái.
“Đứng yên”. Một tên chỉa súng vào đầu Nghi An. “Nếu không muốn nó chết”.
Cô dừng lại.
“Các người muốn cái gì”. Nghi An hỏi. “Tôi không biết các người? Tại sao lại bắt tôi đến đây”.
Tên đầu đàn không trả lời, hắn ta nhìn chăm chăm vào Hà Tuyết Thanh đang đứng. Ánh mắt thèm khát nói lên tất cả, nhưng Hà Tuyết Thanh lại nhíu mày, hắn ta vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi.
Có lẽ hắn ta đã biết hai người các cô tỉnh lại, nhưng vẫn giả bộ nên hắn mới nói những lời nói đó, cũng vì muốn cô tỉnh lại.
“Mẹ kiếp”. Cô nhìn hắn ta rồi nói. “Anh muốn cái gì? Anh biết chúng tôi tỉnh lại từ khi nào”.
“Khi tôi bước vào”. Hắn ta lại ghế ngồi, rót ba ly nước, đưa cho cô và Nghi An mỗi người một ly, Nghi An sợ có độc nên không nhận.
Bây giờ Nghi An phải hết sức cẩn thận mới được, sơ xuất nhỏ thôi cũng đủ khiến cho Nghi An và đứa bé chưa kịp chào đời cũng toi mạng.
Một xác hai mạng chứ chẳng đùa được đâu, Nghi An phải cẩn thận một 1000%. Với lại tính cô ấy cẩn thận nên nước người lạ đưa đôi khi lại không uống, đây cũng là một phần bảo vệ bản thân khi cô sống đến nay.
Thế giới này quá đỗi nguy hiểm, không thể lường trước được mọi việc.
Khi thấy cô nhận thì Nghi An mới cầm lấy.
“Ừm!”. Cô gật đầu. “Anh muốn gì ở chúng tôi”. Hà Tuyết Thanh uống một ngụm trà. Không có độc nên cô mới vui vẻ uống.
“Có người sai tôi giết chết Lục Nghi An với giá 50 tỷ đô”. Tên đó nói.
“Là ai vậy”. Nghi An hỏi. Ai mà lại muốn mua mạng của mình chứ nhỉ? Nghi An thắc mắc vô cùng. Chà cũng không ngờ mạng của cô cũng đáng giá quá trời luôn chứ.
Năm mươi tỷ? Chà, nhiều quá trời. Trước kia cô cày cả tháng mới kiếm được có ba mươi tỷ mà thôi. Mấy tên này bắt cô chưa được một ngày mà đã được năm mươi tỷ. Ngon muốn chết! Không lẽ cô nên chuyển nghề ta?
Tên đó không trả lời. Nghi An tức muốn chết, xem thường cô hay là mê Hà Tuyết Thanh vậy!! Đáp án rõ ràng rồi, đương nhiên là mê cô gái nhỏ này rồi, xinh như vậy mà.
Đến Nghi An là con gái mà còn mê thì nói chi là đàn ông, nhưng tên này lại háo sắc làm sao bỏ qua cho gái xinh cơ chứ.
Em ấy mà vào giới giải trí thì các cô ảnh hậu hay bông hậu kia nhiều khi chỉ xứng xách dép mà thôi.
Đúng là đàn ông luôn nhìn nhan sắc rồi sau đó lại bắt đầu động dục.
Loại đàn ông xấu xa này, ở nơi nào cũng có, thậm chí còn có rất nhiều.
“Là ai bảo các anh vậy.” Hà Tuyết Thanh hỏi.
“Lạc Nhân”. Hắn ta phun ra một cái tên quen thuộc, Nghi An ngạc nhiên.
Má!!! Tên khốn này, cô hỏi thì hắn ta im lặng, đợi Hà Tuyết Thanh hỏi mới chịu trả lời. Nhìn một cái cũng biết tên này vốn có ý xấu với bé Tuyết Thanh từ lúc bước vào rồi.
Nhưng Nghi An càng ngạc nhiên hơn khi Lạc Nhân sai người giết chết cô. Cái con khốn đó, đúng là cái gì cũng dám làm cả, không có liêm sĩ mà. Dám cho người ám sát ngay nơi ở của Từ Khiêm và còn bắt cô ấy đi nữa chứ.
Cô ta quả thật điên rồi nên mới to gan làm như vậy, nếu như thất bại thì coi như đời này của ả ta, xem như bỏ rồi.
Đứng là độc phụ mà. Thứ lẳng lơ, lại thích dòm ngó chồng của người khác. Đúng là khốn nạn mà.
***Độc phụ là người phụ nữ độc ác.
Lúc này Nghi An thấy bụng mình hơi nhói đau, liền vịn vào Hà Tuyết Thanh.
Hà Tuyết Thanh liền đỡ Nghi An lại ghế ngồi, sau đó bắt mạch cho Nghi An. Không ngờ lại động thai rồi, xem ra thuốc mê của bọn họ vẫn làm ảnh hưởng đến.
“Ở đây có bác sĩ không! Nếu không có thì gọi đến cho chị ấy một người đi”. Hà Tuyết Thanh nói với tên đầu đàn.
“Ờ”. Nhưng hắn ta vẫn không nhúch nhích. Chỉ lặng im xoa xoa ly trà.
“Tôi mà có việc gì chắc anh đều không muốn”. Nghi An dựa vào Hà Tuyết Thanh mà nói. “Nếu để tôi thiệt thòi thay vì như vậy anh nên giúp tôi mới đúng, tôi mà tốt thì anh mới tốt được”. Cô nói với hắn.
Đúng vậy. Nghi An an toàn thì hắn mới có tiền. Tuy Lạc Nhân cũng có nói bọn hắn được toàn quyền tận hưởng Nghi An nhưng đừng để cho cô ta chết.
Bởi vì ả ta muốn Nghi An bị l.ăng nh.ục, bị chửi mắng như vậy mới trút đi được gánh nặng này. Tuyệt đối không để cho Lục Nghi An được sống tốt hơn cô ta được.
Nếu như chết đi thì hắn đừng mong nhận thêm hai mươi tỷ còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.