Trọng Sinh - Ta Đánh Bại Thiên Kim Thật
Chương 1
Cuồng Dã Thố Chỉ
24/09/2024
Một chiếc xe ngựa đi vào khu ổ chuột của thành Nhữ Châu. Đôi phu thê ăn mặc lộng lẫy từ trên xe bước xuống, trong khi ta đang ngồi dưới gốc cây để tránh nóng.
Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta:
"Xin hỏi ở đây có cô bé nào tên Từ Hoan, khoảng mười bốn tuổi không?"
Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai trên cánh tay phải.
Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần ta.
"Hoan nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!"
Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng:
"Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm... Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..."
Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào, khiến cho họ nghe thấy trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng.
"Hoan nhi, là Hoan nhi của ta, bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ rồi."
Ta lập tức đẩy phụ nhân đó ra, núp sau gốc cây, cảnh giác nhìn phu thê hai người họ.
"Các người dựa vào cái gì mà nói ta là nữ nhi của các người? Trước kia cũng có người lừa ta đi tìm phụ mẫu, cuối cùng lại muốn bán ta đi. Nếu các người thật sự là phụ mẫu của ta, thì có tín vật gì không? Có đồ vật gì quen thuộc với ta lúc nhỏ không?"
Nghe ta nói vậy, khuôn mặt đôi phu thê càng lộ rõ vẻ đau lòng.
Phụ nhân lấy từ trong tay áo ra một chiếc khóa trường mệnh, đưa đến trước mặt ta.
Nhìn chiếc khóa trường mệnh, ta tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó nhận lấy rồi xem xét kỹ lưỡng, ngay sau đó đôi mắt bỗng chốc đẫm lệ.
"Con nhớ, chiếc khóa trường mệnh này là do tổ mẫu tặng cho con, con đã làm mất nó..." Ta nhìn họ nước mắt lưng tròng: "Hai người thật sự là phụ mẫu của con sao?"
Bọn họ lập tức ôm ta vào lòng, ta biết, họ đã tin.
Quý phụ nhân kia, nước mắt còn chưa kịp lau khô, đã vội vàng cúi xuống hỏi ta:
"Xin hỏi ở đây có cô bé nào tên Từ Hoan, khoảng mười bốn tuổi không?"
Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi như vô tình đưa tay lên gãi đầu, để lộ vết bớt bẩm sinh hình hoa mai trên cánh tay phải.
Quý phụ nhân kia nhìn thấy vết bớt như thể nhìn thấy một tia hy vọng, vội vã tiến lại gần ta.
"Hoan nhi, con còn nhớ phụ mẫu không? Con bị lạc từ nhỏ, đều tại phụ mẫu không chăm sóc con cẩn thận!"
Ta nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nói ra những lời đã tập luyện hàng ngàn lần trong lòng:
"Ta chỉ nhớ, hồi nhỏ đi xem hội đèn lồng, người đông lắm... Ta không tìm thấy phụ mẫu nữa..."
Giọng ta pha lẫn chút nghẹn ngào, khiến cho họ nghe thấy trong lòng càng thêm đau xót, lặp tức ôm ta vào lòng.
"Hoan nhi, là Hoan nhi của ta, bao nhiêu năm nay con đã chịu khổ rồi."
Ta lập tức đẩy phụ nhân đó ra, núp sau gốc cây, cảnh giác nhìn phu thê hai người họ.
"Các người dựa vào cái gì mà nói ta là nữ nhi của các người? Trước kia cũng có người lừa ta đi tìm phụ mẫu, cuối cùng lại muốn bán ta đi. Nếu các người thật sự là phụ mẫu của ta, thì có tín vật gì không? Có đồ vật gì quen thuộc với ta lúc nhỏ không?"
Nghe ta nói vậy, khuôn mặt đôi phu thê càng lộ rõ vẻ đau lòng.
Phụ nhân lấy từ trong tay áo ra một chiếc khóa trường mệnh, đưa đến trước mặt ta.
Nhìn chiếc khóa trường mệnh, ta tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó nhận lấy rồi xem xét kỹ lưỡng, ngay sau đó đôi mắt bỗng chốc đẫm lệ.
"Con nhớ, chiếc khóa trường mệnh này là do tổ mẫu tặng cho con, con đã làm mất nó..." Ta nhìn họ nước mắt lưng tròng: "Hai người thật sự là phụ mẫu của con sao?"
Bọn họ lập tức ôm ta vào lòng, ta biết, họ đã tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.