Trọng Sinh - Ta Đánh Bại Thiên Kim Thật
Chương 7
Cuồng Dã Thố Chỉ
24/09/2024
Từ gia có đến hai Từ Hoan.
Từ gia nhận nuôi thêm một nghĩa nữ, đặt tên là Từ Ý.
Nghĩa nữ này mới chính là Từ Hoan thật.
Ba chuyện này lan truyền khắp Kinh thành, đến nỗi phụ tử Từ gia mỗi khi lên triều đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Ta ngồi cắm hoa ở thâm trạch trong đại viện, tâm tình vui thích.
Năm xưa, khi Từ Hoan ngược đãi ta, cả nhà bọn họ từ gia chủ đến kẻ hầu người hạ đều không một ai lên tiếng ngăn cản, giờ đây phải chịu đựng chút dư luận thế này, thật đúng là chẳng thấm vào đâu.
"Ngươi cút đi ngay cho ta!"
Từ Hoan... à không, phải là Từ Ý bất ngờ xuất hiện bên cạnh, đạp ta ngã khỏi ghế, rồi cầm lấy bó hoa của ta và ném vương vãi khắp nơi.
“Đồ tiện nhân này, ngươi còn ở đây giả vờ giả vịt, đáng lẽ ngươi phải bị ném vào kỹ viện để ngàn người chơi, vạn người ngủ!
Từ Ý từ nhỏ đã lăn lộn ở chốn lầu xanh, chửi người cũng chỉ biết chửi những gì mình nghe rồi học được.
Ta bị đẩy ngã xuống đất, đầu gối đau điếng, nhưng ta không hề tức giận, nàng ta càng điên cuồng thì cái c.h.ế.t càng đến gần.
"Nếu muội muội muốn ngồi thì cứ ngồi đi, ta đổi chỗ khác."
Ta được nha hoàn dìu ra sau, ngồi vào chỗ ban đầu dành cho Từ Ý.
Từ Ý vênh váo ngồi vào chỗ của ta, vênh mặt nhìn những tỷ muội khác
Trong lòng ta mừng thầm.
Tốt lắm, nàng ta vẫn ngốc nghếch như trước.
Chẳng bao lâu, nữ giáo quan đến, mọi người đứng dậy hành lễ, thấy vị trí vốn của thân nữ lại bị một nghĩa nữ ngoại lai chiếm giữ.
Mà vị tiểu thư vừa được phong làm Ninh An Quận chúa bị đẩy vào góc, bà vô cùng tức giận.
"Đây là gia giáo của Từ gia đó sao, đối xử tệ bạc với Quận chúa, các người gánh vác nổi!"
Mọi người đều quỳ xuống, chỉ có ta và Từ Ý vẫn đứng.
Ta đứng là bởi vì ta là Quận chúa, không cần phải quỳ lạy làm lễ nữ quan trong cung.
Còn Từ Ý đứng, hoàn toàn là bởi vì nàng ta quá mức hống hách.
“Cái con tiện nhân đó vốn dĩ không phải là m.á.u mủ Từ gia, giữ nàng ta lại trong phủ không đuổi đi đã là ta có lòng tốt rồi, ngươi chỉ là một nô tì mà cũng dám ở đây nói xằng nói bậy, có tin ta sẽ bảo phụ thân sai người đánh đuổi ngươi ra ngoài!”
Sắc mặt nữ giáo quan đã đỏ bừng vì giận, dùng quạt tròn chỉ vào tay Từ Ý, tay run lên không ngừng, nhưng vẫn cố giữ phong thái.
"Được lắm, người đâu, mau mời phu nhân đến đây, xem thử phu nhân có muốn chiều theo ý của Ý cô nương, đuổi ta, một kẻ làm nô bộc này ra khỏi phủ hay không!"
Thấy sự việc trở nên nghiêm trọng, đại tỷ vội quay sang cầu cứu ta, ngũ muội cũng kéo góc váy ta, muốn ta đi khuyên nhủ cô cô.
Bởi vì nếu hôm nay chuyện này mà thật sự kinh động đến phu nhân, e là tất cả mọi người đều sẽ bị liên lụy.
Chờ đến khi người đi thông báo đã rời khỏi, ta mới tiến lên giúp cô cô vuốt giận.
"Cô cô ở chốn thâm cung đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, xin đừng chấp nhặt với con trẻ, muội muội quanh năm ở bên ngoài không người dạy dỗ, nhất thời lỡ lời cũng là điều dễ hiểu."
"Sau này cô cô tận tâm dạy bảo, muội muội nhất định sẽ trở thành một đại gia khuê tú, mong cô cô bớt giận."
Ta ân cần đưa một ly trà, cười lấy lòng, cơn giận của cô cô mới dịu đi đôi chút.
Nhưng Từ Ý nghe ta nói vậy, cơn giận lại bùng lên, lao đến đạp một cái vào eo ta, trà nóng đổ lên tay ta và váy áo của cô cô.
Ta ngã trên sàn nhà còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị thêm một cú đá nữa.
“Con tiện nhân này! Ngươi dám nói ta không được dạy dỗ! Ta đạp c.h.ế.t ngươi! Đạp c.h.ế.t ngươi!”
Chứng kiến cảnh tượng này, các tỷ muội thứ nữ khác vội vàng chạy đến kéo Từ Ý ra.
Hai vị tỷ tỷ ôm ta vào lòng, tức giận quát: "Từ Ý! Ngươi dám phạm thượng!"
Hai muội muội trông có vẻ yếu đuối cũng ra sức giữ chặt Từ Ý.
Các nha hoàn thân cận thấy vậy, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vội vàng người cần đi tìm phu nhân thì đi tìm phu nhân, người nên tìm di nương thì đi tìm di nương.
Còn Từ Ý vẫn như con ch.ó dại sắp tuột xích, gào thét về phía mọi người.
"Ta mới là đích nữ! Ta mới là Từ Hoan! Ta là Quận chúa! Các ngươi thật to gan!"
Ta dựa vào lòng đại tỷ, đau đến ứa nước mắt, vết thương do Từ Ý vừa rồi đá trúng lại nứt ra, sau lưng truyền đến cơn đau nhói.
"Muội muội hà cớ gì phải hùng hổ dọa người như vậy, muội đến đây ta cũng không biết mình có phải huyết mạch Từ gia hay không, chỉ nghĩ cho dù thế nào cũng phải bù đắp cho muội muội nhiều hơn một chút, đồ đạc trong viện muội đều giống hệt như ta, hôm nay cũng nhường vị trí cho muội rồi."
"Cô cô là quý nhân trong cung, thân phận tôn quý, muội muội nói năng không chừng mực, ta nghĩ ta có thân phận Quận chúa, cô cô cũng sẽ nể mặt ta vài phần, thật sự không có ý nói muội muội không tốt."
Ta khóc đến tủi thân, m.á.u sau lưng cũng thấm ra, nhuộm đỏ một mảng.
"Trời ơi, máu!"
Nhị tỷ thấy sau lưng ta một mảng đỏ tươi, kinh hô thành tiếng.
Lúc này Từ phu nhân vội vàng chạy đến, đi ngang qua Từ Ý nhìn thấy ta đang đau đớn nức nở trong vòng tay đại tỷ.
"Mẫu thân, vết thương của tam muội nứt ra rồi." Nhị tỷ nói với giọng lo lắng.
"Nhanh! Mời thái y!"
Ta vội vàng ngăn cản, nhịn đau khuyên nhủ.
"Mẫu thân, lúc này mời thái y đến nhất định sẽ hỏi nguyên nhân ta bị thương, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nữ quyến Từ gia, Hoan nhi về phòng nghỉ ngơi hai ngày là khỏi, mẫu thân đừng lo lắng."
Trên mặt Từ mẫu hiện rõ vẻ đau lòng và an ủi, bà sờ mặt ta, bảo nha hoàn đưa ta về phòng.
Ta khập khiễng đứng dậy, nhìn về phía Từ Ý đang trừng mắt nhìn ta với vẻ căm hận, tiếp tục khuyên nhủ.
"Xin mẫu thân đừng trách phạt muội muội quá nặng, nhất định là ta có chỗ nào làm chưa tốt, mới khiến muội muội không hài lòng."
Lời ta vừa dứt, Từ Ý lại kích động, những lời lẽ khó nghe tràn ngập không gian.
Sắc mặt chủ mẫu ngày càng khó coi nhưng nàng ta vẫn không kiềm chế, cuối cùng "Chát" một tiếng.
Trên mặt Từ Ý in rõ dấu tay của chính mẫu thân nàng ta, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Ta mặt đầy nộ kỳ bất tranh* lắc đầu một cái, sau đó được nha hoàn dìu về viện của mình.
(*) Tức giận nhưng không tranh cãi, phản bác.
Tình mẫu tử còn chưa kịp sâu đậm thì đã xa cách, tâm trạng ta thật sự rất tốt.
Từ gia nhận nuôi thêm một nghĩa nữ, đặt tên là Từ Ý.
Nghĩa nữ này mới chính là Từ Hoan thật.
Ba chuyện này lan truyền khắp Kinh thành, đến nỗi phụ tử Từ gia mỗi khi lên triều đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Ta ngồi cắm hoa ở thâm trạch trong đại viện, tâm tình vui thích.
Năm xưa, khi Từ Hoan ngược đãi ta, cả nhà bọn họ từ gia chủ đến kẻ hầu người hạ đều không một ai lên tiếng ngăn cản, giờ đây phải chịu đựng chút dư luận thế này, thật đúng là chẳng thấm vào đâu.
"Ngươi cút đi ngay cho ta!"
Từ Hoan... à không, phải là Từ Ý bất ngờ xuất hiện bên cạnh, đạp ta ngã khỏi ghế, rồi cầm lấy bó hoa của ta và ném vương vãi khắp nơi.
“Đồ tiện nhân này, ngươi còn ở đây giả vờ giả vịt, đáng lẽ ngươi phải bị ném vào kỹ viện để ngàn người chơi, vạn người ngủ!
Từ Ý từ nhỏ đã lăn lộn ở chốn lầu xanh, chửi người cũng chỉ biết chửi những gì mình nghe rồi học được.
Ta bị đẩy ngã xuống đất, đầu gối đau điếng, nhưng ta không hề tức giận, nàng ta càng điên cuồng thì cái c.h.ế.t càng đến gần.
"Nếu muội muội muốn ngồi thì cứ ngồi đi, ta đổi chỗ khác."
Ta được nha hoàn dìu ra sau, ngồi vào chỗ ban đầu dành cho Từ Ý.
Từ Ý vênh váo ngồi vào chỗ của ta, vênh mặt nhìn những tỷ muội khác
Trong lòng ta mừng thầm.
Tốt lắm, nàng ta vẫn ngốc nghếch như trước.
Chẳng bao lâu, nữ giáo quan đến, mọi người đứng dậy hành lễ, thấy vị trí vốn của thân nữ lại bị một nghĩa nữ ngoại lai chiếm giữ.
Mà vị tiểu thư vừa được phong làm Ninh An Quận chúa bị đẩy vào góc, bà vô cùng tức giận.
"Đây là gia giáo của Từ gia đó sao, đối xử tệ bạc với Quận chúa, các người gánh vác nổi!"
Mọi người đều quỳ xuống, chỉ có ta và Từ Ý vẫn đứng.
Ta đứng là bởi vì ta là Quận chúa, không cần phải quỳ lạy làm lễ nữ quan trong cung.
Còn Từ Ý đứng, hoàn toàn là bởi vì nàng ta quá mức hống hách.
“Cái con tiện nhân đó vốn dĩ không phải là m.á.u mủ Từ gia, giữ nàng ta lại trong phủ không đuổi đi đã là ta có lòng tốt rồi, ngươi chỉ là một nô tì mà cũng dám ở đây nói xằng nói bậy, có tin ta sẽ bảo phụ thân sai người đánh đuổi ngươi ra ngoài!”
Sắc mặt nữ giáo quan đã đỏ bừng vì giận, dùng quạt tròn chỉ vào tay Từ Ý, tay run lên không ngừng, nhưng vẫn cố giữ phong thái.
"Được lắm, người đâu, mau mời phu nhân đến đây, xem thử phu nhân có muốn chiều theo ý của Ý cô nương, đuổi ta, một kẻ làm nô bộc này ra khỏi phủ hay không!"
Thấy sự việc trở nên nghiêm trọng, đại tỷ vội quay sang cầu cứu ta, ngũ muội cũng kéo góc váy ta, muốn ta đi khuyên nhủ cô cô.
Bởi vì nếu hôm nay chuyện này mà thật sự kinh động đến phu nhân, e là tất cả mọi người đều sẽ bị liên lụy.
Chờ đến khi người đi thông báo đã rời khỏi, ta mới tiến lên giúp cô cô vuốt giận.
"Cô cô ở chốn thâm cung đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, xin đừng chấp nhặt với con trẻ, muội muội quanh năm ở bên ngoài không người dạy dỗ, nhất thời lỡ lời cũng là điều dễ hiểu."
"Sau này cô cô tận tâm dạy bảo, muội muội nhất định sẽ trở thành một đại gia khuê tú, mong cô cô bớt giận."
Ta ân cần đưa một ly trà, cười lấy lòng, cơn giận của cô cô mới dịu đi đôi chút.
Nhưng Từ Ý nghe ta nói vậy, cơn giận lại bùng lên, lao đến đạp một cái vào eo ta, trà nóng đổ lên tay ta và váy áo của cô cô.
Ta ngã trên sàn nhà còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị thêm một cú đá nữa.
“Con tiện nhân này! Ngươi dám nói ta không được dạy dỗ! Ta đạp c.h.ế.t ngươi! Đạp c.h.ế.t ngươi!”
Chứng kiến cảnh tượng này, các tỷ muội thứ nữ khác vội vàng chạy đến kéo Từ Ý ra.
Hai vị tỷ tỷ ôm ta vào lòng, tức giận quát: "Từ Ý! Ngươi dám phạm thượng!"
Hai muội muội trông có vẻ yếu đuối cũng ra sức giữ chặt Từ Ý.
Các nha hoàn thân cận thấy vậy, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vội vàng người cần đi tìm phu nhân thì đi tìm phu nhân, người nên tìm di nương thì đi tìm di nương.
Còn Từ Ý vẫn như con ch.ó dại sắp tuột xích, gào thét về phía mọi người.
"Ta mới là đích nữ! Ta mới là Từ Hoan! Ta là Quận chúa! Các ngươi thật to gan!"
Ta dựa vào lòng đại tỷ, đau đến ứa nước mắt, vết thương do Từ Ý vừa rồi đá trúng lại nứt ra, sau lưng truyền đến cơn đau nhói.
"Muội muội hà cớ gì phải hùng hổ dọa người như vậy, muội đến đây ta cũng không biết mình có phải huyết mạch Từ gia hay không, chỉ nghĩ cho dù thế nào cũng phải bù đắp cho muội muội nhiều hơn một chút, đồ đạc trong viện muội đều giống hệt như ta, hôm nay cũng nhường vị trí cho muội rồi."
"Cô cô là quý nhân trong cung, thân phận tôn quý, muội muội nói năng không chừng mực, ta nghĩ ta có thân phận Quận chúa, cô cô cũng sẽ nể mặt ta vài phần, thật sự không có ý nói muội muội không tốt."
Ta khóc đến tủi thân, m.á.u sau lưng cũng thấm ra, nhuộm đỏ một mảng.
"Trời ơi, máu!"
Nhị tỷ thấy sau lưng ta một mảng đỏ tươi, kinh hô thành tiếng.
Lúc này Từ phu nhân vội vàng chạy đến, đi ngang qua Từ Ý nhìn thấy ta đang đau đớn nức nở trong vòng tay đại tỷ.
"Mẫu thân, vết thương của tam muội nứt ra rồi." Nhị tỷ nói với giọng lo lắng.
"Nhanh! Mời thái y!"
Ta vội vàng ngăn cản, nhịn đau khuyên nhủ.
"Mẫu thân, lúc này mời thái y đến nhất định sẽ hỏi nguyên nhân ta bị thương, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nữ quyến Từ gia, Hoan nhi về phòng nghỉ ngơi hai ngày là khỏi, mẫu thân đừng lo lắng."
Trên mặt Từ mẫu hiện rõ vẻ đau lòng và an ủi, bà sờ mặt ta, bảo nha hoàn đưa ta về phòng.
Ta khập khiễng đứng dậy, nhìn về phía Từ Ý đang trừng mắt nhìn ta với vẻ căm hận, tiếp tục khuyên nhủ.
"Xin mẫu thân đừng trách phạt muội muội quá nặng, nhất định là ta có chỗ nào làm chưa tốt, mới khiến muội muội không hài lòng."
Lời ta vừa dứt, Từ Ý lại kích động, những lời lẽ khó nghe tràn ngập không gian.
Sắc mặt chủ mẫu ngày càng khó coi nhưng nàng ta vẫn không kiềm chế, cuối cùng "Chát" một tiếng.
Trên mặt Từ Ý in rõ dấu tay của chính mẫu thân nàng ta, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Ta mặt đầy nộ kỳ bất tranh* lắc đầu một cái, sau đó được nha hoàn dìu về viện của mình.
(*) Tức giận nhưng không tranh cãi, phản bác.
Tình mẫu tử còn chưa kịp sâu đậm thì đã xa cách, tâm trạng ta thật sự rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.