Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 10: Chi Phí An Cư
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
13/10/2024
Lục Hồng Quân thấy cô xách đồ chuẩn bị đi, liền bước tới đứng chắn trước cửa, mặt mày cau có nói: “Lục Gia Hinh, con đừng có làm loạn nữa.”
Lục Gia Quang không nhịn được, cũng chẳng giữ im lặng: “Bác ba, ngày trước bác thương Hinh Hinh nhất. Con còn nhớ có lần em bị sốt, bác đã chăm sóc cả ngày cả đêm không chợp mắt một chút nào. Lần này, Hinh Hinh suýt nữa bị bọn buôn người hại chết, lại còn chịu đủ cực khổ ở Cố Đô. Bác không thương em ấy thì thôi, lại còn bảo em làm loạn. Bác ba, sao bác trở nên nhẫn tâm như vậy?”
Lục Hồng Quân bị nói đến cứng họng, không thốt nên lời.
Lục Gia Kiệt cũng ủng hộ Gia Hinh chuyển ra ngoài, nhưng anh không đồng ý cô đi ngay lúc này: “Hinh Hinh, mình phải tìm được nhà trước rồi hãy dọn. Bây giờ em cứ vội vã rời đi, tối nay ở đâu?”
“Em yên tâm, lát nữa anh sẽ đi dò hỏi. Ngày mai nhất định tìm được nhà cho em.”
Anh có rất nhiều bạn bè, tìm một căn nhà trọ trong một ngày không phải là vấn đề.
Lục Gia Quang nghiêm mặt nói: “Thuê nhà gì chứ? Đến nhà anh mà ở.”
Thấy hai người cháu đều ủng hộ việc con gái mình chuyển ra ngoài, Lục Hồng Quân tức đến mức gần như phát điên: “Gia Quang, Gia Kiệt, hai đứa làm cái gì thế? Bác còn chưa chết, chuyện trong nhà không đến lượt hai đứa quyết định.”
Lục Gia Kiệt không khách sáo đáp lại: “Bác ba, trước khi mất, bác gái đã nắm tay con và anh Quang, dặn tụi con phải chăm sóc Hinh Hinh thật tốt. Lời đã hứa, con và anh Quang nhất định phải thực hiện.”
Đinh Tĩnh nghe thế thì tức giận không chịu được. Cái người đàn bà chết tiệt ấy đã chết từ lâu mà vẫn còn quấy nhiễu cuộc sống của họ.
Lục Gia Quang dù cũng bất mãn nhưng anh nói năng khéo léo hơn, không trực tiếp như Gia Kiệt: “Bác ba, giờ tình hình thế này, Hinh Hinh không nên sống chung một mái nhà với họ nữa. Nếu bác không nỡ xa mẹ con họ, thì cứ để Hinh Hinh dọn qua nhà con ở.”
Lục Hồng Quân lập tức đáp lại, không hề khách khí: “Nhà con nhỏ như thế, cả gia đình con ở còn không đủ chỗ, nó với Tiết Mậu qua đó thì ngủ ở đâu? Với lại, nó muốn học lại, khu nhà con làm gì có trường cấp ba tốt.”
Lục Gia Quang không nhượng bộ, nghiêm mặt nói: “Trước hết cứ để Hinh Hinh ở nhà con. Khi nào làm xong thủ tục học lại thì thuê nhà gần trường. Tiết Mậu ở chung với em ấy, sẽ không phải lo chuyện an toàn.”
Dù sao anh cũng không dám để em gái mình sống cùng mẹ con Đinh Tĩnh nữa. Lần này may mắn thoát khỏi âm mưu của mụ đàn bà độc ác kia, nhưng lần sau thì chưa chắc còn may mắn như vậy.
Lục Gia Hinh lên tiếng, ngắt lời: “Anh cả, không cần thuê nhà đâu, em có chỗ ở rồi.”
Lục Gia Kiệt buột miệng hỏi: “Em mới về, sao đã thuê được nhà rồi?”
Nếu vậy, ngay từ đầu con bé đã tính chuyện dọn đi. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, đổi lại là anh, anh cũng muốn ra ngoài.
Lục Gia Hinh cúi đầu nói: “Hồi mẹ bệnh nặng, có lần mẹ nằm mơ thấy em bị cha và mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang ngoài đường. Mẹ sợ giấc mơ thành sự thật nên đã nhờ người mua một căn nhà nhỏ cho em…”
Cô biết căn nhà đó là mẹ cô nhờ người nhà họ Tạ mua giúp. Mẹ cô từ nhỏ đã bị mẹ kế hành hạ đến sức khỏe kiệt quệ, khi sinh cô thì bị băng huyết suýt mất mạng. Sau đó, phải hơn mười năm mới hồi phục được phần nào.
Nhưng đến khi cô 11 tuổi, vào mùa đông, mẹ cô cứu con trai duy nhất của nhà họ Tạ khỏi chết đuối. Đúng lúc đó, mẹ cô đang trong kỳ kinh nguyệt, cứu người xong thì sức khỏe suy sụp, không qua khỏi sau nửa năm trời bệnh nặng.
Ngừng lại một chút, Lục Gia Hinh tiếp tục nói: “Hồi đó em bảo mẹ là cha thương em, sẽ không để ai ức hiếp em. Nhưng mẹ bảo đó chỉ là phòng ngừa. Nếu thật sự bị đuổi khỏi nhà, có căn nhà đó, em vẫn có chỗ để nương náu. Trước khi mất, mẹ dặn em không được kể chuyện này cho ai, sợ rằng sẽ có kẻ mưu đồ hại em.”
Lục Hồng Quân nhớ lại lời hứa với vợ trước, cảm thấy nóng bừng cả mặt.
Lục Gia Quang và Lục Gia Kiệt nghĩ đến người bác gái hiền hậu, mắt cả hai đỏ hoe. Nếu bác gái còn sống, em gái chắc chắn đã đậu vào một trường đại học danh tiếng, giờ đây đã chuẩn bị hành lý để nhập học.
Lục Hồng Quân hiểu rằng việc cô nhắc đến căn nhà nghĩa là cô đã quyết tâm dọn ra ở riêng. Biết không thể ngăn cản, ông hỏi căn nhà ở đâu.
Lục Gia Hinh không giấu diếm, thẳng thắn nói địa chỉ. Căn nhà nằm trên đường Quang Minh, một vị trí rất đắc địa.
Đinh Tĩnh nghe xong hối hận vô cùng. Đường Quang Minh gần Đại Thạch Lân, nơi mà có tiền cũng chưa chắc mua được nhà.
Nếu biết trước, bà ta nhất định sẽ đối xử tốt với Lục Gia Hinh và tìm cách chiếm lấy căn nhà. Có căn nhà đó làm chỗ dựa, thì còn lo gì chuyện cả đời của Tư Di nữa.
Lục Gia Quang cũng bất ngờ khi biết căn nhà ở đường Quang Minh: "Vị trí đó giao thông thuận tiện, lại gần trường học của em, không cần phải thuê nhà nữa."
Mọi chuyện đã rõ ràng, Lục Gia Hinh không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa: "Anh cả, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ đi!"
Ban đầu cô chỉ định mang theo những đồ đạc có giá trị và chăn gối, nhưng khi hai người anh họ đều ủng hộ việc cô dọn đi, cô thay đổi ý định: "Anh cả, trong phòng em, giường và bàn ghế đều do mẹ em lựa chọn kỹ càng. Em muốn mang tất cả đi."
Đinh Tĩnh biết cô đang ám chỉ mình, nhưng hai anh em nhà họ Lục không lên tiếng. Lục Gia Quang là lãnh đạo nên giữ ý, còn Lục Gia Kiệt thì vốn tính bộc trực chẳng cần giữ kẽ.
Lục Gia Quang liền đồng ý: "Đợi khi nhà mới của em được dọn dẹp sạch sẽ, anh sẽ sắp xếp xe chở mấy món đồ này đến đó cho em."
Mặc dù Lục Hồng Quân là giám đốc một công ty bách hóa lớn, nhưng ông đã 57 tuổi và có tin đồn rằng cấp trên dự định để ông về hưu sớm vào năm sau. Một khi rời khỏi vị trí quyền lực, ông e rằng sẽ chẳng còn ai nhớ đến mình.
Ngược lại, Lục Gia Quang đang ở tuổi sung sức, lại được người nâng đỡ, tương lai rất rộng mở. Lục Hồng Quân hiểu rằng có lẽ về già ông sẽ phải dựa vào cháu trai mình, nên rất nể trọng anh.
Lục Gia Kiệt đập tay lên ngực, mạnh dạn nói: "Gia Hinh, đến lúc đó, anh sẽ gọi thêm vài người bạn giúp chở hết đồ đến nhà ở đường Quang Minh cho em."
Lục Gia Hinh vốn nghĩ rằng việc dọn ra sẽ phải tranh cãi căng thẳng, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy. Tâm trạng cô lúc này vô cùng tốt: "Anh cả, anh năm, lát nữa đi xem nhà với em nhé!"
Lục Gia Quang gật đầu, đáp: "Nếu căn nhà đó quá cũ, không ở được, em và Tiết Mậu cứ qua nhà anh ở trước. Nếu không quen thì tạm ở nhà khách vài ngày."
Lục Gia Hinh khéo léo từ chối: "Nhà khách ở cơ quan anh xa quá, em sẽ ở nhà khách gần đường Quang Minh, tiện cho việc dọn dẹp hơn."
Lục Gia Quang cũng thấy sắp xếp vậy là hợp lý.
Tuy nhiên, Lục Gia Hinh không ngây thơ đến mức cứ thế dọn ra. Cô nhìn Lục Hồng Quân và nói: "Nhà bên đó chẳng có gì cả. Nếu chuyển tới thì nồi niêu, xoong chảo, đồ gia dụng, nội thất đều phải mua mới. Cha, giờ ngay cả tiền ăn con cũng không có."
Trước đây, cô sống đủ đầy, lại còn trẻ nên không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc. Nhưng giờ cô biết rõ rằng, không có tiền thì khó sống.
Lục Hồng Quân hiểu ý cô, quay sang bảo Đinh Tĩnh: "Đi lấy một nghìn đồng ra đây."
Một nghìn đồng? Như kiểu cho ăn xin ấy!
Không đợi Đinh Tĩnh mở miệng, Lục Gia Kiệt đã nói: "Bác ba, một nghìn đồng sao đủ? Đồ nội thất tốt một bộ thôi đã mấy trăm đồng rồi."
Nghe vậy, Lục Hồng Quân thấy cũng đúng, bèn quyết định: "Vậy cho hai nghìn."
Lục Gia Quang không nhịn được, cũng chẳng giữ im lặng: “Bác ba, ngày trước bác thương Hinh Hinh nhất. Con còn nhớ có lần em bị sốt, bác đã chăm sóc cả ngày cả đêm không chợp mắt một chút nào. Lần này, Hinh Hinh suýt nữa bị bọn buôn người hại chết, lại còn chịu đủ cực khổ ở Cố Đô. Bác không thương em ấy thì thôi, lại còn bảo em làm loạn. Bác ba, sao bác trở nên nhẫn tâm như vậy?”
Lục Hồng Quân bị nói đến cứng họng, không thốt nên lời.
Lục Gia Kiệt cũng ủng hộ Gia Hinh chuyển ra ngoài, nhưng anh không đồng ý cô đi ngay lúc này: “Hinh Hinh, mình phải tìm được nhà trước rồi hãy dọn. Bây giờ em cứ vội vã rời đi, tối nay ở đâu?”
“Em yên tâm, lát nữa anh sẽ đi dò hỏi. Ngày mai nhất định tìm được nhà cho em.”
Anh có rất nhiều bạn bè, tìm một căn nhà trọ trong một ngày không phải là vấn đề.
Lục Gia Quang nghiêm mặt nói: “Thuê nhà gì chứ? Đến nhà anh mà ở.”
Thấy hai người cháu đều ủng hộ việc con gái mình chuyển ra ngoài, Lục Hồng Quân tức đến mức gần như phát điên: “Gia Quang, Gia Kiệt, hai đứa làm cái gì thế? Bác còn chưa chết, chuyện trong nhà không đến lượt hai đứa quyết định.”
Lục Gia Kiệt không khách sáo đáp lại: “Bác ba, trước khi mất, bác gái đã nắm tay con và anh Quang, dặn tụi con phải chăm sóc Hinh Hinh thật tốt. Lời đã hứa, con và anh Quang nhất định phải thực hiện.”
Đinh Tĩnh nghe thế thì tức giận không chịu được. Cái người đàn bà chết tiệt ấy đã chết từ lâu mà vẫn còn quấy nhiễu cuộc sống của họ.
Lục Gia Quang dù cũng bất mãn nhưng anh nói năng khéo léo hơn, không trực tiếp như Gia Kiệt: “Bác ba, giờ tình hình thế này, Hinh Hinh không nên sống chung một mái nhà với họ nữa. Nếu bác không nỡ xa mẹ con họ, thì cứ để Hinh Hinh dọn qua nhà con ở.”
Lục Hồng Quân lập tức đáp lại, không hề khách khí: “Nhà con nhỏ như thế, cả gia đình con ở còn không đủ chỗ, nó với Tiết Mậu qua đó thì ngủ ở đâu? Với lại, nó muốn học lại, khu nhà con làm gì có trường cấp ba tốt.”
Lục Gia Quang không nhượng bộ, nghiêm mặt nói: “Trước hết cứ để Hinh Hinh ở nhà con. Khi nào làm xong thủ tục học lại thì thuê nhà gần trường. Tiết Mậu ở chung với em ấy, sẽ không phải lo chuyện an toàn.”
Dù sao anh cũng không dám để em gái mình sống cùng mẹ con Đinh Tĩnh nữa. Lần này may mắn thoát khỏi âm mưu của mụ đàn bà độc ác kia, nhưng lần sau thì chưa chắc còn may mắn như vậy.
Lục Gia Hinh lên tiếng, ngắt lời: “Anh cả, không cần thuê nhà đâu, em có chỗ ở rồi.”
Lục Gia Kiệt buột miệng hỏi: “Em mới về, sao đã thuê được nhà rồi?”
Nếu vậy, ngay từ đầu con bé đã tính chuyện dọn đi. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, đổi lại là anh, anh cũng muốn ra ngoài.
Lục Gia Hinh cúi đầu nói: “Hồi mẹ bệnh nặng, có lần mẹ nằm mơ thấy em bị cha và mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang ngoài đường. Mẹ sợ giấc mơ thành sự thật nên đã nhờ người mua một căn nhà nhỏ cho em…”
Cô biết căn nhà đó là mẹ cô nhờ người nhà họ Tạ mua giúp. Mẹ cô từ nhỏ đã bị mẹ kế hành hạ đến sức khỏe kiệt quệ, khi sinh cô thì bị băng huyết suýt mất mạng. Sau đó, phải hơn mười năm mới hồi phục được phần nào.
Nhưng đến khi cô 11 tuổi, vào mùa đông, mẹ cô cứu con trai duy nhất của nhà họ Tạ khỏi chết đuối. Đúng lúc đó, mẹ cô đang trong kỳ kinh nguyệt, cứu người xong thì sức khỏe suy sụp, không qua khỏi sau nửa năm trời bệnh nặng.
Ngừng lại một chút, Lục Gia Hinh tiếp tục nói: “Hồi đó em bảo mẹ là cha thương em, sẽ không để ai ức hiếp em. Nhưng mẹ bảo đó chỉ là phòng ngừa. Nếu thật sự bị đuổi khỏi nhà, có căn nhà đó, em vẫn có chỗ để nương náu. Trước khi mất, mẹ dặn em không được kể chuyện này cho ai, sợ rằng sẽ có kẻ mưu đồ hại em.”
Lục Hồng Quân nhớ lại lời hứa với vợ trước, cảm thấy nóng bừng cả mặt.
Lục Gia Quang và Lục Gia Kiệt nghĩ đến người bác gái hiền hậu, mắt cả hai đỏ hoe. Nếu bác gái còn sống, em gái chắc chắn đã đậu vào một trường đại học danh tiếng, giờ đây đã chuẩn bị hành lý để nhập học.
Lục Hồng Quân hiểu rằng việc cô nhắc đến căn nhà nghĩa là cô đã quyết tâm dọn ra ở riêng. Biết không thể ngăn cản, ông hỏi căn nhà ở đâu.
Lục Gia Hinh không giấu diếm, thẳng thắn nói địa chỉ. Căn nhà nằm trên đường Quang Minh, một vị trí rất đắc địa.
Đinh Tĩnh nghe xong hối hận vô cùng. Đường Quang Minh gần Đại Thạch Lân, nơi mà có tiền cũng chưa chắc mua được nhà.
Nếu biết trước, bà ta nhất định sẽ đối xử tốt với Lục Gia Hinh và tìm cách chiếm lấy căn nhà. Có căn nhà đó làm chỗ dựa, thì còn lo gì chuyện cả đời của Tư Di nữa.
Lục Gia Quang cũng bất ngờ khi biết căn nhà ở đường Quang Minh: "Vị trí đó giao thông thuận tiện, lại gần trường học của em, không cần phải thuê nhà nữa."
Mọi chuyện đã rõ ràng, Lục Gia Hinh không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa: "Anh cả, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ đi!"
Ban đầu cô chỉ định mang theo những đồ đạc có giá trị và chăn gối, nhưng khi hai người anh họ đều ủng hộ việc cô dọn đi, cô thay đổi ý định: "Anh cả, trong phòng em, giường và bàn ghế đều do mẹ em lựa chọn kỹ càng. Em muốn mang tất cả đi."
Đinh Tĩnh biết cô đang ám chỉ mình, nhưng hai anh em nhà họ Lục không lên tiếng. Lục Gia Quang là lãnh đạo nên giữ ý, còn Lục Gia Kiệt thì vốn tính bộc trực chẳng cần giữ kẽ.
Lục Gia Quang liền đồng ý: "Đợi khi nhà mới của em được dọn dẹp sạch sẽ, anh sẽ sắp xếp xe chở mấy món đồ này đến đó cho em."
Mặc dù Lục Hồng Quân là giám đốc một công ty bách hóa lớn, nhưng ông đã 57 tuổi và có tin đồn rằng cấp trên dự định để ông về hưu sớm vào năm sau. Một khi rời khỏi vị trí quyền lực, ông e rằng sẽ chẳng còn ai nhớ đến mình.
Ngược lại, Lục Gia Quang đang ở tuổi sung sức, lại được người nâng đỡ, tương lai rất rộng mở. Lục Hồng Quân hiểu rằng có lẽ về già ông sẽ phải dựa vào cháu trai mình, nên rất nể trọng anh.
Lục Gia Kiệt đập tay lên ngực, mạnh dạn nói: "Gia Hinh, đến lúc đó, anh sẽ gọi thêm vài người bạn giúp chở hết đồ đến nhà ở đường Quang Minh cho em."
Lục Gia Hinh vốn nghĩ rằng việc dọn ra sẽ phải tranh cãi căng thẳng, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy. Tâm trạng cô lúc này vô cùng tốt: "Anh cả, anh năm, lát nữa đi xem nhà với em nhé!"
Lục Gia Quang gật đầu, đáp: "Nếu căn nhà đó quá cũ, không ở được, em và Tiết Mậu cứ qua nhà anh ở trước. Nếu không quen thì tạm ở nhà khách vài ngày."
Lục Gia Hinh khéo léo từ chối: "Nhà khách ở cơ quan anh xa quá, em sẽ ở nhà khách gần đường Quang Minh, tiện cho việc dọn dẹp hơn."
Lục Gia Quang cũng thấy sắp xếp vậy là hợp lý.
Tuy nhiên, Lục Gia Hinh không ngây thơ đến mức cứ thế dọn ra. Cô nhìn Lục Hồng Quân và nói: "Nhà bên đó chẳng có gì cả. Nếu chuyển tới thì nồi niêu, xoong chảo, đồ gia dụng, nội thất đều phải mua mới. Cha, giờ ngay cả tiền ăn con cũng không có."
Trước đây, cô sống đủ đầy, lại còn trẻ nên không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc. Nhưng giờ cô biết rõ rằng, không có tiền thì khó sống.
Lục Hồng Quân hiểu ý cô, quay sang bảo Đinh Tĩnh: "Đi lấy một nghìn đồng ra đây."
Một nghìn đồng? Như kiểu cho ăn xin ấy!
Không đợi Đinh Tĩnh mở miệng, Lục Gia Kiệt đã nói: "Bác ba, một nghìn đồng sao đủ? Đồ nội thất tốt một bộ thôi đã mấy trăm đồng rồi."
Nghe vậy, Lục Hồng Quân thấy cũng đúng, bèn quyết định: "Vậy cho hai nghìn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.