Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản

Chương 13: Dọn Phòng

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

13/10/2024

Ra khỏi cửa, Lục Gia Kiệt nói: “Anh à, Hinh Hinh thay đổi nhiều rồi.”

Lục Gia Quang ừ một tiếng, đáp: “Hinh Hinh bây giờ không chỉ có chính kiến, mà chịu ấm ức cũng biết nói ra. Sau này, mẹ con bà ta không bắt nạt con bé được nữa đâu.”

Anh cảm thấy thay đổi này là tốt, những khổ cực vừa qua không phải vô ích.

Khi Lục Gia Hinh và Tiết Mậu đang quét dọn trong nhà, có người gõ cửa. Cô mở cửa ra thì thấy một bác gái đứng trước cửa. Bác giới thiệu: “Tôi họ Lý, ở bên hội phụ nữ khu phố. Cô gái, căn nhà này là của cháu à?”

Sau khi xem thẻ công tác của bác, Lục Gia Hinh đáp: “Nhà này là mẹ cháu để lại. Trước kia vì cháu còn nhỏ, sợ mẹ kế biết rồi chiếm mất nên không dám về. Giờ cháu không sống nổi dưới tay mẹ kế nữa, đành phải dọn đến đây.”

Cô không ngại chuyện “xấu trong nhà” bị người ngoài biết. Hơn nữa, những bác gái như thế này thường rất thạo tin, dù cô không nói, chẳng mấy chốc mọi chuyện cũng sẽ bị đào ra hết.

Bác Lý vốn đã thấy nhiều chuyện như thế này ở hội phụ nữ, nhắc nhở: “Cô gái, cháu nên chuyển hộ khẩu về đây sớm. Như vậy mẹ kế cháu sẽ không lấy chuyện hôn sự ra ép cháu được nữa.”

Lục Gia Hinh cảm thấy bác thật tốt bụng, liền cảm ơn rồi nói: “Đợi cháu ổn định xong, cháu sẽ chuyển hộ khẩu về.”

Bác Lý nhìn sang Tiết Mậu hỏi: “Hai chị em cháu định ở đây lâu dài sao?”

Lục Gia Hinh giải thích thân phận của Tiết Mậu: “Bác à, cháu đã nhận cậu ấy làm em trai nuôi rồi. Sau này, cậu ấy sẽ ở đây với cháu.”

Bác Lý ghi lại thông tin của hai người, cười nói: “Nhà tôi chỉ cách nhà cháu hai căn, sau này nếu có việc gì cứ tìm tôi nhé.”

Lục Gia Hinh cảm ơn rồi tiễn bác ra về, sau đó tiếp tục dọn dẹp cùng Tiết Mậu.

Làm hơn một tiếng, cả hai đều đói bụng. Trong bếp không có nồi niêu gì, đành ra ngoài ăn. Ở khu Tứ Cửu Thành hiện giờ có rất nhiều quán ăn nhỏ, hai người nhanh chóng tìm được một quán.

Lục Gia Hinh gọi cá kho, rau muống xào tỏi, và canh trứng cà chua. Cô ăn không nhiều, nhưng Tiết Mậu lại ăn khỏe, ăn hết ba bát cơm và quét sạch cả đồ ăn mới no.

Ra khỏi quán, Tiết Mậu nói: “Chị à, ăn ở ngoài thế này đắt quá, tối mình tự nấu ăn đi!”



“Đợi mai mua nồi niêu bát đũa xong rồi hẵng nấu.”

Dọn dẹp đúng là mệt, sau khi làm xong hai gian phòng chính, Lục Gia Hinh ngồi phịch xuống ghế: “Chúng ta dọn thêm cái bếp nữa là được. Ba gian phòng sau để từ từ rồi tính.”

Tiết Mậu lại không thấy mệt chút nào. Đây là nhà của chị cậu, trước khi chị lấy chồng, cậu còn được ở đây thoải mái: “Chị à, chị vào nghỉ đi, để em dọn nốt.”

Phòng ngủ chính có sẵn giường, tủ quần áo, bàn trang điểm và ghế, đồ đạc đầy đủ. Lát nữa, cô định mang bộ đồ nội thất trong phòng mình đến để Tiết Mậu dùng, như vậy không cần mua thêm gì nữa.

Lục Gia Hinh biết không để cậu làm thì cậu sẽ không thoải mái, bèn gật đầu: “Vậy chị đi ngủ trước đây. Em mà mệt thì nghỉ, nhà mình mà, cứ từ từ làm, không cần vội.”

Thân thể cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, làm chút việc đã thấy mệt. Cô nghĩ có lẽ trước kia không chăm sóc tốt cho cơ thể nên bị suy nhược, cần tìm bác sĩ để điều trị.

Trong nhà không có chăn gối, may mà cô đã mang mấy bộ quần áo cũ theo. Ban đầu định vứt đi, nhưng Tiết Mậu bảo giữ lại để lau chùi, giờ những bộ quần áo cũ này lại có ích.

Liên tục ngồi tàu ba ngày liền. Hiện tại, tất cả đều là tàu xanh lá cổ điển, không chỉ ồn ào mà môi trường còn rất tệ, chưa kể vé họ mua lại là ghế cứng, hoàn toàn không thể nghỉ ngơi được.

Vừa xuống tàu, cả hai lập tức chạy thẳng về khu tập thể. Vì lo lắng bị phát hiện mình không phải người thật sự của thân xác này, Lục Gia Hinh luôn căng thẳng, mãi đến lúc nằm xuống, cô mới thả lỏng và ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, đã hơn ba tiếng trôi qua. Bước ra ngoài, Lục Gia Hinh phát hiện sân yên ắng lạ thường: “Tiết Mậu, anh năm chị vẫn chưa tới sao?”

Tiết Mậu dừng tay, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Chưa. Anh cả đi mượn xe, có lẽ chưa mượn được.”

Lục Gia Hinh lo lắng nếu hôm nay không chuyển được đồ đến, cô sẽ phải ngủ trên giường gỗ. Còn Tiết Mậu thậm chí không có cả giường gỗ mà nằm. Chỉ mới chợp mắt một lát, cô đã thấy đau lưng mỏi người, nghĩ đến chuyện phải nằm suốt cả đêm, chắc chắn sẽ không dậy nổi.

Tiết Mậu nhắc tới một vấn đề mà cậu mới phát hiện: “Chị, ở đây không có nhà vệ sinh. Hồi nãy em buồn quá mà không tìm được chỗ, đành phải ra ngoài giải quyết.”

Sợ Lục Gia Hinh hiểu lầm, cậu vội giải thích thêm: “Bên ngoài có nhà vệ sinh công cộng, nhưng bẩn lắm, chắc chị không quen đâu.”

Lục Gia Hinh vốn chưa để ý chuyện này, cô nói: “Vậy chúng ta phải mua hai cái bô, chứ tối muốn đi vệ sinh mà phải ra ngoài thì phiền lắm.”



Tiết Mậu ở cùng cô hơn một tháng, biết cô rất sạch sẽ: “Chị, không thể mãi như vậy được. Chúng ta nên sớm bắt đầu bán hàng, kiếm tiền để nhờ người xây nhà vệ sinh.”

Sau khi trừ chi phí đi đường và tiền vé xe, trong tay họ còn hơn hai trăm đồng, đủ để sắm sửa một quầy hàng nhỏ. Về phần tiền của Lục Gia Hinh, Tiết Mậu chưa từng nghĩ đến chuyện sử dụng.

Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng lớn của Lục Gia Kiệt: “Hinh Hinh, Tiết Mậu, mở cửa đi nào, anh mang đồ vào đây.”

Có lần Tiết Mậu quá mệt, nằm xuống giường là ngủ quên, không kịp khóa cửa. Kết quả, cái nồi và nửa bao gạo mới mua bị mất sạch. Từ đó, cậu quen thói dù ở nhà cũng luôn khóa cửa.

Lục Gia Kiệt vác một tấm phản bước vào, thấy Lục Gia Hinh định ra ngoài, anh liền gọi lại: “Hinh Hinh, em vừa mới hồi phục, cần nghỉ ngơi cho khỏe. Đồ cũng không nhiều, anh với hai người anh em nữa đi vài chuyến là xong.”

Thể trạng của Lục Gia Hinh hiện tại đúng là còn yếu, nên cô cũng không cố tranh làm.

Rất nhanh, Tiết Mậu gánh hai thùng gỗ bước vào. Trong thùng đựng đầy nồi niêu xoong chảo và dao kéo nhà bếp. Cậu vui vẻ nói: “Chị, ngày mai mua thêm gạo bột là chúng ta có thể tự nấu ăn rồi.”

Lục Gia Hinh hơi bất ngờ. Đợi khi Lục Gia Kiệt mang chăn chiếu vào, cô hỏi: “Anh năm, những thứ này là anh mua sao?”

Lục Gia Kiệt cười đáp: “Không phải, bác ba lấy từ cửa hàng bách hóa đấy. Tất cả đều là hàng lỗi nhẹ, nên giá rất rẻ.”

Lục Gia Hinh nhìn vào trong thùng. Dù chưa xem kỹ, nhưng cô chắc chắn mọi thứ đều mới. Cô không phải kiểu người ngây thơ, làm việc nhiều năm trong môi trường chuyên nghiệp, cô hiểu rõ mọi chuyện.

Điều khiến cô ngạc nhiên là ngoài đồ dùng nhà bếp, còn có hai bộ chăn mùa hè, bình nước nóng, ấm đun nước, cốc chén, bàn chải đánh răng, khăn mặt và các đồ dùng thiết yếu khác.

Lục Gia Kiệt cười bảo: “Hinh Hinh, mấy thứ này đều là bác ba mua cho em.”

“Ông ta tốt thế cơ à?” Lục Gia Hinh hỏi.

Lục Gia Kiệt bật cười: “Anh với anh cả dù muốn mua cho em, nhưng trong tay đâu có đủ tiền. Hinh Hinh, bà ta chắc chắn sẽ diễn trò, bác ba khó tránh được sẽ bị bà ta lừa. Nhưng em là con gái duy nhất của bác ấy, sau này tiền bạc và tài sản của bác chắc chắn sẽ để lại cho em.”

Lương của anh và anh cả vừa lĩnh đã phải nộp hết, trong tay may lắm còn lại một, hai đồng. Những thứ này gộp lại cũng đáng giá mấy trăm đồng, dù họ bán máu cũng không đủ mà gom.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook