Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản

Chương 14: Nhà Mới

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

13/10/2024

Lục Gia Hinh cứ ngỡ sau khi xin được một vạn đồng, Lục Hồng Quân sẽ để mặc cô một thời gian. Không ngờ, ông lại chủ động chuẩn bị cho cô nhiều thứ đến vậy.

Nhìn đống đồ đạc, tâm trạng của Lục Gia Hinh trở nên phức tạp. Trước đây, cô chỉ căm ghét Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di, nhưng lại dành cho Lục Hồng Quân sự kính mến sâu sắc.

Không thể phủ nhận, chỉ cần cô không xảy ra xung đột với Đinh Tĩnh, Lục Hồng Quân đối xử với cô khá tốt, nhất là về mặt tiền bạc, ông chưa bao giờ keo kiệt.

Lục Gia Kiệt khiêng chăn màn vào phòng của cô, cười nói: "Hinh Hinh, nếu còn thiếu gì thì cứ lập một danh sách. Em ngại không dám mở lời với bác ba, để anh đi cùng em xin ông ấy."

Anh ấy còn an ủi: "Hinh Hinh, em là con gái ruột của bác ba. Sau này em còn phải chăm sóc ông ấy lúc tuổi già, vậy nên việc xin tiền hay đồ đạc từ ông ấy là hợp lẽ tự nhiên. Em không nhận, thì cuối cùng mọi thứ cũng chỉ rơi vào tay hai mẹ con kia thôi."

Thật ra, mấy món này là do chính anh xin từ Lục Hồng Quân.

Ban đầu, Lục Hồng Quân quả thực định mặc kệ Lục Gia Hinh, không muốn sắm sửa gì thêm. Dù sao ông cũng đã cho cô một khoản tiền lớn, chẳng ai trách được gì nếu ông không lo thêm.

Nhưng Lục Gia Kiệt giỏi ăn nói, thuyết phục rằng: "Triệu Tư Di nịnh nọt ông chẳng qua là vì tiền và quyền lực. Đợi sau này ông về hưu, hết tiền, cô ta sẽ lộ ngay bản chất." Lời này khiến Lục Hồng Quân suy nghĩ. Cuối cùng, ông dẫn Lục Gia Kiệt ra cửa hàng bách hóa.

Lục Gia Hinh nhìn ra ngoài sân, thấy Tiết Mậu và hai người nữa đang bận rộn. Cô hạ giọng nhỏ như muỗi hỏi: "Anh năm, mua nhiều đồ lỗi ở cửa hàng bách hóa thế này, liệu có ổn không?"

Nếu chỉ mua vài món thì không sao, nhưng một lúc lấy nhiều thế này, cô lo sẽ gặp rắc rối. Cô vốn là người ngại phiền phức, nếu có thể, cô thà tự mình từ từ sắm sửa còn hơn.

Lục Gia Kiệt thoáng bất ngờ, sau đó cười đáp: "Mình bỏ tiền ra mua, chứ có lấy không đâu mà lo. Có người gây chuyện, chúng ta cũng không sợ."

Cô nhíu mày hỏi tiếp: "Anh năm, cha em có thường xuyên mua đồ lỗi từ cửa hàng bách hóa không? Nếu bị ai đó tố cáo, cấp trên điều tra thì phiền toái lắm."

Dù sao họ cũng là cha con, quan hệ không thể chấm dứt. Nhưng nếu ông gặp chuyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô. Sau này làm ăn, có lẽ sẽ gặp nhiều rào cản hơn.

Lục Gia Kiệt thấy cô giờ đã trưởng thành, biết lo nghĩ, nên giải thích: "Hinh Hinh, mấy món lỗi ở cửa hàng bách hóa này đều được phân bổ theo cấp bậc chức vụ. Bác ba làm ở cửa hàng bách hóa nhiều năm, nhưng rất ít khi lấy đồ ở đó. Lần này là tình huống đặc biệt, không ai rảnh rỗi mà tố cáo đâu."

Cô gật đầu: "Vậy thì tốt."

Sau khi chuyển hết đồ đạc, cũng đã hơn năm giờ chiều. Lục Gia Hinh mời Lục Gia Kiệt và hai người bạn của anh đi ăn tại một quán cơm nhỏ. Cô gọi năm món và một món canh: thịt kho hạt dẻ, tôm rang, thịt kho tàu, gan xào cải thảo, dưa leo muối chua, và canh cá diếc đậu hũ. Ngoài ra, cô còn gọi thêm một chai rượu.



Tiết Mậu thấy vậy mà xót ruột: "Trời ơi, chỗ này chắc tốn kha khá tiền đây!"

Lục Gia Kiệt cảm thấy cô thay đổi rất nhiều. Trước đây, mỗi lần ra ngoài ăn, cô đều chỉ gọi món mình thích. Nhưng lần này, cô lại gọi toàn món mặn và thêm rượu, rõ ràng là dựa theo sở thích của bọn họ. Ở bên ngoài hơn một tháng, cô đã hiểu chuyện hơn nhiều.

Quán ăn làm món vừa ngon vừa đầy đặn. Lục Gia Kiệt và hai người bạn ăn uống rất vui vẻ.

Khi tiễn họ về, Lục Gia Kiệt nói: "Tối nay muộn rồi, hai người phải đạp xe về, nên tôi không dám để uống nhiều. Cuối tuần tôi mời, lúc đó chúng ta sẽ uống thỏa thích."

Lục Gia Hinh cũng cảm ơn họ: "Anh Cường, anh Thăng, hôm nay thật sự cảm ơn hai anh."

Hai người vì nể mặt Lục Gia Kiệt mà đến giúp, nhưng cô lại đối xử rất lịch sự, mời ăn toàn món ngon. Điều này khiến họ rất hài lòng.

Anh Cường cười nói: "Cô em, sau này có chuyện gì cứ gọi, đảm bảo anh giải quyết cho."

Lục Gia Kiệt liếc xéo: "Đây là em gái tôi, bớt thân thiết đi. Muộn rồi, về nhanh đi, kẻo về trễ lại bị vợ mắng."

Anh Thăng cười mắng lại: "Đồ qua cầu rút ván."

Tiễn họ đi xong, Lục Gia Hinh hỏi: "Anh năm, anh không về sao?"

Lục Gia Kiệt trả lời: "Hai đứa trẻ như em với Tiết Mậu, anh với anh cả đâu yên tâm được. Mấy ngày tới, anh ở lại đây. Chờ mọi việc ổn thỏa, các em quen biết với hàng xóm rồi, anh sẽ về nhà."

Lục Gia Hinh tất nhiên là mừng rỡ rồi. Ở đây cô vừa lạ người lạ cảnh, mà tình hình an ninh lại không tốt, sống trong căn nhà lớn thế này cũng thấy hơi sờ sợ.

Trên đường về, cô đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng. Mùi hôi nồng nặc suýt khiến cô buồn nôn. Dù ở nhà dùng bô để giải quyết, nhưng phải đi qua đây cũng là một kiểu tra tấn.

Lục Gia Hinh quay sang hỏi: "Anh năm, nhà em không có nhà vệ sinh, em muốn xây một cái. Anh có quen ai làm được không? Em muốn làm càng sớm càng tốt."

Lục Gia Kiệt cũng đang ở nhờ nhà bố mẹ vợ, mà nhà đó cũng không có nhà vệ sinh riêng, mỗi lần đều phải đi vệ sinh công cộng.

Nhưng vì chỗ này rộng rãi, nhà cửa cũng nhiều, xây một cái nhà vệ sinh trong sân không phải vấn đề: "Để anh hỏi bạn bè xem sao, em cũng nên qua chỗ tổ dân phố báo một tiếng."

Lục Gia Hinh ngạc nhiên không thôi: "Sao? Ở nhà mình xây nhà vệ sinh mà cũng phải báo tổ dân phố à?"



Lục Gia Kiệt thấy vẻ mặt của cô thì bật cười: "Em định đào đất xây dựng, không báo ai biết em làm gì? Với lại, em xây nhà vệ sinh chắc chắn phải đấu nối vào hệ thống thoát nước, không báo thì làm sao em biết cống thoát nước ở đâu?"

Lục Gia Hinh chợt nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản. Bây giờ không phải như sau này, các cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện.

Về đến nhà, Tiết Mậu và mọi người vừa bước vào sân đã lập tức khóa cửa lại.

Lục Gia Kiệt đi vào, nhìn quanh sân rộng rãi, trong mắt không giấu nổi sự ghen tị: "Có nhà thật tốt. Haizz, không biết bao giờ anh mới có nhà của riêng mình."

Lục Gia Hinh biết lương tháng của anh chỉ hơn tám mươi đồng, dựa vào tiền lương thế này cả đời cũng chẳng có nổi một căn nhà riêng.

Suy nghĩ một lúc, Lục Gia Hinh nói: "Anh năm, anh có biết em với Tiết Mậu bán gì ở Cổ Đô không?"

"Bán gì?"

"Bọn em bán mì lạnh và bánh trứng. Trông đơn giản vậy thôi mà lời lãi rất khá."

Lục Gia Kiệt nhớ lại bạn bè từng nói làm ăn kinh doanh rất lời, lập tức hứng thú hỏi: "Thế các em một ngày kiếm được bao nhiêu?"

Lục Gia Hinh cười, đáp: "Ngày đông khách nhất kiếm được bốn mươi sáu đồng, ngày ít khách nhất cũng được mười hai đồng. Chỉ trong hai mươi tư ngày, bọn em không chỉ tự nuôi sống bản thân mà còn tiết kiệm được hơn ba trăm đồng."

Lục Gia Kiệt sửng sốt: "Gì cơ? Kiếm được nhiều thế à?"

Phải biết rằng lương tháng của anh cũng chỉ có tám mươi sáu đồng tám xu. Thế mà một quầy đồ ăn vặt lại có thể kiếm được gần nửa tháng lương của anh chỉ trong một ngày.

Chính sách giờ đây đang dần được nới lỏng, ngày càng nhiều nhà máy tư nhân được mở, trong khi các doanh nghiệp nhà nước lại ngày càng khó khăn. Đợi đến khi gánh nặng quá lớn, thì cơn bão sa thải sẽ bùng nổ.

Lục Gia Hinh muốn Lục Gia Kiệt sớm rời khỏi xưởng giày để tự kinh doanh, nên cố tình kích thích anh: "Em sức khỏe kém, chỉ bán buổi sáng thôi. Nếu bán cả ngày ba bữa thì kiếm được nhiều hơn nữa."

Lục Gia Kiệt há hốc miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời.

Lục Gia Hinh nhìn ra được anh đã động lòng, chỉ là vẫn còn e ngại, chưa dám thử. Nhưng không sao, sau này cô sẽ tìm cách thuyết phục thêm, rồi anh cũng sẽ hành động thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook