Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 31:
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/10/2024
Lục Hồng Quân hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, vậy phải ăn gì để con bé nhanh chóng hồi phục?”
Bác sĩ cho biết việc điều dưỡng cơ thể là sở trường của y học cổ truyền, và ông giới thiệu cho hai cha con một thầy thuốc Đông y nổi tiếng tại bệnh viện.
Sau khi cảm ơn, Lục Hồng Quân dẫn Lục Gia Hinh ra khỏi bệnh viện. Trên đường đi, ông nói nhỏ: “Bố nghe nói có một thầy thuốc Đông y rất giỏi trong việc điều dưỡng cơ thể. Để bố nhờ người giới thiệu, khi nào ông ấy đồng ý thì bố sẽ đưa con đến đó.”
Lục Gia Hinh gật đầu: “Được thôi.”
Ra khỏi bệnh viện, Lục Hồng Quân nói: “Hôm qua bố bận, không thể đi được. Hôm nay, con dẫn bố đi xem ngôi nhà mới của con.”
Lục Gia Hinh không từ chối, nhưng cô muốn làm rõ một số điều: “Con là con gái của bố, nếu bố muốn ở cùng con thì con sẵn sàng chào đón. Nhưng nếu bố muốn đưa Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di đến, thì đừng trách con không nhận bố là cha.”
Cô biết cách dùng lời để làm Lục Hồng Quân vui lòng. Qua việc thăm dò hôm nay, Lục Gia Hinh biết chắc Lục Hồng Quân đã bí mật tích lũy được một gia tài không nhỏ. Vậy nên, cô cần duy trì mối quan hệ tốt với ông, không chỉ để “hái tiền” mà còn để khi gặp khó khăn trong kinh doanh có thể nhờ cậy ông giúp đỡ. Còn chuyện nhờ đến nhà họ Tạ, cô chỉ tính đến nếu gặp chuyện sống chết.
Nghe con gái nói vậy, Lục Hồng Quân cảm thấy ấm lòng, biết rằng con gái vẫn còn rất hiếu thuận. Ông thở dài: “Con yên tâm, họ sẽ không đến đâu.”
Sau sự việc ngày hôm qua, ông biết không còn khả năng hàn gắn mối quan hệ giữa con gái và mẹ kế. Ông chỉ hy vọng sau này đôi bên không can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa. Còn tương lai ra sao, để tương lai tính tiếp.
Lục Gia Hinh chuyển chủ đề: “Bố, Tiết Mậu không thể ngồi yên được, cậu ấy muốn tiếp tục mở quầy bán hàng.”
Lục Hồng Quân đáp: “Bây giờ tìm việc không dễ, cậu ấy không có học vấn, lại còn trẻ và là người ngoại tỉnh, khó mà tìm được công việc phù hợp. Nếu mở quầy bán hàng có thể tự nuôi sống bản thân thì cứ để cậu ấy làm.”
Hiện nay, sau khi rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, các cơ hội việc làm trở nên khan hiếm. Nếu là Lục Gia Hinh, Lục Hồng Quân chắc chắn sẽ tìm mọi cách để lo liệu. Nhưng với Tiết Mậu, ông nghĩ chỉ cần giúp một khoản tiền là đủ trả ơn rồi. Tuy nhiên, Lục Gia Hinh đã nói rằng cô sẽ tự mình trả ơn, nên ông cũng không đề cập đến việc này nữa.
Lục Gia Hinh nhắc đến chuyện này không phải ngẫu nhiên, cô có ý đồ riêng: “Bố, con muốn mua một chiếc xe ba bánh để tiện cho việc bán hàng. Nếu không, mỗi lần mang đồ ra ngoài, di chuyển thật sự quá vất vả.”
Lục Hồng Quân nhìn cô chằm chằm.
Lục Gia Hinh cảm thấy tim mình như ngừng đập. Ông ấy liệu có phát hiện ra điều gì khác thường, nghi ngờ cô không phải là nguyên thân? Nhưng nhanh chóng, cô trấn tĩnh lại, tự nhủ rằng Lục Hồng Quân từ khi tái hôn đã ít quan tâm đến cô. Với những biến cố đã qua, chắc chắn ông không thể nghi ngờ điều gì.
Lục Hồng Quân không phải nghi ngờ gì về thân phận của cô, mà chỉ cảm thấy cô đã thay đổi quá nhiều. Trước đây, con gái ông chưa từng để tâm đến tiền bạc, nhưng giờ lại đam mê tiền đến lạ lùng. Tuy nhiên, nghĩ đến việc cô bị dồn đến mức phải tự mình đi bán hàng rong ở Cổ Đô để kiếm sống, Lục Hồng Quân cảm thấy mềm lòng: “Gia Hinh, con có dự tính trước là tốt, nhưng bố là cha của con, sau này có cần gì thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo như vậy.”
Lục Gia Hinh thở phào nhẹ nhõm, biết rằng ông không nghi ngờ gì về thân phận của cô. Cô cúi đầu, giả vờ buồn bã: “Mấy năm qua, bố luôn thiên vị cho mẹ con Đinh Tĩnh, không còn yêu thương con nữa. Con sợ nếu cứ đòi hỏi, bố sẽ thấy phiền.”
Nghe vậy, Lục Hồng Quân bật cười: “Con là con gái của bố, là đứa con duy nhất của bố. Những gì con muốn, nếu bố có khả năng mua thì chắc chắn sẽ mua cho con. Nhưng Gia Hinh à, Đinh Tĩnh là người sẽ đồng hành cùng bố đến cuối đời, còn con rồi sẽ lớn và có gia đình riêng. Bố phải để ý đến cảm xúc của bà ấy, nhưng con yên tâm, tài sản của bố sau này đều là của con.”
Lục Gia Hinh hừ lạnh: “Con không còn là đứa trẻ ba tuổi, đừng dùng những lời đó để dỗ con.”
Đồ đạc chỉ khi nắm trong tay mới là của mình, những lời hứa hẹn chỉ là vô nghĩa. Dĩ nhiên, nếu ông thật sự định để lại mọi thứ cho cô thì càng tốt, không thì cũng chẳng sao. Cô thầm nghĩ, người xưa nói đúng, tự mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất.
Lục Hồng Quân nói với giọng trách yêu: “Con bé này, từ nhỏ đến lớn, khi nào bố đã hứa với con mà không giữ lời đâu?”
Lục Gia Hinh tỏ ra ngạc nhiên: “Bố không đùa chứ? Sau này thật sự sẽ để lại gia sản cho con, không để mẹ con Đinh Tĩnh hưởng?”
Lục Hồng Quân nói: “Phần lớn là của con, một phần nhỏ sẽ để lại cho dì Đinh. Bố lớn tuổi hơn bà ấy nhiều, chắc chắn bố sẽ ra đi trước, phải để lại chút ít cho bà ấy làm bảo đảm.”
Bác sĩ cho biết việc điều dưỡng cơ thể là sở trường của y học cổ truyền, và ông giới thiệu cho hai cha con một thầy thuốc Đông y nổi tiếng tại bệnh viện.
Sau khi cảm ơn, Lục Hồng Quân dẫn Lục Gia Hinh ra khỏi bệnh viện. Trên đường đi, ông nói nhỏ: “Bố nghe nói có một thầy thuốc Đông y rất giỏi trong việc điều dưỡng cơ thể. Để bố nhờ người giới thiệu, khi nào ông ấy đồng ý thì bố sẽ đưa con đến đó.”
Lục Gia Hinh gật đầu: “Được thôi.”
Ra khỏi bệnh viện, Lục Hồng Quân nói: “Hôm qua bố bận, không thể đi được. Hôm nay, con dẫn bố đi xem ngôi nhà mới của con.”
Lục Gia Hinh không từ chối, nhưng cô muốn làm rõ một số điều: “Con là con gái của bố, nếu bố muốn ở cùng con thì con sẵn sàng chào đón. Nhưng nếu bố muốn đưa Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di đến, thì đừng trách con không nhận bố là cha.”
Cô biết cách dùng lời để làm Lục Hồng Quân vui lòng. Qua việc thăm dò hôm nay, Lục Gia Hinh biết chắc Lục Hồng Quân đã bí mật tích lũy được một gia tài không nhỏ. Vậy nên, cô cần duy trì mối quan hệ tốt với ông, không chỉ để “hái tiền” mà còn để khi gặp khó khăn trong kinh doanh có thể nhờ cậy ông giúp đỡ. Còn chuyện nhờ đến nhà họ Tạ, cô chỉ tính đến nếu gặp chuyện sống chết.
Nghe con gái nói vậy, Lục Hồng Quân cảm thấy ấm lòng, biết rằng con gái vẫn còn rất hiếu thuận. Ông thở dài: “Con yên tâm, họ sẽ không đến đâu.”
Sau sự việc ngày hôm qua, ông biết không còn khả năng hàn gắn mối quan hệ giữa con gái và mẹ kế. Ông chỉ hy vọng sau này đôi bên không can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa. Còn tương lai ra sao, để tương lai tính tiếp.
Lục Gia Hinh chuyển chủ đề: “Bố, Tiết Mậu không thể ngồi yên được, cậu ấy muốn tiếp tục mở quầy bán hàng.”
Lục Hồng Quân đáp: “Bây giờ tìm việc không dễ, cậu ấy không có học vấn, lại còn trẻ và là người ngoại tỉnh, khó mà tìm được công việc phù hợp. Nếu mở quầy bán hàng có thể tự nuôi sống bản thân thì cứ để cậu ấy làm.”
Hiện nay, sau khi rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, các cơ hội việc làm trở nên khan hiếm. Nếu là Lục Gia Hinh, Lục Hồng Quân chắc chắn sẽ tìm mọi cách để lo liệu. Nhưng với Tiết Mậu, ông nghĩ chỉ cần giúp một khoản tiền là đủ trả ơn rồi. Tuy nhiên, Lục Gia Hinh đã nói rằng cô sẽ tự mình trả ơn, nên ông cũng không đề cập đến việc này nữa.
Lục Gia Hinh nhắc đến chuyện này không phải ngẫu nhiên, cô có ý đồ riêng: “Bố, con muốn mua một chiếc xe ba bánh để tiện cho việc bán hàng. Nếu không, mỗi lần mang đồ ra ngoài, di chuyển thật sự quá vất vả.”
Lục Hồng Quân nhìn cô chằm chằm.
Lục Gia Hinh cảm thấy tim mình như ngừng đập. Ông ấy liệu có phát hiện ra điều gì khác thường, nghi ngờ cô không phải là nguyên thân? Nhưng nhanh chóng, cô trấn tĩnh lại, tự nhủ rằng Lục Hồng Quân từ khi tái hôn đã ít quan tâm đến cô. Với những biến cố đã qua, chắc chắn ông không thể nghi ngờ điều gì.
Lục Hồng Quân không phải nghi ngờ gì về thân phận của cô, mà chỉ cảm thấy cô đã thay đổi quá nhiều. Trước đây, con gái ông chưa từng để tâm đến tiền bạc, nhưng giờ lại đam mê tiền đến lạ lùng. Tuy nhiên, nghĩ đến việc cô bị dồn đến mức phải tự mình đi bán hàng rong ở Cổ Đô để kiếm sống, Lục Hồng Quân cảm thấy mềm lòng: “Gia Hinh, con có dự tính trước là tốt, nhưng bố là cha của con, sau này có cần gì thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo như vậy.”
Lục Gia Hinh thở phào nhẹ nhõm, biết rằng ông không nghi ngờ gì về thân phận của cô. Cô cúi đầu, giả vờ buồn bã: “Mấy năm qua, bố luôn thiên vị cho mẹ con Đinh Tĩnh, không còn yêu thương con nữa. Con sợ nếu cứ đòi hỏi, bố sẽ thấy phiền.”
Nghe vậy, Lục Hồng Quân bật cười: “Con là con gái của bố, là đứa con duy nhất của bố. Những gì con muốn, nếu bố có khả năng mua thì chắc chắn sẽ mua cho con. Nhưng Gia Hinh à, Đinh Tĩnh là người sẽ đồng hành cùng bố đến cuối đời, còn con rồi sẽ lớn và có gia đình riêng. Bố phải để ý đến cảm xúc của bà ấy, nhưng con yên tâm, tài sản của bố sau này đều là của con.”
Lục Gia Hinh hừ lạnh: “Con không còn là đứa trẻ ba tuổi, đừng dùng những lời đó để dỗ con.”
Đồ đạc chỉ khi nắm trong tay mới là của mình, những lời hứa hẹn chỉ là vô nghĩa. Dĩ nhiên, nếu ông thật sự định để lại mọi thứ cho cô thì càng tốt, không thì cũng chẳng sao. Cô thầm nghĩ, người xưa nói đúng, tự mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất.
Lục Hồng Quân nói với giọng trách yêu: “Con bé này, từ nhỏ đến lớn, khi nào bố đã hứa với con mà không giữ lời đâu?”
Lục Gia Hinh tỏ ra ngạc nhiên: “Bố không đùa chứ? Sau này thật sự sẽ để lại gia sản cho con, không để mẹ con Đinh Tĩnh hưởng?”
Lục Hồng Quân nói: “Phần lớn là của con, một phần nhỏ sẽ để lại cho dì Đinh. Bố lớn tuổi hơn bà ấy nhiều, chắc chắn bố sẽ ra đi trước, phải để lại chút ít cho bà ấy làm bảo đảm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.