Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 35:
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/10/2024
Hai bao gạo và bột, hai can dầu, muối, dầu ăn, giấm, xì dầu cùng các loại gia vị khác, ngoài ra còn có ấm đun nước và hai bình nước nóng.
Lục Gia Kiệt giải thích: “Hôm qua vội vàng quá nên mua thiếu đồ. Hôm nay anh đã ghi lại những thứ cần mua, nhưng có thể vẫn còn sót thứ gì. Nếu em thiếu gì thì ghi lại cho anh nhé.”
“Được ạ.”
Sau khi dọn hết đồ vào bếp, Mã Lệ Lệ cởi tạp dề và phủi bụi trên người: “Gia Hinh, Tiểu Phượng mà không thấy chị vào buổi tối là sẽ khóc. Chị phải về trước, cuối tuần chị sẽ mang hai đứa con qua chơi.”
Lần này chị đến đây một phần là thăm Lục Gia Hinh, phần khác là để làm quen đường xá.
“Được ạ.”
Trước khi rời đi, Lục Gia Kiệt hỏi Lục Gia Hinh một việc: “Em suýt bị bọn buôn người hại, đại ca bảo em nên đi báo án.”
Anh nghĩ báo án cũng chẳng có ích gì, mấy năm nay rất nhiều vụ buôn người xảy ra nhưng không có kết quả. Anh cũng không tin vụ việc của Lục Gia Hinh sẽ được giải quyết.
Lục Gia Hinh bận rộn đến mức quên mất chuyện này: “Sáng mai em sẽ đi.”
“Vậy anh xin phép nghỉ làm để đi cùng em.”
Lục Gia Hinh không muốn làm phiền anh: “Ngũ ca, anh còn phải đi làm, xin nghỉ hoài không tốt đâu. Ngày mai Tiết Mậu sẽ đi cùng em, anh không cần lo đâu.”
“Vậy được, có gì thì gọi cho anh hoặc đại ca.”
Khi hai vợ chồng ra về, Mã Lệ Lệ vẫy tay với túi đồ ăn vặt mà Lục Gia Hinh cố nhét vào tay chị: “Trước đây nghe người ta nói khổ nạn có thể giúp người ta trưởng thành nhanh chóng, bây giờ mới thấy điều đó thật không sai chút nào.”
Trước đây mỗi khi đến nhà tam thúc, Lục Gia Hinh chỉ chào hỏi một cách hời hợt, nhưng hôm nay cô không chỉ nhiệt tình chào đón mà còn lo lắng cho hai đứa nhỏ.
Lục Gia Kiệt thở dài nói: “Anh thà rằng nó vẫn như trước đây.”
Mã Lệ Lệ lườm anh một cái: “Vẫn như trước thì sớm muộn gì cũng bị mẹ con họ Đinh nuốt sống thôi. Giờ nó đã mạnh mẽ hơn, biết tự bảo vệ lợi ích của mình, sau này mẹ con đó cũng khó mà tính kế với nó.”
Lục Gia Kiệt nghĩ lại cũng thấy đúng.
Sáng hôm sau, hai chị em đi đến đồn công an để báo án, sau khi ghi lời khai thì trở về nhà. Vừa bước vào nhà định tiếp tục dọn dẹp, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm.
Chỉ nghe tiếng gõ cửa cũng biết người đến không có thiện ý.
Chưa kịp đoán xem là ai, bên ngoài đã vang lên giọng nói quen thuộc: “Lục Gia Hinh, mày ra đây. Mày tự bỏ nhà đi, bị bọn buôn người nhắm trúng rồi lại đổ tội cho tao. Lục Gia Hinh, sao mày ác độc thế!”
Lục Gia Hinh cười lạnh. Mấy ngày nay cô bận rộn đến mức không để ý đến chuyện khác, không ngờ rằng Triệu Tư Di lại tự dâng mình đến cửa. Cô cầm lấy cây gậy to bằng cánh tay em bé ở cạnh cửa, khi Tiết Mậu vừa mở cửa, cô đã vung gậy đập thẳng vào người ngoài cửa.
“Á!”
Sau tiếng hét thảm, Triệu Tư Di còn định chửi tiếp, nhưng vừa nhìn thấy Lục Gia Hinh dữ dằn liền sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Đáng tiếc là cô ta chạy không nhanh, nên bị đánh thêm một gậy nữa vào lưng.
Lục Gia Hinh vốn chưa nghĩ ra cách trừng trị Triệu Tư Di, nhưng giờ cô ta tự đưa mình đến, làm sao cô có thể bỏ qua. Giết người thì phạm pháp, nhưng đánh một trận để đòi chút lợi thì không sao cả.
Chỉ cần không gây ra án mạng, dù Triệu Tư Di có báo án, thì khi đến đồn công an cũng chỉ bị coi là mâu thuẫn gia đình, cuối cùng cũng không đi đến đâu.
Sau ba gậy, Triệu Tư Di sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, vừa chạy vừa hét lớn: “Giết người rồi! Cứu mạng, cứu mạng…”
Lục Gia Kiệt giải thích: “Hôm qua vội vàng quá nên mua thiếu đồ. Hôm nay anh đã ghi lại những thứ cần mua, nhưng có thể vẫn còn sót thứ gì. Nếu em thiếu gì thì ghi lại cho anh nhé.”
“Được ạ.”
Sau khi dọn hết đồ vào bếp, Mã Lệ Lệ cởi tạp dề và phủi bụi trên người: “Gia Hinh, Tiểu Phượng mà không thấy chị vào buổi tối là sẽ khóc. Chị phải về trước, cuối tuần chị sẽ mang hai đứa con qua chơi.”
Lần này chị đến đây một phần là thăm Lục Gia Hinh, phần khác là để làm quen đường xá.
“Được ạ.”
Trước khi rời đi, Lục Gia Kiệt hỏi Lục Gia Hinh một việc: “Em suýt bị bọn buôn người hại, đại ca bảo em nên đi báo án.”
Anh nghĩ báo án cũng chẳng có ích gì, mấy năm nay rất nhiều vụ buôn người xảy ra nhưng không có kết quả. Anh cũng không tin vụ việc của Lục Gia Hinh sẽ được giải quyết.
Lục Gia Hinh bận rộn đến mức quên mất chuyện này: “Sáng mai em sẽ đi.”
“Vậy anh xin phép nghỉ làm để đi cùng em.”
Lục Gia Hinh không muốn làm phiền anh: “Ngũ ca, anh còn phải đi làm, xin nghỉ hoài không tốt đâu. Ngày mai Tiết Mậu sẽ đi cùng em, anh không cần lo đâu.”
“Vậy được, có gì thì gọi cho anh hoặc đại ca.”
Khi hai vợ chồng ra về, Mã Lệ Lệ vẫy tay với túi đồ ăn vặt mà Lục Gia Hinh cố nhét vào tay chị: “Trước đây nghe người ta nói khổ nạn có thể giúp người ta trưởng thành nhanh chóng, bây giờ mới thấy điều đó thật không sai chút nào.”
Trước đây mỗi khi đến nhà tam thúc, Lục Gia Hinh chỉ chào hỏi một cách hời hợt, nhưng hôm nay cô không chỉ nhiệt tình chào đón mà còn lo lắng cho hai đứa nhỏ.
Lục Gia Kiệt thở dài nói: “Anh thà rằng nó vẫn như trước đây.”
Mã Lệ Lệ lườm anh một cái: “Vẫn như trước thì sớm muộn gì cũng bị mẹ con họ Đinh nuốt sống thôi. Giờ nó đã mạnh mẽ hơn, biết tự bảo vệ lợi ích của mình, sau này mẹ con đó cũng khó mà tính kế với nó.”
Lục Gia Kiệt nghĩ lại cũng thấy đúng.
Sáng hôm sau, hai chị em đi đến đồn công an để báo án, sau khi ghi lời khai thì trở về nhà. Vừa bước vào nhà định tiếp tục dọn dẹp, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm.
Chỉ nghe tiếng gõ cửa cũng biết người đến không có thiện ý.
Chưa kịp đoán xem là ai, bên ngoài đã vang lên giọng nói quen thuộc: “Lục Gia Hinh, mày ra đây. Mày tự bỏ nhà đi, bị bọn buôn người nhắm trúng rồi lại đổ tội cho tao. Lục Gia Hinh, sao mày ác độc thế!”
Lục Gia Hinh cười lạnh. Mấy ngày nay cô bận rộn đến mức không để ý đến chuyện khác, không ngờ rằng Triệu Tư Di lại tự dâng mình đến cửa. Cô cầm lấy cây gậy to bằng cánh tay em bé ở cạnh cửa, khi Tiết Mậu vừa mở cửa, cô đã vung gậy đập thẳng vào người ngoài cửa.
“Á!”
Sau tiếng hét thảm, Triệu Tư Di còn định chửi tiếp, nhưng vừa nhìn thấy Lục Gia Hinh dữ dằn liền sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Đáng tiếc là cô ta chạy không nhanh, nên bị đánh thêm một gậy nữa vào lưng.
Lục Gia Hinh vốn chưa nghĩ ra cách trừng trị Triệu Tư Di, nhưng giờ cô ta tự đưa mình đến, làm sao cô có thể bỏ qua. Giết người thì phạm pháp, nhưng đánh một trận để đòi chút lợi thì không sao cả.
Chỉ cần không gây ra án mạng, dù Triệu Tư Di có báo án, thì khi đến đồn công an cũng chỉ bị coi là mâu thuẫn gia đình, cuối cùng cũng không đi đến đâu.
Sau ba gậy, Triệu Tư Di sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, vừa chạy vừa hét lớn: “Giết người rồi! Cứu mạng, cứu mạng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.