Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 31: Xác Định Đồng Hồ
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/10/2024
Lục Gia Hinh vốn rất yêu thích các loại ngọc phỉ thúy và đá quý, nhưng lại chẳng mấy bận tâm đến kim cương hay vàng bạc, khiến bạn bè thường bảo cô là người kỳ quặc.
Vì đam mê, cô cũng sưu tầm không ít món trang sức bằng ngọc, trong đó đáng giá nhất là một chiếc vòng tay ngọc hòa điền và một chiếc vòng tay ngọc dương chi.
Còn loại phỉ thúy xanh đế vương, cô chỉ từng thấy ở chỗ các bà bạn giàu có. Ai ngờ giờ đây cô lại có được vòng tay và cả chuỗi vòng cổ 108 hạt bằng loại ngọc quý này.
Tô Hạc Minh thấy cô cười rạng rỡ như hoa nở, không khỏi thắc mắc: "Cô thích mấy món trang sức làm từ đá này lắm à?"
Trang sức làm từ đá? Đúng là thiếu mắt thẩm mỹ. Nhưng nhìn cách ăn mặc thì cũng đủ biết người này chẳng am hiểu gì. Lục Gia Hinh rộng lượng bỏ qua sự nông cạn đó, mỉm cười đáp: "Rất thích. Sau này có tiền, tôi sẽ sưu tầm thêm nhiều nữa."
Thời đại học, cô có tiền sinh hoạt phí khá dư dả, lại còn đi làm thêm, hễ có tiền là mua trang sức ngọc. Sau này, ngọc trở nên được săn đón, khiến bộ sưu tập của cô tăng giá trị lên rất nhiều.
Tô Hạc Minh thấy cô thật sự yêu thích, liền cười nói: "Trước đây có người bạn nợ tôi một khoản tiền hàng, không ngờ hàng bị trộm nên không có khả năng trả nợ. Anh ta dùng bộ trang sức ngọc gia truyền để gán nợ, tôi vì nể tình bạn cũ nên nhận. Cô thích thì tôi tặng làm quà gặp mặt."
Lục Gia Hinh khéo léo từ chối, nói rằng không thể nhận thứ quý giá mà không có công lao gì. Dù sao cũng chỉ mới gặp lần thứ hai, đâu thể nhận đồ đắt tiền như vậy từ người không thân thiết.
Tô Hạc Minh hào phóng nói: "Đừng khách sáo làm gì, tặng cô thì cứ nhận đi."
Thấy cô vẫn từ chối, anh nói thêm: "Cô ruột tôi vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, khi sinh Tiểu Trần suýt nữa mất mạng. May mắn sống sót, nhưng từ đó không thể sinh con nữa. Mẹ cô cứu Tiểu Trần, tức là đã cứu mạng cô ruột tôi. Chỉ là một bộ trang sức bằng ngọc thôi, chẳng đáng là gì."
Nói xong, anh bổ sung thêm: "Bạn gái tôi thích trang sức vàng, không thích ngọc, nếu không thì giờ cũng chẳng còn để mà tặng cô."
Lục Gia Hinh tuy rất thích phỉ thúy, nhưng ghét phiền phức: "Lỡ bạn gái anh biết anh tặng cho tôi, không chừng lại đến tìm tôi gây sự."
Chuyện hiểu lầm, nhất là mấy vụ tình ái, thường rất rắc rối.
Tô Hạc Minh phẩy tay, cho biết đã chia tay bạn gái hơn một tháng rồi, giờ chẳng còn quan hệ gì nữa: "Nếu cô coi tôi là bạn và sẵn lòng qua lại, thì cứ nhận. Còn nếu không, coi như tôi chưa nói gì."
Lục Gia Hinh cảm thấy anh tuy hơi khoa trương nhưng rất trượng nghĩa, dạng người này có thể thử kết giao một chút: "Vậy tôi không khách sáo nữa."
Tô Hạc Minh dặn cô cất kỹ rồi chuẩn bị rời đi.
Lục Gia Hinh gọi anh lại: "Lần này việc chỉnh đốn an ninh rất nghiêm, anh và mấy người bạn nên cẩn thận. Nếu xảy ra chuyện, dù Tạ phu nhân có cứu được anh, thì cũng phải trả giá không nhỏ."
Cô ghét phiền phức, nhưng Tô Hạc Minh quá hào phóng nên không nhắc nhở không đành lòng. Dĩ nhiên, đã nhắc mà anh không nghe thì chẳng phải chuyện của cô.
Tô Hạc Minh ngẩn ra, rồi nghi hoặc hỏi: "Cô nghe tin từ đâu?"
Lục Gia Hinh nhìn anh như nhìn người ngốc. Chuyện này có thể nói ra sao? Cô cảm thấy cần tìm hiểu thêm về nhà họ Tô, vì sao người này lại chẳng nhạy bén gì trước thời cuộc.
Hiểu ra, anh chắp tay cảm tạ: "Cảm ơn cô em."
Cô em? Gì đây chứ? Lục Gia Hinh chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay anh: "Anh có biết tại sao người ta nói 'giàu lặng lẽ' không? Vì chim đầu đàn luôn bị nhắm bắn. Đeo thứ đắt tiền dễ khiến người khác ghen tỵ, mà ghen tỵ nhiều thì chẳng sống yên được đâu."
"Chiếc đồng hồ vàng này, tôi không biết giá cụ thể, nhưng ít nhất cũng bảy tám vạn. Bây giờ lương công nhân bình thường chỉ bảy tám chục tệ, anh đeo cái này..."
Cô bỏ lửng câu nói, để anh tự suy ngẫm. Có những lúc nói quá nhiều người ta cũng không nghe, chỉ khi tự nhận thức được sự nghiêm trọng mới biết kiềm chế.
Tô Hạc Minh cười lớn: "Tôi đâu có ngốc. Làm sao mà đeo Rolex vàng chục vạn được. Cô em, đây là hàng giả, bạn tôi tặng, đeo chơi thôi."
Lục Gia Hinh bán tín bán nghi: "Giả thật à? Tháo ra cho tôi xem."
Cô nhớ một người bạn của cô từng được bạn trai là dân buôn nhà đất tặng đồng hồ Rolex. Đeo vào, ai ai cũng ngoái nhìn.
Tô Hạc Minh tháo đồng hồ đưa cho cô: "Nếu thích thì tặng cô luôn."
Cô cẩn thận quan sát chiếc đồng hồ. Đồng hồ Rolex có thiết kế hoa văn độc đáo và công nghệ chống giả đặc biệt, rất khó làm nhái.
Nếu là ba mươi năm sau, cô không dám khẳng định chiếc đồng hồ này là thật, vì khi đó công nghệ làm giả đã tinh vi lắm rồi. Nhưng ở thời điểm hiện tại, kỹ thuật làm giả chưa được hiện đại đến thế. Lục Gia Hinh nhìn kỹ dấu chống giả, hỏi: “Anh vừa nói chiếc đồng hồ này là bạn anh tặng?”
Tô Hạc Minh cười, gật đầu: “Đúng vậy, đây là quà sinh nhật vài hôm trước, bạn thân tặng tôi. Thế nào, sáng chói đúng không? Nếu cô thích, tôi tặng cô, rồi tôi mua cái khác.”
Lục Gia Hinh đưa chiếc đồng hồ lại cho anh, thành thật nói: “Anh Tô, chiếc đồng hồ này là thật.”
Tặng một chiếc đồng hồ đắt tiền như thế mà lại nói là hàng giả, không biết đối phương có ý gì. Nhưng nếu không gặp phải cô, chắc chắn Tô Hạc Minh đã bị mắc lừa.
Trong lòng Tô Hạc Minh hơi hoảng: “Cô nói sao? Đồng hồ này là thật?”
“Tôi khẳng định chắc chắn với anh, nó là thật. Nếu anh không tin, có thể tìm người trong nghề để giám định.”
Sắc mặt Tô Hạc Minh thay đổi rõ rệt. Anh mượn giấy bút từ Lục Gia Hinh, viết một số điện thoại rồi nói: “Cô giữ kỹ thứ này. Tôi sẽ đi tìm người giám định chiếc đồng hồ. Nếu có việc cần, cứ gọi số này, bảo tìm anh Tô là được.”
Nói xong, anh vội vã rời đi. Ra đến đầu ngõ, anh bảo hai đàn em đi chỗ khác rồi một mình phóng xe máy đến gặp một ông lão.
Anh lấy chiếc đồng hồ vàng ra, đặt vào tay ông, lo lắng nói: “Ông mau giúp tôi xem, đồng hồ này là thật hay giả?”
Ông lão ngắm nghía một lúc rồi cười: “Yên tâm, là thật đấy.”
Đồng hồ giả dù tinh xảo cũng chỉ đáng giá vài trăm, nhưng hàng thật trên thị trường phải đến hơn mười vạn. Tô Hạc Minh tuy tính tình có phần khoa trương, nhưng không phải kẻ ngu ngốc.
Anh đeo một chiếc đồng hồ đắt đỏ như vậy đi khắp nơi, chắc chắn sẽ bị để ý. Hơn nữa, hiện nay đang trong đợt siết chặt an ninh, nếu bị bắt thì... như Lục Gia Hinh nói, không chết cũng mất mặt. Anh chỉ không rõ kẻ tính kế anh là nhằm vào cha con họ, hay muốn động đến người cô nhỏ.
Sự việc lớn như vậy, Tô Hạc Minh biết mình không tự giải quyết nổi, lập tức gọi điện cho Tạ phu nhân.
Nghe chuyện, Tạ phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta sẽ cho người điều tra việc này. Việc con cần làm bây giờ là mua một chiếc đồng hồ vàng giả, sau đó tạm ngưng toàn bộ việc làm ăn hiện tại.”
“Được.”
Vì đam mê, cô cũng sưu tầm không ít món trang sức bằng ngọc, trong đó đáng giá nhất là một chiếc vòng tay ngọc hòa điền và một chiếc vòng tay ngọc dương chi.
Còn loại phỉ thúy xanh đế vương, cô chỉ từng thấy ở chỗ các bà bạn giàu có. Ai ngờ giờ đây cô lại có được vòng tay và cả chuỗi vòng cổ 108 hạt bằng loại ngọc quý này.
Tô Hạc Minh thấy cô cười rạng rỡ như hoa nở, không khỏi thắc mắc: "Cô thích mấy món trang sức làm từ đá này lắm à?"
Trang sức làm từ đá? Đúng là thiếu mắt thẩm mỹ. Nhưng nhìn cách ăn mặc thì cũng đủ biết người này chẳng am hiểu gì. Lục Gia Hinh rộng lượng bỏ qua sự nông cạn đó, mỉm cười đáp: "Rất thích. Sau này có tiền, tôi sẽ sưu tầm thêm nhiều nữa."
Thời đại học, cô có tiền sinh hoạt phí khá dư dả, lại còn đi làm thêm, hễ có tiền là mua trang sức ngọc. Sau này, ngọc trở nên được săn đón, khiến bộ sưu tập của cô tăng giá trị lên rất nhiều.
Tô Hạc Minh thấy cô thật sự yêu thích, liền cười nói: "Trước đây có người bạn nợ tôi một khoản tiền hàng, không ngờ hàng bị trộm nên không có khả năng trả nợ. Anh ta dùng bộ trang sức ngọc gia truyền để gán nợ, tôi vì nể tình bạn cũ nên nhận. Cô thích thì tôi tặng làm quà gặp mặt."
Lục Gia Hinh khéo léo từ chối, nói rằng không thể nhận thứ quý giá mà không có công lao gì. Dù sao cũng chỉ mới gặp lần thứ hai, đâu thể nhận đồ đắt tiền như vậy từ người không thân thiết.
Tô Hạc Minh hào phóng nói: "Đừng khách sáo làm gì, tặng cô thì cứ nhận đi."
Thấy cô vẫn từ chối, anh nói thêm: "Cô ruột tôi vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, khi sinh Tiểu Trần suýt nữa mất mạng. May mắn sống sót, nhưng từ đó không thể sinh con nữa. Mẹ cô cứu Tiểu Trần, tức là đã cứu mạng cô ruột tôi. Chỉ là một bộ trang sức bằng ngọc thôi, chẳng đáng là gì."
Nói xong, anh bổ sung thêm: "Bạn gái tôi thích trang sức vàng, không thích ngọc, nếu không thì giờ cũng chẳng còn để mà tặng cô."
Lục Gia Hinh tuy rất thích phỉ thúy, nhưng ghét phiền phức: "Lỡ bạn gái anh biết anh tặng cho tôi, không chừng lại đến tìm tôi gây sự."
Chuyện hiểu lầm, nhất là mấy vụ tình ái, thường rất rắc rối.
Tô Hạc Minh phẩy tay, cho biết đã chia tay bạn gái hơn một tháng rồi, giờ chẳng còn quan hệ gì nữa: "Nếu cô coi tôi là bạn và sẵn lòng qua lại, thì cứ nhận. Còn nếu không, coi như tôi chưa nói gì."
Lục Gia Hinh cảm thấy anh tuy hơi khoa trương nhưng rất trượng nghĩa, dạng người này có thể thử kết giao một chút: "Vậy tôi không khách sáo nữa."
Tô Hạc Minh dặn cô cất kỹ rồi chuẩn bị rời đi.
Lục Gia Hinh gọi anh lại: "Lần này việc chỉnh đốn an ninh rất nghiêm, anh và mấy người bạn nên cẩn thận. Nếu xảy ra chuyện, dù Tạ phu nhân có cứu được anh, thì cũng phải trả giá không nhỏ."
Cô ghét phiền phức, nhưng Tô Hạc Minh quá hào phóng nên không nhắc nhở không đành lòng. Dĩ nhiên, đã nhắc mà anh không nghe thì chẳng phải chuyện của cô.
Tô Hạc Minh ngẩn ra, rồi nghi hoặc hỏi: "Cô nghe tin từ đâu?"
Lục Gia Hinh nhìn anh như nhìn người ngốc. Chuyện này có thể nói ra sao? Cô cảm thấy cần tìm hiểu thêm về nhà họ Tô, vì sao người này lại chẳng nhạy bén gì trước thời cuộc.
Hiểu ra, anh chắp tay cảm tạ: "Cảm ơn cô em."
Cô em? Gì đây chứ? Lục Gia Hinh chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay anh: "Anh có biết tại sao người ta nói 'giàu lặng lẽ' không? Vì chim đầu đàn luôn bị nhắm bắn. Đeo thứ đắt tiền dễ khiến người khác ghen tỵ, mà ghen tỵ nhiều thì chẳng sống yên được đâu."
"Chiếc đồng hồ vàng này, tôi không biết giá cụ thể, nhưng ít nhất cũng bảy tám vạn. Bây giờ lương công nhân bình thường chỉ bảy tám chục tệ, anh đeo cái này..."
Cô bỏ lửng câu nói, để anh tự suy ngẫm. Có những lúc nói quá nhiều người ta cũng không nghe, chỉ khi tự nhận thức được sự nghiêm trọng mới biết kiềm chế.
Tô Hạc Minh cười lớn: "Tôi đâu có ngốc. Làm sao mà đeo Rolex vàng chục vạn được. Cô em, đây là hàng giả, bạn tôi tặng, đeo chơi thôi."
Lục Gia Hinh bán tín bán nghi: "Giả thật à? Tháo ra cho tôi xem."
Cô nhớ một người bạn của cô từng được bạn trai là dân buôn nhà đất tặng đồng hồ Rolex. Đeo vào, ai ai cũng ngoái nhìn.
Tô Hạc Minh tháo đồng hồ đưa cho cô: "Nếu thích thì tặng cô luôn."
Cô cẩn thận quan sát chiếc đồng hồ. Đồng hồ Rolex có thiết kế hoa văn độc đáo và công nghệ chống giả đặc biệt, rất khó làm nhái.
Nếu là ba mươi năm sau, cô không dám khẳng định chiếc đồng hồ này là thật, vì khi đó công nghệ làm giả đã tinh vi lắm rồi. Nhưng ở thời điểm hiện tại, kỹ thuật làm giả chưa được hiện đại đến thế. Lục Gia Hinh nhìn kỹ dấu chống giả, hỏi: “Anh vừa nói chiếc đồng hồ này là bạn anh tặng?”
Tô Hạc Minh cười, gật đầu: “Đúng vậy, đây là quà sinh nhật vài hôm trước, bạn thân tặng tôi. Thế nào, sáng chói đúng không? Nếu cô thích, tôi tặng cô, rồi tôi mua cái khác.”
Lục Gia Hinh đưa chiếc đồng hồ lại cho anh, thành thật nói: “Anh Tô, chiếc đồng hồ này là thật.”
Tặng một chiếc đồng hồ đắt tiền như thế mà lại nói là hàng giả, không biết đối phương có ý gì. Nhưng nếu không gặp phải cô, chắc chắn Tô Hạc Minh đã bị mắc lừa.
Trong lòng Tô Hạc Minh hơi hoảng: “Cô nói sao? Đồng hồ này là thật?”
“Tôi khẳng định chắc chắn với anh, nó là thật. Nếu anh không tin, có thể tìm người trong nghề để giám định.”
Sắc mặt Tô Hạc Minh thay đổi rõ rệt. Anh mượn giấy bút từ Lục Gia Hinh, viết một số điện thoại rồi nói: “Cô giữ kỹ thứ này. Tôi sẽ đi tìm người giám định chiếc đồng hồ. Nếu có việc cần, cứ gọi số này, bảo tìm anh Tô là được.”
Nói xong, anh vội vã rời đi. Ra đến đầu ngõ, anh bảo hai đàn em đi chỗ khác rồi một mình phóng xe máy đến gặp một ông lão.
Anh lấy chiếc đồng hồ vàng ra, đặt vào tay ông, lo lắng nói: “Ông mau giúp tôi xem, đồng hồ này là thật hay giả?”
Ông lão ngắm nghía một lúc rồi cười: “Yên tâm, là thật đấy.”
Đồng hồ giả dù tinh xảo cũng chỉ đáng giá vài trăm, nhưng hàng thật trên thị trường phải đến hơn mười vạn. Tô Hạc Minh tuy tính tình có phần khoa trương, nhưng không phải kẻ ngu ngốc.
Anh đeo một chiếc đồng hồ đắt đỏ như vậy đi khắp nơi, chắc chắn sẽ bị để ý. Hơn nữa, hiện nay đang trong đợt siết chặt an ninh, nếu bị bắt thì... như Lục Gia Hinh nói, không chết cũng mất mặt. Anh chỉ không rõ kẻ tính kế anh là nhằm vào cha con họ, hay muốn động đến người cô nhỏ.
Sự việc lớn như vậy, Tô Hạc Minh biết mình không tự giải quyết nổi, lập tức gọi điện cho Tạ phu nhân.
Nghe chuyện, Tạ phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta sẽ cho người điều tra việc này. Việc con cần làm bây giờ là mua một chiếc đồng hồ vàng giả, sau đó tạm ngưng toàn bộ việc làm ăn hiện tại.”
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.