Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 23:
Thiên Chân Lam
24/05/2023
Sau khi anh trai hết sốt liền xé một xấp giấy nháp rồi đóng thành một quyển tập tính nhẩm. Ngày nào trước khi đi ngủ cũng cho Lâm Tiếu hai trang đề toán tính nhẩm, Lâm Tiếu bắt buộc phải hoàn thành hết hai trang toán nhẩm này vào ngày hôm sau, anh trai còn chấm điểm và sửa đúng cho cô nữa.
Lúc mới đầu thì chỉ có phép trừ, giờ còn thêm cả phép nhân.
Mặt sau thời khóa biểu mà Lâm Tiếu thường hay để trong hộp bút được cô viết bảng cửu chương lên trên đó đặng mỗi lần cô không nhớ thì lôi mặt sau của thời khóa biểu ra nhìn trộm một chút.
Rõ ràng là giấu cực kỳ kín thế nhưng vẫn bị anh trai phát hiện ra được.
Anh trai tàn nhẫn, chẳng những không thu lại thời khóa biểu mà còn nói dù sao thì học kỳ sau cô cũng sẽ phải đổi thời khóa biểu.
Không nghĩ tới anh trai không chỉ bắt một mình cô học mà còn bắt những người anh em khác học nữa.
"Có phải là chỉ cần ai gọi anh một tiếng anh thôi là anh cũng bắt người ta đi học không thế?" Lâm Tiếu nhướng mày lên.
Lâm Dược Phi phì cười, cũng đúng như Lâm Tiếu nói thật, em gái ruột rồi anh em kết nghĩa, thậm chí đến Thẩm Vân anh cũng đều tóm đi học.
"Đúng rồi đấy." Lâm Dược Phi gật đầu.
Anh trai đúng thật là như đại ma đầu trong Tây Du Ký đi khắp chốn bắt người để làm thịt vậy, còn anh trai đây thì đi khắp chốn để bắt người về đi học.
Lâm Tiếu nhón chân lên, vỗ lên đầu anh trai với tốc độ cực nhanh, nói khẽ: "Em trai."
Nếu gọi anh trai thì sẽ bị bắt đi học, vậy thì sửa thành gọi em trai là được thôi chứ gì.
Lâm Tiếu chân ngắn vọt thật lẹ, nhưng cô lại bị Lâm Dược Phi tóm được phía sau cổ áo, giọng anh đe dọa: "Em vừa mới gọi anh là gì?"
Cổ của Lâm Tiếu bị siết chặt bởi chiếc váy ngủ bằng tơ nhân tạo, cô lập tức đầu hàng: "Anh trai, anh trai yêu dấu của em."
Lâm Dược Phi hừ một tiếng rồi mới buông tay.
Vừa lúc Lữ Tú Anh đang bưng bát từ nhà bếp ra, trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: "Không được bắt nạt em nó thế."
Thịt hầm buổi tối vẫn còn hơn phân nửa, mướp xào cũng còn được gần một nửa. Lúc này thời tiết nóng nên Lữ Tú Anh cũng không hâm lại đồ ăn, cứ để nguội bưng lên để Lâm Dược Phi ăn luôn.
Bà lại làm thêm một bát bánh canh cho Lâm Dược Phi, bà thái miếng hành rồi tao chung với cà chua sau đó đổ vào một chút nước thịt của thịt hầm, chỉ vừa bưng lên thôi cái mũi của Lâm Tiếu đã liên tục hít sâu.
"Ùng ục ục." Lâm Tiếu cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ của mình, sao nó lại réo nữa rồi.
Anh trai vừa cười vừa nói với cô: "Đi lấy bát đi."
Lâm Tiếu lập tức vào nhà bếp lấy một cái chén nhỏ ra đặt kế bên bát bự của anh trai.
Lâm Dược Phi chia vào chén nhỏ của Lâm Tiếu: "Vậy đủ chưa?"
Lâm Tiếu kéo chén nhỏ về trước mặt mình, thổi thổi, uống một ngụm canh, mắt nhắm tít lại vì hạnh phúc: "Thơm quá đi thôi."
Trong mắt Lâm Dược Phi cũng hiện lên sự hoài niệm, hương vị chỉ riêng mẹ anh mới có, chắc có lẽ cũng lâu lắm rồi anh chưa được nếm lại hương vị này.
Lữ Tú Anh nom thấy hai đứa con nhà mình ăn ngon lành như vậy bỗng bà cũng thấy hơi đói, bà múc hết nửa bát bánh canh còn dư lại trong nồi ra, cả nhà ba người ngồi ăn khuya với nhau trên bàn cơm.
Giành thịt hầm ăn với anh trai, Lâm Tiếu đếm rất rõ ràng, cô ăn nhiều hơn anh trai những hai cục thịt.
Lâm Tiếu rộng lượng mà tha thứ cho anh trai, hai hào kia cô cũng không đòi lại nữa.
Cô cầm bút chì đã gọt xong ngồi trước bàn học, nhật ký hồi nãy cô viết cần phải sửa lại một chút.
Lâm Tiếu bôi sạch đoạn anh trai nói lời nhưng nuốt lời, đám bạn xấu vừa tới nhà rủ rê bèn đi theo, chuẩn bị viết lại bằng đoạn anh trai bắt em kết nghĩa của mình đi học bài, viết thêm hình ảnh cả nhà ngồi ăn bữa khuya với nhau nữa.
Những việc trên với Lâm Tiếu mà nói là một trải nghiệm hiếm lạ.
Từ trước đến giờ, buổi tối không thấy bóng dáng anh trai ở nhà, hiển nhiên xưa nay cũng không có chuyện buổi tối cả nhà được ngồi lại ăn chung với nhau.
Lâm Dược Phi ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, từ của phòng lớn đi đến, nhìn thấy Lâm Tiếu đang nằm sấp trên bàn học thì nhíu mày: "Muộn như vậy rồi còn chưa ngủ mà đang làm gì thế hả Lâm Tiếu?"
Lâm Tiếu bị gọi ra cả họ và tên, tay run rẩy, 'xoẹt', tập vở bị gôm thành rách mất.
Lâm Tiếu há hốc mồm. Một đường rách thật dài xé trang giấy rách ra làm hai.
Cô chỉ còn nước viết lại bài nhật ký này rồi.
Lâm Tiếu xông tới cửa, đấm 'bịch bịch' mấy cái lên người anh trai: "Đều tại anh, tại anh đấy, tại anh hết đấy."
Ngày hôm sau khi Lâm Tiếu thức dậy đã không thấy anh trai đâu nữa.
"Tiếu Tiếu, nhìn xem trên bàn học con có gì kia kìa." Lữ Tú Anh đang cắt quần áo, thấy Lâm Tiếu đã dậy thì chỉ lên bàn học của cô.
Lúc mới đầu thì chỉ có phép trừ, giờ còn thêm cả phép nhân.
Mặt sau thời khóa biểu mà Lâm Tiếu thường hay để trong hộp bút được cô viết bảng cửu chương lên trên đó đặng mỗi lần cô không nhớ thì lôi mặt sau của thời khóa biểu ra nhìn trộm một chút.
Rõ ràng là giấu cực kỳ kín thế nhưng vẫn bị anh trai phát hiện ra được.
Anh trai tàn nhẫn, chẳng những không thu lại thời khóa biểu mà còn nói dù sao thì học kỳ sau cô cũng sẽ phải đổi thời khóa biểu.
Không nghĩ tới anh trai không chỉ bắt một mình cô học mà còn bắt những người anh em khác học nữa.
"Có phải là chỉ cần ai gọi anh một tiếng anh thôi là anh cũng bắt người ta đi học không thế?" Lâm Tiếu nhướng mày lên.
Lâm Dược Phi phì cười, cũng đúng như Lâm Tiếu nói thật, em gái ruột rồi anh em kết nghĩa, thậm chí đến Thẩm Vân anh cũng đều tóm đi học.
"Đúng rồi đấy." Lâm Dược Phi gật đầu.
Anh trai đúng thật là như đại ma đầu trong Tây Du Ký đi khắp chốn bắt người để làm thịt vậy, còn anh trai đây thì đi khắp chốn để bắt người về đi học.
Lâm Tiếu nhón chân lên, vỗ lên đầu anh trai với tốc độ cực nhanh, nói khẽ: "Em trai."
Nếu gọi anh trai thì sẽ bị bắt đi học, vậy thì sửa thành gọi em trai là được thôi chứ gì.
Lâm Tiếu chân ngắn vọt thật lẹ, nhưng cô lại bị Lâm Dược Phi tóm được phía sau cổ áo, giọng anh đe dọa: "Em vừa mới gọi anh là gì?"
Cổ của Lâm Tiếu bị siết chặt bởi chiếc váy ngủ bằng tơ nhân tạo, cô lập tức đầu hàng: "Anh trai, anh trai yêu dấu của em."
Lâm Dược Phi hừ một tiếng rồi mới buông tay.
Vừa lúc Lữ Tú Anh đang bưng bát từ nhà bếp ra, trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: "Không được bắt nạt em nó thế."
Thịt hầm buổi tối vẫn còn hơn phân nửa, mướp xào cũng còn được gần một nửa. Lúc này thời tiết nóng nên Lữ Tú Anh cũng không hâm lại đồ ăn, cứ để nguội bưng lên để Lâm Dược Phi ăn luôn.
Bà lại làm thêm một bát bánh canh cho Lâm Dược Phi, bà thái miếng hành rồi tao chung với cà chua sau đó đổ vào một chút nước thịt của thịt hầm, chỉ vừa bưng lên thôi cái mũi của Lâm Tiếu đã liên tục hít sâu.
"Ùng ục ục." Lâm Tiếu cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ của mình, sao nó lại réo nữa rồi.
Anh trai vừa cười vừa nói với cô: "Đi lấy bát đi."
Lâm Tiếu lập tức vào nhà bếp lấy một cái chén nhỏ ra đặt kế bên bát bự của anh trai.
Lâm Dược Phi chia vào chén nhỏ của Lâm Tiếu: "Vậy đủ chưa?"
Lâm Tiếu kéo chén nhỏ về trước mặt mình, thổi thổi, uống một ngụm canh, mắt nhắm tít lại vì hạnh phúc: "Thơm quá đi thôi."
Trong mắt Lâm Dược Phi cũng hiện lên sự hoài niệm, hương vị chỉ riêng mẹ anh mới có, chắc có lẽ cũng lâu lắm rồi anh chưa được nếm lại hương vị này.
Lữ Tú Anh nom thấy hai đứa con nhà mình ăn ngon lành như vậy bỗng bà cũng thấy hơi đói, bà múc hết nửa bát bánh canh còn dư lại trong nồi ra, cả nhà ba người ngồi ăn khuya với nhau trên bàn cơm.
Giành thịt hầm ăn với anh trai, Lâm Tiếu đếm rất rõ ràng, cô ăn nhiều hơn anh trai những hai cục thịt.
Lâm Tiếu rộng lượng mà tha thứ cho anh trai, hai hào kia cô cũng không đòi lại nữa.
Cô cầm bút chì đã gọt xong ngồi trước bàn học, nhật ký hồi nãy cô viết cần phải sửa lại một chút.
Lâm Tiếu bôi sạch đoạn anh trai nói lời nhưng nuốt lời, đám bạn xấu vừa tới nhà rủ rê bèn đi theo, chuẩn bị viết lại bằng đoạn anh trai bắt em kết nghĩa của mình đi học bài, viết thêm hình ảnh cả nhà ngồi ăn bữa khuya với nhau nữa.
Những việc trên với Lâm Tiếu mà nói là một trải nghiệm hiếm lạ.
Từ trước đến giờ, buổi tối không thấy bóng dáng anh trai ở nhà, hiển nhiên xưa nay cũng không có chuyện buổi tối cả nhà được ngồi lại ăn chung với nhau.
Lâm Dược Phi ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, từ của phòng lớn đi đến, nhìn thấy Lâm Tiếu đang nằm sấp trên bàn học thì nhíu mày: "Muộn như vậy rồi còn chưa ngủ mà đang làm gì thế hả Lâm Tiếu?"
Lâm Tiếu bị gọi ra cả họ và tên, tay run rẩy, 'xoẹt', tập vở bị gôm thành rách mất.
Lâm Tiếu há hốc mồm. Một đường rách thật dài xé trang giấy rách ra làm hai.
Cô chỉ còn nước viết lại bài nhật ký này rồi.
Lâm Tiếu xông tới cửa, đấm 'bịch bịch' mấy cái lên người anh trai: "Đều tại anh, tại anh đấy, tại anh hết đấy."
Ngày hôm sau khi Lâm Tiếu thức dậy đã không thấy anh trai đâu nữa.
"Tiếu Tiếu, nhìn xem trên bàn học con có gì kia kìa." Lữ Tú Anh đang cắt quần áo, thấy Lâm Tiếu đã dậy thì chỉ lên bàn học của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.