Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 34:
Thiên Chân Lam
28/05/2023
Sau khi lớn lên bị tách ra khỏi mẹ thì làm sao bây giờ, Lâm Tiếu ngồi trên xe buýt, nghĩ về vấn đề này mà nước mắt lưng tròng.
Mặc dù con gái bà trông rất đáng thương, nhưng Lữ Tú Anh vẫn không nhịn được cười: “Con mới chỉ lớn lên một chút thôi, sao đã lo lắng cái này rồi.”
Lâm Dược Phi: “Không sao, nhà ta không để ý đến việc này, anh có thể nhường mẹ cho em.”
Đôi mắt sắc bén của Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi: “Sao, con không muốn đưa mẹ tiền dưỡng lão à?”
Lâm Dược Phi nhanh chóng nói: “Có đâu, con đây không phải đang dỗ em gái sao? Chờ mẹ về già, con sẽ thuê một bảo mẫu để chăm sóc mẹ, lại tìm một người làm theo giờ để nấu ăn và dọn dẹp vệ sinh.”
Ở kiếp trước, sau khi Lữ Tú Anh được chẩn đoán mắc chứng Alzheimer, trong nhà cũng được sắp xếp như thế này. Cả Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi đều phải đi làm nên đã tìm một dì ở bên Lữ Tú Anh 24 giờ một ngày để phòng ngừa những việc hay quên như tắt lửa hoặc ra ngoài không tìm thấy đường về nhà.
Lữ Tú Anh vỗ cánh tay của Lâm Dược Phi: “Con thật biết cách dỗ dành mẹ, một bảo mẫu và một người làm việc theo giờ, sao con không nói mời mười người hầu hạ mẹ luôn đi?”
Thấy mẹ và anh trai trò chuyện vui vẻ, Lâm Tiếu càng lo lắng, cô nóng lòng muốn mẹ cam đoan: “Mẹ, sau này mẹ sẽ không xa con đúng không?”
Lữ Tú Anh: “Không xa nhau, không xa nhau.”
Chủ đề này khiến Lữ Tú Anh không khỏi nghĩ đến một ngày hai đứa trẻ đều trưởng thành và kết hôn, bà nhìn Lâm Tiếu muốn cô nhanh chóng lớn lên, nhưng lại có chút không nỡ để cô lớn lên sớm như vậy.
Lữ Tú Anh xúc động nói: “Còn hơn mười năm nữa con mới kết hôn mà.”
Lâm Dược Phi tùy ý an ủi em gái mình: “Sau này, mọi người càng ngày càng kết hôn muộn hơn. Ba mươi tuổi kết hôn là bình thường. Nếu ba mươi tuổi em mới muốn kết hôn thì em vẫn còn có hơn hai mươi năm nữa.”
Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi: “Con đang nói cái gì vậy, làm gì có ai ba mươi tuổi mới kết hôn?”
Năm nay Lâm Tiếu mới tám tuổi, hai mươi năm là một tương lai rất rất xa xôi đối với cô. Cô đếm đầu ngón tay, hai mươi năm sau, cô ba mươi tuổi, anh trai bốn mươi tuổi.
Trong mắt Lâm Tiếu, bốn mươi tuổi đã là một ông già.
Nếu sau này anh trai có thể tiếp tục như vậy, không uống rượu không chơi bài, ngày nào cũng mua kem que cho cô thì cô có thể cân nhắc việc hỗ trợ anh trai sau khi anh nghỉ hưu.
Lâm Tiếu cảm động trước tình cảm anh em của mình.
Anh trai nhất định không lấy được vợ, hơn nữa cô kém anh mười tuổi, việc chăm sóc anh trai khi dưỡng lão chỉ có thể dựa vào cô. Vậy thì cô phải ở với anh trai, tức là ở với mẹ, đến lúc đó ba người họ vẫn sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Tất nhiên, Lâm Dược Phi không thể đoán được điều gì đang xảy ra trong cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu, anh nhìn em gái mình bẻ ngón tay một lúc, biểu cảm trên khuôn mặt cô chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
Khoảnh khắc cửa mở ra, sự mệt mỏi dâng lên từ đầu đến chân, Lữ Tú Anh thở dài: “Mệt chết đi được.”
Lâm Tiếu bắt chước mẹ thở dài: “Mệt chết con rồi.”
Lâm Dược Phi thấy bộ dáng nho nhỏ của em gái bắt chước thành điệu bộ người lớn thì bật cười thành tiếng.
“Đi tắm đi.” Lữ Tú Anh dù mệt mỏi nhưng không chịu được cảm giác nhớp nháp của mồ hôi.
Bà sắp xếp gọn gàng giỏ đồ tắm của mình và Lâm Tiếu. Lúc bà định giúp Lâm Dược Phi thu dọn như trước đây, bà phát hiện ra Lâm Dược Phi đã thu dọn xong rồi.
“Đi thôi.” Ba người cùng đi vào phòng tắm, tách ra ở cửa, Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu vào phòng tắm nữ, Lâm Dược Phi đi vào phòng tắm nam.
“Mẹ, bên kia có một cái tủ trống.” Lâm Tiếu tinh mắt, dẫn mẹ đi tới cái tủ trống.
Lữ Tú Anh cởi quần áo cho Lâm Tiếu trước sau đó tự cởi quần áo, cho quần áo bẩn và quần áo sạch vào túi nhựa, nhét vào tủ.
Đóng cửa lại, dùng chìa khóa khóa lại. Sau khi khóa cửa tủ, rút chìa khóa ra và đeo chìa khóa có vòng nhựa vào cổ tay.
Vào những đêm hè, trong nhà tắm luôn có rất nhiều người. Lâm Tiếu và mẹ cô đợi trong phòng tắm nóng.
Đợi nửa ngày mới có một cái vòi hoa sen trống. Lữ Tú Anh lập tức mang dép lê chạy tới ngồi vào chỗ, vừa chạy vừa hô lên với Lâm Tiếu: “Đi chậm thôi, cẩn thận trượt chân.”
Mặc dù con gái bà trông rất đáng thương, nhưng Lữ Tú Anh vẫn không nhịn được cười: “Con mới chỉ lớn lên một chút thôi, sao đã lo lắng cái này rồi.”
Lâm Dược Phi: “Không sao, nhà ta không để ý đến việc này, anh có thể nhường mẹ cho em.”
Đôi mắt sắc bén của Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi: “Sao, con không muốn đưa mẹ tiền dưỡng lão à?”
Lâm Dược Phi nhanh chóng nói: “Có đâu, con đây không phải đang dỗ em gái sao? Chờ mẹ về già, con sẽ thuê một bảo mẫu để chăm sóc mẹ, lại tìm một người làm theo giờ để nấu ăn và dọn dẹp vệ sinh.”
Ở kiếp trước, sau khi Lữ Tú Anh được chẩn đoán mắc chứng Alzheimer, trong nhà cũng được sắp xếp như thế này. Cả Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi đều phải đi làm nên đã tìm một dì ở bên Lữ Tú Anh 24 giờ một ngày để phòng ngừa những việc hay quên như tắt lửa hoặc ra ngoài không tìm thấy đường về nhà.
Lữ Tú Anh vỗ cánh tay của Lâm Dược Phi: “Con thật biết cách dỗ dành mẹ, một bảo mẫu và một người làm việc theo giờ, sao con không nói mời mười người hầu hạ mẹ luôn đi?”
Thấy mẹ và anh trai trò chuyện vui vẻ, Lâm Tiếu càng lo lắng, cô nóng lòng muốn mẹ cam đoan: “Mẹ, sau này mẹ sẽ không xa con đúng không?”
Lữ Tú Anh: “Không xa nhau, không xa nhau.”
Chủ đề này khiến Lữ Tú Anh không khỏi nghĩ đến một ngày hai đứa trẻ đều trưởng thành và kết hôn, bà nhìn Lâm Tiếu muốn cô nhanh chóng lớn lên, nhưng lại có chút không nỡ để cô lớn lên sớm như vậy.
Lữ Tú Anh xúc động nói: “Còn hơn mười năm nữa con mới kết hôn mà.”
Lâm Dược Phi tùy ý an ủi em gái mình: “Sau này, mọi người càng ngày càng kết hôn muộn hơn. Ba mươi tuổi kết hôn là bình thường. Nếu ba mươi tuổi em mới muốn kết hôn thì em vẫn còn có hơn hai mươi năm nữa.”
Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi: “Con đang nói cái gì vậy, làm gì có ai ba mươi tuổi mới kết hôn?”
Năm nay Lâm Tiếu mới tám tuổi, hai mươi năm là một tương lai rất rất xa xôi đối với cô. Cô đếm đầu ngón tay, hai mươi năm sau, cô ba mươi tuổi, anh trai bốn mươi tuổi.
Trong mắt Lâm Tiếu, bốn mươi tuổi đã là một ông già.
Nếu sau này anh trai có thể tiếp tục như vậy, không uống rượu không chơi bài, ngày nào cũng mua kem que cho cô thì cô có thể cân nhắc việc hỗ trợ anh trai sau khi anh nghỉ hưu.
Lâm Tiếu cảm động trước tình cảm anh em của mình.
Anh trai nhất định không lấy được vợ, hơn nữa cô kém anh mười tuổi, việc chăm sóc anh trai khi dưỡng lão chỉ có thể dựa vào cô. Vậy thì cô phải ở với anh trai, tức là ở với mẹ, đến lúc đó ba người họ vẫn sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Tất nhiên, Lâm Dược Phi không thể đoán được điều gì đang xảy ra trong cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu, anh nhìn em gái mình bẻ ngón tay một lúc, biểu cảm trên khuôn mặt cô chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
Khoảnh khắc cửa mở ra, sự mệt mỏi dâng lên từ đầu đến chân, Lữ Tú Anh thở dài: “Mệt chết đi được.”
Lâm Tiếu bắt chước mẹ thở dài: “Mệt chết con rồi.”
Lâm Dược Phi thấy bộ dáng nho nhỏ của em gái bắt chước thành điệu bộ người lớn thì bật cười thành tiếng.
“Đi tắm đi.” Lữ Tú Anh dù mệt mỏi nhưng không chịu được cảm giác nhớp nháp của mồ hôi.
Bà sắp xếp gọn gàng giỏ đồ tắm của mình và Lâm Tiếu. Lúc bà định giúp Lâm Dược Phi thu dọn như trước đây, bà phát hiện ra Lâm Dược Phi đã thu dọn xong rồi.
“Đi thôi.” Ba người cùng đi vào phòng tắm, tách ra ở cửa, Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu vào phòng tắm nữ, Lâm Dược Phi đi vào phòng tắm nam.
“Mẹ, bên kia có một cái tủ trống.” Lâm Tiếu tinh mắt, dẫn mẹ đi tới cái tủ trống.
Lữ Tú Anh cởi quần áo cho Lâm Tiếu trước sau đó tự cởi quần áo, cho quần áo bẩn và quần áo sạch vào túi nhựa, nhét vào tủ.
Đóng cửa lại, dùng chìa khóa khóa lại. Sau khi khóa cửa tủ, rút chìa khóa ra và đeo chìa khóa có vòng nhựa vào cổ tay.
Vào những đêm hè, trong nhà tắm luôn có rất nhiều người. Lâm Tiếu và mẹ cô đợi trong phòng tắm nóng.
Đợi nửa ngày mới có một cái vòi hoa sen trống. Lữ Tú Anh lập tức mang dép lê chạy tới ngồi vào chỗ, vừa chạy vừa hô lên với Lâm Tiếu: “Đi chậm thôi, cẩn thận trượt chân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.