Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 36:
Thiên Chân Lam
31/05/2023
"Keng keng."
Lâm Tiếu nghe được tiếng chùm chìa khoá to va chạm ngoài cửa, lập tức vươn tay che mắt.
Anh đã về nhà và mẹ đã cầm cây chày cán bột ngồi chờ sẵn ở ngay cửa rồi.
"Mẹ." Lâm Dược Phi vừa mở cửa thì suýt chút đụng vào người mẹ, anh hoảng hốt nói: "Sao mẹ ngồi ở đây thế!?"
Lữ Tú Anh giơ tay cầm cây chày cán bột lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Dược Phi sát sao: "Gần đây ngày nào con cũng ở ngoài đường, rốt cuộc con đã đi làm gì?”
Trong lòng Lâm Dược Phi nặng trĩu, hiển nhiên mẹ đã nghe nói gì đó.
"Mẹ, mẹ đừng nóng giận." Lâm Dược Phi nhìn thấy toàn thân Lữ Tú Anh đang run rẩy, bèn vội vàng bước lên đỡ mẹ.
Lữ Tú Anh hất tay Lâm Dược Phi ra, nói: "Có phải con đi đòi nợ hay không?"
Hai tay Lâm Tiếu che mắt, sau đó ngón tay kéo ra một cái khe hở nho nhỏ.
Mẹ có vẻ tức giận làm cho cô sợ hãi, nhưng không nhìn thấy mà chỉ nghe được tiếng nói thì càng sợ hơn, Lâm Tiếu nhìn xuyên thấu qua khe hở lén nhìn tình huống bên ngoài, như vậy có thể đỡ sợ hãi một chút.
"Con nói đi! Có phải con đi đòi nợ không?" Giọng Lữ Tú Anh cực kỳ run rẩy.
Người Lâm Tiếu run mạnh, sợ quá kêu “oa” lên một tiếng liền khóc: "Anh đừng đi thu nợ! Anh đừng chặt ngón tay người khác!"
Người lớn không cho con nít xem phim Hồng Kông nhưng Lâm Tiếu đã lén xem lúc ở nhà chị Mai, người thu nợ bên trong phim cầm một cây đao, chặt từng ngón từng ngón tay của người khác xuống.
"Không liên quan đến con, đi ra ngoài chơi đi.”
Lữ Tú Anh nói chuyện cứng rắn nhưng không có giảm bớt tí ti sự sợ hãi nào của Lâm Tiếu. Cô cúi đầu, không cho mẹ nhìn thấy nước mắt cô đã không kiềm được, đi từng bước một ra bên ngoài, trong trái tim bé bỏng có quá nhiều lo lắng.
Cây chày cán bột của mẹ thật sự sẽ đánh vào người anh sao?
Sắc mặt của mẹ tái nhợt giống như giấy, liệu có bị anh làm tức giận đến mức bị bệnh không? Mẹ có thể quản lý được anh không? Cô thật sự không muốn để cho anh ở bên ngoài băm ngón tay người khác.
Đột nhiên, Lâm Tiếu đang chậm rãi đi ra ngoài bị một cánh tay rắn chắc ngăn cản: "Mẹ, bây giờ em gái ở ngoài, không an toàn."
Lâm Tiếu vừa khóc lên đã cắt đứt bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng. Lâm Dược Phi ôm Lâm Tiếu, bắt lấy cơ hội này giải thích với mẹ và em.
"Con là đòi nợ chính quy, không phải như mẹ đang nghĩ đâu. Con không động vào dao, không động nắm đấm, một sợi tóc sợi của chủ nợ cũng chưa từng chạm vào, ngay cả hù dọa cũng chưa từng nói.”
Lữ Tú Anh không tin, bà “chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy”, chẳng phải thu nợ đều là đánh đập, hù dọa, ăn nói hùng hổ mới có thể thu hồi được khoản nợ sao.
Dù sao trước kia Lâm Dược Phi toàn giao du với những người không đứng đắn, gần đây bà không phát hiện còn tưởng rằng Lâm Dược Phi đã thật sự thay đổi rồi, không nghĩ tới còn tệ hơn. Trước kia Lâm Dược Phi chỉ làm chuyện vớ vẩn, bây giờ không biết đã quen biết với đại ca xã hội đen nào, còn dám đi làm chuyện thương thiên hại lý như thu nợ.
"Con thu nợ gì mà thu nợ cờ bạc!”
Những đại ca xã hội đen đó mở sòng bài, lừa phỉnh, cho vay, thu nợ, lặp đi lặp lại, làm cho người ta táng gia bại sản, cửa nát nhà tan.
Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Không đúng không đúng, là giúp đỡ đội kiến trúc tìm công ty bất động sản đòi nợ, khoản nợ đòi về là để phát tiền lương cho công nhân xây dựng.”
Lữ Tú Anh ngây ngẩn cả người.
"Công nhân xây dựng, công ty bất động sản." Lữ Tú Anh vẫn cảm thấy Lâm Dược Phi đang lừa bà: "Khoản nợ này có liên quan gì tới con!”
Lâm Dược Phi ôm vai của mẹ, kéo mẹ ngồi xuống ghế salon: "Mẹ, mẹ nghe con, từ từ nói.”
Lâm Tiếu dừng khóc. Cô lấy khăn tay nhỏ ra lau lau cái mũi, đi theo mẹ và anh trai đến bên cạnh ghế salon, nhìn thấy cái quần ngoài anh trai mặc ngồi trên ghế salon, nhưng mẹ không phát hiện.
Lâm Tiếu nghe được tiếng chùm chìa khoá to va chạm ngoài cửa, lập tức vươn tay che mắt.
Anh đã về nhà và mẹ đã cầm cây chày cán bột ngồi chờ sẵn ở ngay cửa rồi.
"Mẹ." Lâm Dược Phi vừa mở cửa thì suýt chút đụng vào người mẹ, anh hoảng hốt nói: "Sao mẹ ngồi ở đây thế!?"
Lữ Tú Anh giơ tay cầm cây chày cán bột lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Dược Phi sát sao: "Gần đây ngày nào con cũng ở ngoài đường, rốt cuộc con đã đi làm gì?”
Trong lòng Lâm Dược Phi nặng trĩu, hiển nhiên mẹ đã nghe nói gì đó.
"Mẹ, mẹ đừng nóng giận." Lâm Dược Phi nhìn thấy toàn thân Lữ Tú Anh đang run rẩy, bèn vội vàng bước lên đỡ mẹ.
Lữ Tú Anh hất tay Lâm Dược Phi ra, nói: "Có phải con đi đòi nợ hay không?"
Hai tay Lâm Tiếu che mắt, sau đó ngón tay kéo ra một cái khe hở nho nhỏ.
Mẹ có vẻ tức giận làm cho cô sợ hãi, nhưng không nhìn thấy mà chỉ nghe được tiếng nói thì càng sợ hơn, Lâm Tiếu nhìn xuyên thấu qua khe hở lén nhìn tình huống bên ngoài, như vậy có thể đỡ sợ hãi một chút.
"Con nói đi! Có phải con đi đòi nợ không?" Giọng Lữ Tú Anh cực kỳ run rẩy.
Người Lâm Tiếu run mạnh, sợ quá kêu “oa” lên một tiếng liền khóc: "Anh đừng đi thu nợ! Anh đừng chặt ngón tay người khác!"
Người lớn không cho con nít xem phim Hồng Kông nhưng Lâm Tiếu đã lén xem lúc ở nhà chị Mai, người thu nợ bên trong phim cầm một cây đao, chặt từng ngón từng ngón tay của người khác xuống.
"Không liên quan đến con, đi ra ngoài chơi đi.”
Lữ Tú Anh nói chuyện cứng rắn nhưng không có giảm bớt tí ti sự sợ hãi nào của Lâm Tiếu. Cô cúi đầu, không cho mẹ nhìn thấy nước mắt cô đã không kiềm được, đi từng bước một ra bên ngoài, trong trái tim bé bỏng có quá nhiều lo lắng.
Cây chày cán bột của mẹ thật sự sẽ đánh vào người anh sao?
Sắc mặt của mẹ tái nhợt giống như giấy, liệu có bị anh làm tức giận đến mức bị bệnh không? Mẹ có thể quản lý được anh không? Cô thật sự không muốn để cho anh ở bên ngoài băm ngón tay người khác.
Đột nhiên, Lâm Tiếu đang chậm rãi đi ra ngoài bị một cánh tay rắn chắc ngăn cản: "Mẹ, bây giờ em gái ở ngoài, không an toàn."
Lâm Tiếu vừa khóc lên đã cắt đứt bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng. Lâm Dược Phi ôm Lâm Tiếu, bắt lấy cơ hội này giải thích với mẹ và em.
"Con là đòi nợ chính quy, không phải như mẹ đang nghĩ đâu. Con không động vào dao, không động nắm đấm, một sợi tóc sợi của chủ nợ cũng chưa từng chạm vào, ngay cả hù dọa cũng chưa từng nói.”
Lữ Tú Anh không tin, bà “chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy”, chẳng phải thu nợ đều là đánh đập, hù dọa, ăn nói hùng hổ mới có thể thu hồi được khoản nợ sao.
Dù sao trước kia Lâm Dược Phi toàn giao du với những người không đứng đắn, gần đây bà không phát hiện còn tưởng rằng Lâm Dược Phi đã thật sự thay đổi rồi, không nghĩ tới còn tệ hơn. Trước kia Lâm Dược Phi chỉ làm chuyện vớ vẩn, bây giờ không biết đã quen biết với đại ca xã hội đen nào, còn dám đi làm chuyện thương thiên hại lý như thu nợ.
"Con thu nợ gì mà thu nợ cờ bạc!”
Những đại ca xã hội đen đó mở sòng bài, lừa phỉnh, cho vay, thu nợ, lặp đi lặp lại, làm cho người ta táng gia bại sản, cửa nát nhà tan.
Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Không đúng không đúng, là giúp đỡ đội kiến trúc tìm công ty bất động sản đòi nợ, khoản nợ đòi về là để phát tiền lương cho công nhân xây dựng.”
Lữ Tú Anh ngây ngẩn cả người.
"Công nhân xây dựng, công ty bất động sản." Lữ Tú Anh vẫn cảm thấy Lâm Dược Phi đang lừa bà: "Khoản nợ này có liên quan gì tới con!”
Lâm Dược Phi ôm vai của mẹ, kéo mẹ ngồi xuống ghế salon: "Mẹ, mẹ nghe con, từ từ nói.”
Lâm Tiếu dừng khóc. Cô lấy khăn tay nhỏ ra lau lau cái mũi, đi theo mẹ và anh trai đến bên cạnh ghế salon, nhìn thấy cái quần ngoài anh trai mặc ngồi trên ghế salon, nhưng mẹ không phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.