Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 49:
Thiên Chân Lam
03/06/2023
Lâm Dược Phi do dự.
Anh chắc chắn có thể khiến cô Tôn đối xử tốt với Lâm Tiếu. Kiếp trước, Lâm Dược Phi đã tiếp xúc nhiều với người nịnh hót, tự có cách để giao tiếp cùng người như thế.
Mỗi học kỳ tặng ít quà, nhét bao lì xì, đồng thời nhờ giáo viên chăm sóc Lâm Tiếu, thể hiện khả năng kinh tế của gia đình mình.
Lúc gặp mặt giáo viên loại này thì không thể hạ thấp phong thái, trái lại phải thông dong tự tại, khiến cô Tôn cảm thấy anh có bản lĩnh, mới có thể đối xử tốt với Lâm Tiếu.
Thậm chí Lâm Dược Phi không cần giả vờ, với mức thu nhập hiện tại của anh, cũng đủ để cô Tôn đánh giá cao.
Nhưng trong khi cô Tôn đối xử tốt với em gái thì cũng không thể để em gái nhìn thấy cô Tôn đối xử không tốt với học sinh khác, đúng không?
Trong đầu Lâm Dược Phi hiện lên đôi mắt to trong veo của em gái.
Nếu em gái hỏi anh vì sao vậy thì anh nên trả lời như thế nào đây?
Với lại cô Tôn “đối xử tốt với em gái” như vậy có thật sự là tốt với em gái không?
Lâm Dược Phi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Cô giáo Ngô, cám ơn cô, em quyết định chuyển trường cho em gái."
Cô giáo Ngô hơi giật mình, không ngờ Lâm Dược Phi sẵn sàng vì em gái mà làm đến bước này.
Bà hỏi Lâm Dược Phi: "Vậy em định chuyển tới đâu? Học bạ của Lâm Tiếu tương ứng với trường tiểu học trực thuộc xưởng dệt bông, quanh đây sẽ không có trường học nhận em ấy."
Lâm Dược Phi: "Vậy dự thính." Mọi chuyện đều tùy vào mình, anh nhất định có thể tìm cho em gái một trường học tốt.
Cô giáo Ngô gật đầu, xem ra không phải Lâm Dược Phi suy nghĩ bộp chộp mà đã có chuẩn bị trước. Hiện tại, đa số mọi người không hề biết chuyện dự thính này, cô giáo Ngô cho rằng Lâm Dược Phi đặc biệt đi hỏi thăm.
Cô giáo Ngô tiễn Lâm Dược Phi xuống lầu, vỗ vỗ bờ vai của anh: "Trưởng thành rồi, trở thành đàn ông chân chính."
"Sau này có công việc tốt thì cống hiến cho xã hội, hiếu thảo với mẹ em." Cách nhiều như vậy năm mà cô giáo Ngô vẫn nhớ rõ gương mặt khóc cái mũi hồng hồng của Lữ Tú Anh.
Lâm Dược Phi nghiêm túc đồng ý: "Nhất định."
"Cô giáo Ngô, hy vọng giáo viên trên thế giới này đều giống như cô vậy, càng nhiều càng tốt." Lâm Dược Phi chân thành nói.
"Lâm Dược Phi, hy vọng trên thế giới này học sinh giống như em càng ít càng tốt." Cô giáo Ngô chân thành hơn so với Lâm Dược Phi ngàn lần.
"Lâm Tiếu, em ra đây chút." Cô giáo Uông chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớp học, gọi Lâm Tiếu kêu ra ngoài.
"Cô gọi cậu làm gì vậy?" Bạn nam ngồi cùng hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết.
"Anh!" Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao anh hai lại xuất hiện ở cửa lớp.
"Làm phiền cô giáo Uông rồi, trong nhà có chút chuyện, xin cho Lâm Tiếu nghỉ nửa ngày." Lâm Dược Phi nhìn thấy Lâm Tiếu đi tới, cúi đầu nói với Lâm Tiếu: "Thu dọn cặp sách của em đi, kiểm tra kỹ, đừng rơi mất thứ gì."
Lâm Tiếu trở về lớp học thu dọn cặp sách, bạn nam ngồi cùng bàn hỏi không ngừng: "Cậu thu dọn cặp sách chi vậy, cậu đi đâu hả?"
Lâm Tiếu không trả lời được, cô cũng rất mơ hồ.
Lâm Tiếu đeo cặp sách bé ngoan trên lưng, tay bị anh hai dắt, mơ mơ hồ hồ ra khỏi tòa nhà giảng dạy: "Anh, ở nhà có chuyện gì vậy?"
"Lát nữa nói với em."
Sau khi ra khỏi cổng trường, anh hai ca mới nói cho Lâm Tiếu: "Chiều nay sẽ dẫn em đến trường mới."
"Trường mới." Lâm Tiếu càng hoang mang: "Không phải phải đợi sau sáu năm tốt nghiệp mới có thể đến trường mới học sao?"
Lâm Dược Phi: "Không phải lên trung học cơ sở, mà là chuyển trường."
Lần đầu tiên Lâm Tiếu nghe được từ chuyển trường, cô chưa thấy học sinh nào chuyển trường. Nhưng ý của anh hai thì Lâm Tiếu vẫn hiểu được, là đổi trường khác để đi học.
"Nếu em thích trường mới thì sau này sẽ đến trường mới học." Anh hai nói với cô.
"Em có thể tự quyết định hả?" Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, trường của em học do em tự quyết định." Lâm Dược Phi nghĩ, sợ rằng Lâm Tiếu không muốn chuyển trường nên bổ sung một câu: "Nhưng anh hai sẽ cho em một vài đề nghị."
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, rồi có hơi chờ mong và lo lắng, cô chưa từng tự đưa ra quyết định quan trọng như vậy bao giờ.
Anh chắc chắn có thể khiến cô Tôn đối xử tốt với Lâm Tiếu. Kiếp trước, Lâm Dược Phi đã tiếp xúc nhiều với người nịnh hót, tự có cách để giao tiếp cùng người như thế.
Mỗi học kỳ tặng ít quà, nhét bao lì xì, đồng thời nhờ giáo viên chăm sóc Lâm Tiếu, thể hiện khả năng kinh tế của gia đình mình.
Lúc gặp mặt giáo viên loại này thì không thể hạ thấp phong thái, trái lại phải thông dong tự tại, khiến cô Tôn cảm thấy anh có bản lĩnh, mới có thể đối xử tốt với Lâm Tiếu.
Thậm chí Lâm Dược Phi không cần giả vờ, với mức thu nhập hiện tại của anh, cũng đủ để cô Tôn đánh giá cao.
Nhưng trong khi cô Tôn đối xử tốt với em gái thì cũng không thể để em gái nhìn thấy cô Tôn đối xử không tốt với học sinh khác, đúng không?
Trong đầu Lâm Dược Phi hiện lên đôi mắt to trong veo của em gái.
Nếu em gái hỏi anh vì sao vậy thì anh nên trả lời như thế nào đây?
Với lại cô Tôn “đối xử tốt với em gái” như vậy có thật sự là tốt với em gái không?
Lâm Dược Phi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Cô giáo Ngô, cám ơn cô, em quyết định chuyển trường cho em gái."
Cô giáo Ngô hơi giật mình, không ngờ Lâm Dược Phi sẵn sàng vì em gái mà làm đến bước này.
Bà hỏi Lâm Dược Phi: "Vậy em định chuyển tới đâu? Học bạ của Lâm Tiếu tương ứng với trường tiểu học trực thuộc xưởng dệt bông, quanh đây sẽ không có trường học nhận em ấy."
Lâm Dược Phi: "Vậy dự thính." Mọi chuyện đều tùy vào mình, anh nhất định có thể tìm cho em gái một trường học tốt.
Cô giáo Ngô gật đầu, xem ra không phải Lâm Dược Phi suy nghĩ bộp chộp mà đã có chuẩn bị trước. Hiện tại, đa số mọi người không hề biết chuyện dự thính này, cô giáo Ngô cho rằng Lâm Dược Phi đặc biệt đi hỏi thăm.
Cô giáo Ngô tiễn Lâm Dược Phi xuống lầu, vỗ vỗ bờ vai của anh: "Trưởng thành rồi, trở thành đàn ông chân chính."
"Sau này có công việc tốt thì cống hiến cho xã hội, hiếu thảo với mẹ em." Cách nhiều như vậy năm mà cô giáo Ngô vẫn nhớ rõ gương mặt khóc cái mũi hồng hồng của Lữ Tú Anh.
Lâm Dược Phi nghiêm túc đồng ý: "Nhất định."
"Cô giáo Ngô, hy vọng giáo viên trên thế giới này đều giống như cô vậy, càng nhiều càng tốt." Lâm Dược Phi chân thành nói.
"Lâm Dược Phi, hy vọng trên thế giới này học sinh giống như em càng ít càng tốt." Cô giáo Ngô chân thành hơn so với Lâm Dược Phi ngàn lần.
"Lâm Tiếu, em ra đây chút." Cô giáo Uông chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớp học, gọi Lâm Tiếu kêu ra ngoài.
"Cô gọi cậu làm gì vậy?" Bạn nam ngồi cùng hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết.
"Anh!" Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao anh hai lại xuất hiện ở cửa lớp.
"Làm phiền cô giáo Uông rồi, trong nhà có chút chuyện, xin cho Lâm Tiếu nghỉ nửa ngày." Lâm Dược Phi nhìn thấy Lâm Tiếu đi tới, cúi đầu nói với Lâm Tiếu: "Thu dọn cặp sách của em đi, kiểm tra kỹ, đừng rơi mất thứ gì."
Lâm Tiếu trở về lớp học thu dọn cặp sách, bạn nam ngồi cùng bàn hỏi không ngừng: "Cậu thu dọn cặp sách chi vậy, cậu đi đâu hả?"
Lâm Tiếu không trả lời được, cô cũng rất mơ hồ.
Lâm Tiếu đeo cặp sách bé ngoan trên lưng, tay bị anh hai dắt, mơ mơ hồ hồ ra khỏi tòa nhà giảng dạy: "Anh, ở nhà có chuyện gì vậy?"
"Lát nữa nói với em."
Sau khi ra khỏi cổng trường, anh hai ca mới nói cho Lâm Tiếu: "Chiều nay sẽ dẫn em đến trường mới."
"Trường mới." Lâm Tiếu càng hoang mang: "Không phải phải đợi sau sáu năm tốt nghiệp mới có thể đến trường mới học sao?"
Lâm Dược Phi: "Không phải lên trung học cơ sở, mà là chuyển trường."
Lần đầu tiên Lâm Tiếu nghe được từ chuyển trường, cô chưa thấy học sinh nào chuyển trường. Nhưng ý của anh hai thì Lâm Tiếu vẫn hiểu được, là đổi trường khác để đi học.
"Nếu em thích trường mới thì sau này sẽ đến trường mới học." Anh hai nói với cô.
"Em có thể tự quyết định hả?" Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, trường của em học do em tự quyết định." Lâm Dược Phi nghĩ, sợ rằng Lâm Tiếu không muốn chuyển trường nên bổ sung một câu: "Nhưng anh hai sẽ cho em một vài đề nghị."
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, rồi có hơi chờ mong và lo lắng, cô chưa từng tự đưa ra quyết định quan trọng như vậy bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.