Trọng Sinh 60: Con Dâu Nhà Ta Đặc Biệt Hung
Chương 18: Binh Đoàn Chia Hai Hướng
Tô Ly
15/06/2022
Editor: Mộc Mộc
Lúc này, khi cha Lý vừa ăn xong thì Lý Hữu Quế sẽ lấy ngay bát đi. Cô không muốn trở thành một tiểu áo bông để cha Lý sẽ cảm động bởi tình cảm của mình. Tại sao một người lớn lại phải cần phải được dỗ dành bằng cách như vậy? Cô không quen, cho dù người này là cha cô, và thật ra cô vẫn còn rất nhỏ.
Cha Lý có vẻ bối rối: ...Cô con gái lớn ngoan ngoãn và hiểu chuyện của ông đây sao?!
Còn mẹ Lý thì đang lo lắng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đưa 3 đứa con nhỏ ra ngoài chăn trâu và tìm rau rừng. Bà không khỏi lo lắng, bất an cho đến khi Lý Hữu Quế xuất hiện với một chiếc bát trống rỗng.
"Mẹ ơi, hôm nay con không về ăn trưa đâu. Chưa kịp kiếm điểm công việc thì trời lại trở lạnh. Con cần kiếm thêm củi để mang về nhà đốt. Con đã nói rõ với cha, nếu ông ấy còn dám đánh mẹ một lần nữa thì mẹ hãy nói cho con biết".
"Em gái, Kiến Hoàn, nếu cha đánh hay mắng mẹ, nhất định phải nói cho chị biết".
Khi Lý Hữu Quế đi lấy cái gùi, dây gai và bao bố, cô đã dặn dò cẩn thận các em, cô thực sự lo lắng rằng những phụ nữ và trẻ em trong nhà bị bắt nạt.
Mẹ Lý thì thào nói một cách yếu ớt: “Hữu Quế, con hãy cẩn thận, cha của con đang có tâm trạng không tốt, không nên đi tìm cha con nữa”.
“Chị, chị yên tâm, chúng em biết rồi.” Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn vốn đã coi chị cả là trụ cột gia đình, sao có thể không nghe lời chị, bây giờ hai đứa nhỏ này đã đặt Lý Hữu Quế lên trước bố mẹ chúng rồi.
Đúng vậy, chỉ cần ngoan ngoãn như vậy, Lý Hữu Quế rất hài lòng: "Buổi tối trở về chị sẽ cho các em ăn cái gì đó thật ngon".
Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn mắt sáng lên khi nghe thấy món ăn ngon, họ vui vẻ và vội vàng gật đầu.
Những đứa trẻ ngoan ngoãn, vâng lời và hiểu chuyện như vậy là điều yêu thích của Lý Hữu Quế. Cô khẽ đưa tay lên xoa đầu hai em.
Mẹ Lý nghe xong chỉ biết thở dài và không nói gì.
"Hữu Quế, lại đi đốn củi à?".
"Chị Hữu Quế, em cũng muốn đi với chị".
"Đi cùng nhau đi, mọi người đều sẽ có người bầu bạn".
"Tôi cũng sẽ đi".
"Nhiều người thì sức mạnh sẽ càng lớn hơn, Hữu Quế hãy đưa chúng tôi đến đó cùng đi mà".
Không hề nghĩ tới khi Lý Hữu Quế vừa đi bộ từ nhà đến phòng trước, một nhóm anh chị em họ đã đợi sẵn ở đó. Khi cô vừa xuất hiện thì đã vây quanh cô, mọi người đều hăng hái đi cùng cô.
Tất cả các anh chị em này đều không đi học, bỏ học trước khi học hết cấp 2 hoặc chưa tốt nghiệp cấp 2. Nguyên nhân chủ yếu là do không có năng khiếu học tập. Vừa lúc nguồn lao động ở quê nhà đang thiếu, dẫn đến trẻ con bỏ học sớm để phụ giúp gia đình.
“Được rồi.” Lý Hữu Quế sẵn sàng đồng ý.
Vốn dĩ cô đang định tính toán chạy xa hơn một mình, nhưng cô lại đổi ý khi nhìn thấy những anh em họ này. Dù sao những ngọn núi gần thị trấn cũng không phải không có đồ tốt, cùng lắm thì ngày mai một mình cô chạy xa hơn một chút là được.
Vì vậy, mọi người cao hứng, phấn chấn và vui vẻ cùng nhau đi về hướng ngọn núi để đốn củi.
Ít nhiều nơi đây cũng là biên giới phía Nam, có nhiều núi non, cây cối và động vật hoang dã, nếu không thì làm sao có thể chặt được nhiều cây như vậy? Rau dại vô tận ăn không hết. Nó thực sự là một kho báu ở đây.
Khi Lý Hữu Quế chuẩn bị lao xuống núi thì bị chặn lại, hóa ra là anh họ của cô cũng muốn vào núi. Hôm qua được chia đến một, hai bát thịt nên bọn họ kích thích tột độ. Ai cũng muốn vào rừng tìm gà sao?!
Tuy nhiên, Lý Hữu Quế không đồng ý để họ vào trong núi sâu, bởi vì cô không thể bảo vệ nhiều người như vậy. Nhưng nếu ở phía ngoài rừng thì cô vẫn tự tin là có thể kiểm soát được. Chưa kể những người này đều là họ hàng và lớn lên cùng nhau, Lý Hữu Quế liền quyết định mang theo cả nhà cùng vào rừng.
Khi các anh chị em họ nghe nói có thể theo cô đi vòng quanh vùng núi ngoại ô, tất cả đều vô cùng phấn khích mà xếp hàng đi ngay ngắn.
Vì Lý Hữu Quế đã đồng ý dẫn cả đoàn người ra ngoại ô, nên cô quyết định sẽ không quá chú trọng tìm thú rừng cùng thổ sản vùng núi, mà nhiệm vụ chính là canh giữ, bảo vệ những anh chị em họ.
Sau ba bốn giờ vào rừng, cả đoàn bọn họ tìm được rất nhiều nấm hương, hoa quả dại. Đặc biệt còn may mắn bắt được một con gà rừng, tìm thấy một ổ trứng rừng. Thật là thu hoạch no nê và đủ đầy.
Con gà rừng bị bắt khiến Lý Hữu Quế ngạc nhiên, nhưng sau đó cô mỉm cười hạnh phúc. Buổi tối không phải cô có thể quang minh chính đại lấy con gà rừng về nhà sao?!
Binh đoàn được chia làm hai hướng.
Lý Hữu Quế, sau khi đã tiễn đoàn anh em họ về, cô liền lao vào núi sâu. Trong núi sâu có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần cô tìm được, cô sẽ không buông tha. Nào là các loại nấm, nấm linh chi và các loại hàng thổ sản khác. Thường thường chỉ cần bắt được gà rừng, thỏ rừng thì cô đã có một ngày bội thu.
Lúc đầu khi mới thử, Lý Hữu Quế đã rất cẩn thận trong việc bắt gà rừng và thỏ rừng. Cô có một tiền đề để hành động đó là: "Phải thành công, không được thất bại".
Tuy nhiên, dần dần cô bắt được càng nhiều gà và thỏ rừng. Tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, và dần dần cô bắt đầu đuổi theo gà và thỏ một cách thô lỗ. Tuy bình thản nhưng rất quyết liệt.
"A, a, dừng lại cho ta, đừng chạy".
Trong rừng sâu chỉ còn lại giọng nói phấn khích the thé của cô và tiếng chạy vang dội cả khu rừng. Lý Hữu Quế đang la hét và đuổi theo một con thỏ rừng.
"A, a, nếu hôm nay không bắt được ngươi, ta sẽ đổi thành họ của ngươi".
Lý Hữu Quế đang thu hoạch bội thu nên tâm tình rất tốt, vừa đuổi vừa nói như một đứa trẻ, hoàn toàn không để ý rằng hình tượng của mình lúc này rất có sức hấp dẫn.
Tinh thần của cô đã lâu không được thả lỏng, thân thể cũng đã lâu không được vận động. Hiện tại cô không cần phòng bị, không sợ hãi, không cần phi tang, không lo có người ác ý, cũng không cần đề phòng. Lý Hữu Quế không cảm thấy sinh hoạt cực khổ, trái lại cô rất yêu quý và thích sự yên tĩnh bây giờ, vì vậy cô đã để lộ "mặt nhím" của mình.
“Ai da".
Lý Hữu Quế, người đang nhảy và la hét, không bao giờ tưởng tượng rằng cô suýt bị một thứ gì đó xô ngã .Sau khi thốt lên, cô kinh ngạc và có chút cảm giác kỳ lạ. Người?
Người sao?
Sự tỉnh táo của Lý Hữu Quế ngay lập tức tăng lên đến cực điểm, cô đứng lên chạy một đoạn nhưng không ngờ vừa chạy lại vấp ngã.
Có người ở nơi này sao?
Ngay lập tức, lông tơ của Lý Hữu Quế dựng đứng.
Cô không sợ xác chết, ngày cuối cùng ở mạt thế cô đã nhìn thấy nó, chỉ sợ có người có ý đồ xấu. Lúc này đột nhiên phát hiện có người trong núi sâu. Đương nhiên không phải chuyện tốt.
Xôn xao.
Mặc dù Lý Hữu Quế đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy bốn người đột nhiên bò lên mặt đất xung quanh mình, cô không khỏi giật mình lần nữa, trong tay cô dao chẻ củi cũng được siết chặt lại.
"Cô gái nhỏ, đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu".
"Đúng, đúng, chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi là Quân Giải phóng Nhân dân".
"Cô gái, chúng tôi chỉ là đang huấn luyện ở đây mà thôi".
Liễu Ái Quốc chính người đầu tiên bị Lý Hữu Quế vô tình đá trúng. La Tiểu Long lúc ấy đang ẩn núp ở cách đó không xa, và anh trở thành mục tiêu thứ hai bị phát hiện. Lúc này, Liễu Ái Quốc và La Tiểu Long đang đứng trấn an cô gái nhỏ. Nhìn cô gái nhỏ đang sợ hãi, Vu Cương Thiết cũng vội vàng chạy ra chứng minh để cô không hiểu lầm bọn họ là người xấu.
Lúc này, khi cha Lý vừa ăn xong thì Lý Hữu Quế sẽ lấy ngay bát đi. Cô không muốn trở thành một tiểu áo bông để cha Lý sẽ cảm động bởi tình cảm của mình. Tại sao một người lớn lại phải cần phải được dỗ dành bằng cách như vậy? Cô không quen, cho dù người này là cha cô, và thật ra cô vẫn còn rất nhỏ.
Cha Lý có vẻ bối rối: ...Cô con gái lớn ngoan ngoãn và hiểu chuyện của ông đây sao?!
Còn mẹ Lý thì đang lo lắng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đưa 3 đứa con nhỏ ra ngoài chăn trâu và tìm rau rừng. Bà không khỏi lo lắng, bất an cho đến khi Lý Hữu Quế xuất hiện với một chiếc bát trống rỗng.
"Mẹ ơi, hôm nay con không về ăn trưa đâu. Chưa kịp kiếm điểm công việc thì trời lại trở lạnh. Con cần kiếm thêm củi để mang về nhà đốt. Con đã nói rõ với cha, nếu ông ấy còn dám đánh mẹ một lần nữa thì mẹ hãy nói cho con biết".
"Em gái, Kiến Hoàn, nếu cha đánh hay mắng mẹ, nhất định phải nói cho chị biết".
Khi Lý Hữu Quế đi lấy cái gùi, dây gai và bao bố, cô đã dặn dò cẩn thận các em, cô thực sự lo lắng rằng những phụ nữ và trẻ em trong nhà bị bắt nạt.
Mẹ Lý thì thào nói một cách yếu ớt: “Hữu Quế, con hãy cẩn thận, cha của con đang có tâm trạng không tốt, không nên đi tìm cha con nữa”.
“Chị, chị yên tâm, chúng em biết rồi.” Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn vốn đã coi chị cả là trụ cột gia đình, sao có thể không nghe lời chị, bây giờ hai đứa nhỏ này đã đặt Lý Hữu Quế lên trước bố mẹ chúng rồi.
Đúng vậy, chỉ cần ngoan ngoãn như vậy, Lý Hữu Quế rất hài lòng: "Buổi tối trở về chị sẽ cho các em ăn cái gì đó thật ngon".
Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn mắt sáng lên khi nghe thấy món ăn ngon, họ vui vẻ và vội vàng gật đầu.
Những đứa trẻ ngoan ngoãn, vâng lời và hiểu chuyện như vậy là điều yêu thích của Lý Hữu Quế. Cô khẽ đưa tay lên xoa đầu hai em.
Mẹ Lý nghe xong chỉ biết thở dài và không nói gì.
"Hữu Quế, lại đi đốn củi à?".
"Chị Hữu Quế, em cũng muốn đi với chị".
"Đi cùng nhau đi, mọi người đều sẽ có người bầu bạn".
"Tôi cũng sẽ đi".
"Nhiều người thì sức mạnh sẽ càng lớn hơn, Hữu Quế hãy đưa chúng tôi đến đó cùng đi mà".
Không hề nghĩ tới khi Lý Hữu Quế vừa đi bộ từ nhà đến phòng trước, một nhóm anh chị em họ đã đợi sẵn ở đó. Khi cô vừa xuất hiện thì đã vây quanh cô, mọi người đều hăng hái đi cùng cô.
Tất cả các anh chị em này đều không đi học, bỏ học trước khi học hết cấp 2 hoặc chưa tốt nghiệp cấp 2. Nguyên nhân chủ yếu là do không có năng khiếu học tập. Vừa lúc nguồn lao động ở quê nhà đang thiếu, dẫn đến trẻ con bỏ học sớm để phụ giúp gia đình.
“Được rồi.” Lý Hữu Quế sẵn sàng đồng ý.
Vốn dĩ cô đang định tính toán chạy xa hơn một mình, nhưng cô lại đổi ý khi nhìn thấy những anh em họ này. Dù sao những ngọn núi gần thị trấn cũng không phải không có đồ tốt, cùng lắm thì ngày mai một mình cô chạy xa hơn một chút là được.
Vì vậy, mọi người cao hứng, phấn chấn và vui vẻ cùng nhau đi về hướng ngọn núi để đốn củi.
Ít nhiều nơi đây cũng là biên giới phía Nam, có nhiều núi non, cây cối và động vật hoang dã, nếu không thì làm sao có thể chặt được nhiều cây như vậy? Rau dại vô tận ăn không hết. Nó thực sự là một kho báu ở đây.
Khi Lý Hữu Quế chuẩn bị lao xuống núi thì bị chặn lại, hóa ra là anh họ của cô cũng muốn vào núi. Hôm qua được chia đến một, hai bát thịt nên bọn họ kích thích tột độ. Ai cũng muốn vào rừng tìm gà sao?!
Tuy nhiên, Lý Hữu Quế không đồng ý để họ vào trong núi sâu, bởi vì cô không thể bảo vệ nhiều người như vậy. Nhưng nếu ở phía ngoài rừng thì cô vẫn tự tin là có thể kiểm soát được. Chưa kể những người này đều là họ hàng và lớn lên cùng nhau, Lý Hữu Quế liền quyết định mang theo cả nhà cùng vào rừng.
Khi các anh chị em họ nghe nói có thể theo cô đi vòng quanh vùng núi ngoại ô, tất cả đều vô cùng phấn khích mà xếp hàng đi ngay ngắn.
Vì Lý Hữu Quế đã đồng ý dẫn cả đoàn người ra ngoại ô, nên cô quyết định sẽ không quá chú trọng tìm thú rừng cùng thổ sản vùng núi, mà nhiệm vụ chính là canh giữ, bảo vệ những anh chị em họ.
Sau ba bốn giờ vào rừng, cả đoàn bọn họ tìm được rất nhiều nấm hương, hoa quả dại. Đặc biệt còn may mắn bắt được một con gà rừng, tìm thấy một ổ trứng rừng. Thật là thu hoạch no nê và đủ đầy.
Con gà rừng bị bắt khiến Lý Hữu Quế ngạc nhiên, nhưng sau đó cô mỉm cười hạnh phúc. Buổi tối không phải cô có thể quang minh chính đại lấy con gà rừng về nhà sao?!
Binh đoàn được chia làm hai hướng.
Lý Hữu Quế, sau khi đã tiễn đoàn anh em họ về, cô liền lao vào núi sâu. Trong núi sâu có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần cô tìm được, cô sẽ không buông tha. Nào là các loại nấm, nấm linh chi và các loại hàng thổ sản khác. Thường thường chỉ cần bắt được gà rừng, thỏ rừng thì cô đã có một ngày bội thu.
Lúc đầu khi mới thử, Lý Hữu Quế đã rất cẩn thận trong việc bắt gà rừng và thỏ rừng. Cô có một tiền đề để hành động đó là: "Phải thành công, không được thất bại".
Tuy nhiên, dần dần cô bắt được càng nhiều gà và thỏ rừng. Tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, và dần dần cô bắt đầu đuổi theo gà và thỏ một cách thô lỗ. Tuy bình thản nhưng rất quyết liệt.
"A, a, dừng lại cho ta, đừng chạy".
Trong rừng sâu chỉ còn lại giọng nói phấn khích the thé của cô và tiếng chạy vang dội cả khu rừng. Lý Hữu Quế đang la hét và đuổi theo một con thỏ rừng.
"A, a, nếu hôm nay không bắt được ngươi, ta sẽ đổi thành họ của ngươi".
Lý Hữu Quế đang thu hoạch bội thu nên tâm tình rất tốt, vừa đuổi vừa nói như một đứa trẻ, hoàn toàn không để ý rằng hình tượng của mình lúc này rất có sức hấp dẫn.
Tinh thần của cô đã lâu không được thả lỏng, thân thể cũng đã lâu không được vận động. Hiện tại cô không cần phòng bị, không sợ hãi, không cần phi tang, không lo có người ác ý, cũng không cần đề phòng. Lý Hữu Quế không cảm thấy sinh hoạt cực khổ, trái lại cô rất yêu quý và thích sự yên tĩnh bây giờ, vì vậy cô đã để lộ "mặt nhím" của mình.
“Ai da".
Lý Hữu Quế, người đang nhảy và la hét, không bao giờ tưởng tượng rằng cô suýt bị một thứ gì đó xô ngã .Sau khi thốt lên, cô kinh ngạc và có chút cảm giác kỳ lạ. Người?
Người sao?
Sự tỉnh táo của Lý Hữu Quế ngay lập tức tăng lên đến cực điểm, cô đứng lên chạy một đoạn nhưng không ngờ vừa chạy lại vấp ngã.
Có người ở nơi này sao?
Ngay lập tức, lông tơ của Lý Hữu Quế dựng đứng.
Cô không sợ xác chết, ngày cuối cùng ở mạt thế cô đã nhìn thấy nó, chỉ sợ có người có ý đồ xấu. Lúc này đột nhiên phát hiện có người trong núi sâu. Đương nhiên không phải chuyện tốt.
Xôn xao.
Mặc dù Lý Hữu Quế đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy bốn người đột nhiên bò lên mặt đất xung quanh mình, cô không khỏi giật mình lần nữa, trong tay cô dao chẻ củi cũng được siết chặt lại.
"Cô gái nhỏ, đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu".
"Đúng, đúng, chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi là Quân Giải phóng Nhân dân".
"Cô gái, chúng tôi chỉ là đang huấn luyện ở đây mà thôi".
Liễu Ái Quốc chính người đầu tiên bị Lý Hữu Quế vô tình đá trúng. La Tiểu Long lúc ấy đang ẩn núp ở cách đó không xa, và anh trở thành mục tiêu thứ hai bị phát hiện. Lúc này, Liễu Ái Quốc và La Tiểu Long đang đứng trấn an cô gái nhỏ. Nhìn cô gái nhỏ đang sợ hãi, Vu Cương Thiết cũng vội vàng chạy ra chứng minh để cô không hiểu lầm bọn họ là người xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.