Trọng Sinh 70 Đoạt Lại Thân Phận, Thiên Kim Thật Được Cả Nhà Bạo Sủng
Chương 19:
Tiểu Tiên Yêu Nhiêu
13/09/2024
Cao Đại Tráng không đành lòng nói tiếp nhưng ý tứ của ông ta đã quá rõ ràng.
Một trong hai người phải đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm và vì Cao Đại Tráng là trụ cột trong gia đình nên chỉ có thể là Lý Tú gánh vác.
Lý Tú im lặng không nói gì, còn Cao Đại Tráng thì chờ đợi với ánh mắt bình tĩnh.
Tiếng ồn từ xa dần vang lên, tiếng gõ chậu đồng cùng những tiếng hét lớn dần rõ hơn. Cuối cùng, Lý Tú run rẩy cất lời: “Vì con cái, tôi sẽ nhận hết trách nhiệm. Nhưng ông phải hứa với tôi, sau này không được tìm thêm người phụ nữ nào khác, không được bạc đãi Đại Lâm và Nhị Muội. Mà tài sản của nhà chúng ta nhất định phải để lại cho Đại Lâm.”
Cao Đại Lâm và Cao Nhị Muội là con trai cả và con gái thứ hai của họ, cũng là những đứa con mà Lý Tú thương yêu nhất.
Mặc dù trước đây, bà ta luôn coi An Mỹ Vân là niềm tự hào nhưng dù sao Mỹ Vân cũng không lớn lên bên cạnh bà ta. So với tình cảm ruột thịt, bà ta chắc chắn không thể thương An Mỹ Vân bằng hai đứa con mình.
Nếu không, phản ứng đầu tiên của bà ta vừa rồi đã không phải là đi tìm An Mỹ Vân xin giúp đỡ. Nếu là Cao Đại Lâm và Cao Nhị Muội, chắc chắn bà ta sẽ nghĩ cách để họ thoát thân trước tiên.
Nghe Lý Tú đưa ra yêu cầu, Cao Đại Tráng thở phào nhẹ nhõm: “Bà đúng là lo xa quá. Tôi cũng đã lớn tuổi rồi, hơn 40 tuổi còn tìm ai nữa chứ? Còn Đại Lâm, đó là con trai duy nhất của tôi, của cải không để lại cho nó thì để cho ai.”
“Được rồi, tôi tin ông.” Lý Tú thở dài, trong lòng tự hiểu rõ trên đời này thứ không thể tin tưởng nhất chính là lời nói của đàn ông.
Còn có câu nói “Có mẹ kế thì sẽ có cha kế.”
Cao Đại Tráng luôn nói mình đã già nhưng thực tế mới hơn 40 tuổi. Giờ đây, khi bà ta còn sống, có lẽ ông ta còn nghe lời mình. Nhưng ai biết được nếu bà ta không còn nữa, ông ta có thể bị một góa phụ trẻ nào đó quyến rũ hay không?
Lúc ấy, nếu có người khác bên gối, liệu ông ta còn nhớ đến bà ta, người đã sinh con đẻ cái và chịu khổ cùng ông ta hay không?
Nhưng giờ đây vì con cái, bà ta đành phải chấp nhận số phận, không còn lựa chọn nào khác.
An Tri Ngang nắm tay An Tri Hạ, dẫn theo một đám người đến nhà họ Cao. Khi họ đến nơi, cổng nhà họ Cao đã đóng chặt. Xung quanh là một vòng người đứng xem, thậm chí có người trèo lên tường để nhìn vào bên trong.
Không biết có phải vì cùng có thù oán với nhà họ Cao hay không nhưng một cậu nhóc đang trèo trên tường nhìn thấy họ liền cười nói: “Các anh chị đến báo thù nhà họ Cao à? Cao Đại Tráng đang đánh vợ trong sân đấy!”
An Tri Ngang và An Tri Hạ nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu.
Nhưng chỉ trong tích tắc, An Tri Hạ đã hiểu ra vấn đề, cô nói: “Anh à, chắc họ đã bàn bạc xong rồi. Một người sẽ nhận hết trách nhiệm để người còn lại thoát thân.”
Một trong hai người phải đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm và vì Cao Đại Tráng là trụ cột trong gia đình nên chỉ có thể là Lý Tú gánh vác.
Lý Tú im lặng không nói gì, còn Cao Đại Tráng thì chờ đợi với ánh mắt bình tĩnh.
Tiếng ồn từ xa dần vang lên, tiếng gõ chậu đồng cùng những tiếng hét lớn dần rõ hơn. Cuối cùng, Lý Tú run rẩy cất lời: “Vì con cái, tôi sẽ nhận hết trách nhiệm. Nhưng ông phải hứa với tôi, sau này không được tìm thêm người phụ nữ nào khác, không được bạc đãi Đại Lâm và Nhị Muội. Mà tài sản của nhà chúng ta nhất định phải để lại cho Đại Lâm.”
Cao Đại Lâm và Cao Nhị Muội là con trai cả và con gái thứ hai của họ, cũng là những đứa con mà Lý Tú thương yêu nhất.
Mặc dù trước đây, bà ta luôn coi An Mỹ Vân là niềm tự hào nhưng dù sao Mỹ Vân cũng không lớn lên bên cạnh bà ta. So với tình cảm ruột thịt, bà ta chắc chắn không thể thương An Mỹ Vân bằng hai đứa con mình.
Nếu không, phản ứng đầu tiên của bà ta vừa rồi đã không phải là đi tìm An Mỹ Vân xin giúp đỡ. Nếu là Cao Đại Lâm và Cao Nhị Muội, chắc chắn bà ta sẽ nghĩ cách để họ thoát thân trước tiên.
Nghe Lý Tú đưa ra yêu cầu, Cao Đại Tráng thở phào nhẹ nhõm: “Bà đúng là lo xa quá. Tôi cũng đã lớn tuổi rồi, hơn 40 tuổi còn tìm ai nữa chứ? Còn Đại Lâm, đó là con trai duy nhất của tôi, của cải không để lại cho nó thì để cho ai.”
“Được rồi, tôi tin ông.” Lý Tú thở dài, trong lòng tự hiểu rõ trên đời này thứ không thể tin tưởng nhất chính là lời nói của đàn ông.
Còn có câu nói “Có mẹ kế thì sẽ có cha kế.”
Cao Đại Tráng luôn nói mình đã già nhưng thực tế mới hơn 40 tuổi. Giờ đây, khi bà ta còn sống, có lẽ ông ta còn nghe lời mình. Nhưng ai biết được nếu bà ta không còn nữa, ông ta có thể bị một góa phụ trẻ nào đó quyến rũ hay không?
Lúc ấy, nếu có người khác bên gối, liệu ông ta còn nhớ đến bà ta, người đã sinh con đẻ cái và chịu khổ cùng ông ta hay không?
Nhưng giờ đây vì con cái, bà ta đành phải chấp nhận số phận, không còn lựa chọn nào khác.
An Tri Ngang nắm tay An Tri Hạ, dẫn theo một đám người đến nhà họ Cao. Khi họ đến nơi, cổng nhà họ Cao đã đóng chặt. Xung quanh là một vòng người đứng xem, thậm chí có người trèo lên tường để nhìn vào bên trong.
Không biết có phải vì cùng có thù oán với nhà họ Cao hay không nhưng một cậu nhóc đang trèo trên tường nhìn thấy họ liền cười nói: “Các anh chị đến báo thù nhà họ Cao à? Cao Đại Tráng đang đánh vợ trong sân đấy!”
An Tri Ngang và An Tri Hạ nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu.
Nhưng chỉ trong tích tắc, An Tri Hạ đã hiểu ra vấn đề, cô nói: “Anh à, chắc họ đã bàn bạc xong rồi. Một người sẽ nhận hết trách nhiệm để người còn lại thoát thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.