Trọng Sinh 70 Đoạt Lại Thân Phận, Thiên Kim Thật Được Cả Nhà Bạo Sủng
Chương 42:
Tiểu Tiên Yêu Nhiêu
13/09/2024
An Tri Hạ biết rằng Tri Nhân và Tri Hiền đang quan sát mình nhưng cô đã quá quen thuộc với họ nên không bận tâm nhiều.
An Kính Chi và Chu Nam vì thương con gái nên liên tục gắp thức ăn cho cô, thậm chí họ còn quên ăn. An Tri Ngang cũng chăm sóc cô suốt cả bữa ăn. Vì vậy, An Tri Hạ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cô còn được chia phần hai chiếc đùi gà, một cái cho cô và một cái cho bé Văn Thanh. Trong khi đó, An Mỹ Vân suốt bữa ăn không có chút vui vẻ nào.
Phải biết rằng, trước đây cô ta là cô gái duy nhất trong nhà nên tất cả mọi thứ đều dành cho cô ta, thậm chí còn hơn cả bé An Văn Thanh. Nhưng giờ đây, mọi ánh mắt đã chuyển sang An Tri Hạ, không ai quan tâm đến cô ta nữa.
Bữa ăn này đầy hỉ nộ. Sau khi mọi người đã buông đũa, An Mỹ Vân hiếm khi chủ động đứng ra dọn dẹp.
Nếu là trước đây, Chu Nam sẽ không để cô ta làm những việc như vậy.
Ngay cả Liễu Linh cũng ít khi để An Mỹ Vân động tay động chân, vì Liễu Linh phải đi làm nên thường lo toan mọi việc trong nhà. Nhưng hôm nay, Chu Nam sốt ruột muốn nói chuyện với con gái mình nên đồng ý ngay khi An Mỹ Vân ngỏ ý dọn dẹp.
An Tri Ngang thì kéo hai anh trai ra ngoài cửa lớn rồi bắt đầu chất vấn: “Anh ba, có phải anh không thích việc em gái trở về không?”
An Tri Ngang và An Tri Hiền chỉ cách nhau hai tuổi, hơn nữa anh cả thì ở trong quân ngũ, còn anh hai là mọt sách nên hai người họ khá thân thiết và thường không giữ ý tứ khi nói chuyện với nhau.
Nhưng lần này, câu hỏi của An Tri Ngang làm An Tri Hiền thấy khó hiểu: “Em đang bảo vệ cô ấy à?”
Y thực sự không có cảm giác gì đặc biệt về An Tri Hạ, vì trước đây chưa từng gặp cô.
Dù vậy, bản tính của y vốn dĩ là như vậy, luôn giữ khoảng cách với mọi người.
An Tri Ngang thản nhiên trả lời: “Đúng, em đang bảo vệ em ấy. Anh hai, anh ba, em nói cho hai anh biết, An Tri Hạ là em sinh đôi của em, đương nhiên em phải bảo vệ. Hai anh cũng phải bảo vệ em ấy, không được để ai bắt nạt. Nếu không, đừng trách em không nể mặt hai anh.”
Tri Nhân và Tri Hiền liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu về tình huống này.
Trước đây, khi cả nhà vẫn nghĩ rằng Mỹ Vân là con ruột, họ đâu có thấy An Tri Ngang bảo vệ cô ta. Ngược lại, hai người thường xuyên cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt đến mức gần như đánh nhau. Chỉ đến vài năm gần đây, Mỹ Vân mới trở nên hiểu chuyện và không còn đối đầu với An Tri Ngang nữa.
Đúng thật, Mỹ Vân chỉ thay đổi sau khi gia đình họ Cao xuất hiện...
Hai anh trai bắt đầu nhận ra rằng Mỹ Vân cũng không phải đơn giản như vẻ ngoài.
Một lúc sau, An Tri Hiền lẩm bẩm: “Nghe nói giữa cặp song sinh có sự cảm ứng tâm lý. Phải chăng em với An Tri Hạ cũng có cảm ứng như vậy nên mới bảo vệ em ấy?”
An Tri Ngang không bận tâm: “Em không quan tâm đến cảm ứng hay không. Dù sao thì em ấy là em gái em, em chắc chắn phải bảo vệ. Hơn nữa, em ấy ngoan ngoãn như vậy, đã phải chịu nhiều khổ cực, chúng ta thương em ấy một chút cũng là chuyện nên làm.”
An Kính Chi và Chu Nam vì thương con gái nên liên tục gắp thức ăn cho cô, thậm chí họ còn quên ăn. An Tri Ngang cũng chăm sóc cô suốt cả bữa ăn. Vì vậy, An Tri Hạ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cô còn được chia phần hai chiếc đùi gà, một cái cho cô và một cái cho bé Văn Thanh. Trong khi đó, An Mỹ Vân suốt bữa ăn không có chút vui vẻ nào.
Phải biết rằng, trước đây cô ta là cô gái duy nhất trong nhà nên tất cả mọi thứ đều dành cho cô ta, thậm chí còn hơn cả bé An Văn Thanh. Nhưng giờ đây, mọi ánh mắt đã chuyển sang An Tri Hạ, không ai quan tâm đến cô ta nữa.
Bữa ăn này đầy hỉ nộ. Sau khi mọi người đã buông đũa, An Mỹ Vân hiếm khi chủ động đứng ra dọn dẹp.
Nếu là trước đây, Chu Nam sẽ không để cô ta làm những việc như vậy.
Ngay cả Liễu Linh cũng ít khi để An Mỹ Vân động tay động chân, vì Liễu Linh phải đi làm nên thường lo toan mọi việc trong nhà. Nhưng hôm nay, Chu Nam sốt ruột muốn nói chuyện với con gái mình nên đồng ý ngay khi An Mỹ Vân ngỏ ý dọn dẹp.
An Tri Ngang thì kéo hai anh trai ra ngoài cửa lớn rồi bắt đầu chất vấn: “Anh ba, có phải anh không thích việc em gái trở về không?”
An Tri Ngang và An Tri Hiền chỉ cách nhau hai tuổi, hơn nữa anh cả thì ở trong quân ngũ, còn anh hai là mọt sách nên hai người họ khá thân thiết và thường không giữ ý tứ khi nói chuyện với nhau.
Nhưng lần này, câu hỏi của An Tri Ngang làm An Tri Hiền thấy khó hiểu: “Em đang bảo vệ cô ấy à?”
Y thực sự không có cảm giác gì đặc biệt về An Tri Hạ, vì trước đây chưa từng gặp cô.
Dù vậy, bản tính của y vốn dĩ là như vậy, luôn giữ khoảng cách với mọi người.
An Tri Ngang thản nhiên trả lời: “Đúng, em đang bảo vệ em ấy. Anh hai, anh ba, em nói cho hai anh biết, An Tri Hạ là em sinh đôi của em, đương nhiên em phải bảo vệ. Hai anh cũng phải bảo vệ em ấy, không được để ai bắt nạt. Nếu không, đừng trách em không nể mặt hai anh.”
Tri Nhân và Tri Hiền liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu về tình huống này.
Trước đây, khi cả nhà vẫn nghĩ rằng Mỹ Vân là con ruột, họ đâu có thấy An Tri Ngang bảo vệ cô ta. Ngược lại, hai người thường xuyên cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt đến mức gần như đánh nhau. Chỉ đến vài năm gần đây, Mỹ Vân mới trở nên hiểu chuyện và không còn đối đầu với An Tri Ngang nữa.
Đúng thật, Mỹ Vân chỉ thay đổi sau khi gia đình họ Cao xuất hiện...
Hai anh trai bắt đầu nhận ra rằng Mỹ Vân cũng không phải đơn giản như vẻ ngoài.
Một lúc sau, An Tri Hiền lẩm bẩm: “Nghe nói giữa cặp song sinh có sự cảm ứng tâm lý. Phải chăng em với An Tri Hạ cũng có cảm ứng như vậy nên mới bảo vệ em ấy?”
An Tri Ngang không bận tâm: “Em không quan tâm đến cảm ứng hay không. Dù sao thì em ấy là em gái em, em chắc chắn phải bảo vệ. Hơn nữa, em ấy ngoan ngoãn như vậy, đã phải chịu nhiều khổ cực, chúng ta thương em ấy một chút cũng là chuyện nên làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.