Trọng Sinh 70, Giả Thiên Kim Không Lấy Quan Quân, Một Mực Muốn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 22:
Cửu Hy
30/09/2024
Kiều Tri Ý dò hỏi.
Nghe vậy, trong lòng mẹ Bùi chợt nặng trĩu: "Có phải là một bà lão cằm có nốt ruồi, mắt xếch không?"
"Đúng vậy ạ." Kiều Tri Ý gật đầu.
Mẹ Bùi thở dài: "Thôi, thím không giấu gì con, trước đây bà ta thấy con trai thím bị thương mới chuyển ngành trở về, bà ta liền giới thiệu cô con gái thứ hai vừa mới góa chồng đến đây cho thím, cô con gái thứ hai của bà ta không chỉ lớn hơn con trai thím rất nhiều tuổi mà còn có hai đứa con, ngay từ đầu thím đã không đồng ý."
"Nhưng bà ta không đến hai ngày đã dẫn con gái đến đây, cứ nói rằng phụ nữ đã sinh con mới dễ sinh nở, bảo thím cân nhắc thêm, lúc đó thím vẫn kiên quyết không đồng ý, sau đó bà ta liền ghi hận thím, trước mặt thím thì không nói gì, ra ngoài lại nói xấu sau lưng thím, nói xấu gia đình chúng ta..."
Mẹ Bùi nhắc đến chuyện này là tức giận: "Bà ta gọi con trai thím là đồ tàn phế, còn nói nuôi Đường Đường trong nhà là đồ bỏ đi, là gánh nặng, nói với điều kiện gia đình chúng ta như thế này, cười nhạo thím sao còn mặt mũi từ chối, có phụ nữ để mắt tới là tốt lắm rồi!"
"Lúc đó thím tức quá đã cãi nhau với bà ta mấy lần, sau đó thì không qua lại nữa, sao thế, bà ta lại nói linh tinh gì với con rồi à?"
Mẹ Bùi sợ nhất là chuyện này.
Kiều Tri Ý nói: "Bà ta nói đại khái cũng là những lời thím vừa nói..."
"Con đừng nghe bà ta nói bậy, có gì cứ hỏi thím, thím không lừa con đâu." Mẹ Bùi thực sự lo lắng Kiều Tri Ý bị bà già đó tẩy não, rồi cũng bỏ đi như Lâu Tâm Nguyệt.
Con bé Lâu Tâm Nguyệt kia ngày nào cũng bị bà già đó xúi giục.
Nếu lần nào cũng để bà già đó xúi giục thành công thì sau này con trai bà thực sự phải ế vợ mất.
Kiều Tri Ý cười nói: "Con biết chứ thím, con sẽ không nghe lời người khác nói một chiều."
Nghe cô nói vậy, mẹ Bùi mới yên tâm.
Kiều Tri Ý không để những lời này vào lòng, dù sao cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ ở bên Bùi Chinh.
Mẹ Bùi đã bắt đầu nấu cơm tối, Kiều Tri Ý liền giúp bà nhặt rau, miệng hỏi: "Thím ơi, ở công xã mình có chỗ nào bán thuốc bắc không ạ?"
Mẹ Bùi nói: "Sao thế? Thuốc tây còn chưa chữa được à?"
"Tình hình hiện tại của anh Bùi kết hợp cả đông y và tây y thì hiệu quả sẽ tốt hơn." Kiều Tri Ý nói.
Hiện tại y học cổ truyền đang suy yếu, không có nghĩa là y học cổ truyền không tốt.
Kiều Tri Ý giỏi về ngoại khoa nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc với y học cổ truyền, sau đó lại học y học cổ truyền một cách bài bản với một danh y, cô hiểu rằng y học cổ truyền không thua kém y học hiện đại, cả hai đều có thế mạnh riêng, nếu biết cách vận dụng thì có thể cứu người một cách hiệu quả hơn.
Mẹ Bùi giải thích: "Ở cái công xã bé tí tẹo của chúng ta chỉ có hai hiệu thuốc thôi, một hiệu là 'Khang Nhân Phường' nằm ngay mặt phố, to nhất cái thị trấn này, chuyên bán thuốc tây, bình thường chúng ta mà có nhức đầu, cảm sốt lặt vặt thì khỏi phải lặn lội đến trạm xá, cứ ra thẳng hiệu thuốc này mua là xong, còn một hiệu nữa thì hơi khuất nẻo một chút, thanh niên bây giờ ít người biết đến hiệu thuốc này lắm, tên là 'Dưỡng Hòa Đường'."
"Người quản lý hiệu thuốc này họ Dương, nghe bảo trước kia gia đình ông ấy có truyền thống làm nghề thuốc, sau giải phóng thì đông y bị cấm đoán, bảo là tàn dư phong kiến, mãi đến năm ngoái mới được khôi phục, nhưng mà muốn mở tiệm thuốc tư nhân thì phải có giấy phép của chính quyền, nhà họ Dương làm đơn xin ủy ban cách mạng đến nửa năm trời mới được chấp thuận mở lại hiệu thuốc."
Nghe vậy, trong lòng mẹ Bùi chợt nặng trĩu: "Có phải là một bà lão cằm có nốt ruồi, mắt xếch không?"
"Đúng vậy ạ." Kiều Tri Ý gật đầu.
Mẹ Bùi thở dài: "Thôi, thím không giấu gì con, trước đây bà ta thấy con trai thím bị thương mới chuyển ngành trở về, bà ta liền giới thiệu cô con gái thứ hai vừa mới góa chồng đến đây cho thím, cô con gái thứ hai của bà ta không chỉ lớn hơn con trai thím rất nhiều tuổi mà còn có hai đứa con, ngay từ đầu thím đã không đồng ý."
"Nhưng bà ta không đến hai ngày đã dẫn con gái đến đây, cứ nói rằng phụ nữ đã sinh con mới dễ sinh nở, bảo thím cân nhắc thêm, lúc đó thím vẫn kiên quyết không đồng ý, sau đó bà ta liền ghi hận thím, trước mặt thím thì không nói gì, ra ngoài lại nói xấu sau lưng thím, nói xấu gia đình chúng ta..."
Mẹ Bùi nhắc đến chuyện này là tức giận: "Bà ta gọi con trai thím là đồ tàn phế, còn nói nuôi Đường Đường trong nhà là đồ bỏ đi, là gánh nặng, nói với điều kiện gia đình chúng ta như thế này, cười nhạo thím sao còn mặt mũi từ chối, có phụ nữ để mắt tới là tốt lắm rồi!"
"Lúc đó thím tức quá đã cãi nhau với bà ta mấy lần, sau đó thì không qua lại nữa, sao thế, bà ta lại nói linh tinh gì với con rồi à?"
Mẹ Bùi sợ nhất là chuyện này.
Kiều Tri Ý nói: "Bà ta nói đại khái cũng là những lời thím vừa nói..."
"Con đừng nghe bà ta nói bậy, có gì cứ hỏi thím, thím không lừa con đâu." Mẹ Bùi thực sự lo lắng Kiều Tri Ý bị bà già đó tẩy não, rồi cũng bỏ đi như Lâu Tâm Nguyệt.
Con bé Lâu Tâm Nguyệt kia ngày nào cũng bị bà già đó xúi giục.
Nếu lần nào cũng để bà già đó xúi giục thành công thì sau này con trai bà thực sự phải ế vợ mất.
Kiều Tri Ý cười nói: "Con biết chứ thím, con sẽ không nghe lời người khác nói một chiều."
Nghe cô nói vậy, mẹ Bùi mới yên tâm.
Kiều Tri Ý không để những lời này vào lòng, dù sao cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ ở bên Bùi Chinh.
Mẹ Bùi đã bắt đầu nấu cơm tối, Kiều Tri Ý liền giúp bà nhặt rau, miệng hỏi: "Thím ơi, ở công xã mình có chỗ nào bán thuốc bắc không ạ?"
Mẹ Bùi nói: "Sao thế? Thuốc tây còn chưa chữa được à?"
"Tình hình hiện tại của anh Bùi kết hợp cả đông y và tây y thì hiệu quả sẽ tốt hơn." Kiều Tri Ý nói.
Hiện tại y học cổ truyền đang suy yếu, không có nghĩa là y học cổ truyền không tốt.
Kiều Tri Ý giỏi về ngoại khoa nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc với y học cổ truyền, sau đó lại học y học cổ truyền một cách bài bản với một danh y, cô hiểu rằng y học cổ truyền không thua kém y học hiện đại, cả hai đều có thế mạnh riêng, nếu biết cách vận dụng thì có thể cứu người một cách hiệu quả hơn.
Mẹ Bùi giải thích: "Ở cái công xã bé tí tẹo của chúng ta chỉ có hai hiệu thuốc thôi, một hiệu là 'Khang Nhân Phường' nằm ngay mặt phố, to nhất cái thị trấn này, chuyên bán thuốc tây, bình thường chúng ta mà có nhức đầu, cảm sốt lặt vặt thì khỏi phải lặn lội đến trạm xá, cứ ra thẳng hiệu thuốc này mua là xong, còn một hiệu nữa thì hơi khuất nẻo một chút, thanh niên bây giờ ít người biết đến hiệu thuốc này lắm, tên là 'Dưỡng Hòa Đường'."
"Người quản lý hiệu thuốc này họ Dương, nghe bảo trước kia gia đình ông ấy có truyền thống làm nghề thuốc, sau giải phóng thì đông y bị cấm đoán, bảo là tàn dư phong kiến, mãi đến năm ngoái mới được khôi phục, nhưng mà muốn mở tiệm thuốc tư nhân thì phải có giấy phép của chính quyền, nhà họ Dương làm đơn xin ủy ban cách mạng đến nửa năm trời mới được chấp thuận mở lại hiệu thuốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.