Trọng Sinh 70, Giả Thiên Kim Không Lấy Quan Quân, Một Mực Muốn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 30:
Cửu Hy
01/10/2024
"Hôm nay có phải mày đã quấy rối em gái tao không?" Kiều Vũ Phi gằn giọng.
"Tôi thấy cô ấy đứng một mình ở cổng nhà máy thủy tinh, tưởng cô ấy đang tìm ai nên lại hỏi han, tôi đâu có làm gì đâu. Ai biết được cô ấy là em gái anh chứ..." Tôn Ma Tử ấm ức thanh minh.
Kiều Vũ Phi giáng một cái bạt tai vào đầu hắn: "Cái bản mặt háo sắc của mày chắc chắn đã dọa em gái tao sợ rồi..."
Anh ta quá hiểu cái tên Tôn Ma Tử này, tuổi đã cao mà suốt ngày trêu ghẹo con gái nhà lành, bị không ít nhà liệt vào sổ đen, chẳng ai muốn dây dưa, càng đừng nói đến chuyện gả con gái cho hắn.
"Anh Bùi đã dạy dỗ tôi rồi, anh coi như tôi là cái rắm mà tha cho tôi đi..." Tôn Ma Tử ôm đầu van xin.
Nghiêm Hải lên tiếng: "Thôi được rồi, nếu lần sau Tôn Ma Tử còn dám quấy rối em gái cậu, chúng tôi sẽ đến tận nhà đánh gãy chân hắn."
Lại một lần nữa bị dọa "đánh gãy chân", Tôn Ma Tử sợ đến mức hồn bay phách lạc.
"A, anh Bùi đến kìa..." Bạch Lạc Mai reo lên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Bùi Chinh một tay đút túi quần chậm rãi bước tới. Ánh mắt anh nhìn về phía Tôn Ma Tử, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến hắn ta sợ hãi bỏ chạy.
Đường Đường cũng rất ngoan ngoãn, chủ động đứng dậy: "Bố ơi, bố ngồi chỗ con này..."
Bùi Chinh nhìn chỗ Đường Đường ngay bên cạnh Kiều Tri Ý, anh thấy không ổn nên chọn ngồi đối diện.
Đường Đường tức xì khói.
Đúng là đồ ngốc mà!
Kiều Vũ Phi không nhịn được phì cười: Con bé này ngày càng tinh quái, đáng tiếc là có người không nhận ra...
Nghiêm Hải cũng cười, trêu chọc Đường Đường: "Đường Đường, sao con cứ thích nhường chỗ cho bố con thế?"
"Đương nhiên là vì..." Đường Đường chưa kịp nói hết câu thì Kiều Tri Ý đã lên tiếng nhắc nhở: "Đường Đường, trên mặt em dính dưa hấu kìa..."
Đường Đường lo lắng hỏi: "Chị Tri Tri lấy giúp em với."
Kiều Tri Ý lấy đại một cái cho cô bé, sau đó ghé sát tai Đường Đường nói nhỏ: "Suỵt, đừng nói lung tung, tối nay chị kể chuyện cho em nghe..."
Đường Đường ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ~~"
Bùi Chinh nhìn hai người thì thầm với nhau, ánh mắt anh sâu thẳm khó đoán.
Kiều Vũ Phi tò mò hỏi anh: "Không phải anh đi họp sao? Sao lại về sớm vậy?"
Bùi Chinh thản nhiên đáp: "Thấy họp chán quá nên tôi về sớm..."
Kiều Vũ Phi thở dài: "Họp hành đúng là chẳng có gì thú vị, toàn những lời nói suông, chẳng giải quyết được việc gì..."
Nghiêm Hải lên tiếng: "Thôi nào, đã tan làm rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa..."
Lúc này, Khúc Như Thúy cuối cùng cũng tìm thấy Bùi Chinh.
Trời ơi, cô ta đã phải vất vả tìm anh khắp nơi.
Nhờ mối quan hệ từ nguyên chủ mà Khúc Như Thúy quen biết Bạch Lạc Mai, vì thế khi thấy cô ta đến, Bạch Lạc Mai niềm nở chào hỏi: "Thúy Thúy, đến một mình à?"
"Đúng rồi." Khúc Như Thúy mỉm cười đáp, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc về phía Bùi Chinh.
Nguyên chủ và Bùi Chinh từng có lần xem mắt, cho nên trong đầu cô ta vẫn còn ấn tượng về anh.
Bạch Lạc Mai mời Khúc Như Thúy ngồi cùng, Khúc Như Thúy đương nhiên không từ chối, đi thẳng đến bên Bùi Chinh, e thẹn hỏi: "Anh Bùi, lâu rồi không gặp, em ngồi cạnh anh được không ạ?"
Mọi ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ.
Chuyện gì đây?
Kiều Tri Ý thản nhiên ăn dưa hấu, lặng lẽ theo dõi mọi chuyện.
Quả nhiên đàn ông như Bùi Chinh không bao giờ thiếu phụ nữ theo đuổi.
"Tôi thấy cô ấy đứng một mình ở cổng nhà máy thủy tinh, tưởng cô ấy đang tìm ai nên lại hỏi han, tôi đâu có làm gì đâu. Ai biết được cô ấy là em gái anh chứ..." Tôn Ma Tử ấm ức thanh minh.
Kiều Vũ Phi giáng một cái bạt tai vào đầu hắn: "Cái bản mặt háo sắc của mày chắc chắn đã dọa em gái tao sợ rồi..."
Anh ta quá hiểu cái tên Tôn Ma Tử này, tuổi đã cao mà suốt ngày trêu ghẹo con gái nhà lành, bị không ít nhà liệt vào sổ đen, chẳng ai muốn dây dưa, càng đừng nói đến chuyện gả con gái cho hắn.
"Anh Bùi đã dạy dỗ tôi rồi, anh coi như tôi là cái rắm mà tha cho tôi đi..." Tôn Ma Tử ôm đầu van xin.
Nghiêm Hải lên tiếng: "Thôi được rồi, nếu lần sau Tôn Ma Tử còn dám quấy rối em gái cậu, chúng tôi sẽ đến tận nhà đánh gãy chân hắn."
Lại một lần nữa bị dọa "đánh gãy chân", Tôn Ma Tử sợ đến mức hồn bay phách lạc.
"A, anh Bùi đến kìa..." Bạch Lạc Mai reo lên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Bùi Chinh một tay đút túi quần chậm rãi bước tới. Ánh mắt anh nhìn về phía Tôn Ma Tử, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến hắn ta sợ hãi bỏ chạy.
Đường Đường cũng rất ngoan ngoãn, chủ động đứng dậy: "Bố ơi, bố ngồi chỗ con này..."
Bùi Chinh nhìn chỗ Đường Đường ngay bên cạnh Kiều Tri Ý, anh thấy không ổn nên chọn ngồi đối diện.
Đường Đường tức xì khói.
Đúng là đồ ngốc mà!
Kiều Vũ Phi không nhịn được phì cười: Con bé này ngày càng tinh quái, đáng tiếc là có người không nhận ra...
Nghiêm Hải cũng cười, trêu chọc Đường Đường: "Đường Đường, sao con cứ thích nhường chỗ cho bố con thế?"
"Đương nhiên là vì..." Đường Đường chưa kịp nói hết câu thì Kiều Tri Ý đã lên tiếng nhắc nhở: "Đường Đường, trên mặt em dính dưa hấu kìa..."
Đường Đường lo lắng hỏi: "Chị Tri Tri lấy giúp em với."
Kiều Tri Ý lấy đại một cái cho cô bé, sau đó ghé sát tai Đường Đường nói nhỏ: "Suỵt, đừng nói lung tung, tối nay chị kể chuyện cho em nghe..."
Đường Đường ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ~~"
Bùi Chinh nhìn hai người thì thầm với nhau, ánh mắt anh sâu thẳm khó đoán.
Kiều Vũ Phi tò mò hỏi anh: "Không phải anh đi họp sao? Sao lại về sớm vậy?"
Bùi Chinh thản nhiên đáp: "Thấy họp chán quá nên tôi về sớm..."
Kiều Vũ Phi thở dài: "Họp hành đúng là chẳng có gì thú vị, toàn những lời nói suông, chẳng giải quyết được việc gì..."
Nghiêm Hải lên tiếng: "Thôi nào, đã tan làm rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa..."
Lúc này, Khúc Như Thúy cuối cùng cũng tìm thấy Bùi Chinh.
Trời ơi, cô ta đã phải vất vả tìm anh khắp nơi.
Nhờ mối quan hệ từ nguyên chủ mà Khúc Như Thúy quen biết Bạch Lạc Mai, vì thế khi thấy cô ta đến, Bạch Lạc Mai niềm nở chào hỏi: "Thúy Thúy, đến một mình à?"
"Đúng rồi." Khúc Như Thúy mỉm cười đáp, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc về phía Bùi Chinh.
Nguyên chủ và Bùi Chinh từng có lần xem mắt, cho nên trong đầu cô ta vẫn còn ấn tượng về anh.
Bạch Lạc Mai mời Khúc Như Thúy ngồi cùng, Khúc Như Thúy đương nhiên không từ chối, đi thẳng đến bên Bùi Chinh, e thẹn hỏi: "Anh Bùi, lâu rồi không gặp, em ngồi cạnh anh được không ạ?"
Mọi ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ.
Chuyện gì đây?
Kiều Tri Ý thản nhiên ăn dưa hấu, lặng lẽ theo dõi mọi chuyện.
Quả nhiên đàn ông như Bùi Chinh không bao giờ thiếu phụ nữ theo đuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.