Trọng Sinh 70, Giả Thiên Kim Không Lấy Quan Quân, Một Mực Muốn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 34:
Cửu Hy
01/10/2024
Haiz, pháo hôi thì vẫn là pháo hôi, bắt nạt dễ như trở bàn tay.
Khúc Như Thúy thầm khinh thường trong lòng.
Chờ đến khi bài hát kết thúc, Nguyên Thuận Phong đang định hỏi Kiều Tri Ý thì Khúc Như Thúy đột nhiên hỏi một câu: "Cô Kiều, tôi thấy cô có tài năng như vậy, đột ngột từ tiểu thư thành phố trở thành cô gái quê mùa, cảm giác thế nào?"
Lời này vừa thốt ra liền khiến mọi người phẫn nộ.
Kiều Vũ Phi đuổi Khúc Như Thúy đi: "Miệng cô ăn trúng cái gì mà thối thế?"
Bạch Lạc Mai nói: "Thúy Thúy, cô không thể hỏi người ta như vậy..."
Nghiêm Hải: "Đúng đó..."
Nguyên Thuận Phong nói: "Lúc trước ở viện vệ sinh, tôi thấy cô cũng biết ăn nói lắm mà, sao lần này lại nói năng không suy nghĩ thế?"
Ngay từ đầu Bùi Chinh đã rất khó chịu với sự theo đuổi của Khúc Như Thúy, giờ đối phương lại là kẻ không biết suy nghĩ, anh càng thêm khó chịu.
Khúc Như Thúy nhận ra vẻ mặt khó chịu thoáng qua trên mặt Bùi Chinh, biết mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: "Tôi chỉ là người thẳng tính, vì mọi người đang nói chuyện nên buột miệng nói vài câu, nếu có gì xúc phạm thì cho tôi xin lỗi nhé..."
Khúc Như Thúy chỉ muốn độn thổ cho xong chuyện.
Cô ta chỉ thuận miệng hỏi dăm ba câu, có cần phải làm quá lên như thế không?
Nhưng mà trước khi xuyên vào quyển sách này, cô ta cũng thường xuyên bị mắng vốn vì cái tật ăn nói không suy nghĩ, thậm chí còn bị đẩy lên top tìm kiếm, bị đoàn làm phim cho out khỏi vai diễn, xem ra cái tính xấu này nên bỏ đi được rồi.
Nếu không thì đừng hòng mà tóm được Bùi tỷ phú!
Thấy Khúc Như Thúy cũng biết điều, thái độ thành khẩn, lại là con gái, mọi người tạm thời bỏ qua cho cô ta lần này.
Hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ cả một góc trời, Kiều Tri Ý vừa lau tay dính đầy dưa hấu cho Đường Đường xong thì đứng dậy đi ra suối rửa khăn tay, Đường Đường lập tức lấy một chiếc khăn tay sạch trong túi ra, giục Bùi Chinh: "Bố ơi, bố đi giúp con làm ướt khăn tay với..."
Bùi Chinh cầm khăn tay đứng dậy đi một mạch.
Kiều Vũ Phi giơ ngón tay cái với Đường Đường.
Con giỏi lắm!
Đường Đường nhướng mày.
Chứ còn gì nữa! Muốn có mẹ thì phải liều mình chứ!
Khúc Như Thúy cũng lặng lẽ đứng dậy theo, Bạch Lạc Mai kéo cô ta lại: "Cá sắp chín rồi, ăn chút gì đã rồi hẵng nói..."
"Tôi... tôi..."
"Đừng khách sáo, tôi thấy cô ngồi cả buổi rồi..." Kiều Vũ Phi cố ý nói.
Nhìn là biết người phụ nữ này muốn phá đám Bùi Chinh mà, hừ!
Trong lòng Khúc Như Thúy cảm thấy không thoải mái chút nào, nhưng lại bị mấy người này quấn lấy nhất thời không thoát ra được, thật là bực mình chết đi được...
Kiều Tri Ý tìm một chỗ ven suối để rửa khăn tay, khăn tay dính đầy nước ép dưa hấu đỏ chót, cô ngồi xổm xuống kì cọ một hồi lâu.
Đứng dậy quay người lại, chân trượt một cái, cả người suýt nữa thì ngã nhào xuống suối, bất ngờ một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô kéo lại, giữ cô đứng vững, Kiều Tri Ý ngẩng đầu lên mới nhận ra là Bùi Chinh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Bùi Chinh vội vàng buông tay, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt lảng tránh: "Không sao chứ?"
"Vâng, cảm ơn anh Bùi..."
Kiều Tri Ý ngại ngùng đỏ mặt, giả vờ thản nhiên vắt chiếc khăn tay trong tay.
Bùi Chinh đi sang một bên làm ướt khăn tay, Kiều Tri Ý nhắc nhở: "Anh cẩn thận một chút, bên cạnh có rêu trơn đấy..."
Vì ở dưới bóng cây nên ánh nắng không chiếu tới, đá ở chỗ đặt chân có khá nhiều rêu, vừa rồi cô bị trượt chân là do những đám rêu này.
Khúc Như Thúy thầm khinh thường trong lòng.
Chờ đến khi bài hát kết thúc, Nguyên Thuận Phong đang định hỏi Kiều Tri Ý thì Khúc Như Thúy đột nhiên hỏi một câu: "Cô Kiều, tôi thấy cô có tài năng như vậy, đột ngột từ tiểu thư thành phố trở thành cô gái quê mùa, cảm giác thế nào?"
Lời này vừa thốt ra liền khiến mọi người phẫn nộ.
Kiều Vũ Phi đuổi Khúc Như Thúy đi: "Miệng cô ăn trúng cái gì mà thối thế?"
Bạch Lạc Mai nói: "Thúy Thúy, cô không thể hỏi người ta như vậy..."
Nghiêm Hải: "Đúng đó..."
Nguyên Thuận Phong nói: "Lúc trước ở viện vệ sinh, tôi thấy cô cũng biết ăn nói lắm mà, sao lần này lại nói năng không suy nghĩ thế?"
Ngay từ đầu Bùi Chinh đã rất khó chịu với sự theo đuổi của Khúc Như Thúy, giờ đối phương lại là kẻ không biết suy nghĩ, anh càng thêm khó chịu.
Khúc Như Thúy nhận ra vẻ mặt khó chịu thoáng qua trên mặt Bùi Chinh, biết mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: "Tôi chỉ là người thẳng tính, vì mọi người đang nói chuyện nên buột miệng nói vài câu, nếu có gì xúc phạm thì cho tôi xin lỗi nhé..."
Khúc Như Thúy chỉ muốn độn thổ cho xong chuyện.
Cô ta chỉ thuận miệng hỏi dăm ba câu, có cần phải làm quá lên như thế không?
Nhưng mà trước khi xuyên vào quyển sách này, cô ta cũng thường xuyên bị mắng vốn vì cái tật ăn nói không suy nghĩ, thậm chí còn bị đẩy lên top tìm kiếm, bị đoàn làm phim cho out khỏi vai diễn, xem ra cái tính xấu này nên bỏ đi được rồi.
Nếu không thì đừng hòng mà tóm được Bùi tỷ phú!
Thấy Khúc Như Thúy cũng biết điều, thái độ thành khẩn, lại là con gái, mọi người tạm thời bỏ qua cho cô ta lần này.
Hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ cả một góc trời, Kiều Tri Ý vừa lau tay dính đầy dưa hấu cho Đường Đường xong thì đứng dậy đi ra suối rửa khăn tay, Đường Đường lập tức lấy một chiếc khăn tay sạch trong túi ra, giục Bùi Chinh: "Bố ơi, bố đi giúp con làm ướt khăn tay với..."
Bùi Chinh cầm khăn tay đứng dậy đi một mạch.
Kiều Vũ Phi giơ ngón tay cái với Đường Đường.
Con giỏi lắm!
Đường Đường nhướng mày.
Chứ còn gì nữa! Muốn có mẹ thì phải liều mình chứ!
Khúc Như Thúy cũng lặng lẽ đứng dậy theo, Bạch Lạc Mai kéo cô ta lại: "Cá sắp chín rồi, ăn chút gì đã rồi hẵng nói..."
"Tôi... tôi..."
"Đừng khách sáo, tôi thấy cô ngồi cả buổi rồi..." Kiều Vũ Phi cố ý nói.
Nhìn là biết người phụ nữ này muốn phá đám Bùi Chinh mà, hừ!
Trong lòng Khúc Như Thúy cảm thấy không thoải mái chút nào, nhưng lại bị mấy người này quấn lấy nhất thời không thoát ra được, thật là bực mình chết đi được...
Kiều Tri Ý tìm một chỗ ven suối để rửa khăn tay, khăn tay dính đầy nước ép dưa hấu đỏ chót, cô ngồi xổm xuống kì cọ một hồi lâu.
Đứng dậy quay người lại, chân trượt một cái, cả người suýt nữa thì ngã nhào xuống suối, bất ngờ một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô kéo lại, giữ cô đứng vững, Kiều Tri Ý ngẩng đầu lên mới nhận ra là Bùi Chinh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Bùi Chinh vội vàng buông tay, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt lảng tránh: "Không sao chứ?"
"Vâng, cảm ơn anh Bùi..."
Kiều Tri Ý ngại ngùng đỏ mặt, giả vờ thản nhiên vắt chiếc khăn tay trong tay.
Bùi Chinh đi sang một bên làm ướt khăn tay, Kiều Tri Ý nhắc nhở: "Anh cẩn thận một chút, bên cạnh có rêu trơn đấy..."
Vì ở dưới bóng cây nên ánh nắng không chiếu tới, đá ở chỗ đặt chân có khá nhiều rêu, vừa rồi cô bị trượt chân là do những đám rêu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.