Trọng Sinh 70, Giả Thiên Kim Không Lấy Quan Quân, Một Mực Muốn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 48:
Cửu Hy
02/10/2024
Cho dù sau này không chữa khỏi, không thể có con, họ có thể nhận con nuôi.
Cứ như vậy đến khi đầu bạc răng long cũng sẽ rất hạnh phúc.
Thế nhưng giờ đây tất cả đều bị người phụ nữ Lâu Tâm Nguyệt kia phá hỏng.
Tạ Trường Vinh hận đến phát điên.
Anh ta cũng hận Bùi Chinh: "Bùi Chinh, thù cướp vợ không đội trời chung, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua đâu!"
"Anh bạn, có lẽ anh đã hiểu nhầm rồi, ban đầu người đính hôn với Lâu Tâm Nguyệt là tôi, là anh ngủ với cô ta trước, nếu nói cướp vợ thì tôi mới là người có tư cách nói câu đó chứ?"
Bùi Chinh nói vậy cũng không phải anh thích Lâu Tâm Nguyệt đến mức nào, chỉ là muốn nói cho rõ lý lẽ với Tạ Trường Vinh mà thôi.
"Tôi đã nói rồi, tôi không hề ngủ với cô ta!" Tạ Trường Vinh quả thực là trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Kiều Tri Ý nhấn mạnh: "Anh đã ngủ rồi, cả nhà tôi đều tận mắt chứng kiến."
Tạ Trường Vinh như người bị rút hết sức lực, đột nhiên như hiểu ra điều gì, giọng điệu xuống nước: "Tri Tri, anh không quan tâm, nếu chúng ta đều đã sai, vậy thì hãy cho nhau một cơ hội nữa được không?"
Giờ phút này anh ta chỉ có thể nghĩ ra cách cứu vãn như vậy.
Anh ta đã hạ mình đến mức này rồi.
Liệu cô có thể cho họ một cơ hội nữa hay không?
Kiều Tri Ý tức giận nghiến răng.
Tên khốn kiếp này.
Thật sự xem cô là người dễ bắt nạt, muốn lợi dụng cả đời sao!
Trước kia sau khi kết hôn, cô mới biết anh ta không thể làm đàn ông, cô cũng không trách anh ta che giấu, thậm chí còn thương xót cho hoàn cảnh của anh ta, nhưng sự bao dung của cô và những nỗ lực chữa bệnh cho anh ta lại chẳng nhận lại được sự che chở từ anh ta, mà chỉ toàn là đau khổ.
Cô không phải kẻ ngốc, không muốn bước vào vũng bùn lần thứ hai.
Cô muốn đánh anh ta nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay.
Dù sao anh ta cũng là lính.
Cuối cùng Bùi Chinh không thể nhịn được nữa, đấm thẳng vào mặt Tạ Trường Vinh: "Anh xem tôi là người chết rồi sao? Là quân nhân mà không tuân thủ kỷ luật, bây giờ còn mặt dày mày dạn chạy đến đây cầu xin tha thứ, rốt cuộc anh đặt tôn nghiêm của quân nhân ở đâu?"
"Trả cô ấy lại cho tôi…" Tạ Trường Vinh bị dồn vào đường cùng liền liều mạng với Bùi Chinh.
Anh ta không thể chấp nhận việc Kiều Tri Ý rời xa mình, càng không thể chấp nhận việc Kiều Tri Ý đến với người đàn ông khác, lại chính là kẻ thù không đội trời chung với anh ta - Bùi Chinh.
Thoát khỏi nanh vuốt tử thần của Bùi Chinh trong quân ngũ đã khó khăn lắm rồi, chẳng lẽ trong chuyện hôn nhân cũng phải chịu thua anh sao?
Cả hai đều xuất thân từ quân đội, ra tay tàn nhẫn, nhìn là biết đánh nhau rất dữ dội.
Nhưng Bùi Chinh dù sao cũng bị phế một tay, có chút yếu thế, Kiều Tri Ý đứng bên cạnh sốt ruột, sau đó nhìn thấy mấy cây gậy dựa vào góc tường, cô không chút do dự liền xông tới cầm gậy dài đánh vào người Tạ Trường Vinh...
Tạ Trường Vinh không thể tin nổi, chỉ một chút lơ là đã bị Bùi Chinh phản công, một cước đá vào bụng, lại một cú đấm vào mặt.
Bùi Chinh dù sao cũng là lão binh mười năm, từng đòn đánh đều không phải dạng vừa, Tạ Trường Vinh bị đánh đến đầy miệng máu, liên tục lùi bước, hận đến nghiến răng lại muốn liều mạng với Bùi Chinh.
Trước khi Bùi Chinh bị phế, anh ta đã đánh không lại, bây giờ Bùi Chinh đã mất một tay, anh ta cũng không thể nào đánh lại.
Cứ như vậy đến khi đầu bạc răng long cũng sẽ rất hạnh phúc.
Thế nhưng giờ đây tất cả đều bị người phụ nữ Lâu Tâm Nguyệt kia phá hỏng.
Tạ Trường Vinh hận đến phát điên.
Anh ta cũng hận Bùi Chinh: "Bùi Chinh, thù cướp vợ không đội trời chung, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua đâu!"
"Anh bạn, có lẽ anh đã hiểu nhầm rồi, ban đầu người đính hôn với Lâu Tâm Nguyệt là tôi, là anh ngủ với cô ta trước, nếu nói cướp vợ thì tôi mới là người có tư cách nói câu đó chứ?"
Bùi Chinh nói vậy cũng không phải anh thích Lâu Tâm Nguyệt đến mức nào, chỉ là muốn nói cho rõ lý lẽ với Tạ Trường Vinh mà thôi.
"Tôi đã nói rồi, tôi không hề ngủ với cô ta!" Tạ Trường Vinh quả thực là trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Kiều Tri Ý nhấn mạnh: "Anh đã ngủ rồi, cả nhà tôi đều tận mắt chứng kiến."
Tạ Trường Vinh như người bị rút hết sức lực, đột nhiên như hiểu ra điều gì, giọng điệu xuống nước: "Tri Tri, anh không quan tâm, nếu chúng ta đều đã sai, vậy thì hãy cho nhau một cơ hội nữa được không?"
Giờ phút này anh ta chỉ có thể nghĩ ra cách cứu vãn như vậy.
Anh ta đã hạ mình đến mức này rồi.
Liệu cô có thể cho họ một cơ hội nữa hay không?
Kiều Tri Ý tức giận nghiến răng.
Tên khốn kiếp này.
Thật sự xem cô là người dễ bắt nạt, muốn lợi dụng cả đời sao!
Trước kia sau khi kết hôn, cô mới biết anh ta không thể làm đàn ông, cô cũng không trách anh ta che giấu, thậm chí còn thương xót cho hoàn cảnh của anh ta, nhưng sự bao dung của cô và những nỗ lực chữa bệnh cho anh ta lại chẳng nhận lại được sự che chở từ anh ta, mà chỉ toàn là đau khổ.
Cô không phải kẻ ngốc, không muốn bước vào vũng bùn lần thứ hai.
Cô muốn đánh anh ta nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay.
Dù sao anh ta cũng là lính.
Cuối cùng Bùi Chinh không thể nhịn được nữa, đấm thẳng vào mặt Tạ Trường Vinh: "Anh xem tôi là người chết rồi sao? Là quân nhân mà không tuân thủ kỷ luật, bây giờ còn mặt dày mày dạn chạy đến đây cầu xin tha thứ, rốt cuộc anh đặt tôn nghiêm của quân nhân ở đâu?"
"Trả cô ấy lại cho tôi…" Tạ Trường Vinh bị dồn vào đường cùng liền liều mạng với Bùi Chinh.
Anh ta không thể chấp nhận việc Kiều Tri Ý rời xa mình, càng không thể chấp nhận việc Kiều Tri Ý đến với người đàn ông khác, lại chính là kẻ thù không đội trời chung với anh ta - Bùi Chinh.
Thoát khỏi nanh vuốt tử thần của Bùi Chinh trong quân ngũ đã khó khăn lắm rồi, chẳng lẽ trong chuyện hôn nhân cũng phải chịu thua anh sao?
Cả hai đều xuất thân từ quân đội, ra tay tàn nhẫn, nhìn là biết đánh nhau rất dữ dội.
Nhưng Bùi Chinh dù sao cũng bị phế một tay, có chút yếu thế, Kiều Tri Ý đứng bên cạnh sốt ruột, sau đó nhìn thấy mấy cây gậy dựa vào góc tường, cô không chút do dự liền xông tới cầm gậy dài đánh vào người Tạ Trường Vinh...
Tạ Trường Vinh không thể tin nổi, chỉ một chút lơ là đã bị Bùi Chinh phản công, một cước đá vào bụng, lại một cú đấm vào mặt.
Bùi Chinh dù sao cũng là lão binh mười năm, từng đòn đánh đều không phải dạng vừa, Tạ Trường Vinh bị đánh đến đầy miệng máu, liên tục lùi bước, hận đến nghiến răng lại muốn liều mạng với Bùi Chinh.
Trước khi Bùi Chinh bị phế, anh ta đã đánh không lại, bây giờ Bùi Chinh đã mất một tay, anh ta cũng không thể nào đánh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.