Trọng Sinh 70, Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 38: Cơ Hội Tốt
Hồng Ngư Tử
17/07/2023
Lục Điềm Điềm có một thân võ thuật và y thuật nhưng lại không cách nào lộ rõ, hôm nay Lục nãi nãi làm như vậy cũng coi như cho cô một cơ hội tốt.
Cho nên, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nắm chặt lấy cơ hội này, nếu không sợ là không cách nào giải thích được vì sao mình lại có biến hóa lớn tới như vậy.
Tam lang như bị đánh mạnh một kích, cứng đờ cổ xoay qua nhìn Lục Điềm Điềm: “Điềm Điềm, con, sao con…”
Ngay cả Lục tam lang cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, mà tam nương lại càng kéo chặt tay Điềm Điềm không chịu thả ra.
“Không thể, Điềm Điềm, đây vốn không phải lỗi của con, vì sao con phải chịu gán nợ? Ông trời ơi, có phải ông mù rồi không…”
“Ông Lục, cháu đi với ông, theo ông học y, nếu ông cảm thấy cháu đần độn, tới lúc đó lại đuổi cháu đi cũng không muộn.”
Lục Điềm Điềm cũng không giải thích với cha mẹ mà ngẩng đầu lên nhìn thôn y, nói với giọng kiên quyết.
Thôn y cũng hơi khó xử. Lão cũng lớn tuổi rồi, đúng là đang muốn nhận đồ đệ thật. Nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp toàn thôn, thấy ai cũng chướng mắt.
Cô nhóc trước mặt này trông mi thanh mục tú, thông minh lanh lợi, nhưng không biết ngộ tính của con bé thế nào, có thể chịu đựng khổ cực vất vả hay không.
“Lục Điềm Điềm đúng không? Học y rất khổ, không chỉ cần đi khắp núi rừng tìm thảo dược còn phải ngâm cứu rất nhiều y thư, cháu chịu được không?”
“Ông, ông cho cháu một cuốn y thư, nếu trong vòng một ngày cháu có thể học thuộc được thì ông đồng ý cho cháu theo ông nhé?”
Lục Điềm Điềm hỏi.
Thôn y suy nghĩ một lát lại lấy một cuốn “Thang Đầu Ca” từ trong hòm thuốc ra đưa cho Lục Điềm Điềm.
“Ngày mai chừng giờ này đọc thử cho ông nghe, nếu cháu có thể học thuộc được, sau này… cứ đi theo ông.”
Lục Điềm Điềm vui vẻ cầm thấy cuốn sách, xoay người đi vào phòng. Thang Đầu Ca, quá đơn giản, chỉ là học thuộc thôi có gì khó, cô có thể đọc vanh vách từng chữ không sai chữ nào.
Tam nương bật khóc nức nở, một người từ xưa tới nay vẫn luôn thu liễm như tam nương, hiện tại lại muốn hỏng mất.
Lục Thanh lại là người bình tĩnh nhất trong nhà, hắn từ kinh ngạc tới phẫn nộ rồi lại tới nghi ngờ, hiện tại là chờ đợi.
Mấy hôm nay, cả ngày hắn đi theo em gái, cảm giác rõ ràng em gái đã khác hẳn trước kia, trở nên rất có chính kiến.
Còn nữa, hình như vận khí của em gái cũng trở nên tốt hơn, không chỉ có thể đào được rau dại, mà còn có thể đào được thuốc bán cho thôn y kiếm tiền.
Thậm chí em ấy còn có thể tìm được trứng gà rừng, bắt được ếch rừng, khiến cả nhà bọn họ ăn được mấy món ngon cả đời chẳng được ăn mấy lần.
Nếu em gái đã chủ động yêu cầu đi theo thôn y, chắc chắn là có lý riêng của em ấy, chỉ là em ấy chưa nói ra mà thôi.
Nó kéo người mẹ đang khóc ròng không ngừng được về nhà, tam lang cũng dẫn theo hai đứa con trai của mình vào.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng sập lại, dọa Lục nãi nãi há to miệng muốn chửi người. Nhưng nghĩ tới bản thân mới vừa gán được con nhỏ nuôi tốn cơm kia ra ngoài, bà ta chỉ đành nhịn xuống cơn tức này.
Lục nhị lang nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm hận, lão già chết tiệt, sớm không hôn mê muộn không hôn mê, ngay lúc hắn ta đề xuất phân nhà mới hôn mê.
Trong lòng nhị lang, Lục lão gia tử cố ý giả vờ như vậy. Cái gì mà tim không tốt, rõ là thôn y nói bậy.
Nếu không, chỉ dựa vào vài châm của thôn y sao có thể cứu người tỉnh nhanh như vậy được.
Cho nên, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nắm chặt lấy cơ hội này, nếu không sợ là không cách nào giải thích được vì sao mình lại có biến hóa lớn tới như vậy.
Tam lang như bị đánh mạnh một kích, cứng đờ cổ xoay qua nhìn Lục Điềm Điềm: “Điềm Điềm, con, sao con…”
Ngay cả Lục tam lang cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, mà tam nương lại càng kéo chặt tay Điềm Điềm không chịu thả ra.
“Không thể, Điềm Điềm, đây vốn không phải lỗi của con, vì sao con phải chịu gán nợ? Ông trời ơi, có phải ông mù rồi không…”
“Ông Lục, cháu đi với ông, theo ông học y, nếu ông cảm thấy cháu đần độn, tới lúc đó lại đuổi cháu đi cũng không muộn.”
Lục Điềm Điềm cũng không giải thích với cha mẹ mà ngẩng đầu lên nhìn thôn y, nói với giọng kiên quyết.
Thôn y cũng hơi khó xử. Lão cũng lớn tuổi rồi, đúng là đang muốn nhận đồ đệ thật. Nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp toàn thôn, thấy ai cũng chướng mắt.
Cô nhóc trước mặt này trông mi thanh mục tú, thông minh lanh lợi, nhưng không biết ngộ tính của con bé thế nào, có thể chịu đựng khổ cực vất vả hay không.
“Lục Điềm Điềm đúng không? Học y rất khổ, không chỉ cần đi khắp núi rừng tìm thảo dược còn phải ngâm cứu rất nhiều y thư, cháu chịu được không?”
“Ông, ông cho cháu một cuốn y thư, nếu trong vòng một ngày cháu có thể học thuộc được thì ông đồng ý cho cháu theo ông nhé?”
Lục Điềm Điềm hỏi.
Thôn y suy nghĩ một lát lại lấy một cuốn “Thang Đầu Ca” từ trong hòm thuốc ra đưa cho Lục Điềm Điềm.
“Ngày mai chừng giờ này đọc thử cho ông nghe, nếu cháu có thể học thuộc được, sau này… cứ đi theo ông.”
Lục Điềm Điềm vui vẻ cầm thấy cuốn sách, xoay người đi vào phòng. Thang Đầu Ca, quá đơn giản, chỉ là học thuộc thôi có gì khó, cô có thể đọc vanh vách từng chữ không sai chữ nào.
Tam nương bật khóc nức nở, một người từ xưa tới nay vẫn luôn thu liễm như tam nương, hiện tại lại muốn hỏng mất.
Lục Thanh lại là người bình tĩnh nhất trong nhà, hắn từ kinh ngạc tới phẫn nộ rồi lại tới nghi ngờ, hiện tại là chờ đợi.
Mấy hôm nay, cả ngày hắn đi theo em gái, cảm giác rõ ràng em gái đã khác hẳn trước kia, trở nên rất có chính kiến.
Còn nữa, hình như vận khí của em gái cũng trở nên tốt hơn, không chỉ có thể đào được rau dại, mà còn có thể đào được thuốc bán cho thôn y kiếm tiền.
Thậm chí em ấy còn có thể tìm được trứng gà rừng, bắt được ếch rừng, khiến cả nhà bọn họ ăn được mấy món ngon cả đời chẳng được ăn mấy lần.
Nếu em gái đã chủ động yêu cầu đi theo thôn y, chắc chắn là có lý riêng của em ấy, chỉ là em ấy chưa nói ra mà thôi.
Nó kéo người mẹ đang khóc ròng không ngừng được về nhà, tam lang cũng dẫn theo hai đứa con trai của mình vào.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng sập lại, dọa Lục nãi nãi há to miệng muốn chửi người. Nhưng nghĩ tới bản thân mới vừa gán được con nhỏ nuôi tốn cơm kia ra ngoài, bà ta chỉ đành nhịn xuống cơn tức này.
Lục nhị lang nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm hận, lão già chết tiệt, sớm không hôn mê muộn không hôn mê, ngay lúc hắn ta đề xuất phân nhà mới hôn mê.
Trong lòng nhị lang, Lục lão gia tử cố ý giả vờ như vậy. Cái gì mà tim không tốt, rõ là thôn y nói bậy.
Nếu không, chỉ dựa vào vài châm của thôn y sao có thể cứu người tỉnh nhanh như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.