Trọng Sinh 70, Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 3: Không Gian
Hồng Ngư Tử
09/07/2023
Lục Điềm Điềm thầm thấy bi thảm, khó khăn lắm mới rời khỏi nơi ăn thịt người kia, chẳng lẽ phải quay lại một lần nữa?
Không muốn, cô không muốn lặp lại một lần nữa, không muốn phải trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi người thân nữa.
Đầu lại đau đớn kịch liệt, Lục Điềm Điềm day day huyệt thái dương, nếu ở kiếp trước thì cứ tới bệnh viện là được rồi.
Đột nhiên xung quanh thay đổi, Lục Điềm Điềm đang ngồi trên một chiếc ghế da cao cấp trong phòng thí nghiệm, trước mặt cô là một chiếc máy vi tính.
A! Đây…
Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Lục Điềm Điềm lại thấy hứng thú.
Kiếp trước cô cũng từng nghe các đồng nghiệp kể về một vài tác phẩm văn học mạng, cái gì mà trọng sinh, không gian rồi tu tiên…
Lúc đó cô nghe rất chăm chú, cảm thấy những tác giả kia có sức tưởng tượng thật khó tả, có thể viết ra mấy cuốn truyện khiến người ta mơ màng như vậy.
Chẳng lẽ lần này cô trọng sinh là mang theo không gian phòng thí nghiệm tới?
Lục Điềm Điềm tập trung tư tưởng, nghĩ “tôi muốn đi ra ngoài”.
Không gian lập tức thay đổi, Lục Điềm Điềm lại tro về trong căn phòng cũ nát, ngồi trên giường gạch day huyệt thái dương.
“Tôi muốn đi vào.”
Lục Điềm Điềm lẩm nhẩm, bản thân lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm, chỉ là lần này cô lại đứng.
Nhìn không gian quen thuộc, Lục Điềm Điềm bỗng có cảm giác mình bị một phần thưởng lớn đập trúng.
Nhìn cửa phòng thí nghiệm, nhớ tới cánh cửa kiếp trước cô cố thế nào cũng không mở ra được, trái tim không khỏi căng chặt.
Bước từng bước tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa, chỉ cần vặn nhẹ, vặn nhẹ một cái, có lẽ cửa sẽ bị mở ra.
Lục Điềm Điềm cố gắng điều khiển bàn tay đang run lẩy bẩy, nhắm chặt mắt lại, tay vặn một cái, vậy mà cửa lại bị mở ra thật.
Nhìn xuống khóa cửa, rõ ràng cửa không bị khóa nha, vì sao kiếp trước cô lại không thể mở cửa ra được?
Thôi quên đi, không nghĩ nữa.
Đi ra khỏi phòng thí nghiệm là một sân vườn khá rộng. Đi qua sân vườn là có thể tới tòa nhà bệnh viện tổng hợp.
Tầng một của tòa nhà có phòng thuốc, phòng phát số, phòng tiêm thuốc và phòng xét nghiệm…
Đi vào phòng thuốc, thuần thục thao tác, sau khi nước thuốc hoàn toàn tiến vào thân thể, trái tim Lục Điềm Điềm mới được thả lỏng xuống.
Tâm trạng khá hơn, Lục Điềm Điềm lại nảy sinh suy nghĩ đi dạo quanh tòa nhà bệnh viện.
Nguyên tòa nhà yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ánh đèn sáng tỏ, ngay cả thang máy cũng có thể sử dụng.
Cô đi vào thang máy, không chút do dự nhấn tầng sáu, nơi đó có phòng nghỉ chuyên dụng của cô.
Quả nhiên xoay tay nắm cửa một chút, cửa đã bị mở ra. Nhìn phòng tắm và giường nhỏ quen thuộc, Lục Điềm Điềm gần như muốn ôm lấy căn phòng này.
Lấy khăn tắm từ trong ngăn kéo ra, cô trực tiếp bước vào phòng tắm, cô cảm thấy mình cần phải tắm rửa cẩn thận một phen.
Từ khi rơi xuống sông tới hiện tại, ngoại trừ đồ ngoài đã được thay ra, cô còn chưa được tắm rửa sạch sẽ đâu.
Mở vòi hoa sen, Lục Điềm Điềm thận trọng thử nhiệt độ nước. Nếu không có nước ấm hoặc nước không đủ ấm thì không thể tắm được.
Tâm tưởng sự thành, quả nhiên là may mắn, Lục Điềm Điềm vui sướng rửa sạch từ đầu tới chân.
Nhìn bản thân trong gương, Lục Điềm Điềm hơi giật mình, gương mặt này cũng quá mềm mại đi nha, chẳng trách kiếp trước vợ bác cả muốn hủy gương mặt này.
Trên bàn có một chút hoa quả, còn có một nửa hộp cơm và sữa bò. Thấy hộp cơm, trong lòng Lục Điềm Điềm khẽ động.
Bệnh viện có căn tin của công nhân viên chức, ở tầng một tòa nhà phụ, cứ đi thẳng theo hành lang trên không của tòa nhà tổng hợp là có thể tới tòa nhà phụ.
Chẳng bao lâu sau Lục Điềm Điềm đã đứng ở phòng bếp của căn tin, mừng rỡ nhìn lồng hấp còn đang bốc hơi.
Xốc nắp lồng hấp lên, lộ ra từng hàng bánh bao vừa trắng vừa mềm, còn bốc hơi nóng.
Cầm một cái bánh bao lên cắn một miếng, ừm, vẫn là bánh nhân thịt, bánh bao trong căn tin thật ngon, nhân thịt thật nhiều.
Không muốn, cô không muốn lặp lại một lần nữa, không muốn phải trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi người thân nữa.
Đầu lại đau đớn kịch liệt, Lục Điềm Điềm day day huyệt thái dương, nếu ở kiếp trước thì cứ tới bệnh viện là được rồi.
Đột nhiên xung quanh thay đổi, Lục Điềm Điềm đang ngồi trên một chiếc ghế da cao cấp trong phòng thí nghiệm, trước mặt cô là một chiếc máy vi tính.
A! Đây…
Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Lục Điềm Điềm lại thấy hứng thú.
Kiếp trước cô cũng từng nghe các đồng nghiệp kể về một vài tác phẩm văn học mạng, cái gì mà trọng sinh, không gian rồi tu tiên…
Lúc đó cô nghe rất chăm chú, cảm thấy những tác giả kia có sức tưởng tượng thật khó tả, có thể viết ra mấy cuốn truyện khiến người ta mơ màng như vậy.
Chẳng lẽ lần này cô trọng sinh là mang theo không gian phòng thí nghiệm tới?
Lục Điềm Điềm tập trung tư tưởng, nghĩ “tôi muốn đi ra ngoài”.
Không gian lập tức thay đổi, Lục Điềm Điềm lại tro về trong căn phòng cũ nát, ngồi trên giường gạch day huyệt thái dương.
“Tôi muốn đi vào.”
Lục Điềm Điềm lẩm nhẩm, bản thân lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm, chỉ là lần này cô lại đứng.
Nhìn không gian quen thuộc, Lục Điềm Điềm bỗng có cảm giác mình bị một phần thưởng lớn đập trúng.
Nhìn cửa phòng thí nghiệm, nhớ tới cánh cửa kiếp trước cô cố thế nào cũng không mở ra được, trái tim không khỏi căng chặt.
Bước từng bước tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa, chỉ cần vặn nhẹ, vặn nhẹ một cái, có lẽ cửa sẽ bị mở ra.
Lục Điềm Điềm cố gắng điều khiển bàn tay đang run lẩy bẩy, nhắm chặt mắt lại, tay vặn một cái, vậy mà cửa lại bị mở ra thật.
Nhìn xuống khóa cửa, rõ ràng cửa không bị khóa nha, vì sao kiếp trước cô lại không thể mở cửa ra được?
Thôi quên đi, không nghĩ nữa.
Đi ra khỏi phòng thí nghiệm là một sân vườn khá rộng. Đi qua sân vườn là có thể tới tòa nhà bệnh viện tổng hợp.
Tầng một của tòa nhà có phòng thuốc, phòng phát số, phòng tiêm thuốc và phòng xét nghiệm…
Đi vào phòng thuốc, thuần thục thao tác, sau khi nước thuốc hoàn toàn tiến vào thân thể, trái tim Lục Điềm Điềm mới được thả lỏng xuống.
Tâm trạng khá hơn, Lục Điềm Điềm lại nảy sinh suy nghĩ đi dạo quanh tòa nhà bệnh viện.
Nguyên tòa nhà yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ánh đèn sáng tỏ, ngay cả thang máy cũng có thể sử dụng.
Cô đi vào thang máy, không chút do dự nhấn tầng sáu, nơi đó có phòng nghỉ chuyên dụng của cô.
Quả nhiên xoay tay nắm cửa một chút, cửa đã bị mở ra. Nhìn phòng tắm và giường nhỏ quen thuộc, Lục Điềm Điềm gần như muốn ôm lấy căn phòng này.
Lấy khăn tắm từ trong ngăn kéo ra, cô trực tiếp bước vào phòng tắm, cô cảm thấy mình cần phải tắm rửa cẩn thận một phen.
Từ khi rơi xuống sông tới hiện tại, ngoại trừ đồ ngoài đã được thay ra, cô còn chưa được tắm rửa sạch sẽ đâu.
Mở vòi hoa sen, Lục Điềm Điềm thận trọng thử nhiệt độ nước. Nếu không có nước ấm hoặc nước không đủ ấm thì không thể tắm được.
Tâm tưởng sự thành, quả nhiên là may mắn, Lục Điềm Điềm vui sướng rửa sạch từ đầu tới chân.
Nhìn bản thân trong gương, Lục Điềm Điềm hơi giật mình, gương mặt này cũng quá mềm mại đi nha, chẳng trách kiếp trước vợ bác cả muốn hủy gương mặt này.
Trên bàn có một chút hoa quả, còn có một nửa hộp cơm và sữa bò. Thấy hộp cơm, trong lòng Lục Điềm Điềm khẽ động.
Bệnh viện có căn tin của công nhân viên chức, ở tầng một tòa nhà phụ, cứ đi thẳng theo hành lang trên không của tòa nhà tổng hợp là có thể tới tòa nhà phụ.
Chẳng bao lâu sau Lục Điềm Điềm đã đứng ở phòng bếp của căn tin, mừng rỡ nhìn lồng hấp còn đang bốc hơi.
Xốc nắp lồng hấp lên, lộ ra từng hàng bánh bao vừa trắng vừa mềm, còn bốc hơi nóng.
Cầm một cái bánh bao lên cắn một miếng, ừm, vẫn là bánh nhân thịt, bánh bao trong căn tin thật ngon, nhân thịt thật nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.