Trọng Sinh 70, Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 6: Phản Kháng
Hồng Ngư Tử
10/07/2023
Khó khăn lắm em gái mới được đi học, lại bị con nhỏ Lục Đại Ny không biết xấu hổ kia cướp mất túi xách, còn vứt xuống sông.
Em gái cũng thật ngốc, trời lạnh như vậy mà nhảy xuống sông làm gì, cuối cùng túi xách mất đi, mạng cũng thiếu chút mất luôn.
Hiện tại chỉ có thể chặt thêm chút củi, đào thêm chút rau dại, sau đó lại mang lên trấn bán mua bút chì khác cho em gái.
Lục Đại Minh và Lục Tiểu Minh chín tuổi là anh em sinh đôi, nói là sinh đôi nhưng màu da của hai người khác nhau hoàn toàn.
Đại Minh đen thui, thân thể cũng khỏe mạnh hơn một chút, Tiểu Minh thì trắng nõn, trông hơi suy nhược.
Trong tay hai người cầm hai cây trúc được vót nhọn đầu, đào bới trên mặt đất tìm rau dại.
Nếu hôm nay không tìm được đủ rau dại, tối về sẽ không có cơm ăn. Nhưng rau dại nào dễ tìm như vậy nha.
Đột nhiên Lục tam lang chạy tới, nói với ba đứa nhỏ: “Đã tìm đủ củi với rau dại chưa?”
Lục Thanh gật đầu nói: “Cha, đủ cho nhà dùng rồi, nhưng con muốn tìm thêm chút để đổi bút chì cho em gái.”
Lục tam lang sờ đầu con trai cả, nói: “Đủ rồi thì về nhà thôi, không thấy tuyết đang rơi sao? Lỡ lạnh quá lại bị bệnh.”
Nghe thấy bị bệnh, mấy anh em nhìn nhau, vội vã thu dọn đồ đạc theo cha trở về.
Mới vừa tới cổng nhà, bà nội đã ra đón: “Mấy đứa về rồi sao? Chặt đủ củi chưa? Đào đủ rau dại chưa?”
Lục tam lang lạnh lùng nói: “Mẹ, con đã xem rồi, phần của nhà con đã đủ rồi, thậm chí còn dư đây.”
Lục nãi nãi nghẹn họng, nhìn số rau dại ít hơn hôm qua một nửa, nói không nên lời.
Lục nãi nãi nói không nên lời, nhưng Lục tam lang lại chưa nói hết lời đâu.
“Mẹ, mẹ cũng nói rồi, ai không kiếm được đồ ăn thì khỏi cần ăn. Cơm tối hôm nay, nhà con ngoại trừ Điềm Điềm ra đều được ăn cơm đúng không.”
Ánh mắt Lục nhị lang lóe lên, liếc vợ mình một cái, vợ hắn ta không tiếng động đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, ba đứa nhỏ nhà lão nhị là Lục Công, Lục Dân, Lục Binh cũng vác củi với rau dại đi tới.
Lục nhị lang đi ra nhìn thoáng qua, nói với Lục nãi nãi: “Mẹ, mẹ tới xem đi, hôm nay mấy cháu của mẹ cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, toàn là rau dại tươi mới nha.”
Lục nãi nãi bước ra ngó qua, tức tới mắt trợn trừng. Rau dại này đúng là tươi mới thật, nhưng chỉ có một chút như vậy đủ cho ai ăn?
“Các người, các người đám vô ơn này, chỉ có một chút vậy đủ cho ai ăn nha!” Lục nãi nãi phẫn nộ.
Lục tam lang làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nếu không đủ ăn thì cứ ai không làm sẽ không có ăn, đây là lời mẹ nói.”
Lục lão đại cũng không thể ngồi yên được nữa, hai đứa con trai của hắn ta chơi bên ngoài cả ngày, không mang về được bất kỳ thứ gì.
Con gái lại ném túi xách của Điềm Điềm nhà lão tam xuống sông, chọc lão tam lại đòi ở riêng.
“Mẹ, em ba nói rất đúng, hai thằng ranh nhà con thật không ra gì, đêm nay phạt bọn nó không được ăn cơm.”
Miệng Lục nãi nãi khép mở, không nói được một câu gì.
“Hẳn phải là cả nhà anh cả không ăn cơm mới đúng, hôm nay chẳng phải anh với chị dâu không đi làm sao? Hình như hôm qua cũng không đi.”
Lục tam lang lạnh lùng mở miệng.
Mặt Lục đại lang đỏ bừng lên, ý của lão tam là muốn cả nhà hắn ta nhịn đói sao?
Lục nhị lang cũng cười tủm tỉm gật đầu: “Mẹ, em ba nói đúng lắm, con với em ba mỗi ngày mệt tới chết đi sống lại cũng chỉ được ăn lửng dạ, mà anh trai với chị dâu chẳng cần làm việc cũng có thể ăn nửa no.”
Em gái cũng thật ngốc, trời lạnh như vậy mà nhảy xuống sông làm gì, cuối cùng túi xách mất đi, mạng cũng thiếu chút mất luôn.
Hiện tại chỉ có thể chặt thêm chút củi, đào thêm chút rau dại, sau đó lại mang lên trấn bán mua bút chì khác cho em gái.
Lục Đại Minh và Lục Tiểu Minh chín tuổi là anh em sinh đôi, nói là sinh đôi nhưng màu da của hai người khác nhau hoàn toàn.
Đại Minh đen thui, thân thể cũng khỏe mạnh hơn một chút, Tiểu Minh thì trắng nõn, trông hơi suy nhược.
Trong tay hai người cầm hai cây trúc được vót nhọn đầu, đào bới trên mặt đất tìm rau dại.
Nếu hôm nay không tìm được đủ rau dại, tối về sẽ không có cơm ăn. Nhưng rau dại nào dễ tìm như vậy nha.
Đột nhiên Lục tam lang chạy tới, nói với ba đứa nhỏ: “Đã tìm đủ củi với rau dại chưa?”
Lục Thanh gật đầu nói: “Cha, đủ cho nhà dùng rồi, nhưng con muốn tìm thêm chút để đổi bút chì cho em gái.”
Lục tam lang sờ đầu con trai cả, nói: “Đủ rồi thì về nhà thôi, không thấy tuyết đang rơi sao? Lỡ lạnh quá lại bị bệnh.”
Nghe thấy bị bệnh, mấy anh em nhìn nhau, vội vã thu dọn đồ đạc theo cha trở về.
Mới vừa tới cổng nhà, bà nội đã ra đón: “Mấy đứa về rồi sao? Chặt đủ củi chưa? Đào đủ rau dại chưa?”
Lục tam lang lạnh lùng nói: “Mẹ, con đã xem rồi, phần của nhà con đã đủ rồi, thậm chí còn dư đây.”
Lục nãi nãi nghẹn họng, nhìn số rau dại ít hơn hôm qua một nửa, nói không nên lời.
Lục nãi nãi nói không nên lời, nhưng Lục tam lang lại chưa nói hết lời đâu.
“Mẹ, mẹ cũng nói rồi, ai không kiếm được đồ ăn thì khỏi cần ăn. Cơm tối hôm nay, nhà con ngoại trừ Điềm Điềm ra đều được ăn cơm đúng không.”
Ánh mắt Lục nhị lang lóe lên, liếc vợ mình một cái, vợ hắn ta không tiếng động đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, ba đứa nhỏ nhà lão nhị là Lục Công, Lục Dân, Lục Binh cũng vác củi với rau dại đi tới.
Lục nhị lang đi ra nhìn thoáng qua, nói với Lục nãi nãi: “Mẹ, mẹ tới xem đi, hôm nay mấy cháu của mẹ cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, toàn là rau dại tươi mới nha.”
Lục nãi nãi bước ra ngó qua, tức tới mắt trợn trừng. Rau dại này đúng là tươi mới thật, nhưng chỉ có một chút như vậy đủ cho ai ăn?
“Các người, các người đám vô ơn này, chỉ có một chút vậy đủ cho ai ăn nha!” Lục nãi nãi phẫn nộ.
Lục tam lang làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nếu không đủ ăn thì cứ ai không làm sẽ không có ăn, đây là lời mẹ nói.”
Lục lão đại cũng không thể ngồi yên được nữa, hai đứa con trai của hắn ta chơi bên ngoài cả ngày, không mang về được bất kỳ thứ gì.
Con gái lại ném túi xách của Điềm Điềm nhà lão tam xuống sông, chọc lão tam lại đòi ở riêng.
“Mẹ, em ba nói rất đúng, hai thằng ranh nhà con thật không ra gì, đêm nay phạt bọn nó không được ăn cơm.”
Miệng Lục nãi nãi khép mở, không nói được một câu gì.
“Hẳn phải là cả nhà anh cả không ăn cơm mới đúng, hôm nay chẳng phải anh với chị dâu không đi làm sao? Hình như hôm qua cũng không đi.”
Lục tam lang lạnh lùng mở miệng.
Mặt Lục đại lang đỏ bừng lên, ý của lão tam là muốn cả nhà hắn ta nhịn đói sao?
Lục nhị lang cũng cười tủm tỉm gật đầu: “Mẹ, em ba nói đúng lắm, con với em ba mỗi ngày mệt tới chết đi sống lại cũng chỉ được ăn lửng dạ, mà anh trai với chị dâu chẳng cần làm việc cũng có thể ăn nửa no.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.