Trọng Sinh 70, Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 34: Tham Ô Của Công
Hồng Ngư Tử
15/07/2023
Lục Thanh nghĩ tới ngày Điềm Điềm bị người ta cứu lên từ dưới sông, bị sốt cao, nửa chết nửa sống nằm trên giường gạch.
Cha tức tới sùi bọt mép tát Lục Đại Ny hai bạt tay, cái tát kia rất vang dội, hắn đứng bên cạnh nghe thôi cũng cảm thấy mặt đau rát.
Còn cả lúc bà nội không chịu lấy tiền ra khám bệnh cho Điềm Điềm, cha ầm ĩ một hai phải chia nhà.
Cuối cùng vẫn là ông nội bị ép phải thỏa hiệp, hứa sẽ bồi thường một đồng và lấy bột ngô ra mới coi như xong chuyện.
“Điềm Điềm, anh cả ủng hộ em.”
Lục Thanh đã hiểu, thì ra có cha đứng sau làm chỗ dựa nên Điềm Điềm mới không sợ bà nội nữa.
Lục Đại Minh cũng tỏ vẻ ủng hộ, chỉ là khi bắt ếch rừng bọn họ đã tốn khá nhiều thời gian, nếu còn không xuống núi sẽ nguy hiểm.
Lục Điềm Điềm hái một ít lá cây rửa trong nước, bọc ếch rừng lại, bỏ vào trong túi áo bông của mình.
Sau đó cô tắt lửa, còn xối nước lạnh lên đống lửa đã bị dập tắt rồi mới hủy bếp lò, ba người vác sọt trên lưng xuống núi.
Mới vừa về tới nhà đã cảm thấy bầu không khí trong nhà không đúng lắm, vợ bác cả đang quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin tha thứ.
Lục lão gia tử thì ngồi bên cạnh, híp mắt hút thuốc, hệt như không thấy hết thảy xảy ra trước mắt.
Nhị nương với tam nương thì đứng bên cạnh không nói chuyện. Bọn họ vừa về phòng đã thấy phòng mình bị lật tung lên, trong lòng rất tức giận.
Nhưng không chờ bọn họ nói gì, đại nương đã quỳ phịch xuống trước mặt Lục nãi nãi.
Lúc này mọi người mới thấy hai cái bọc nhỏ trên bàn, trong lòng nhị nương với tam nương cũng hiểu rõ đầu đuôi, hẳn đây là đồ lục soát ra được từ trong phòng đại nương.
Quả nhiên, sau khi cái bao được mở ra, trứng gà với bột ngô phía trong cũng lộ rõ. Nhiều đồ như vậy, rốt cuộc đại nương làm cách nào mà tham ô được?
Sắc mặt đại lang thì khó coi vô cùng, mấy thứ này được giấu trong rương đồ cưới của đại nương, hắn ta còn chờ ngày đại nương làm cho hắn ta ăn đây.
Cũng không biết lão nương trúng gió gì, hôm nay lại đi lục soát nhà đại phòng bọn hắn, đúng là gặp quỷ rồi.
Nhưng hôm nay bị bắt được ngay tại trận, là một thành viên trong nhà, kiểu gì hắn ta cũng phải tỏ thái độ một chút mới được.
Nghĩ tới đây, hắn ta bước lên một bước, dùng tay trái kéo tóc đại nương lên, tay phải cũng vung cao.
“Bốp” một tiếng, một cái bạt tai nặng nề rơi xuống trên mặt đại nương, đại nương không chịu nổi lực mà ngồi sụp xuống đất, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Thấy có máu chảy ra, trong lòng đại lang hơi e dè, mình xuống tay nặng quá rồi, không biết có đánh ra vấn đề gì không.
Lục nãi nãi vừa thấy đại nương bị đánh đổ máu, chút căm hận trong lòng cũng tan thành mây khói.
Bà ta trừng mắt nhìn Lục đại lang một cái sau đó lại nhìn về phía tam nương.
“Tam phòng, trưa nay các ngươi ăn mảnh đúng không? Nói, rốt cuộc các ngươi ăn gì?” Lục nãi nãi hỏi.
Người tam phòng đều hoảng hốt, trên mặt Lục Đại Minh còn lộ ra vẻ kinh hoảng, Lục Thanh thì không tiếng động bước lên trước một bước chắn trước mặt Đại Minh.
“Ăn cháo bột ngô với bánh nướng, chẳng lẽ mẹ đã quên rồi sao?” Lục tam lang lạnh lùng trả lời.
“Đánh rắm, ăn cháo bột ngô với bánh nướng mà phải mở cửa sổ? Mở cửa sổ chẳng phải cho mùi bay hết sao? Mày định lừa ai?”
Nghe thấy mấy chữ mở cửa sổ, mỗi người tam phòng đều thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng bà nội tìm được vỏ trứng kia.
Cha tức tới sùi bọt mép tát Lục Đại Ny hai bạt tay, cái tát kia rất vang dội, hắn đứng bên cạnh nghe thôi cũng cảm thấy mặt đau rát.
Còn cả lúc bà nội không chịu lấy tiền ra khám bệnh cho Điềm Điềm, cha ầm ĩ một hai phải chia nhà.
Cuối cùng vẫn là ông nội bị ép phải thỏa hiệp, hứa sẽ bồi thường một đồng và lấy bột ngô ra mới coi như xong chuyện.
“Điềm Điềm, anh cả ủng hộ em.”
Lục Thanh đã hiểu, thì ra có cha đứng sau làm chỗ dựa nên Điềm Điềm mới không sợ bà nội nữa.
Lục Đại Minh cũng tỏ vẻ ủng hộ, chỉ là khi bắt ếch rừng bọn họ đã tốn khá nhiều thời gian, nếu còn không xuống núi sẽ nguy hiểm.
Lục Điềm Điềm hái một ít lá cây rửa trong nước, bọc ếch rừng lại, bỏ vào trong túi áo bông của mình.
Sau đó cô tắt lửa, còn xối nước lạnh lên đống lửa đã bị dập tắt rồi mới hủy bếp lò, ba người vác sọt trên lưng xuống núi.
Mới vừa về tới nhà đã cảm thấy bầu không khí trong nhà không đúng lắm, vợ bác cả đang quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin tha thứ.
Lục lão gia tử thì ngồi bên cạnh, híp mắt hút thuốc, hệt như không thấy hết thảy xảy ra trước mắt.
Nhị nương với tam nương thì đứng bên cạnh không nói chuyện. Bọn họ vừa về phòng đã thấy phòng mình bị lật tung lên, trong lòng rất tức giận.
Nhưng không chờ bọn họ nói gì, đại nương đã quỳ phịch xuống trước mặt Lục nãi nãi.
Lúc này mọi người mới thấy hai cái bọc nhỏ trên bàn, trong lòng nhị nương với tam nương cũng hiểu rõ đầu đuôi, hẳn đây là đồ lục soát ra được từ trong phòng đại nương.
Quả nhiên, sau khi cái bao được mở ra, trứng gà với bột ngô phía trong cũng lộ rõ. Nhiều đồ như vậy, rốt cuộc đại nương làm cách nào mà tham ô được?
Sắc mặt đại lang thì khó coi vô cùng, mấy thứ này được giấu trong rương đồ cưới của đại nương, hắn ta còn chờ ngày đại nương làm cho hắn ta ăn đây.
Cũng không biết lão nương trúng gió gì, hôm nay lại đi lục soát nhà đại phòng bọn hắn, đúng là gặp quỷ rồi.
Nhưng hôm nay bị bắt được ngay tại trận, là một thành viên trong nhà, kiểu gì hắn ta cũng phải tỏ thái độ một chút mới được.
Nghĩ tới đây, hắn ta bước lên một bước, dùng tay trái kéo tóc đại nương lên, tay phải cũng vung cao.
“Bốp” một tiếng, một cái bạt tai nặng nề rơi xuống trên mặt đại nương, đại nương không chịu nổi lực mà ngồi sụp xuống đất, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Thấy có máu chảy ra, trong lòng đại lang hơi e dè, mình xuống tay nặng quá rồi, không biết có đánh ra vấn đề gì không.
Lục nãi nãi vừa thấy đại nương bị đánh đổ máu, chút căm hận trong lòng cũng tan thành mây khói.
Bà ta trừng mắt nhìn Lục đại lang một cái sau đó lại nhìn về phía tam nương.
“Tam phòng, trưa nay các ngươi ăn mảnh đúng không? Nói, rốt cuộc các ngươi ăn gì?” Lục nãi nãi hỏi.
Người tam phòng đều hoảng hốt, trên mặt Lục Đại Minh còn lộ ra vẻ kinh hoảng, Lục Thanh thì không tiếng động bước lên trước một bước chắn trước mặt Đại Minh.
“Ăn cháo bột ngô với bánh nướng, chẳng lẽ mẹ đã quên rồi sao?” Lục tam lang lạnh lùng trả lời.
“Đánh rắm, ăn cháo bột ngô với bánh nướng mà phải mở cửa sổ? Mở cửa sổ chẳng phải cho mùi bay hết sao? Mày định lừa ai?”
Nghe thấy mấy chữ mở cửa sổ, mỗi người tam phòng đều thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng bà nội tìm được vỏ trứng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.