Trọng Sinh 70: Nữ Phụ Sau Khi Thức Tỉnh Chuyên Trị Cực Phẩm, Làm Giàu
Chương 1: Sống Lại Giành Lấy Bàn Tay Vàng 1
Phúc Khí Mãn Mãn Mãn Mãn Lai Lạp
26/11/2024
"Diêu Hữu Khê, mày lại làm ra loại chuyện cướp gà chó trộm này, mặt mũi nhà họ Diêu đều bị mày ném sạch, thật sự làm người buồn nôn!"
Đùng một tiếng, một luồng lực mạnh đẩy về phía Diêu Hữu Khê, cô đứng không vững, nặng nề ngã xuống đất, lòng bàn tay sát mặt đất, cọ rách một mảng lớn da, máu tươi thoáng chốc trào ra, đau đớn thấu tim nhanh chóng đánh úp tứ chi bách hải của cô, làm cho cô đang hoảng hốt trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.
Cô ngẩng phắt đầu lên, trước mắt xuất hiện khuôn mặt trẻ tuổi của Trương Kiến Tân.
Chỉ thấy anh ta nhấc chân lùi về phía sau một bước, hai tay không ngừng đập vào chỗ vừa rồi chạm vào cô, giống như cô là thứ gì bẩn thỉu vậy, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
Diêu Tiểu Lệ đứng ở phía sau anh ta, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, trong tay vuốt vuốt một viên hổ phách dạng giọt nước, đáy mắt tràn đầy khiêu khích.
Suy nghĩ của Diêu Hữu Khê không ngừng cuồn cuộn, cảnh tượng quen thuộc khiến nội tâm cô nhấc lên sóng to gió lớn, chẳng lẽ, cô đã trùng sinh?
Trùng sinh đến ngày Diêu Tiểu Lệ trộm mặt dây chuyền hổ phách của mình?
Trái tim cô đập thình thịch không ngừng, thân thể cô vì kích động mà hơi run rẩy!
"Đừng tưởng rằng cô không hé răng, tôi sẽ tha thứ cho cô, mau xin lỗi Tiểu Lệ!" Trương Kiến Tân hất cằm, hai lỗ mũi to đen như mực hướng lên trời.
Anh ta thật sự quá tốt với Diêu Hữu Khê, nuông chiều cô vô pháp vô thiên, tuy rằng Diêu Hữu Khê xinh đẹp, nhưng tâm tư quá ác độc, khắp nơi nhằm vào Tiểu Lệ ôn nhu thiện lương.
Lần này, anh ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, trừ phi cô quỳ xuống xin lỗi Tiểu Lệ!
Câu nói này giống như sấm sét, nổ vang bên tai Diêu Hữu Khê, đồng tử Diêu Hữu Khê hơi co lại, đáy lòng sinh ra hận ý nồng đậm!
Trước kia, cô quả thực đã sinh lòng hảo cảm với Trương Kiến Tân.
Anh ta tướng mạo đoan chính, có một cỗ khí chất thư sinh, có một lần vừa vặn giúp cô, hai người chậm rãi quen thuộc, chỉ kém đâm thủng lớp giấy cửa sổ.
Có đôi khi dượng út đưa tới con mồi, Diêu Hữu Khê còn vụng trộm cầm đi cho anh ta.
Nhưng sau đó không lâu, Trương Kiến Tân đối với Diêu Tiểu Lệ càng ngày càng tốt, thị phi không phân thiên vị Diêu Tiểu Lệ, chút hảo cảm đó của cô, sớm vào những lần Trương Kiến Tân bảo vệ Diêu Tiểu Lệ bị mài mòn hầu như không còn!
Huống hồ, kiếp trước Trương Kiến Tân vẫn giúp Diêu Tiểu Lệ làm ác, cuối cùng cô còn bị Trương Kiến Tân tự tay sát hại!
Diêu Hữu Khê bây giờ hận anh ta thấu xương!
Cô vèo một cái đứng lên, thân thể bộc phát ra năng lượng thật lớn, giống như đạn pháo nhằm phía Trương Kiến Tân.
"A, eo của ta..." Trương Kiến Tân vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đụng ngã trên mặt đất, chỉ nghe răng rắc một tiếng, eo tránh ra, đau đến mức anh ta kêu to ai yêu.
Diêu Tiểu Lệ thấy tình cảnh này, giật mình trong nháy mắt, phản ứng lại xoay người muốn chạy trốn, Diêu Hữu Khê nhanh chóng kéo tóc cô ta, một tay ấn cô ta vào máng đá chứa nước cho gia cầm uống.
"A, lộc cộc ~ lộc cộc..." Nước bẩn tanh hôi ùa vào lỗ mũi cùng trong miệng, Diêu Tiểu Lệ quơ hai tay, lồng ngực bị đè nén cực độ khó chịu, liều mạng giãy dụa.
Chờ đến khi cô ta sắp thở không ra hơi, Diêu Hữu Khê mới hơi nhấc đầu cô ta lên.
"Khụ khụ" Diêu Tiểu Lệ ho đến thở không ra hơi, nước mắt không ngừng chảy xuống: "Diêu Hữu Khê, mày tiện nhân này, khụ ~ Ọe Ọe~ Ọe~ Ọe ~ bà nội sẽ không bỏ qua cho mày! Ọe ~"
Diêu Hữu Khê hừ lạnh một tiếng, gắt gao đè đầu của cô ta lại, ấn xuống nước: "Tôi ngược lại muốn xem xem bà nội sẽ không buông tha tôi như thế nào!"
Đáy mắt cô hiện ra hàn quang lăng liệt, ký ức thật lâu tràn vào trong đầu.
Diêu Tiểu Lệ trộm mặt dây chuyện hổ phách mẹ để lại cho cô, bị cô bắt gặp đòi về, ngược lại bị Diêu Tiểu Lệ vu cáo hãm hại cô là tên trộm.
Hổ Phách là một bảo vật không gian, sau khi Diêu Tiểu Lệ đạt được Hổ Phách trong lúc vô tình mở ra không gian, dựa vào bàn tay vàng này, cuộc sống trôi qua thuận buồm xuôi gió.
Qua vài năm, đứa bé trai Hoàng Phi Vũ khi còn bé được Diêu Tiểu Lệ cứu lên làm doanh trưởng, cưới Diêu Tiểu Lệ.
Sau khi cải cách mở cửa, trải qua Hoàng Phi Vũ giật dây bắc cầu, cô ta dùng không gian giúp một vị đại lão giải quyết phiền toái lớn, từ đó về sau, Hoàng Phi Vũ một đường thăng chức, Diêu Tiểu Lệ cũng xuống biển kinh thương, hai người lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.
Đùng một tiếng, một luồng lực mạnh đẩy về phía Diêu Hữu Khê, cô đứng không vững, nặng nề ngã xuống đất, lòng bàn tay sát mặt đất, cọ rách một mảng lớn da, máu tươi thoáng chốc trào ra, đau đớn thấu tim nhanh chóng đánh úp tứ chi bách hải của cô, làm cho cô đang hoảng hốt trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.
Cô ngẩng phắt đầu lên, trước mắt xuất hiện khuôn mặt trẻ tuổi của Trương Kiến Tân.
Chỉ thấy anh ta nhấc chân lùi về phía sau một bước, hai tay không ngừng đập vào chỗ vừa rồi chạm vào cô, giống như cô là thứ gì bẩn thỉu vậy, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
Diêu Tiểu Lệ đứng ở phía sau anh ta, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, trong tay vuốt vuốt một viên hổ phách dạng giọt nước, đáy mắt tràn đầy khiêu khích.
Suy nghĩ của Diêu Hữu Khê không ngừng cuồn cuộn, cảnh tượng quen thuộc khiến nội tâm cô nhấc lên sóng to gió lớn, chẳng lẽ, cô đã trùng sinh?
Trùng sinh đến ngày Diêu Tiểu Lệ trộm mặt dây chuyền hổ phách của mình?
Trái tim cô đập thình thịch không ngừng, thân thể cô vì kích động mà hơi run rẩy!
"Đừng tưởng rằng cô không hé răng, tôi sẽ tha thứ cho cô, mau xin lỗi Tiểu Lệ!" Trương Kiến Tân hất cằm, hai lỗ mũi to đen như mực hướng lên trời.
Anh ta thật sự quá tốt với Diêu Hữu Khê, nuông chiều cô vô pháp vô thiên, tuy rằng Diêu Hữu Khê xinh đẹp, nhưng tâm tư quá ác độc, khắp nơi nhằm vào Tiểu Lệ ôn nhu thiện lương.
Lần này, anh ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, trừ phi cô quỳ xuống xin lỗi Tiểu Lệ!
Câu nói này giống như sấm sét, nổ vang bên tai Diêu Hữu Khê, đồng tử Diêu Hữu Khê hơi co lại, đáy lòng sinh ra hận ý nồng đậm!
Trước kia, cô quả thực đã sinh lòng hảo cảm với Trương Kiến Tân.
Anh ta tướng mạo đoan chính, có một cỗ khí chất thư sinh, có một lần vừa vặn giúp cô, hai người chậm rãi quen thuộc, chỉ kém đâm thủng lớp giấy cửa sổ.
Có đôi khi dượng út đưa tới con mồi, Diêu Hữu Khê còn vụng trộm cầm đi cho anh ta.
Nhưng sau đó không lâu, Trương Kiến Tân đối với Diêu Tiểu Lệ càng ngày càng tốt, thị phi không phân thiên vị Diêu Tiểu Lệ, chút hảo cảm đó của cô, sớm vào những lần Trương Kiến Tân bảo vệ Diêu Tiểu Lệ bị mài mòn hầu như không còn!
Huống hồ, kiếp trước Trương Kiến Tân vẫn giúp Diêu Tiểu Lệ làm ác, cuối cùng cô còn bị Trương Kiến Tân tự tay sát hại!
Diêu Hữu Khê bây giờ hận anh ta thấu xương!
Cô vèo một cái đứng lên, thân thể bộc phát ra năng lượng thật lớn, giống như đạn pháo nhằm phía Trương Kiến Tân.
"A, eo của ta..." Trương Kiến Tân vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đụng ngã trên mặt đất, chỉ nghe răng rắc một tiếng, eo tránh ra, đau đến mức anh ta kêu to ai yêu.
Diêu Tiểu Lệ thấy tình cảnh này, giật mình trong nháy mắt, phản ứng lại xoay người muốn chạy trốn, Diêu Hữu Khê nhanh chóng kéo tóc cô ta, một tay ấn cô ta vào máng đá chứa nước cho gia cầm uống.
"A, lộc cộc ~ lộc cộc..." Nước bẩn tanh hôi ùa vào lỗ mũi cùng trong miệng, Diêu Tiểu Lệ quơ hai tay, lồng ngực bị đè nén cực độ khó chịu, liều mạng giãy dụa.
Chờ đến khi cô ta sắp thở không ra hơi, Diêu Hữu Khê mới hơi nhấc đầu cô ta lên.
"Khụ khụ" Diêu Tiểu Lệ ho đến thở không ra hơi, nước mắt không ngừng chảy xuống: "Diêu Hữu Khê, mày tiện nhân này, khụ ~ Ọe Ọe~ Ọe~ Ọe ~ bà nội sẽ không bỏ qua cho mày! Ọe ~"
Diêu Hữu Khê hừ lạnh một tiếng, gắt gao đè đầu của cô ta lại, ấn xuống nước: "Tôi ngược lại muốn xem xem bà nội sẽ không buông tha tôi như thế nào!"
Đáy mắt cô hiện ra hàn quang lăng liệt, ký ức thật lâu tràn vào trong đầu.
Diêu Tiểu Lệ trộm mặt dây chuyện hổ phách mẹ để lại cho cô, bị cô bắt gặp đòi về, ngược lại bị Diêu Tiểu Lệ vu cáo hãm hại cô là tên trộm.
Hổ Phách là một bảo vật không gian, sau khi Diêu Tiểu Lệ đạt được Hổ Phách trong lúc vô tình mở ra không gian, dựa vào bàn tay vàng này, cuộc sống trôi qua thuận buồm xuôi gió.
Qua vài năm, đứa bé trai Hoàng Phi Vũ khi còn bé được Diêu Tiểu Lệ cứu lên làm doanh trưởng, cưới Diêu Tiểu Lệ.
Sau khi cải cách mở cửa, trải qua Hoàng Phi Vũ giật dây bắc cầu, cô ta dùng không gian giúp một vị đại lão giải quyết phiền toái lớn, từ đó về sau, Hoàng Phi Vũ một đường thăng chức, Diêu Tiểu Lệ cũng xuống biển kinh thương, hai người lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.