Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Mang Nhãi Con Tùy Quân
Chương 16:
Ái Cật Đích Tiểu Tình
24/06/2024
"Thật mà, thật mà, không tin cô nhìn xem, dáng vẻ chị gái cô như vậy, tôi đã gặp một lần sao có thể quên được." Tôn Phương Phương không cam lòng lặp lại lần nữa.
Khương Ngọc Dao nghe bạn thân nói vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía trước. Nhìn một cái liền giật mình, người đạp xe phía trước đúng là chị gái thứ hai của mình, Khương Ngọc Nghiên.
Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt đẹp đến kinh người của chị gái, khiến cả người cô như được tô thêm một lớp màu sắc, tựa như một bức tranh sơn dầu kinh tâm động phách, đẹp rực rỡ và chói mắt!
Quả nhiên là chị gái mình, mười dặm tám thôn cũng không tìm được người thứ hai xinh đẹp như chị gái mình. Ngọc Dao nghĩ vậy, lập tức ưỡn ngực, trong lòng tràn đầy tự hào và kiêu ngạo, nhìn chị gái mình thật đẹp làm sao!!
"Chị, chị, chị về rồi đấy à." Khương Ngọc Dao lập tức xông lên, chạy đến bên chị gái, giọng nói tràn đầy sự kích động.
"A Dao?" Khương Ngọc Nghiên nhìn cô gái trẻ tuổi đang đứng bên cạnh mình.
Cô có khuôn mặt tròn như quả táo, trên má ửng hồng, có lẽ là do lúc tan tầm bị nắng chiếu vào. Nhìn ngũ quan của cô, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh, trông vô cùng đáng yêu và tràn đầy sức sống.
"Tiểu Mễ Bảo cũng đến à, dạo trước bà ngoại còn ở nhà nhắc đến Tiểu Mễ Bảo." Khương Ngọc Dao vừa nói vừa bế Tiểu Mễ Bảo từ ghế sau xe đạp xuống, hai người bắt đầu hôn hít ở đó.
"Tiểu Mễ Bảo, có nhớ dì không nào." Nhìn đứa cháu gái nhỏ đáng yêu, Khương Ngọc Dao suýt nữa thì thèm thuồng.
"Dì ơi, Tiểu Mễ Bảo nhớ dì lắm." Giọng nói trẻ con ngây thơ lập tức chiếm được trái tim của Khương Ngọc Dao.
"Đi chị, chúng ta về nhà thôi, lúc này chắc mẹ đã nấu cơm xong rồi." Khương Ngọc Dao ôm Tiểu Mễ Bảo không nỡ buông tay, cười nói.
Khương Ngọc Nghiên gật đầu, đẩy xe vừa đi vừa trò chuyện với em gái, vừa chào hỏi những người đi đường, không bao lâu thì về đến nhà.
Nhà họ Khương ở đầu phía đông của thôn Tiểu Khương, ngôi nhà họ ở vẫn là nhà ngói xanh bốn gian bằng gạch xanh ít thấy ở thời đại này, ở thời đại này thực sự được coi là một gia đình giàu có.
Phải nói tại sao nhà họ Khương lại có thể xây được một ngôi nhà sang trọng như vậy thì phải kể đến ông nội Khương. Ông nội nhà họ Khương là một cựu chiến binh, sau khi bị thương đã trở về quê nhà nhưng mỗi tháng đều có tiền trợ cấp, vì vậy cuộc sống của nhà họ Khương vẫn luôn được coi là khá giả trong làng.
"Cha mẹ, ông nội, chị gái con về rồi." Khương Tiểu Muội(Khương Ngọc Dao) ôm Tiểu Mễ Bảo, đẩy cửa nhà ra, đứng trong sân hét lớn.
Khương Ngọc Dao nghe bạn thân nói vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía trước. Nhìn một cái liền giật mình, người đạp xe phía trước đúng là chị gái thứ hai của mình, Khương Ngọc Nghiên.
Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt đẹp đến kinh người của chị gái, khiến cả người cô như được tô thêm một lớp màu sắc, tựa như một bức tranh sơn dầu kinh tâm động phách, đẹp rực rỡ và chói mắt!
Quả nhiên là chị gái mình, mười dặm tám thôn cũng không tìm được người thứ hai xinh đẹp như chị gái mình. Ngọc Dao nghĩ vậy, lập tức ưỡn ngực, trong lòng tràn đầy tự hào và kiêu ngạo, nhìn chị gái mình thật đẹp làm sao!!
"Chị, chị, chị về rồi đấy à." Khương Ngọc Dao lập tức xông lên, chạy đến bên chị gái, giọng nói tràn đầy sự kích động.
"A Dao?" Khương Ngọc Nghiên nhìn cô gái trẻ tuổi đang đứng bên cạnh mình.
Cô có khuôn mặt tròn như quả táo, trên má ửng hồng, có lẽ là do lúc tan tầm bị nắng chiếu vào. Nhìn ngũ quan của cô, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh, trông vô cùng đáng yêu và tràn đầy sức sống.
"Tiểu Mễ Bảo cũng đến à, dạo trước bà ngoại còn ở nhà nhắc đến Tiểu Mễ Bảo." Khương Ngọc Dao vừa nói vừa bế Tiểu Mễ Bảo từ ghế sau xe đạp xuống, hai người bắt đầu hôn hít ở đó.
"Tiểu Mễ Bảo, có nhớ dì không nào." Nhìn đứa cháu gái nhỏ đáng yêu, Khương Ngọc Dao suýt nữa thì thèm thuồng.
"Dì ơi, Tiểu Mễ Bảo nhớ dì lắm." Giọng nói trẻ con ngây thơ lập tức chiếm được trái tim của Khương Ngọc Dao.
"Đi chị, chúng ta về nhà thôi, lúc này chắc mẹ đã nấu cơm xong rồi." Khương Ngọc Dao ôm Tiểu Mễ Bảo không nỡ buông tay, cười nói.
Khương Ngọc Nghiên gật đầu, đẩy xe vừa đi vừa trò chuyện với em gái, vừa chào hỏi những người đi đường, không bao lâu thì về đến nhà.
Nhà họ Khương ở đầu phía đông của thôn Tiểu Khương, ngôi nhà họ ở vẫn là nhà ngói xanh bốn gian bằng gạch xanh ít thấy ở thời đại này, ở thời đại này thực sự được coi là một gia đình giàu có.
Phải nói tại sao nhà họ Khương lại có thể xây được một ngôi nhà sang trọng như vậy thì phải kể đến ông nội Khương. Ông nội nhà họ Khương là một cựu chiến binh, sau khi bị thương đã trở về quê nhà nhưng mỗi tháng đều có tiền trợ cấp, vì vậy cuộc sống của nhà họ Khương vẫn luôn được coi là khá giả trong làng.
"Cha mẹ, ông nội, chị gái con về rồi." Khương Tiểu Muội(Khương Ngọc Dao) ôm Tiểu Mễ Bảo, đẩy cửa nhà ra, đứng trong sân hét lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.