Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 14:
Thư Môi
24/10/2024
Dứt lời, bà cụ lấy chiếc giỏ trong bếp rồi bước ra cửa. Thanh Thanh nghĩ, chắc hẳn Hách Trường Khanh có lý do mới bảo cô đi theo, hoặc là anh muốn tranh thủ nói chuyện riêng với ông cụ, hoặc là muốn cô tạo thiện cảm với bà cụ.
“Bà ơi, để cháu đi cùng bà nhé. Cháu sẽ xách giỏ giúp bà.”
Thanh Thanh nở nụ cười chân thành, ngọt ngào.
Người ta nói, “Người tươi cười khó bị từ chối,” nhưng bà cụ này không dễ đối phó. Bà hừ lạnh, mặt không chút cảm xúc: “Tôi không dám phiền cô, lỡ đâu cô ném luôn cái giỏ của tôi thì sao.”
Ông cụ thấy vậy, liền lên tiếng: “Thôi, để con bé đi cùng bà đi. Tôi còn có chuyện muốn bàn với Trường Khanh.”
Bà cụ lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
Thanh Thanh nhanh nhẹn nhận lấy giỏ và đi theo bà ra cửa. Ba đứa trẻ định đi theo, nhưng cô thấy chúng đã đi đường dài, sợ chúng mệt nên không cho đi cùng.
Bà cụ đã lớn tuổi, bước xuống cầu thang hơi chậm chạp. Thanh Thanh khẽ đỡ tay bà: “Bà để cháu dìu bà nhé.”
Bà cụ nhíu mày, gạt tay cô ra: “Không cần đâu, tôi chưa già yếu đến vậy.”
Trong lòng bà cụ vẫn còn bực bội, không muốn tỏ ra thân thiện với Thanh Thanh. Bà vẫn cảm thấy đứa cháu trai xuất sắc của mình cưới phải một người không xứng đáng. Nghĩ đến chuyện này, bà lại mất ngủ cả đêm.
Thanh Thanh không biết rằng mình đã bị ví như một con lợn phá hoại vườn hoa, cô vẫn kiên nhẫn tiếp tục bám sát bà.
Xuống đến tầng dưới, bà cụ nhanh chóng rút tay ra, sợ hàng xóm nhìn thấy. Thanh Thanh cũng không ép, chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Đến cửa hàng tạp hóa, cô thấy rau củ ở đây gần hết sạch, chỉ còn vài mớ úa héo. Cô cẩn thận chọn lựa, nghĩ thầm: “Rau đắt thế này, phải chọn cho kỹ, không thể hoang phí.”
Nếu cô mà được quyết, cô sẽ tự trồng rau cho tiết kiệm. Cô để ý thấy sân nhà họ Hách khá rộng, nhưng chỉ có mấy chậu hoa hồng.
Bà cụ nhìn Thanh Thanh chăm chú chọn rau, nghĩ bụng: “Cô cháu dâu này nhân phẩm không ra gì, nhưng xem ra cũng biết lo toan cuộc sống.”
“Bà ơi, mình định nấu món gì cho bữa trưa? Để cháu mua đủ nguyên liệu nhé.”
Bà cụ nói tên vài món, Thanh Thanh chọn mua theo đúng yêu cầu.
Khi ra thanh toán, bà cụ định trả tiền, nhưng Thanh Thanh nhanh tay trả trước.
Cô bán hàng nhận ra bà cụ, liền cười hỏi: “Bà cụ, đây là người thân nào của bà thế? Trông cô ấy cũng hiếu thuận ghê.”
Bà cụ nghe thế thì lập tức sầm mặt, hừ lạnh rồi quay người bỏ đi. Cô bán hàng ngượng ngùng, Thanh Thanh chỉ biết cười trừ, xách giỏ đồ đi theo sau.
Cô đã hiểu, bà cụ này quả thật rất khó chiều.
---
Trong khi đó, ở nhà, Hách Trường Khanh đang trò chuyện với ông nội.
“Xuất thân cô vợ này của cháu không được tốt cho lắm. Nhưng giờ cưới rồi, cũng không thể ly hôn. Cháu tính thế nào?”
Ông cụ vốn nghĩ Thanh Thanh chỉ là một cô gái quê, nhưng sau sự việc hôm qua, ấn tượng của ông càng xấu hơn. Dù vậy, hôn nhân trong quân đội không phải chuyện đùa, ly hôn sớm sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hách Trường Khanh.
Nghĩ đến cách Thanh Thanh chăm sóc ba đứa trẻ, lòng Hách Trường Khanh chợt dịu lại.
“Cô ấy thương bọn trẻ lắm, thế là được rồi.”
Ông cụ hơi bất ngờ: “Vậy sao?”
“Dạ, vâng ạ.”
Ông cụ gật đầu: “Thế cũng tạm ổn. Cháu cứ yên tâm làm nhiệm vụ, đừng để tâm quá nhiều đến chuyện nhà. Chỉ cần cô ấy không gây chuyện, gia đình sẽ thay cháu quản lý.”
“Vâng, mọi người vất vả rồi.”
“Bà ơi, để cháu đi cùng bà nhé. Cháu sẽ xách giỏ giúp bà.”
Thanh Thanh nở nụ cười chân thành, ngọt ngào.
Người ta nói, “Người tươi cười khó bị từ chối,” nhưng bà cụ này không dễ đối phó. Bà hừ lạnh, mặt không chút cảm xúc: “Tôi không dám phiền cô, lỡ đâu cô ném luôn cái giỏ của tôi thì sao.”
Ông cụ thấy vậy, liền lên tiếng: “Thôi, để con bé đi cùng bà đi. Tôi còn có chuyện muốn bàn với Trường Khanh.”
Bà cụ lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
Thanh Thanh nhanh nhẹn nhận lấy giỏ và đi theo bà ra cửa. Ba đứa trẻ định đi theo, nhưng cô thấy chúng đã đi đường dài, sợ chúng mệt nên không cho đi cùng.
Bà cụ đã lớn tuổi, bước xuống cầu thang hơi chậm chạp. Thanh Thanh khẽ đỡ tay bà: “Bà để cháu dìu bà nhé.”
Bà cụ nhíu mày, gạt tay cô ra: “Không cần đâu, tôi chưa già yếu đến vậy.”
Trong lòng bà cụ vẫn còn bực bội, không muốn tỏ ra thân thiện với Thanh Thanh. Bà vẫn cảm thấy đứa cháu trai xuất sắc của mình cưới phải một người không xứng đáng. Nghĩ đến chuyện này, bà lại mất ngủ cả đêm.
Thanh Thanh không biết rằng mình đã bị ví như một con lợn phá hoại vườn hoa, cô vẫn kiên nhẫn tiếp tục bám sát bà.
Xuống đến tầng dưới, bà cụ nhanh chóng rút tay ra, sợ hàng xóm nhìn thấy. Thanh Thanh cũng không ép, chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Đến cửa hàng tạp hóa, cô thấy rau củ ở đây gần hết sạch, chỉ còn vài mớ úa héo. Cô cẩn thận chọn lựa, nghĩ thầm: “Rau đắt thế này, phải chọn cho kỹ, không thể hoang phí.”
Nếu cô mà được quyết, cô sẽ tự trồng rau cho tiết kiệm. Cô để ý thấy sân nhà họ Hách khá rộng, nhưng chỉ có mấy chậu hoa hồng.
Bà cụ nhìn Thanh Thanh chăm chú chọn rau, nghĩ bụng: “Cô cháu dâu này nhân phẩm không ra gì, nhưng xem ra cũng biết lo toan cuộc sống.”
“Bà ơi, mình định nấu món gì cho bữa trưa? Để cháu mua đủ nguyên liệu nhé.”
Bà cụ nói tên vài món, Thanh Thanh chọn mua theo đúng yêu cầu.
Khi ra thanh toán, bà cụ định trả tiền, nhưng Thanh Thanh nhanh tay trả trước.
Cô bán hàng nhận ra bà cụ, liền cười hỏi: “Bà cụ, đây là người thân nào của bà thế? Trông cô ấy cũng hiếu thuận ghê.”
Bà cụ nghe thế thì lập tức sầm mặt, hừ lạnh rồi quay người bỏ đi. Cô bán hàng ngượng ngùng, Thanh Thanh chỉ biết cười trừ, xách giỏ đồ đi theo sau.
Cô đã hiểu, bà cụ này quả thật rất khó chiều.
---
Trong khi đó, ở nhà, Hách Trường Khanh đang trò chuyện với ông nội.
“Xuất thân cô vợ này của cháu không được tốt cho lắm. Nhưng giờ cưới rồi, cũng không thể ly hôn. Cháu tính thế nào?”
Ông cụ vốn nghĩ Thanh Thanh chỉ là một cô gái quê, nhưng sau sự việc hôm qua, ấn tượng của ông càng xấu hơn. Dù vậy, hôn nhân trong quân đội không phải chuyện đùa, ly hôn sớm sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hách Trường Khanh.
Nghĩ đến cách Thanh Thanh chăm sóc ba đứa trẻ, lòng Hách Trường Khanh chợt dịu lại.
“Cô ấy thương bọn trẻ lắm, thế là được rồi.”
Ông cụ hơi bất ngờ: “Vậy sao?”
“Dạ, vâng ạ.”
Ông cụ gật đầu: “Thế cũng tạm ổn. Cháu cứ yên tâm làm nhiệm vụ, đừng để tâm quá nhiều đến chuyện nhà. Chỉ cần cô ấy không gây chuyện, gia đình sẽ thay cháu quản lý.”
“Vâng, mọi người vất vả rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.