Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 19:
Thư Môi
24/10/2024
Tuy nhiên, vì gia đình khá giả nên mẹ anh không đụng tới số tiền lương mà anh gửi về trong những năm qua. Anh tự tích cóp và khi nhận ba đứa trẻ mồ côi, anh đã đưa cho mẹ một khoản tiền, nhưng bà cũng từ chối, cho rằng đó là chuyện trong gia đình và không cần thiết.
“Cô cứ cầm lấy đi. Tôi mang tiền về đơn vị cũng bất tiện. Trong hộp còn có phiếu vải, cô nhớ mua vài bộ đồ mới cho bọn trẻ và cho mình nữa.”
Hách Trường Khanh nhìn quần áo đơn sơ của ba đứa trẻ và Trương Thanh Thanh, lòng không khỏi áy náy vì chưa chăm lo được cho họ chu đáo.
Thanh Thanh nở nụ cười tươi, mắt sáng lên vì vui mừng: “Nếu anh đã nói thế thì tôi giữ vậy. Anh yên tâm, tôi sẽ không tiêu sài hoang phí đâu.”
Cô cảm thấy hạnh phúc hơn hẳn những nữ chính trong mấy câu chuyện xuyên không phải vật lộn để kiếm sống.
Làm sao đây? Tự dưng không muốn ly hôn nữa... Biết đâu sau này chẳng tìm được người đàn ông nào tốt như Hách Trường Khanh.
Thấy cô tỏ vẻ vui sướng, Hách Trường Khanh không khỏi cảm thấy cô có chút đáng yêu. Anh khẽ ho một tiếng để che giấu cảm xúc.
Thanh Thanh cẩn thận cất tiền vào hộp, định đưa bọn trẻ đi ngủ thì nhận ra chiếc giường của chúng quá nhỏ, không đủ chỗ cho cả ba đứa. Thế là cô dẫn chúng qua phòng khác ngủ.
“À này, anh Hách, giường trong phòng mình có vẻ nhỏ quá. Sau này anh đến đơn vị, bọn trẻ sẽ ngủ cùng tôi. Như này thì không đủ chỗ đâu.”
Hách Trường Khanh nhìn chiếc giường nhỏ hẹp rồi gật đầu. Đúng là khi anh đi làm nhiệm vụ, bọn trẻ phải ở với Thanh Thanh.
“Để tôi đi nhờ người đóng một cái giường lớn.”
Ở thời này, mua giường mới không rẻ, đặt thợ mộc làm sẽ tiết kiệm hơn.
“Vậy phiền anh nhé.”
Anh lấy thước đo kích thước chiếc giường rồi ghi lại, sau đó nằm xuống nghỉ trưa.
Thanh Thanh hơi bất ngờ vì tưởng anh sẽ ra ngoài ngay, không nghĩ hai người lại cùng nằm trên một giường. Dù có chút ngượng ngùng, cô cũng không tiện nói gì, chỉ định giả vờ ngủ.
Đúng lúc ấy, Hách Trường Khanh cất tiếng: “Sắp tới, cô cứ gọi tên tôi là được, không cần gọi “anh Hứa” trang trọng thế.”
Vì anh nằm quay lưng lại nên lời nói có phần lạnh lùng. Thanh Thanh theo phản xạ quay người định đáp, nhưng vô tình môi cô lại chạm phải tai anh.
Cô hốt hoảng lùi lại ngay lập tức, nhưng không khỏi nhận ra đôi tai của anh đang đỏ dần.
Nhịp tim Thanh Thanh tăng nhanh, đầu óc như tê liệt.
“Vâ... vâng, tôi biết rồi.”
Hách Trường Khanh không nói thêm lời nào, quay người về phía khác. Thanh Thanh hiểu lý do khiến anh làm vậy, trong lòng càng thêm bối rối.
Chẳng mấy chốc, Thanh Thanh thiếp đi vì đêm qua đã ngủ không đủ giấc.
Trong khi đó, Hách Trường Khanh cũng cố chợp mắt. Ở đơn vị anh ít khi được nghỉ ngơi, hiếm khi có thời gian thư giãn như lúc này.
Nhưng Thanh Thanh ngủ không yên. Vì trời nóng, cô xoay người liên tục, vô tình vòng tay ôm lấy eo anh. Thấy thoải mái, cô còn ôm chặt hơn, tay đặt hẳn lên ngực anh.
Hách Trường Khanh đang lim dim liền choàng tỉnh. Anh nhìn xuống đôi tay mềm mại, thon dài của Thanh Thanh, ngạc nhiên vì bàn tay ấy không giống tay người từng làm việc nặng.
Anh khẽ nhấc tay cô ra, nhưng chưa kịp làm gì thì Thanh Thanh lại theo bản năng ôm sát hơn, bàn tay cô còn vô tình vuốt nhẹ ngực anh.
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Cuối cùng, anh ngồi bật dậy, không dám nằm tiếp.
Thanh Thanh bị động tác đó làm tỉnh giấc. Cô lơ mơ nhìn anh, lẩm bẩm vài câu rồi quay lưng ngủ tiếp.
Khi cô thức dậy, Hách Trường Khanh đã không còn trong phòng. Ngáp ngắn ngáp dài, cô ra ngoài sân thì thấy ba đứa trẻ đang chơi.
“Cô cứ cầm lấy đi. Tôi mang tiền về đơn vị cũng bất tiện. Trong hộp còn có phiếu vải, cô nhớ mua vài bộ đồ mới cho bọn trẻ và cho mình nữa.”
Hách Trường Khanh nhìn quần áo đơn sơ của ba đứa trẻ và Trương Thanh Thanh, lòng không khỏi áy náy vì chưa chăm lo được cho họ chu đáo.
Thanh Thanh nở nụ cười tươi, mắt sáng lên vì vui mừng: “Nếu anh đã nói thế thì tôi giữ vậy. Anh yên tâm, tôi sẽ không tiêu sài hoang phí đâu.”
Cô cảm thấy hạnh phúc hơn hẳn những nữ chính trong mấy câu chuyện xuyên không phải vật lộn để kiếm sống.
Làm sao đây? Tự dưng không muốn ly hôn nữa... Biết đâu sau này chẳng tìm được người đàn ông nào tốt như Hách Trường Khanh.
Thấy cô tỏ vẻ vui sướng, Hách Trường Khanh không khỏi cảm thấy cô có chút đáng yêu. Anh khẽ ho một tiếng để che giấu cảm xúc.
Thanh Thanh cẩn thận cất tiền vào hộp, định đưa bọn trẻ đi ngủ thì nhận ra chiếc giường của chúng quá nhỏ, không đủ chỗ cho cả ba đứa. Thế là cô dẫn chúng qua phòng khác ngủ.
“À này, anh Hách, giường trong phòng mình có vẻ nhỏ quá. Sau này anh đến đơn vị, bọn trẻ sẽ ngủ cùng tôi. Như này thì không đủ chỗ đâu.”
Hách Trường Khanh nhìn chiếc giường nhỏ hẹp rồi gật đầu. Đúng là khi anh đi làm nhiệm vụ, bọn trẻ phải ở với Thanh Thanh.
“Để tôi đi nhờ người đóng một cái giường lớn.”
Ở thời này, mua giường mới không rẻ, đặt thợ mộc làm sẽ tiết kiệm hơn.
“Vậy phiền anh nhé.”
Anh lấy thước đo kích thước chiếc giường rồi ghi lại, sau đó nằm xuống nghỉ trưa.
Thanh Thanh hơi bất ngờ vì tưởng anh sẽ ra ngoài ngay, không nghĩ hai người lại cùng nằm trên một giường. Dù có chút ngượng ngùng, cô cũng không tiện nói gì, chỉ định giả vờ ngủ.
Đúng lúc ấy, Hách Trường Khanh cất tiếng: “Sắp tới, cô cứ gọi tên tôi là được, không cần gọi “anh Hứa” trang trọng thế.”
Vì anh nằm quay lưng lại nên lời nói có phần lạnh lùng. Thanh Thanh theo phản xạ quay người định đáp, nhưng vô tình môi cô lại chạm phải tai anh.
Cô hốt hoảng lùi lại ngay lập tức, nhưng không khỏi nhận ra đôi tai của anh đang đỏ dần.
Nhịp tim Thanh Thanh tăng nhanh, đầu óc như tê liệt.
“Vâ... vâng, tôi biết rồi.”
Hách Trường Khanh không nói thêm lời nào, quay người về phía khác. Thanh Thanh hiểu lý do khiến anh làm vậy, trong lòng càng thêm bối rối.
Chẳng mấy chốc, Thanh Thanh thiếp đi vì đêm qua đã ngủ không đủ giấc.
Trong khi đó, Hách Trường Khanh cũng cố chợp mắt. Ở đơn vị anh ít khi được nghỉ ngơi, hiếm khi có thời gian thư giãn như lúc này.
Nhưng Thanh Thanh ngủ không yên. Vì trời nóng, cô xoay người liên tục, vô tình vòng tay ôm lấy eo anh. Thấy thoải mái, cô còn ôm chặt hơn, tay đặt hẳn lên ngực anh.
Hách Trường Khanh đang lim dim liền choàng tỉnh. Anh nhìn xuống đôi tay mềm mại, thon dài của Thanh Thanh, ngạc nhiên vì bàn tay ấy không giống tay người từng làm việc nặng.
Anh khẽ nhấc tay cô ra, nhưng chưa kịp làm gì thì Thanh Thanh lại theo bản năng ôm sát hơn, bàn tay cô còn vô tình vuốt nhẹ ngực anh.
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Cuối cùng, anh ngồi bật dậy, không dám nằm tiếp.
Thanh Thanh bị động tác đó làm tỉnh giấc. Cô lơ mơ nhìn anh, lẩm bẩm vài câu rồi quay lưng ngủ tiếp.
Khi cô thức dậy, Hách Trường Khanh đã không còn trong phòng. Ngáp ngắn ngáp dài, cô ra ngoài sân thì thấy ba đứa trẻ đang chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.