Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 25:
Thư Môi
24/10/2024
Ba Hách nhìn cô làm việc chăm chỉ, không kìm được khen: “Con bé này không đến nỗi tệ, ít ra cũng chịu khó.”
Có Thanh Thanh ở nhà, dù sao bữa cơm gia đình cũng đã cải thiện hơn trước. Cảm giác ác cảm ban đầu của ông với cô con dâu mới cũng dần tan biến.
Mẹ Hách lườm chồng: “Ông đúng là người dễ mềm lòng, ăn vài bữa cơm ngon đã bị nó mua chuộc rồi à.”
Ba Hách bật cười: “Nếu bà tự thấy mình nấu ăn ngon thì tôi đâu phải thế.”
Mẹ Hách hậm hực liếc ông một cái, rồi quay về phòng.
Cô bé lớn hiểu chuyện và chu đáo, chủ động giúp Thanh Thanh rửa bát. Thanh Thanh cũng thấy ấm lòng.
Cô từng đọc truyện về các nữ chính xuyên không làm mẹ kế, phải dỗ dành con riêng của chồng bằng đủ mọi cách. Nhưng với cô, ba đứa trẻ này rất dễ thương và không quá khó tính, giúp cô tiết kiệm được nhiều công sức.
“Tiểu Yên ngoan lắm, mai dì sẽ mua kẹo Đại Bạch Thố cho con nhé.”
Dỗ trẻ con, cách đơn giản nhất vẫn là cho kẹo.
Tiểu Yên đỏ mặt, hào hứng phụ cô rửa bát: “Cảm ơn dì ạ!”
Rửa bát xong, Thanh Thanh lại lấy chậu nước, cẩn thận lau mặt và rửa chân cho bọn trẻ. Sau đó, ba đứa theo mẹ Hách về phòng, còn Thanh Thanh cũng quay về phòng riêng của mình.
Nghĩ đến việc tối nay phải ngủ chung giường với Trường Khanh, cô lại thấy căng thẳng. Cô nhớ mình ngủ không được ngay ngắn cho lắm, lỡ trong lúc ngủ làm gì quá đáng thì biết giấu mặt vào đâu.
Trường Khanh cũng chẳng dễ chịu gì hơn. Anh vốn không quen gần gũi với phụ nữ, huống chi bên cạnh giờ là một cô gái mềm mại thế này.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cả hai lên giường với tâm trạng chẳng khác gì bước vào trận chiến sinh tử.
“Ngủ thôi.”
Trường Khanh nằm xuống, lạnh nhạt nói.
“Vâng.”
Thanh Thanh đáp ngắn gọn, rồi cả hai quay lưng lại với nhau, giả vờ ngủ.
Thanh Thanh hôm qua làm việc mệt, nên vừa nằm xuống đã ngủ say. Nhưng hôm nay cô đã tranh thủ ngủ trưa, giờ nằm mãi không ngủ được.
Cô xoay người, vô tình chạm mặt với Trường Khanh, người cũng đang trằn trọc vì không ngủ được.
Trong ánh sáng mờ ảo của đêm, ánh mắt hai người giao nhau đầy bối rối.
Thanh Thanh cười gượng: “Anh chưa ngủ à?”
Trường Khanh không trả lời, chỉ cảm nhận được mùi hương dịu dàng của cô phả vào mặt. Cảm giác khó xử, anh ngồi dậy lấy cốc nước uống.
Nhìn anh như vậy, Thanh Thanh không nhịn được bật cười.
Hóa ra mỗi khi lúng túng, anh ấy lại uống nước để trấn tĩnh.
Nghĩ không cần phải gượng ép, Thanh Thanh bắt chuyện với anh. Dù sao họ cũng đã là vợ chồng, chẳng việc gì phải ngại ngùng mãi.
Trường Khanh không phải người giỏi nói chuyện, nhưng anh lại là người biết lắng nghe. Thanh Thanh bắt đầu kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị ở quê.
Trong lúc nghe, khóe môi Trường Khanh khẽ nhếch lên.
“Anh cười đấy à?”
Trường Khanh nhướng mày: “Tôi không được cười sao?”
Thanh Thanh khẽ mím môi, cúi đầu.
Anh cười lên trông cũng đẹp trai thật.
Cô khẽ hỏi: “Anh kể cho tôi nghe về cuộc sống trong quân đội được không? Những chuyện không cần giữ bí mật ấy. Như về ba của bọn trẻ chẳng hạn?”
Hách Trường Khanh có chút chần chừ. Những chuyện này, anh luôn giữ kín trong lòng, ngay cả với ba mẹ cũng chưa từng nhắc đến. Nhưng bây giờ, Trương Thanh Thanh đã hỏi, nếu anh không nói, e rằng cô sẽ thất vọng vì câu chuyện đang đến hồi cao trào.
Anh mở miệng định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn kể lại mọi chuyện bằng giọng điệu bình thản, không chút cảm xúc.
Có Thanh Thanh ở nhà, dù sao bữa cơm gia đình cũng đã cải thiện hơn trước. Cảm giác ác cảm ban đầu của ông với cô con dâu mới cũng dần tan biến.
Mẹ Hách lườm chồng: “Ông đúng là người dễ mềm lòng, ăn vài bữa cơm ngon đã bị nó mua chuộc rồi à.”
Ba Hách bật cười: “Nếu bà tự thấy mình nấu ăn ngon thì tôi đâu phải thế.”
Mẹ Hách hậm hực liếc ông một cái, rồi quay về phòng.
Cô bé lớn hiểu chuyện và chu đáo, chủ động giúp Thanh Thanh rửa bát. Thanh Thanh cũng thấy ấm lòng.
Cô từng đọc truyện về các nữ chính xuyên không làm mẹ kế, phải dỗ dành con riêng của chồng bằng đủ mọi cách. Nhưng với cô, ba đứa trẻ này rất dễ thương và không quá khó tính, giúp cô tiết kiệm được nhiều công sức.
“Tiểu Yên ngoan lắm, mai dì sẽ mua kẹo Đại Bạch Thố cho con nhé.”
Dỗ trẻ con, cách đơn giản nhất vẫn là cho kẹo.
Tiểu Yên đỏ mặt, hào hứng phụ cô rửa bát: “Cảm ơn dì ạ!”
Rửa bát xong, Thanh Thanh lại lấy chậu nước, cẩn thận lau mặt và rửa chân cho bọn trẻ. Sau đó, ba đứa theo mẹ Hách về phòng, còn Thanh Thanh cũng quay về phòng riêng của mình.
Nghĩ đến việc tối nay phải ngủ chung giường với Trường Khanh, cô lại thấy căng thẳng. Cô nhớ mình ngủ không được ngay ngắn cho lắm, lỡ trong lúc ngủ làm gì quá đáng thì biết giấu mặt vào đâu.
Trường Khanh cũng chẳng dễ chịu gì hơn. Anh vốn không quen gần gũi với phụ nữ, huống chi bên cạnh giờ là một cô gái mềm mại thế này.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cả hai lên giường với tâm trạng chẳng khác gì bước vào trận chiến sinh tử.
“Ngủ thôi.”
Trường Khanh nằm xuống, lạnh nhạt nói.
“Vâng.”
Thanh Thanh đáp ngắn gọn, rồi cả hai quay lưng lại với nhau, giả vờ ngủ.
Thanh Thanh hôm qua làm việc mệt, nên vừa nằm xuống đã ngủ say. Nhưng hôm nay cô đã tranh thủ ngủ trưa, giờ nằm mãi không ngủ được.
Cô xoay người, vô tình chạm mặt với Trường Khanh, người cũng đang trằn trọc vì không ngủ được.
Trong ánh sáng mờ ảo của đêm, ánh mắt hai người giao nhau đầy bối rối.
Thanh Thanh cười gượng: “Anh chưa ngủ à?”
Trường Khanh không trả lời, chỉ cảm nhận được mùi hương dịu dàng của cô phả vào mặt. Cảm giác khó xử, anh ngồi dậy lấy cốc nước uống.
Nhìn anh như vậy, Thanh Thanh không nhịn được bật cười.
Hóa ra mỗi khi lúng túng, anh ấy lại uống nước để trấn tĩnh.
Nghĩ không cần phải gượng ép, Thanh Thanh bắt chuyện với anh. Dù sao họ cũng đã là vợ chồng, chẳng việc gì phải ngại ngùng mãi.
Trường Khanh không phải người giỏi nói chuyện, nhưng anh lại là người biết lắng nghe. Thanh Thanh bắt đầu kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị ở quê.
Trong lúc nghe, khóe môi Trường Khanh khẽ nhếch lên.
“Anh cười đấy à?”
Trường Khanh nhướng mày: “Tôi không được cười sao?”
Thanh Thanh khẽ mím môi, cúi đầu.
Anh cười lên trông cũng đẹp trai thật.
Cô khẽ hỏi: “Anh kể cho tôi nghe về cuộc sống trong quân đội được không? Những chuyện không cần giữ bí mật ấy. Như về ba của bọn trẻ chẳng hạn?”
Hách Trường Khanh có chút chần chừ. Những chuyện này, anh luôn giữ kín trong lòng, ngay cả với ba mẹ cũng chưa từng nhắc đến. Nhưng bây giờ, Trương Thanh Thanh đã hỏi, nếu anh không nói, e rằng cô sẽ thất vọng vì câu chuyện đang đến hồi cao trào.
Anh mở miệng định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn kể lại mọi chuyện bằng giọng điệu bình thản, không chút cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.