Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 32:
Thư Môi
24/10/2024
Hai người phối hợp ăn ý, tạo cảm giác như một cặp vợ chồng trẻ cùng nhau làm vườn, đậm chất gia đình.
Khu đất trồng trọt trong sân cũng không lớn lắm, chỉ một lát là cả hai đã gieo xong hạt giống. Sau đó, Trương Thanh Thanh dẫn đám nhỏ đi tưới nước.
Những hạt giống lớn thì có thể tưới ngay vì sẽ nảy mầm nhanh, nhưng hạt nhỏ thì không được, tưới vào sẽ dễ bị trôi mất.
Khi mọi việc đã xong xuôi, Trương Thanh Thanh phủi tay, chống nạnh ngắm nhìn thành quả của mình, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Không bao lâu nữa, họ sẽ có rau sạch để ăn.
Nhà họ Hách quả là rộng rãi và thoải mái, hiếm khi trong thành phố có một khu tứ hợp viện lớn thế này. Nếu sau này chỉnh sửa lại một chút, chắc chắn giá trị sẽ tăng đáng kể.
Sau khi rửa tay, cô ngồi xuống nghỉ ngơi. Nghĩ lại những ngày qua, cuộc sống của cô thực sự rất bận rộn, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Cô thầm nghĩ: Mình đã cố gắng thế này, chẳng lẽ nhà họ Hách vẫn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt mãi sao?_
“Tôi ra ngoài một lát.”
Hách Trường Khanh báo với cô trước khi đi. Trương Thanh Thanh không hỏi anh đi đâu, chỉ gật đầu nhẹ đáp lại.
Chẳng bao lâu sau, anh quay về với đủ thứ đồ ăn trên tay và mấy mảnh vải đang thịnh hành.
“Cô có thể mang vải này đến thợ may. Khi nào cô rảnh, mẹ tôi sẽ dẫn cô đi.”
Ở cửa hàng bách hóa cũng có quần áo may sẵn, nhưng giá lại đắt. Tuy điều kiện nhà họ Hách không tệ, nhưng cả ba mẹ anh đều làm công chức, không thể tiêu xài quá mức, tránh để người ngoài dèm pha.
“Không cần đâu, nhà mình có máy may mà, để tôi tự may cũng được.”
Cô trả lời một cách bình thản, giống như đang nói về chuyện ăn tối.
Hách Trường Khanh thoáng sững lại. Anh ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Cô biết may quần áo à?”
Trước đây, anh sẽ không tin và nghĩ rằng cô đang khoe khoang. Nhưng bây giờ, sau tất cả, anh lại cảm thấy có chút gì đó đáng tin.
Dù sao, sáng nay cô vừa được đài phát thanh tuyển dụng. Trước khi có kết quả, chẳng ai nghĩ một cô gái từ nông thôn lại có thể nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy.
“Không biết nhiều lắm, tôi tính mua sách về tìm hiểu thêm.”
Trương Thanh Thanh không dám khẳng định, sợ anh nghi ngờ. Cô biết hiện tại mình đã để lộ một số điểm bất thường.
Hách Trường Khanh thở phào: “Không đơn giản như cô nghĩ đâu. Tốt nhất là nhờ người khác làm.”
Trương Thanh Thanh ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ khác: Mai anh ấy về lại đơn vị rồi, khi đó mọi thứ đều do mình quyết định.
Buổi tối, khi ba mẹ Hách về nhà, lúc cả nhà quây quần ăn cơm, Hách Trường Khanh bất ngờ thông báo:
“Hôm nay Thanh Thanh đã được đài phát thanh nhận vào làm.”
Hách Phương Phương đang uống canh liền phun ra vì kinh ngạc.
“Anh nói gì? Chị ấy được đài phát thanh nhận á?”
Cô ấy không thể tin vào tai mình, nghĩ chắc hẳn mình nghe nhầm. Sao đài phát thanh lại nhận Trương Thanh Thanh? Lãnh đạo đài bị điên rồi sao? Hay là ai cũng có thể làm phát thanh viên?
Cô ấy nhớ trước đây, em gái của Trương Thanh Thanh cũng phải nhờ vả và tốn không ít quà cáp mới xin được vào làm.
“Đúng vậy, có gì sai à?”
Khu đất trồng trọt trong sân cũng không lớn lắm, chỉ một lát là cả hai đã gieo xong hạt giống. Sau đó, Trương Thanh Thanh dẫn đám nhỏ đi tưới nước.
Những hạt giống lớn thì có thể tưới ngay vì sẽ nảy mầm nhanh, nhưng hạt nhỏ thì không được, tưới vào sẽ dễ bị trôi mất.
Khi mọi việc đã xong xuôi, Trương Thanh Thanh phủi tay, chống nạnh ngắm nhìn thành quả của mình, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Không bao lâu nữa, họ sẽ có rau sạch để ăn.
Nhà họ Hách quả là rộng rãi và thoải mái, hiếm khi trong thành phố có một khu tứ hợp viện lớn thế này. Nếu sau này chỉnh sửa lại một chút, chắc chắn giá trị sẽ tăng đáng kể.
Sau khi rửa tay, cô ngồi xuống nghỉ ngơi. Nghĩ lại những ngày qua, cuộc sống của cô thực sự rất bận rộn, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Cô thầm nghĩ: Mình đã cố gắng thế này, chẳng lẽ nhà họ Hách vẫn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt mãi sao?_
“Tôi ra ngoài một lát.”
Hách Trường Khanh báo với cô trước khi đi. Trương Thanh Thanh không hỏi anh đi đâu, chỉ gật đầu nhẹ đáp lại.
Chẳng bao lâu sau, anh quay về với đủ thứ đồ ăn trên tay và mấy mảnh vải đang thịnh hành.
“Cô có thể mang vải này đến thợ may. Khi nào cô rảnh, mẹ tôi sẽ dẫn cô đi.”
Ở cửa hàng bách hóa cũng có quần áo may sẵn, nhưng giá lại đắt. Tuy điều kiện nhà họ Hách không tệ, nhưng cả ba mẹ anh đều làm công chức, không thể tiêu xài quá mức, tránh để người ngoài dèm pha.
“Không cần đâu, nhà mình có máy may mà, để tôi tự may cũng được.”
Cô trả lời một cách bình thản, giống như đang nói về chuyện ăn tối.
Hách Trường Khanh thoáng sững lại. Anh ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Cô biết may quần áo à?”
Trước đây, anh sẽ không tin và nghĩ rằng cô đang khoe khoang. Nhưng bây giờ, sau tất cả, anh lại cảm thấy có chút gì đó đáng tin.
Dù sao, sáng nay cô vừa được đài phát thanh tuyển dụng. Trước khi có kết quả, chẳng ai nghĩ một cô gái từ nông thôn lại có thể nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy.
“Không biết nhiều lắm, tôi tính mua sách về tìm hiểu thêm.”
Trương Thanh Thanh không dám khẳng định, sợ anh nghi ngờ. Cô biết hiện tại mình đã để lộ một số điểm bất thường.
Hách Trường Khanh thở phào: “Không đơn giản như cô nghĩ đâu. Tốt nhất là nhờ người khác làm.”
Trương Thanh Thanh ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ khác: Mai anh ấy về lại đơn vị rồi, khi đó mọi thứ đều do mình quyết định.
Buổi tối, khi ba mẹ Hách về nhà, lúc cả nhà quây quần ăn cơm, Hách Trường Khanh bất ngờ thông báo:
“Hôm nay Thanh Thanh đã được đài phát thanh nhận vào làm.”
Hách Phương Phương đang uống canh liền phun ra vì kinh ngạc.
“Anh nói gì? Chị ấy được đài phát thanh nhận á?”
Cô ấy không thể tin vào tai mình, nghĩ chắc hẳn mình nghe nhầm. Sao đài phát thanh lại nhận Trương Thanh Thanh? Lãnh đạo đài bị điên rồi sao? Hay là ai cũng có thể làm phát thanh viên?
Cô ấy nhớ trước đây, em gái của Trương Thanh Thanh cũng phải nhờ vả và tốn không ít quà cáp mới xin được vào làm.
“Đúng vậy, có gì sai à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.