Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 38:
Thư Môi
24/10/2024
Trương Chi Chi cố tình khơi lại chuyện cũ, sợ rằng anh đã quên.
“Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa.” Hách Trường Khanh lạnh lùng đáp.
Lời nói ấy khiến Trương Chi Chi nghẹn lại, không biết nói gì thêm.
Trương Thanh Thanh ngồi im, cố gắng giảm sự hiện diện của mình, nhưng ánh mắt cô vẫn quan sát hai người, như một chú chồn đang rình quả dưa chín trong ruộng.
Hách Trường Khanh ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Trương Ái Quốc, hoàn toàn phớt lờ Trương Chi Chi.
Trương Ái Quốc thì vẫn tỏ ra niềm nở, hỏi han đủ chuyện về công việc trong quân đội của anh.
“Con gái ba còn non dại, nếu nó có làm gì không đúng, con cũng đừng nể mặt ba, cứ dạy bảo nếu cần thiết.”
Trương Ái Quốc vừa nói vừa liếc sang Trương Thanh Thanh đang lặng im, khiến cô bàng hoàng: Mình có nói gì đâu mà cũng bị lôi vào? Ý ông là gì? Xúi Hách Trường Khanh đánh mình à? Đúng là ba ruột có khác!
Trương Thanh Thanh tức giận muốn phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng thì Hách Trường Khanh đã lên tiếng:
“Thanh Thanh rất tốt. Cô ấy chăm lo cho bọn trẻ chu đáo, đối với người lớn lại kính trọng. Nếu có bất đồng gì thì cứ nói chuyện là được, không cần dạy dỗ gì cả.”
Câu trả lời của Hách Trường Khanh hoàn toàn chuẩn chỉnh, khiến Trương Thanh Thanh không khỏi nhìn anh đầy cảm kích, trong lòng âm thầm tán thưởng: Đúng là chồng mình không làm mình thất vọng!
Câu nói của ai nhỉ? Dù có cãi nhau thế nào cũng chỉ nên đóng cửa bảo nhau, còn trước mặt người ngoài phải giữ thể diện cho đối phương. Hách Trường Khanh làm rất tốt.
Trương Ái Quốc có phần lúng túng, không ngờ câu nói lấy lòng của mình lại phản tác dụng. Trong mắt ông, Trương Thanh Thanh chỉ là một cô con gái không ai ưa, và Hách gia vốn cũng chẳng hài lòng gì với cô.
Ông cứ tưởng con rể cũng sẽ chê bai cô, nhưng không ngờ Hách Trường Khanh lại ra sức bảo vệ như vậy. Trương Ái Quốc không tài nào hiểu nổi. Bên cạnh, Trương Chi Chi cũng sững sờ: Anh Hách bị làm sao thế? Sao lại bênh cái con quê mùa đó?
Cô ta không nhịn được bật cười châm chọc:
“Anh Hách, em không ngờ anh lại thích kiểu người như chị em đấy!”
Lời cô ta nói đầy ẩn ý, rõ ràng đang cười nhạo gu thẩm mỹ của anh. Nhưng Hách Trường Khanh chỉ nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt:
“Không thích cô ấy thế thì còn thích kiểu gì?”
Một câu nói đủ khiến Trương Thanh Thanh đứng hình. Chẳng lẽ anh thật sự thích Trương Thanh Thanh? Anh điên rồi à?
Thấy Hách Trường Khanh bảo vệ Trương Thanh Thanh như vậy, Trương Ái Quốc liền thay đổi thái độ. Ban đầu ông nghĩ con gái mình chỉ là một người ở miễn phí trong nhà chồng, không có chút giá trị gì. Nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ông liếc nhìn Trương Thanh Thanh với vẻ mặt có chút dịu dàng:
“Thanh Thanh, con đúng là có phúc đấy. Trường Khanh đối với con tốt như vậy, con phải chăm sóc bọn trẻ cho thật tốt để nó an tâm công tác, không phải lo lắng chuyện nhà.”
Giờ mới bày đặt làm ba thương con sao? Muộn rồi. Trong lòng Trương Thanh Thanh thầm cười khẩy. So với ba dượng ở quê, người thật lòng thương mình, thì cái danh ba ruột này đúng là chẳng có chút ý nghĩa nào.
“Vâng, con biết rồi.” Cô đáp qua loa.
“Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa.” Hách Trường Khanh lạnh lùng đáp.
Lời nói ấy khiến Trương Chi Chi nghẹn lại, không biết nói gì thêm.
Trương Thanh Thanh ngồi im, cố gắng giảm sự hiện diện của mình, nhưng ánh mắt cô vẫn quan sát hai người, như một chú chồn đang rình quả dưa chín trong ruộng.
Hách Trường Khanh ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Trương Ái Quốc, hoàn toàn phớt lờ Trương Chi Chi.
Trương Ái Quốc thì vẫn tỏ ra niềm nở, hỏi han đủ chuyện về công việc trong quân đội của anh.
“Con gái ba còn non dại, nếu nó có làm gì không đúng, con cũng đừng nể mặt ba, cứ dạy bảo nếu cần thiết.”
Trương Ái Quốc vừa nói vừa liếc sang Trương Thanh Thanh đang lặng im, khiến cô bàng hoàng: Mình có nói gì đâu mà cũng bị lôi vào? Ý ông là gì? Xúi Hách Trường Khanh đánh mình à? Đúng là ba ruột có khác!
Trương Thanh Thanh tức giận muốn phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng thì Hách Trường Khanh đã lên tiếng:
“Thanh Thanh rất tốt. Cô ấy chăm lo cho bọn trẻ chu đáo, đối với người lớn lại kính trọng. Nếu có bất đồng gì thì cứ nói chuyện là được, không cần dạy dỗ gì cả.”
Câu trả lời của Hách Trường Khanh hoàn toàn chuẩn chỉnh, khiến Trương Thanh Thanh không khỏi nhìn anh đầy cảm kích, trong lòng âm thầm tán thưởng: Đúng là chồng mình không làm mình thất vọng!
Câu nói của ai nhỉ? Dù có cãi nhau thế nào cũng chỉ nên đóng cửa bảo nhau, còn trước mặt người ngoài phải giữ thể diện cho đối phương. Hách Trường Khanh làm rất tốt.
Trương Ái Quốc có phần lúng túng, không ngờ câu nói lấy lòng của mình lại phản tác dụng. Trong mắt ông, Trương Thanh Thanh chỉ là một cô con gái không ai ưa, và Hách gia vốn cũng chẳng hài lòng gì với cô.
Ông cứ tưởng con rể cũng sẽ chê bai cô, nhưng không ngờ Hách Trường Khanh lại ra sức bảo vệ như vậy. Trương Ái Quốc không tài nào hiểu nổi. Bên cạnh, Trương Chi Chi cũng sững sờ: Anh Hách bị làm sao thế? Sao lại bênh cái con quê mùa đó?
Cô ta không nhịn được bật cười châm chọc:
“Anh Hách, em không ngờ anh lại thích kiểu người như chị em đấy!”
Lời cô ta nói đầy ẩn ý, rõ ràng đang cười nhạo gu thẩm mỹ của anh. Nhưng Hách Trường Khanh chỉ nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt:
“Không thích cô ấy thế thì còn thích kiểu gì?”
Một câu nói đủ khiến Trương Thanh Thanh đứng hình. Chẳng lẽ anh thật sự thích Trương Thanh Thanh? Anh điên rồi à?
Thấy Hách Trường Khanh bảo vệ Trương Thanh Thanh như vậy, Trương Ái Quốc liền thay đổi thái độ. Ban đầu ông nghĩ con gái mình chỉ là một người ở miễn phí trong nhà chồng, không có chút giá trị gì. Nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ông liếc nhìn Trương Thanh Thanh với vẻ mặt có chút dịu dàng:
“Thanh Thanh, con đúng là có phúc đấy. Trường Khanh đối với con tốt như vậy, con phải chăm sóc bọn trẻ cho thật tốt để nó an tâm công tác, không phải lo lắng chuyện nhà.”
Giờ mới bày đặt làm ba thương con sao? Muộn rồi. Trong lòng Trương Thanh Thanh thầm cười khẩy. So với ba dượng ở quê, người thật lòng thương mình, thì cái danh ba ruột này đúng là chẳng có chút ý nghĩa nào.
“Vâng, con biết rồi.” Cô đáp qua loa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.