Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 45:
Thư Môi
24/10/2024
Mồm bà ta bắn liên thanh như súng máy, không để cho Thanh Thanh có cơ hội phản bác. Nhưng Thanh Thanh đâu phải loại dễ bị bắt nạt. Nếu mọi người đã nghĩ cô là đồ thô lỗ, thì cô chẳng cần giữ hình tượng làm gì.
Cô chống tay lên hông, dõng dạc đáp trả: "Thưa bà, bà đừng ăn không nói có. Tôi là người lớn, làm sao lại bắt nạt cháu bà được? Là nó tự tìm tới gây chuyện với con tôi trước!"
Nói rồi, Thanh Thanh đẩy cậu út lên phía trước:
"Đây, cái áo này là tôi mới may cho nó sáng nay, vậy mà chiều về đã bị cháu bà tạt bẩn thỉu vào. Còn con chó nhỏ tôi cẩn thận khâu trên áo cũng bị cháu bà xé rách! Nếu cháu bà thích cái áo này, sao không nói với tôi? Tôi có thể làm cho nó một cái. Nhưng sao có thể lột áo của con tôi? Không lấy được thì xé hả? Cháu bà đúng là ngang ngược!"
Lời lẽ của Thanh Thanh vừa thẳng thắn vừa hợp tình hợp lý, không hề vô lý chút nào.
Bà nội A Đại nghe xong, trong lòng có chút chột dạ. Bà ta cũng nghe cháu kể sơ qua chuyện này, nhưng vì thấy đó chỉ là chuyện nhỏ nên không để tâm.
Dù sao, ba đứa nhà họ Hách cũng chẳng phải con ruột của Hách Trường Khanh. Lúc nào chúng cũng lôi thôi, bẩn thỉu, chẳng ai quan tâm đến chúng. Bọn trẻ trong khu có bắt nạt cũng chẳng ai thèm để ý.
Nhưng bà ta không ngờ Thanh Thanh lại coi trọng chuyện này đến thế, còn nhất quyết đòi nói cho ra lẽ.
"Dù cháu tôi có sai, thì đó cũng là chuyện của bọn trẻ. Cùng sống chung trong một khu, chúng nó đùa giỡn với nhau chẳng phải chuyện bình thường sao? Cô là người lớn, sao lại ra tay?"
Thanh Thanh nhún vai, mặt đầy vẻ vô tội:
"Tôi đâu có ra tay. Là con tôi ra tay đấy chứ! Cháu bà bắt nạt nó, nó đánh lại thì có gì sai? Hay là cháu bà được quyền bắt nạt người khác, còn con tôi không được phép phản kháng?"
Bà nội A Đại bị lời của Thanh Thanh làm nghẹn họng, không nói nổi câu nào.
Sự việc gây ồn ào, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người trong khu. Người dân tò mò kéo đến xem chuyện gì đang xảy ra.
Thấy có nhiều người đến, bà nội A Đại lập tức lấy lại tự tin. Dù sao bà cũng sống ở đây bao lâu nay, quen thuộc với tất cả mọi người, chắc chắn sẽ được ủng hộ nhiều hơn Thanh Thanh.
Với lại, ai cũng biết Thanh Thanh là cô gái từ quê lên, ngày cưới còn làm trò cười cho cả khu.
"Mọi người nhìn xem, làm gì có kiểu người lớn nào lấy cả thùng nước bẩn tạt vào người trẻ con như thế! Các người nói xem, làm vậy có đáng lên án không?"
Dù là ở thành phố hay nông thôn, nơi nào có phụ nữ, nơi đó có chiến tranh. Huống chi không phải ai ở đây cũng có văn hóa ứng xử tốt.
"Ôi trời, làm người lớn mà đi so đo với trẻ con, đúng là không ra gì!"
"Phải đó, chuyện này đồn ra ngoài không sợ mất mặt sao?"
Hách Trường Khanh đứng giữa đám đông ồn ào, cảm giác như lạc vào động bàn tơ, bị bao vây bởi vô số lời mắng mỏ.
Anh cũng có chút bực mình. Tuy Thanh Thanh hơi thô lỗ, nhưng chuyện này không thể trách cô. Rõ ràng cháu nhà họ là kẻ gây sự trước.
Dù cách làm của Thanh Thanh hơi quá, nhưng anh cũng phải thừa nhận, rất hả dạ.
Cô chống tay lên hông, dõng dạc đáp trả: "Thưa bà, bà đừng ăn không nói có. Tôi là người lớn, làm sao lại bắt nạt cháu bà được? Là nó tự tìm tới gây chuyện với con tôi trước!"
Nói rồi, Thanh Thanh đẩy cậu út lên phía trước:
"Đây, cái áo này là tôi mới may cho nó sáng nay, vậy mà chiều về đã bị cháu bà tạt bẩn thỉu vào. Còn con chó nhỏ tôi cẩn thận khâu trên áo cũng bị cháu bà xé rách! Nếu cháu bà thích cái áo này, sao không nói với tôi? Tôi có thể làm cho nó một cái. Nhưng sao có thể lột áo của con tôi? Không lấy được thì xé hả? Cháu bà đúng là ngang ngược!"
Lời lẽ của Thanh Thanh vừa thẳng thắn vừa hợp tình hợp lý, không hề vô lý chút nào.
Bà nội A Đại nghe xong, trong lòng có chút chột dạ. Bà ta cũng nghe cháu kể sơ qua chuyện này, nhưng vì thấy đó chỉ là chuyện nhỏ nên không để tâm.
Dù sao, ba đứa nhà họ Hách cũng chẳng phải con ruột của Hách Trường Khanh. Lúc nào chúng cũng lôi thôi, bẩn thỉu, chẳng ai quan tâm đến chúng. Bọn trẻ trong khu có bắt nạt cũng chẳng ai thèm để ý.
Nhưng bà ta không ngờ Thanh Thanh lại coi trọng chuyện này đến thế, còn nhất quyết đòi nói cho ra lẽ.
"Dù cháu tôi có sai, thì đó cũng là chuyện của bọn trẻ. Cùng sống chung trong một khu, chúng nó đùa giỡn với nhau chẳng phải chuyện bình thường sao? Cô là người lớn, sao lại ra tay?"
Thanh Thanh nhún vai, mặt đầy vẻ vô tội:
"Tôi đâu có ra tay. Là con tôi ra tay đấy chứ! Cháu bà bắt nạt nó, nó đánh lại thì có gì sai? Hay là cháu bà được quyền bắt nạt người khác, còn con tôi không được phép phản kháng?"
Bà nội A Đại bị lời của Thanh Thanh làm nghẹn họng, không nói nổi câu nào.
Sự việc gây ồn ào, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người trong khu. Người dân tò mò kéo đến xem chuyện gì đang xảy ra.
Thấy có nhiều người đến, bà nội A Đại lập tức lấy lại tự tin. Dù sao bà cũng sống ở đây bao lâu nay, quen thuộc với tất cả mọi người, chắc chắn sẽ được ủng hộ nhiều hơn Thanh Thanh.
Với lại, ai cũng biết Thanh Thanh là cô gái từ quê lên, ngày cưới còn làm trò cười cho cả khu.
"Mọi người nhìn xem, làm gì có kiểu người lớn nào lấy cả thùng nước bẩn tạt vào người trẻ con như thế! Các người nói xem, làm vậy có đáng lên án không?"
Dù là ở thành phố hay nông thôn, nơi nào có phụ nữ, nơi đó có chiến tranh. Huống chi không phải ai ở đây cũng có văn hóa ứng xử tốt.
"Ôi trời, làm người lớn mà đi so đo với trẻ con, đúng là không ra gì!"
"Phải đó, chuyện này đồn ra ngoài không sợ mất mặt sao?"
Hách Trường Khanh đứng giữa đám đông ồn ào, cảm giác như lạc vào động bàn tơ, bị bao vây bởi vô số lời mắng mỏ.
Anh cũng có chút bực mình. Tuy Thanh Thanh hơi thô lỗ, nhưng chuyện này không thể trách cô. Rõ ràng cháu nhà họ là kẻ gây sự trước.
Dù cách làm của Thanh Thanh hơi quá, nhưng anh cũng phải thừa nhận, rất hả dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.